LỠ TAY XOÁ NHẦM WECHAT CỦA LÃO ĐẠI

Sau khi Phó Tư Bạch biết thủ đoạn vặt vãnh của Phương Tâm Từ liền cử Nghiêm Tuần lấy lại hai cửa hàng mà ông cụ đã giao cho gia đình họ.

Phương Tâm Từ tức giận đùng đùng đứng chặn trước cửa công ty để chờ Phó Tư Bạch: “Phó Tư Bạch, tài sản này là ông nội tặng cho em! Anh không có quyền thu lại nó!”

---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Mối quan hệ của cô và Phó Tư Bạch đã hoàn toàn trở mặt, vậy nên cũng không quan tâm liệu nó có tồi tệ hơn hay như thế nào.

Phó Tư Bạch không muốn nhìn cô thêm dù chỉ một phút, anh bước nhanh đi về phía cổng lớn của tập đoàn, ngồi lên chiếc xe Bentley ở trước mặt: “Theo như di chúc tôi có quyền để thu lại bất cứ một loại tài sản nào mà ông nội để lại.”

Nói xong anh đóng cửa xe không chút nể mặt.

Phương Tâm Từ biết cứng rắn với anh là vô dụng, chỉ đành vỗ nhẹ vào cửa xe rồi khóc nức nở cầu xin: “Anh Tư Bạch, cầu xin anh niệm tình nghĩa trước đây, nể mặt ông nội tha thứ cho em một lần thôi, em không dám làm như thế nữa đâu.”

Cửa kính chiếc xe màu đen từ từ hạ xuống, Phó Tư Bạch lạnh lùng liếc nhìn cô: “Tôi chưa bao giờ tha thứ cho những người có ý đồ hại tôi.”

Phương Tâm Từ nhìn vẻ mặt lạnh lùng vô cảm của người đàn ông này, cô cuối cùng cũng hiểu ra Phó Tư Bạch của bây giờ sớm đã không còn là một tiểu thái tử gia giả vờ ngoan ngoãn trước mặt ông nội năm nào nữa.

3 năm nay cô ở bên cạnh anh, nhìn anh từng bước chìm xuống vực sâu, biến thành bộ dạng ích kỷ, ngang tàng, hung ác và tàn nhẫn như bây giờ.

---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Phương Tâm Từ hít một hơi thật sâu, run giọng nói: “Tất cả những gì em làm đều là vì em thích anh, còn Ôn Từ thì sao, từ đầu đến cuối cô ta mới là người làm tổn thương anh nhiều nhất, anh không những tha thứ cho cô ta mà còn muốn lấy cô ta nữa.”

Phó Tư Bạch không chút cảm xúc từ từ kéo kính xe lên: “Không liên quan đến cô.”

……

Quá trình thực hiện di chúc rất suôn sẻ, cũng rất hiệu quả, chưa đầy nửa tháng là mọi thứ đã được giải quyết gọn gàng.

Tiếp theo Phó Tư Bạch bắt đầu tính đến hôn lễ của hai người.

Ôn Từ cũng suy nghĩ đến cảm nhận của ba mẹ, đặc biệt là bệnh cao huyết áp của ba nên không thể vừa đăng kí kết hôn xong liền ly hôn được, vậy nên hôn lễ vẫn phải tổ chức như thường lệ.

Trước khi Phó Tư Bạch thấy chán ghét, chủ động đề nghị ly hôn thì cô phải yên ổn diễn cho xuất sắc vai người máy của mình.

Phải rồi còn phải cố gắng kiềm chế tính khí lại để không chọc giận anh.

Nhưng ngày thứ hai sau khi Ôn Từ xuống quyết tâm, khi đi thử váy cưới cô và Phó Tư Bạch đã cãi nhau một trận ầm ĩ.

Phó Tư Bạch cực kỳ cầu kỳ trong mọi chi tiết của tất cả các khía cạnh của đám cưới, và đơn giản chính là một người cầu toàn siêu khắc nghiệt, bao gồm cả việc chụp ảnh cưới.

Vốn dĩ Ôn Từ nghĩ rằng cô có thể chịu được 5 bộ váy cưới, nhưng không ngờ đó chỉ mới là tấm màn ren trên váy cưới, Phó Tư Bạch đã chọn hơn 30 kiểu để cô mặc thử, chưa kể nhiều loại váy rực rỡ, và nhiều bối cảnh chụp ảnh cưới khác nhau...

Ôn Từ cuối cùng chịu không nổi nữa, cô tức giận đến mức quăng luôn cái khăn trùm đầu: “Thôi… không kết hôn gì hết, thực sự là mệt chết rồi!”

Phó Tư Bạch nhìn cái khăn rơi xuống đất: “Em nhặt lên cho anh.”

“Không nhặt đấy!” Ôn  Từ nhảy thẳng lên ghế sô pha nằm, đá giày cao gót ra, “Mặc kệ anh!”

“Thử có cái váy cưới mà em còn chịu không nổi rồi, mấy cái sau này còn phức tạp hơn có phải em cũng mặc kệ?”

“Không phải là nó phức tạp, là Phó Tư Bạch anh quá bới lông tìm vết.”

“Cả đời anh chỉ kết hôn một lần, không nên cầu kì à?”

“Ôi buồn cười quá đấy, đại tra nam mà nói mình chỉ kết hôn một lần.”

“….”

Mấy người nhân viên chụp hình thử váy cưới xung quanh nhìn thấy cảnh tổng giám đốc và phu nhân mình đấu võ mồm cũng không nhịn được mà cười trộm.

Người có thể ăn hiếp được Phó Tư Bạch như thế này e là không có ai nữa.

Phó Tư Bạch cũng biết, đối với đại tiểu thư này mà chơi trò cứng rắn thật sự là không được.

Anh cúi người nhặt cái khăn trùm đầu lên, đi qua cẩn thân đội lên sau đầu cho cô rồi lại cúi người mang giày cao gót vào cho cô, anh thỏa hiệp: “Vậy giảm một nửa, thử thêm 15 bộ thôi?”

Ôn Từ muốn ngất xỉu: “Cứu mạng!”

“15 bộ cuối cùng.”

“3 bộ.”

“10 bộ.”

“8 bộ, em đừng có mà cò kè mặc cả với ông đây nữa.”

“2 bộ.”

“….”

Phó Tư Bạch cuối cùng vẫn không thắng được cô, anh tỉ mỉ, cẩn thận chọn ra ba bộ váy cưới anh thích nhất để đưa cho Ôn Từ thử, tận tay đổi mũ hoa cho ô, “Anh biết, em thật sự không quá để tâm.”

Cô nghiêng đầu nhìn anh: “Cái gì chứ.”

“Chuyện em gả cho anh, em không quá để tâm.”

“Không có, em rất để tâm, chỉ là cảm thấy không cần thiết phải phiền như vậy thôi.”

“Ôn Từ  đây là chuyện chung thân đại sự của chúng ta.”

“….”

Ôn Từ bị anh nói như vậy, cô cúi đầu ủ rũ nói: “Làm gì có chuyện em không để ý, em cũng rất để tâm mà.”

Thật sự Phó Tư Bạch cũng nhìn ra được cô thích anh, nhưng từ đầu đến cuối cô không thích anh nhiều và sâu sắc như anh đối với cô.

Trước giờ… luôn là như thế.

Chỉ là trước kia Phó Tư Bạch không để ý.

Phó Tư Bạch của trước kia, chỉ cần có được một chút, một chút xíu cũng đã rất hạnh phúc rồi. 

Giống như một đứa trẻ chưa bao giờ ăn kẹo thì đó thật sự rất dễ được thỏa mãn.

Nhưng Phó Tư Bạch của bây giờ, ích kỷ, tham lam, trái tim anh như vực thẳm không đáy, vĩnh viễn không thấy đủ.

Anh nhìn người con gái trang điểm trong gương: “Ôn Từ, đừng quên em đã đồng ý với anh cái gì.”

“Được rồi được rồi, được rồi! Thử thử thử, 15 bộ thì 15 bộ.” Ôn Từ cũng cạn lời rồi, ủ rũ nói, “Liều mạng cùng quân tử, được chưa!”

Phó Tư Bạch tự tay dặm lại trang điểm cho cô, anh làm cho cô dâu của mình như đang trang điểm cho búp bê.

Ôn Từ cũng không oán trách nữa, thợ chụp ảnh nào, chụp như thế nào cô liền làm thế đó, anh chụp rất nhiều bộ váy cưới, album đều được in thành ba bản.

Bộ ảnh này Phó Tư Bạch trân quý giấu vào két sắt.

Vào ngày diễn ra hôn lễ, Phó Tư Bạch đã lo toan mọi chi tiết của quá trình, sắp xếp và mua sắm mọi thứ thật chi tiết.

Từ việc ký hợp đồng cho địa điểm tổ chức, bố trí bối cảnh, đến lựa chọn chuyên gia trang điểm, thậm chí chọn đồ ăn tại bàn tiệc buffet và thiết kế quà lưu niệm, Phó Tư Bạch đều có mặt trong mọi chi tiết.

Đây là hôn lễ của anh, là chuyện chung thân đại sự của anh, cô dâu… cũng là người con gái anh tha thiết ước mơ.

Tất cả đều phải hoàn hảo như vậy, anh không cho phép bất kỳ sai sót nào trong đó.

10 giờ rưỡi sáng Phó Tư Bạch đi vào phòng trang điểm cô dâu.

“Ay ay, còn chưa xong!” Mạc Nhiễm và Kiều Tịch Tịch cùng mấy dâu phụ đuổi anh ra, “Còn chưa trang điểm xong, không được nhìn!”

“Tớ đến nhìn cô dâu của tớ, còn phải được các cậu cho phép?”

Phó Tư Bạch tươi cười bước vào, chỉ thấy Ôn Từ đang cầm một cái bánh bao gạo nếp từ đâu đó, vừa ăn vừa thích thú: "Tư Bạch, có đói hay không, ăn một cái đi."

“….”

Phó Tư Bạch không cầm miếng bánh bao gạo nếp của cô đưa đến, anh nhẫn nại hỏi: “Còn chưa trang điểm xong nữa?”

“Ừm… thợ hóa trang đi vệ sinh rồi, anh thật sự không ăn hả, không đói hả, anh chưa ăn sáng đấy.”

“Không ăn.” Phó Tư Bạch nhặt đồ trang điểm trên ghế lên bắt đầu trang điểm giúp Ôn Từ.

Cô vẫn đang nhai bánh nếp trong miệng, hai má phồng lên như một chú chuột đồng nhỏ. “

“Em đợi một lát nữa ăn được không vậy?”

“Em đói mà.”

“Mau nuốt đi.”

Ôn Từ nuốt xuống, Phó Tư Bạch cúi người lại gần để vẽ đường viền môi và tô son cho cô.

Ôn Từ nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, cúi người hôn lên mặt anh để lại một dấu son.

“Ha ha ha.”

“….”

Phó Tư Bạch muốn tức giận nhưng lại bị cô chọc cười, bất lực nhìn cô, “Hôm nay em có thể nghiêm túc một chút không.”

“Được thôi, em sai rồi.”

Phó Tư Bạch tự mình trang điểm kiểu cô dâu cho cô, đôi mắt dịu dàng, đôi lông mày nhẹ, đôi môi mềm hồng... ngọt ngào và tươi sáng.

Đây là cô dâu của anh, anh không kìm được ôm cô hôn mấy cái.

“Nè! Anh có thể nghiêm túc chút không hả! Anh làm lem son rồi!”

……

Buổi trưa, hôn lễ ngoài trời xinh đẹp bắt đầu.

Màu be và màu sâm panh là màu chủ đạo của bố cục khung cảnh, tạo cho người nhìn cảm giác ấm áp và giản dị, dưới bầu trời xanh mây trắng thật lãng mạn và nhẹ nhàng.

Ôn Từ bước vào mới phát hiện tất cả đều rất chi tiết, mỗi một chi tiết… đều là tâm ý của Phó Tư Bạch bỏ vào.

Anh đã tự tay chăm chút từ việc lựa chọn màu sắc phù hợp với từng bó hoa, dán và đặt từng quả bóng bay, thậm chí là sắp xếp bữa ăn.

Ôn Từ đột nhiên cảm thấy cảm động, vành mắt cay cay.

Ngoài ra, ba cô Ôn Diệp Lương đang dìu dắt cô, cùng với sự đệm theo nhạc hôn lễ, từng bước đi về phía người đàn ông cao lớn rắn chắc ở phía đối diện.

Cô vốn không hề muốn khóc nhưng vẫn bị tất cả những thứ này làm cho bật khóc.

Phó Tư Bạch lại rất tinh tế đưa tay ra để lau nước mắt cho cô, nhưng lại càng làm cho cô bật khóc to hơn.

Lúc ba cô giao đôi tay cô cho chú rể, lại rất bất mãn nói: “Phó Tư Bạch, ba đem con gái mình giao cho con rồi, không biết hai đứa có thể đi được bao lâu. Ba cũng không muốn quản nữa, đến lúc ly hôn quà cưới sẽ để lại cho con gái ba, sẽ không trả lại cho con đâu.”

Ôn Từ: “…”

Cô dâu mới đang bật khóc lại đột nhiên hết khóc nỗi.

Hôn lễ này bởi vì chuyện bản di chúc đó mà ông thật sự vẫn chưa thấy yên lòng lắm.

Cô kéo kéo ba, ba cuối cùng cũng thả lỏng tay cô ra rồi trịnh trọng giao cho người đàn ông ở trước mặt: “Được rồi, đưa cho con đấy, yêu thương con bé. Tính khí con bé không tốt con phải dỗ dành nó, đừng cương với nó.”

“Ba, con đảm bảo sẽ thương cô ấy.”

Trong hôn lễ Ôn Từ và Phó Tư Bạch cùng trao nhẫn và lời hẹn thề.

Ôn Từ không kìm được nước mặt, cô khóc thút thít ôm và hôn anh.

Phó Tư Bạch lau nước mắt cho cô rồi trêu chọc bên tai cô: “Anh ép em nhảy xuống hố lửa à? Khóc dữ vậy.”

“Hừ… là anh làm em mệt chết rồi đấy.”

“Em mệt cái gì, cả cái hôn lễ có mình anh, sức người sức của đều là ông xã em đây này.”

Ôn Từ ngấn lệ nhìn anh: “Tư Bạch, sau khi cử hành hôn lễ xong em muốn ăn mì xào bên hồ.”

“Em nghiêm túc?”

“Rất muốn ăn.”

Phó Tư Bạch nhìn đôi mắt long lanh của cô, khóe miệng anh cong lên.

Được rồi, một hôn lễ hoàn hảo như thế thì cũng phải có một chút sự không hoàn hảo chứ.

Còn chưa đợi hôn lễ diễn ra xong, chú rể đã dẫn cô dâu đi, hai người ngồi lên chiếc xe máy rồi lao như bay đi thẳng đến chỗ bên hồ.

Trên đường, cái khăn trùm đầu của cô dâu bị thổi bay không thấy bóng.

Vẫn giống như nhiều năm trước, một bát mì một chớp mắt hai người đã ăn sạch.

Ôn Từ rút khăn giấy ra lau miệng cho Phó Tư Bạch, cô hỏi: “Anh thật sự dẫn em đi rồi nè, em tưởng anh nói đùa thôi, anh rất coi trọng hôn lễ này, mỗi một chi tiết đều không sai sót.”

“Lẽ nào em không xem trọng.”

Đối mặt với câu hỏi của anh, Ôn Từ hỏi khựng lại rồi nghiêm chỉnh nói: “Em xem trọng.”

“Giả quá đấy!”

“Thật! Thật thật!”

Phó Tư Bạch vuốt hai má Ôn Từ.

Thật hay giả anh cũng không muốn so đo.

Anh phải chấp nhận chuyện anh yêu cô nhiều hơn so với cô yêu anh… và còn phải cố gắng thích nghi nữa

“Phó Tư Bạch, hôn lễ này rất quan trọng với anh sao?”

“Ừm, trong cuộc đời tất cả đều không trọn vẹn của anh đây là điều trọn vẹn duy nhất.”

“Phó Tư Bạch cuộc đời sau này của chúng ta sẽ có rất nhiều rất nhiều hạnh phúc.”

“Thật không?”

“Thật!” Ánh mắt kiên định của cô, cô dùng sức gật đầu.

Phó Tư Bạch vuốt ót cô, bảo cô ngồi lại gần mình.

Bên sông thổi gió thổi, tà váy trắng của cô dâu thật đẹp, hệt như chiếc váy trắng và đơn giản của cô nhiều năm trước.

Thật sự cô sẽ không hề biết rằng tất cả những trọn vẹn đó đều chỉ bởi vì cô dâu hôm nay là cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi