"Ai bảo anh tái sử dụng băng cá nhân thế?" Ôn Từ cạn lời: "Đi đến ngã tư tìm bừa một hiệu thuốc nào đó, năm hào một cái, chắc Phó thiếu sẽ không nghèo đến mức ngay cả năm hào mua băng cá nhân cũng không có đâu nhỉ?"
Phó Tư Bạch lại nhếch miệng cười: "Em còn cái nào không? Cho tôi xin một cái đi."
Ôn Từ chỉ có thể lấy một cái băng cá nhân trong cặp sách đeo sau lưng ra, xé vỏ rồi đi tới dán lên cánh tay cho anh.
Phó Tư Bạch rất hưởng thụ cảm giác được cô gái này dán băng cá nhân cho, mặt dày nói: "Nhớ đến thay băng cho tôi hàng ngày nhé."
Cô trợn trừng mắt: "Có mỗi một vết rách da nhỏ xíu thôi, cũng sắp khỏi rồi."
"Sẽ bị nhiễm trùng, uốn ván đấy."
"Uốn ván cái gì? Anh chỉ bị rách chút xíu da thôi, ngày mai là kết vẩy rồi."
"Tôi vì em nên mới bị thương đấy."
"..."
Khóe miệng Ôn Từ khẽ giật lên một cái.
Sao cô lại cảm thấy vị Thái tử gia này càng ngày càng không biết xấu hổ thế nhỉ?
*****
Vào ngày tổ chức lễ hội âm nhạc, tình hình thật đúng là vô cùng gấp rút.
Vốn dĩ bên phía Câu lạc bộ Âm nhạc Lửa Ma, Mạc Nhiễm đã đặt chỗ trong hội trường lớn với Hội Sinh viên, không muốn đến cuối cùng lại bị đám sinh viên bên Khoa Âm nhạc Cổ điển chiếm mất.
Thế nhưng Chủ tịch Hội Sinh viên lại nói chủ nhiệm văn phòng Khoa Âm nhạc Cổ điển đích thân tới nói chuyện, vậy nên Hội Sinh viên không thể không nể mặt lãnh đạo, cuối cùng chỉ có thể nhường hội trường lớn cho bọn họ.
Mạc Nhiễm đứng trong văn phòng của Hội Sinh viên trút giận một hồi nhưng cũng không thể làm gì được.
Đã nghèo còn mắc cái eo*, Lâm Vũ bày ra vẻ mặt bất lực cúp điện thoại, xoay người nói với mọi người: "Vũ công múa mở màn không tới được." *Nguyên văn là 屋漏偏逢连夜雨 - Nhà dột còn gặp mưa qua đêm: Ý nói những người gặp nhiều đả kích trong cùng một lúc
Mạc Nhiễm vừa nghe xong cũng muốn ngất xỉu: "Sao vậy?"
"Nói là đến tháng, đang nằm bẹp trong phòng, xuống giường cũng khó khăn."
"..."
Tuyệt vời.
Câu lạc bộ của họ đã chuẩn bị cho buổi biểu diễn này suốt nửa tháng trời, mắt thấy công sức của cả nhóm sắp trôi theo dòng nước, làm sao có thể không nóng nảy cho được?
Phó Tư Bạch vừa mới tỉnh ngủ, mái tóc màu xám khói kia còn hơi rối, anh đeo chiếc guitar lên người, thờ ơ ngồi một góc chỉnh lại dây đàn.
Ngay từ đầu anh đã không quá để tâm đến chuyện thi đấu trong lễ hội âm nhạc, gia nhập vào Câu lạc bộ Âm nhạc Lửa Ma đơn thuần cũng chỉ vì sở thích.
Nhưng Hứa Gia Lịch, rõ ràng là anh ta muốn cứng với anh.
Đoàn Phi Dương do dự hỏi: "Anh Phó, có khi nào chúng ta sẽ phải hủy bỏ buổi biểu diễn hôm naykhông?"
Đầu ngón tay thon dài cứng cáp của anh gảy dây đàn, tấu lên một giai điệu tùy ý, lạnh nhạt nói: "Không có sân khấu thì không hát nữa à?"
"Vậy..."
"Ai quy định bắt buộc phải hát trên sân khấu chứ?"
Mạc Nhiễm hiểu ý của Phó Tư Bạch, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở nụ cười: "Nào, cầm nhạc cụ lên, chúng ta ra quảng trường hát! Không phải anh ta lấy vé mời trà sữa để thu hút khán giả hay sao? Vậy chúng ta làm một cái sân khấu ngoài trời, để xem khán giả bên nào đông hơn!"
Đoàn Phi Dương và Lâm Vũ liếc nhau một cái, nhất thời nổi lên hứng thú, mấy người cầm hộp nhạc cụ, rời khỏi container sắt rồi đi về phía quảng trường sinh hoạt của sinh viên.
Nhưng vừa đi chưa được mấy bước, chỉ nghe thấy trên đầu "ầm" một tiếng..