LỠ TAY XOÁ NHẦM WECHAT CỦA LÃO ĐẠI


Hai bên thái dương của anh bất chợt nhảy lên, trầm giọng hỏi: "Bọn chúng đã làm gì em?"
"Không làm gì cả, anh tới vừa kịp lúc." Bấy giờ Ôn Từ mới phản ứng lại, cô vân vê cổ áo: "Tôi vừa lau người, là do mạnh tay quá thôi."
Tầm mắt Phó Tư Bạch đuổi theo từng cử động của cô, tham lam nhìn vết đỏ trên cần cổ trắng ngần kia.
Cổ họng cũng bắt đầu cảm thấy khô khốc.
"Sau này em đừng đi làm muộn như vậy nữa."
"Đây cũng đâu phải việc tôi có thể lựa chọn."
"Không thể đi làm vào ban ngày được à?"
"Ban ngày phải đi học mà, buổi tối mới có thời gian."
Phó Tư Bạch không biết phải đáp lời như thế nào, trong lòng bực bội lẩm bẩm: "Sao lại nghèo đến mức này? Nhà em không có người lớn à?"
Không nhắc đến chuyện này còn đỡ, vừa nhắc tới là Ôn Từ lại không thể nhịn được nữa, uất ức trừng mắt với anh một cái.
Sao cô lại nghèo đến mức này? Là do ba cô đang nằm liệt trong bệnh viện, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Mà tất cả những điều này...!đều do chú út của cô và nhà họ Phó các anh ban tặng!
Thấy cô lại bắt đầu nổi giận trừng mắt với mình, Phó Tư Bạch chỉ nghĩ đơn giản là lòng tự trọng của cô quá mạnh mẽ, thế nên lập tức dịu giọng làm hòa: "Tôi cũng không thể ở đây trông chừng em mỗi ngày."

"Ai cần anh ở đây trông chừng mỗi ngày, trước kia tôi cũng chưa từng gặp phải mấy tên lưu manh này, hôm nay chỉ là trùng hợp thôi."
"Những chuyện như thế này...!gặp phải một lần là đủ lắm rồi, em còn muốn ngày nào cũng gặp à?"
Ôn Từ cắn chặt môi, không phản bác nữa.
Quả đúng là như vậy, chỉ mới lúc nãy thôi...!mà cô đã bị dọa sợ đến mức hồn bay phách tán.

Phó Tư Bạch thấy cô không nói gì thì chỉ có thể hít một hơi thật sâu: "Sau này nếu có thời gian, tôi sẽ thường xuyên đến đây trông nom việc làm ăn hơn."
"Không cần." Ôn Từ một mực từ chối: "Tôi với anh thân nhau lắm à?"
Anh biết cô rất hay ra vẻ nên cũng chẳng thèm đối lời với cô, đi đến ghế đặt cạnh tủ hàng, cà lơ phất phơ nói: "Tiếp xúc nhiều là thân ngay thôi."
"Ai thèm tiếp xúc với anh? Tránh ra." Cô đẩy anh ra: "Đừng làm phiền tôi đọc sách."
Phó Tư Bạch nhìn cuốn từ vựng Tiếng Anh cấp bốn trên bàn: "Chuẩn bị thi cấp bốn?"
"Đúng vậy."
"Cấp bốn mà cũng cần chuẩn bị à?"
"..."
Nghe thấy lời nhận xét Versailles cực kỳ thèm đòn của anh, Ôn Từ lại nghĩ đến thành tích chói lọi của tên này trong đợt thi đại học năm đó...!

Anh với tư cách thí sinh khoa nghệ thuật đã chiếm được vị trí trạng nguyên toàn thành phố, khiến cho đám học sinh top đầu của các trường cấp ba nổi tiếng trên địa bàn phải ngả nón kính phục, hoài nghi nhân sinh.

Ôn Từ không có đầu óc thông minh bẩm sinh như anh, cô không phải thiên tài, tất cả thành tích học tập đều phải dựa vào sự cố gắng của chính mình mới đạt được.

Ngay cả tiền...!cũng vậy.

Cô không thèm để ý đến anh, mở cuốn sách từ vựng cấp bốn ra.
Phó Tư Bạch cũng không quấy rầy cô học bài, anh lẳng lặng ngồi cạnh cô, đầu ngón tay nghịch ngợm nắp bật lửa, chốc chốc lại thử đánh lửa lên.

Cô ngửi thấy mùi thuốc lá bạc hà trên người anh, rất có cảm giác áp bách.
Cảm giác tồn tại mãnh liệt của người đàn ông này rất khó để cô có thể bình tĩnh lại.

Cô liếc anh một cái, cất tiếng nhắc nhở: "Cái đó là đồ để bán, anh đừng nghịch nữa!"
"Ờ."
Phó Tư Bạch buông bật lửa xuống, sau đó lại nhấc tay cầm máy quét mã lên nhìn thử.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi