LỠ TAY XOÁ NHẦM WECHAT CỦA LÃO ĐẠI


Phó Tư Bạch vươn đầu ngón tay thon dài ra, gẩy hai con xúc xắc trên bàn: "Được, tôi chơi với em."
Mọi người bắt đầu cảm thấy hứng thú, tất cả đều vây quanh bàn trà để theo dõi cuộc chơi.

Kiều Tịch Tịch vội vàng kéo tay Lâm Vũ, Lâm Vũ chỉ đành nói: "Như vậy đi, chúng ta có thể chọn giữa ăn tát hoặc trả tiền, tiền cược thì...!mỗi lần 100 nhé?"
Phó Tư Bạch không phản đối, Ôn Từ cũng không nói gì.
Ván thứ nhất, chẳng cần dùng đến mánh khóe thừa thãi, hai người tiện tay lắc xúc xắc lên rồi đặt xuống mặt bàn.

Phó Tư Bạch nhướng mày nhìn cô: "Bây giờ hối hận vẫn kịp đấy."
"Anh chơi không lại tôi à?"
"Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Anh khẽ bật cười chế nhạo cô.

Ôn Từ mở nắp hộp xúc xắc trước: 6 điểm, 6 điểm, 5 điểm.

Khóe miệng cô nhếch lên: "Đến lượt anh rồi đấy."

Nhưng không ngờ lúc Phó Tư Bạch mở nắp hộp ra, thế mà lại là...! 6 điểm, 6 điểm, 6 điểm.
"..."
Kiều Tịch Tịch sợ ngây cả người, Lâm Vũ thấp giọng nói: "Cậu Phó chơi trò này...!từ trước đến nay chưa từng thua."
"Thế mà anh còn đề nghị chơi trò này, anh thích bị ngược đãi à?"
"Bởi vì...!bởi vì bình thường cậu ấy có bao giờ đồng ý chơi mấy trò cá cược nhàm chán này đâu, anh chỉ nói đùa thôi."
Ván đầu tiên, một điều rất hiển nhiên là Ôn Từ thua rồi.

Phó Tư Bạch nhìn cô với một ánh mắt đầy ý tứ sâu xa: "Đưa tiền hay bị đánh, tự chọn đi."
Ôn Từ móc trong túi quần jean ra 50 đồng mà anh vừa đưa cho cô để mua thuốc lá, sau đó ném ra trước mặt anh: "Chỉ có nhiêu đó thôi."
"Đã nói 100 thì nhất định phải trả 100." Hình như Phó Tư Bạch cũng bắt đầu nổi nóng, anh nhìn cô, trầm giọng nói: "Thiếu một đồng cũng không được."
Về phương diện này, tác phong của anh và Ôn Từ cũng khá tương đồng đấy!
"Tôi không còn tiền nữa." Ôn Từ thật sự không còn một đồng nào nữa, mà kể cả có thì cô cũng sẽ không lấy ra, cuối cùng chỉ đành cắn răng nói: "Thế tôi chọn bị tát."
"Được thôi."
Phó Tư Bạch đưa bàn tay thon dài tuyệt đẹp của mình ra, nhẹ nhàng bẻ cổ tay: "Ông đây còn chưa đánh phụ nữ bao giờ."
Kiều Tịch Tịch thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng, trái tim cũng không khỏi níu lại, cô ấy dùng sức kéo Lâm Vũ.

Lâm Vũ biết tính của Phó Tư Bạch, nếu anh ta dám đứng ra khuyên nhủ thì sợ là chính mình cũng sẽ bị đánh: "Hết cách rồi, tại bạn em tự tìm thôi."
Ôn Từ trơ mắt nhìn cái tát của Phó Tư Bạch mang theo gió lao về phía mình, nhưng vừa đến bên mặt cô thì đột nhiên anh dừng tay lại.

Cái tát của Phó Tư Bạch mang theo ý tứ ve vuốt, nhẹ nhàng vỗ lên mặt trái của cô một cái: "Được rồi, lần này cược 50."
Dứt lời, anh cầm lấy tờ 50 đồng trên bàn.
Hai má Ôn Từ lập tức ửng đỏ, cô vồ lấy hộp xúc xắc trên bàn, động tác mang theo sự phẫn nộ lắc mạnh mấy cái, sau đó đập xuống bàn...!
"Lại."
Trong con người lạnh nhạt của Phó Tư Bạch xẹt qua một tia thú vị, anh nhìn cô thật sâu.
Anh có thể nhìn ra hôm nay cô gái này thật sự rất bực bội.

Chỉ là Phó Tư Bạch không hiểu vì sao cô lại trút cơn giận này lên đầu anh?
Hay là cho cô cơ hội kiếm chút tiền sinh hoạt nhỉ?
Phó Tư Bạch cầm hộp xúc xắc lên, lắc mấy cái rồi mở nắp ra.

Lần này, điểm của Ôn Từ lớn hơn anh.
Phó Tư Bạch tiện tay vứt tờ 100 ra chỗ cô: "Em thắng rồi."
Nhưng mà...!Ôn Từ lại xắn tay áo lên, ấn khớp xương ngón tay mảnh khảnh...!
"Tôi không cần tiền.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi