LỠ TAY XOÁ NHẦM WECHAT CỦA LÃO ĐẠI


"Tối qua, em tuyệt lắm đấy!"
Một luồng khí nóng xộc thẳng l3n đỉnh đầu Ôn Từ, cô giơ tay lên.

Phó Tư Bạch lập tức bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô: "Lại đánh, lần trước em vẫn chưa đánh đủ à?"
"Đồ khốn nạn!" Cô nhìn anh bằng ánh mắt đầy phẫn nộ.

"Đúng, tôi là đồ khốn nạn." Phó Tư Bạch cũng phải cạn lời, không ngờ đến mấy câu nói đùa này mà cô cũng tưởng thật: "Có bị sàm sỡ hay không, em không tự cảm nhận được à?"
"Tôi...!Làm sao tôi biết được? Tôi không nhớ gì hết."
"Cũng phải." Anh bật cười: "Không có kinh nghiệm."
Hai tay Ôn Từ siết chặt lại thành nắm đấm: "Phó Tư Bạch, rốt cuộc có hay không hả? Đừng lừa tôi!"

Đôi mắt đen láy của Phó Tư Bạch nhìn cô chăm chú: "Em mong sẽ có à?"
"Tôi ghét anh..."
"Em ghét tôi, em dựa vào đâu mà đòi ghét tôi? Tôi chuốc em uống say hay tôi bắt em uống rượu?"
Phó Tư Bạch không khách khí nói: "Là tự em uống say ngoắc cần câu, tôi không đưa em đi, vứt em ở đầu đường xó chợ cho bất cứ người nào nhặt được, đến lúc đó em muốn khóc cũng không thể khóc nổi, bây giờ còn có mặt mũi cáu gắt với tôi."
Ôn Từ phẫn hận trừng mắt nhìn anh: "Bất cứ người nào nhặt cũng được, chỉ cần không phải anh là được."
Phó Tư Bạch có thể nhìn ra sự nghiêm túc trong mắt của cô gái, ý cười bên khóe môi thoáng lạnh đi: "Bất cứ người nào nhặt cũng được, chỉ có tôi là không được?"
"Đúng vậy."
"Được."
Anh siết chặt nắm đấm lùi về sau mấy bước, ngoảnh mặt đi, che giấu tia bi thương vừa lóe lên trong ánh mắt, sau đó đá cửa bỏ đi.

Ôn Từ vào nhà vệ sinh sửa soạn một hồi, sau đó cũng khoác cặp sách, đi ra khỏi căn phòng.
Ở đây đâu phải khách sạn, sao khách sạn lại có căn phòng lớn như vậy được? Ngoài phòng ngủ còn có phòng khách rộng lớn và ban công nhìn ra hồ, thậm chí còn có cả phòng tập thể dục...!căn hộ chung cư này ít nhất cũng phải đến 200 mét vuông.

Đây không thể là khách sạn được.
Ôn Từ quay lại phòng ngủ, chỉnh lại ga trải giường còn đang lộn xộn nhăn nhúm, sau đó gấp gọn chăn bông rồi vào nhà vệ sinh quét dọn một hồi, xong xuôi mới rời đi.

.....
Ôn Từ vội vã trở lại trường học, may là vẫn kịp tiết học đầu tiên của buổi sáng.

Nếu có lịch sử đi học muộn, kỳ này cô sẽ không được xét học bổng nữa.

Kiều Tịch Tịch đi đến bên cạnh Ôn Từ, tò mò hỏi: "Tối qua có chuyện gì vậy? Phó Tư Bạch thế nào? Ôi cái vóc dáng của anh ta, vừa nhìn đã biết là cực đỉnh!"
Ôn Từ biết chắc chắn là Kiều Tịch Tịch lại nghe được điều gì đó từ chỗ Lâm Vũ, cô cắn răng nói: "Mình không biết, không nhớ gì hết." "Không nhớ gì hết sao? Kể cả có uống say đến mức nào thì cái chuyện đó...!chắc chắn cũng phải khiến người ta có ấn tượng sâu sắc chứ."
Kiều Tịch Tịch nói đầy cảm thán: "Phó Tư Bạch ấy à! Đám bạn gái của anh ta trước kia muốn hôn anh ta một cái còn không được.

Tối qua hai người chung giường chung gối cả một đêm, nghĩ thôi...!đã thấy kích động rồi."
Hai tay Ôn Từ siết chặt lại: "Mình sẽ báo cảnh sát ngay."
Kiều Tịch Tịch liếc cô một cái: "Trước kia cậu đã từng có kinh nghiệm trong chuyện này chưa?"
Cô lắc đầu.
"Thế cậu không cần báo cảnh sát đâu, chắc chắn tối qua không xảy ra chuyện gì hết."
"Sao cậu biết?"
"Bởi vì lần đầu tiên của mình đau cực luôn...!Lúc xuống lầu còn phải vịn cầu thang, căn bản không thể đi bước lớn được."
Cô ấy nhìn Ôn Từ thực hiện động tác xoạc chân vô cùng dễ dàng: "Cậu...!cái này cũng khoa trương quá rồi, chắc chắn anh ta chưa chạm vào cậu đâu." Ôn Từ thật sự không có bất cứ kinh nghiệm nào trong chuyện này, cũng không thấy thân thể có gì bất thường, chỉ là sáng ra nghe Phó Tư Bạch thản nhiên nói đùa như vậy thì trong lòng không dám chắc lắm.


Bây giờ nghe Kiều Tịch Tịch nói như vậy thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
"May quá..."
Cô sẽ không bao giờ uống rượu nữa!
*****
Lễ hội âm nhạc đã trôi qua, Ôn Từ lại quay về nhịp điệu của cuộc sống trước đây.
Tuy thỉnh thoảng cũng có thể nghe được "Phó Tư Bạch" thế nọ thế kia từ miệng của mấy cô gái xung quanh, nhưng cũng không gặp anh một lần nào nữa.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi