Cô biết Hứa Gia Lịch có truy cầu nghệ thuật của riêng mình, nhưng cô cũng không hề cảm thấy ban nhạc của Phó Tư Bạch, những nhịp điệu năng động cùng những giai điệu thịnh hành, thậm chí là loại hình múa cột cần vũ công toát ra mị lực mê người là những thứ không ra gì.
"Dĩ nhiên nghệ thuật rất quan trọng, nhưng giải trí cũng vậy, dù sao con người vẫn phải sống trong thế tục."
Trước kia Ôn Từ chính là một tiểu tiên nữ không biết nhân gian khổ sở đến mức nào, ngày ngày sống trong tháp ngà cổ tích, nếu khi đó bảo cô đi múa cột thì có chết cô cũng không chịu.
Thế nhưng một năm trở lại đây, cô bị đẩy vào hiện thực cuộc sống, yêu ghét giận hờn, nghèo túng và thành kiến...!cái gì cũng được nếm trải một lần, bấy giờ cô mới nhận ra cuộc sống mới là màu nên chân thực nhất của nghệ thuật.
Vì vậy...!múa cột cũng chẳng là gì.
Tất cả những điều này chỉ là cảm nhận cá nhân của Ôn Từ, còn đối với quan điểm của Hứa Gia Lịch, cô sẽ tôn trọng, tuyệt đối không tranh luận với anh ta.
Ngay khi hai người sắp uống trà sữa xong thì bỗng nhiên Phó Tư Bạch đi tới, anh cao giọng nói: "Có để ý tôi ngồi ở đây không?"
Giọng điệu nói chuyện ngạo mạn không thể chịu nổi.
Không đợi Hứa Gia Lịch lên tiếng mà anh đã ngồi xuống ghế bên cạnh Ôn Từ, đôi chân dài tùy ý đạp lên thanh ngang dưới gầm bàn.
"..."
Dường như giữa các sinh vật giống đực luôn có cảm ứng từ trường riêng biệt với nhau.
Ngay sau khi anh ngồi xuống, bầu không khí lập tức thay đổi.
Đứng trước khí thế mạnh mẽ của Phó Tư Bạch, Hứa Gia Lịch nhất thời yếu hẳn đi, thái độ nói chuyện cũng không còn vẻ hùng hồn như lúc nãy nữa.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Anh thẳng thừng xen vào cuộc nói chuyện của Ôn Từ và Hứa Gia Lịch, rất đột ngột, cũng rất ngượng ngùng.
Nhưng người đàn ông trước mặt luôn có bản lĩnh có thể khiến mọi sự ngượng ngùng trở nên rõ ràng hợp lý.
Trong lúc nói chuyện, cánh tay anh khoác lên lưng ghế của Ôn Từ, tư thế giống như đang ôm lấy cô vậy.
Hành động ẩn ý nhưng cũng đầy thẳng thắn, tuyên bố chủ quyền với Hứa Gia Lịch ở phía đối diện.
Sắc mặt của Hứa Gia Lịch chợt tối lại, anh ta trầm giọng nói: "Chúng tôi đang nói chuyện liên quan đến lễ hội âm nhạc, đến lúc đó, hai bên chúng ta đều phải dựa vào bản lĩnh của mình."
"Đều dựa vào bản lĩnh của mình, bản lĩnh gì?" Đáy mắt đen kịt của Phó Tư Bạch lóe lên một tia khinh miệt: "Bản lĩnh tán gái hay bản lĩnh thực sự cơ?"
Dứt lời, anh vứt một phiếu trà sữa lên mặt bàn.
Hứa Gia Lịch cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, dùng lời nói chính nghĩa đáp lại: "Đây là một trong những cách thức để thu hút nhân khí của chúng tôi, nếu anh muốn thì hoàn toàn có thể làm theo, có lẽ còn ra tay hào phóng hơn chúng tôi nhiều, bởi dù sao thì Phó Thiếu đây cũng không thiếu chút tiền này."
"Thế thì anh nói sai thật rồi." Phó Tư Bạch cười khẩy: "Ông đây đồng ý tham gia lễ hội âm nhạc đã là niềm hân hạnh của ban tổ chức rồi, không thể đốt tiền vào đây nữa, anh cứ chơi thong thả."
Phó Tư Bạch vừa nói ra những lời này, sắc mặt của Hứa Gia Lịch lập tức tái mét đi.
Anh ta đang dồn hết sức lực để thu hút nhân khí trong cuộc thi đấu với Phó Tư Bạch, nhưng Phó Tư Bạch hoàn toàn không thèm tiếp chiêu, ngược lại còn khiến anh ta trông giống như một kẻ thích làm lớn chuyện.
Cảm giác như thể dồn sức nhưng cuối cùng lại đi đánh vào bông.
Phó Tư Bạch đứng dậy rời đi, thấp giọng nói: "Ôn Từ, ra đây với tôi."
Một câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại là ngữ khí không thể kháng cự.
Ôn Từ nhận ra Phó Tư Bạch và Hứa Gia Lịch đang giương cung bạt kiếm với nhau, cô không muốn kích động mâu thuẫn giữa hai người nên chỉ có thể đứng dậy đi theo Phó Tư Bạch.
Thế nhưng Hứa Gia Lịch lại túm chặt lấy tay cô: "Ôn Từ, cậu không muốn đi cùng anh ta thì có thể không đi."
Tầm mắt Phó Tư Bạch rơi xuống bàn tay Hứa Gia Lịch đang nắm chặt tay cô, da đầu lập tức căng ra.
.