LỠ TAY XOÁ NHẦM WECHAT CỦA LÃO ĐẠI


Thư Mạn Thanh có thể nhìn thấy vẻ không cam lòng ẩn trong đôi mắt đen láy của con gái, bà chỉ có thể thở dài ảo não.

Làm một người mẹ, bà không thể bảo vệ cho con gái của mình, khiến cô còn nhỏ mà đã phải trải qua thế giới hiện thực đầy khốc liệt này...!
"Bân Bân, sau này con đừng mang tiền về nhà nữa, mẹ không nhận nữa đâu."
"Mẹ, mẹ để con giúp mẹ đi!" Ôn Từ nóng nảy: "Tiền nợ của gia đình chúng ta, còn cả chi phí thuốc thang chữa bệnh cho ba, những thứ này đều cần đến tiền mà."
Nhưng Thư Mạn Thanh vẫn cố chấp lắc đầu: "Mẹ sẽ tự nghĩ cách giải quyết việc này, việc con phải làm chính là chú tâm vào học hành, không được lơ là chuyện tập múa."
Ôn Từ lắc đầu, nước mắt chực trào trong hốc mắt: "Con không thể trơ mắt nhìn mẹ vất vả kiếm tiền, còn bản thân lại sống như không có chuyện gì xảy ra như vậy được.

Mẹ, mẹ biết con không làm được mà."
Hai mắt Thư Mạn Thanh cũng đỏ bừng lên: "Bân Bân, con phải nghe lời!"
Ôn Từ nắm chặt tay Thư Mạn Thanh: "Mẹ, không có tiền thì lấy đâu ra thanh cao, lấy đâu ra thuần khiết cơ chứ? Nếu không có tiền, những thứ gia đình ta phải đối mặt sẽ không chỉ là hiện thực khốc liệt của cuộc sống mà còn là sự hiểm ác của lòng người! Tất cả đều là một đám lòng lang dạ sói đang nhìn chằm chằm như hổ đói! Ai cũng có thể bắt nạt chúng ta!"
"Con đừng nghĩ như vậy, mẹ không muốn con nghĩ như vậy!" Thư Mạn Thanh nhìn sắc mặt của con gái đã hoàn toàn thay đổi, bà nắm chặt hai bả vai gầy gò của cô: "Mẹ hy vọng bất cứ lúc nào con cũng đừng đánh mất vẻ hồn nhiên và tươi đẹp trước đây."
"Mẹ, chúng ta không thể trở về cuộc sống trước kia nữa, con cũng không còn là Bân Bân ngày trước nữa.


Mẹ đừng cố gồng mình gánh vác tất cả, con cũng lớn rồi mà."
Ôn Từ ôm chặt mẹ vào lòng, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau.

Để bảo vệ gia đình mình, cô có thể vứt bỏ bất cứ thứ gì!
*****
Tối đến, Ôn Từ đi tới bãi cỏ nơi đặt căn cứ của Câu lạc bộ Âm nhạc Lửa Ma.

Tay bass Lâm Vũ thấy cô từ xa đi tới thì bất mãn nói: "Cô đến muộn đấy nhé!"
"Xin lỗi, tôi đi thăm ba tôi."
"Ba cô sao thế?"
"Ông ấy đang nằm viện, người thực vật."
Mọi người quay mặt nhìn nhau, cũng không trách móc cô nữa, Mạc Nhiễm đứng trước cây đàn organ, chơi một đoạn nhạc jazz sống động: "Đến đây đi, xem thử thành quả tập luyện của cậu tuần này."
"Ở đây à?"
"Ừ, ở đây."
"Ở đây làm gì có cột."

"À, không phải bên kia có cây sao?"
"..."
Ôn Từ vây quanh thân cây, bắt đầu biểu diễn bài múa cột của mình, động tác múa cực kỳ chuyên nghiệp, có thể nhìn ra nền tảng vững chắc của người xuất thân từ đào tạo chính quy, bất kể là hạ eo hay nhấc chân, mỗi một bước chuyển đều vô cùng chuẩn mực.
Chỉ là......
Mọi người ai nấy đều nhíu chặt mày nhìn cô nhảy hết một bài, nhất thời không biết phải đưa ra đánh giá như thế nào.

"Cậu...!cậu..."
Ôn Từ thay bọn họ mô tả lại dáng vẻ của mình: "Nhìn giống Triệu Phi Yến múa cột?"
Mạc Nhiễm chép miệng một cái: "Chính xác."
Đoàn Phi Dương cũng cười phá lên: "Múa cột mà có thể múa ra cảm giác của Chân Hoàn Truyện cũng là rất đỉnh rồi!"
Suy cho cùng việc này cũng không thể trách Ôn Từ, bởi vì quả thực là mỗi một động tác của cô đều đạt chuẩn mực.

Chủ yếu là do vấn đề về khí chất của cô, khí chất này...!cũng quá là "tiên" đi.
Cũng vì quá "tiên", nên mới thiếu sức hấp dẫn cần thiết của thể loại múa cột.

Trong lúc nói chuyện, Phó Tư Bạch đã đi từ trong rừng ra.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác da mang đậm phong cách hiphop, làm nổi bật vẻ anh tuấn cứng cỏi trên người.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi