Phó Tư Bạch đưa ra trước mặt Ôn Từ một cái túi đen, cô nhìn thấy trong đó toàn băng vệ sinh, có loại dùng hàng ngày còn có loại ban đêm.
Cô gái run rẩy định đưa tay ra, nhưng chiếc túi đã bị quăng xuống đất.
“Coi tôi là loại người gì.”
Khóe miệng người đàn ông nhếch lên một tia lạnh lùng tự giễu, “Trong lòng em…tôi bất trị như vậy à?”
Đêm càng tối đi Ôn Từ rất mệt, nhưng nằm trong lều trằn trọc trở mình mãi vẫn ngủ không được.
Không có thuốc giảm đau nên bụng cô rất khó chịu.
Ai mà ngờ được kì kinh nguyệt trễ rất lâu không đến rồi, mà khi đến thì phản ứng thì rất kịch liệt, đau gấp mấy lần.
Nhưng bây giờ cô mang băng ban đêm nên cũng cảm thấy rất an toàn, không cần lo lắng sẽ xảy ra việc ngại ngùng, vì thế nên sự đè nén trong lòng cũng biến mất, cơn đau sinh lý cũng có thể chịu đựng được.
Trong lòng có vẫn lo, có chút hối hận, có chút bất an.
Phó Tư Bạch vẫn chưa vào, không biết đang làm gì nữa.
Cô không cảm thấy mình lo lắng có gì sai nhưng vẫn là đã hiểu lầm anh rồi.
Trong lòng có một sự áy náy khó nói khiến Ôn Từ cũng không có chút buồn ngủ nào, cô nhất quyết mặc áo khoác vào đi ra khỏi lều.
Bên hồ đốt lửa trại, nhóm người trong câu lạc bộ Đóm lửa ngồi bên hồ hàn huyên với gió lạnh.
Phó Tư Bạch cũng ngòi ở đó, ngón tay đang cầm một điếu thuốc.
Trong màn sương mờ ảo, Phó Tư Bạch đang cười nhưng ánh mắt lại rất xa cách.
Anh cũng vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy Ôn Từ rồi rất nhanh mà tránh ánh mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh nhạt.
Ôn Từ đi lên phía trước, cô hỏi anh với giọng hơi khàn: “Phó Tư Bạch, tối nay anh ngủ ở đâu?”
Phó Tư Bạch chỉ xem như không nghe thấy cô hỏi, nhìn chằm chằm vào ánh trăng cắt ngang mặt hồ, và không nói gì.
Ôn Từ biết anh vẫn còn đang tức giận, chỉ có thể nói với giọng nhẹ nhàng hơn: “Tôi muốn đi ngủ rồi, một lát nữa anh đi vào thì nhỏ tiếng một chút.”
Câu nói này khiến đám con trai hiện lên một nụ cười xấu xa, nhưng Ôn Từ lại không có phản ứng gì.
Phó Tư Bạch liếc nhìn bọn họ rất không khách khí nói: “Cười cái mẹ gì.”
Mọi người đều im bặt.
Anh dập đầu thuốc đi rồi nói với Ôn Từ: “Tối nay tôi không vào đó.”
“Vậy anh ngủ ở đâu.”
“Em quan tâm tôi làm gì.”
Nói đến vậy rồi thì Ôn Từ chỉ có thể xoay người rời đi.
Nhưng khi đi đến lều rồi vừa nhớ lại là cô vẫn chưa xin lỗi anh nên chỉ đành quay trở lại, nói với Phó Tư Bạch: “Chuyện vừa nãy cảm ơn anh, là tôi không tốt, hiểu lầm anh rồi, tôi xin lỗi anh, xin lỗi.”
Trong lòng Phó Tư Bạch rất ngột ngạt, nói rất bất cần: “Xin lỗi là xong à?”
“Không lẽ tôi phải quỳ gối dập đầu với anh à?”
Phó Tư Bạch lại nổi đóa lên khi nghe những câu nói gai góc: "Em nói nhảm cái đéo gì vậy".
“Anh đừng có mà đéo đéo nữa.”
“Phải, em là thục nữ, còn tôi là thằng lưu manh.” Phó Tư Bạch sờ sờ mũi rất không thoải mái, “Không phải em luôn ghét tôi sao.”
“Tôi ghét anh không phải bởi vì anh là lưu manh, tôi càng không phải là thục nữ.”
Ôn Từ đã tức lên rồi, thẳng thừng nói rõ, “Mỗi ngày tôi đều mệt đến chết đi, mệt đến nỗi kì kinh nguyệt cũng ra không đều, anh có biết cái này là do ai khiến tôi ra nông nổi này không?”
“Lẽ nào là tôi chắc!”
“Đó là…”
Cô định thốt ra, nhưng vẫn cố kìm lại.
Nói ra thì có ích gì, chỉ trông thật vô nghĩa.
“Phó Tư Bạch, tôi không phải thục nữ gì.. tôi chính là kẻ xúi quẩy đấy.”
Phó Tư Bạch nhìn đám con trai phía sau lực đều bị câu nói “Mệt đến mức kì kinh nguyệt của tôi cũng ra không đều” mà sững sờ, khuôn miệng há hốc thành chữ o.
Anh sợ tâm trạng cô sụp đổ đến mức muốn nói gì liền nói hết, chỉ có thể kéo cô đi về phía lều.
“Em được quá đấy hả.” Anh kéo khóa lều lên, “Lời gì cũng dám nói ra.”
Ôn Từ mặc cảm nói: “Có gì không thể nói, tôi đã thành ra như vậy rồi.”
“Như nào hả.”
“Rất xúi quẩy.” Ôn Từ nhịn cơn đau quặn ở bụng rồi ngồi xuống: “Hôm nay có mất mặt tôi cũng chẳng để tâm.”
“Xúi quẩy cái gì mà xúi quẩy.” Phó Tư Bạch kìm nén sự đau đớn trong tim rồi anh cũng ngồi xuống, “Một việc cỏn con như vậy mà suy sụp gì rồi.”
“Anh không phải con gái, anh không hiểu.”
“Tôi thật sự không hiểu nhưng em cũng chưa bao giờ trải qua nỗi đau đớn thật sự đâu.”
Ôn Từ nhìn anh: “Ví dụ?”
“Ví dụ như nhìn thấy ba tôi lên giường với tình nhân của ông ta, không chỉ một lần, cũng không chỉ một người.”
“……”
Ôn Từ cạn lời nuốt nước bọt, “…đều không đóng cửa hết hả.”
Phó Tư Bạch bị cô chọc cười: “Cái em quan tâm có hơi sai sai đấy.”
“Phải không.”
“Thật sự là không có đóng cửa, năm đó tôi mới 10 tuổi…”
“Đừng, đừng nói cái vấn đề này nữa.” Ôn Từ nhạy cảm dừng câu chuyện này lại.
“Được.”
Phó Tư Bạch và cô chạm mắt với nhau, hai người có chút muốn cười nhưng cơ mặt vẫn cố kìm lại nên làm cho khố khí thoải mái hơn nhiều.
Ôn Từ lật chăn ra nằm xuống, vẫn chưa buồn ngủ quay đầu nhìn qua anh: “Anh không tức giận sao? Phó Tư Bạch.”
Phó Tư Bạch ngồi xếp bằng bên cạnh cô, nói với giọng lười biếng buông thả: “Đợi em khỏe rồi tôi sẽ xử lý em.”
Cô nhìn anh: “Anh xử lí thế nào.”
“Có cách thôi.”
Cô hừ một tiếng rồi không thèm để ý anh nữa.
Phó Tư Bạch cũng hết kiên nhẫn rồi.
Thật sự, nửa tiếng trước Phó Tư Bạch đã quyết tâm cả đời này sẽ không nói chuyện với cô nữa.
Anh đã dựng lên không dưới một trăm lá chắn với cô.
Nhưng vẫn là … nhụt chí rồi.
“Coi như em lo lắng cho tôi như vậy thì việc này xong rồi đi, không có lần sau đâu.”
“Tôi không có thèm quan tâm anh.” Ôn Từ bĩu môi, nằm xuống, “Tôi ngủ rồi, anh tự nhiên đi, chăn tôi cũng đã chuẩn bị cho anh rồi.”
Phó Tư Bạch nhìn thấy trong lều có một cái chăn được xếp gọn gàng.
Anh tắt đèn pin, căn lều chìm vào bóng tối, anh nằm xuống sột soạt: "Mà này, em đã đi khám bệnh chưa vậy?”
“Hửm?”
“Kinh nguyệt không đều, đã đi khám bệnh chưa, nói sao rồi, cần uống thuốc gì?”
“……”
Anh lại nói: “Nghe nói thuốc bắc có thể có tác dụng.”
Ôn Từ: “Bác sĩ bảo tôi chú ý nghỉ ngơi không cần dùng thuốc.”
“Vậy em mau ngủ đi.”
“Ừm.”
Ôn Từ nhắm mặt lại, cơn buồn ngủ đang ập tới thì lại nghe anh nói: “Trên mạng bảo tâm trạng cũng rất quan trọng, em điều chỉnh bản thân một chút đừng tức giận lung tung nữa.”
“Phó Tư Bạch!”
“Em lại tức giận rồi đó.”
Ôn Từ hít một hơi thật sâu, cố nhịn lại rồi nhắm mắt.
"Với lại em cũng cần phải chú ý tới cân bằng dinh dưỡng của ba bữa..."
“Phó Tư Bạch anh mà nói nữa thì cút ra ngoài đi.”
Anh lập tức im bặt.
Sáng hôm sau, Ôn Từ tỉnh dậy, trong bụng cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Cơ thể cô là như vậy, chỉ cần chịu đựng cơn đau nhất ngày đầu tiên, mấy ngày sau sẽ thoải mái hơn nhiều.
Chuyên hành trình 3 ngày 2 đêm cuối cùng đã kết thúc, hôm nay phải quay về trường.
Ôn Từ nhắc mọi người chuẩn bị miếng dán chống say xe, Phó Tư Bạch vừa thức dậy là cô dán lên thái dương cho anh liền, còn ép anh phải uống thuốc chống say xe để tránh tình huống cũ xảy ra.
Lên xe Phó Tư Bạch đeo tai nghe, đầu tựa vào cửa sổ, và dây tai nghe màu trắng đang quấn xuống chiếc cổ gân guốc của anh.
Ánh nắng chiếu rọi lên mái tóc màu trắng bạch kim, làn da cũng trắng như được phát sáng, trên tai anh đeo một chiếc khuyên đinh màu đen trông rất tùy ý.
Lúc anh không nói chuyện, không cười thì khí chất cao ngạo của anh bỏ xa người khác ngàn dặm.
Nhìn thấy soái ca này cũng đặc biệt lắm.
Nhưng anh thường cười với cô.
Cũng vì như thế nên Ôn Từ mới dám bướng bỉnh trước mặt anh… không che giấu cảm xúc của bản thân chút nào.
Lúc cô đang đờ đẫn nhìn ra cửa sổ thì Phó Tư Bạch đột nhiên nhét một bên tai nghe vào tai cô.
Trong tai nghe đang mở bài “Bí mật không thể nói” của Châu Kiệt Luân.
“Anh rất thích bài này?”
“Ừm.”
Cô cúi đầu nhìn hình xăm W bên ngón áp út tay trái của Phó Tư Bạch: “Có liên quan đến W sao?”
“Tôi rất yêu cô ấy.”
Phó Tư Bạch nhìn ra bóng cây đang lướt qua mắt anh ngoài cửa sổ, lấy hết dũng khí nói: “Tôi chơi nhạc, bởi vì muốn viết lời cho cô ấy, tôi muốn làm ca sĩ, như vậy cô ấy mới có cơ hội nghe nhạc do tôi viết cho cô ấy.”
Ôn Từ nhìn anh hơi ngạc nhiên.
Cô thật sự không ngờ kiểu người đào hoa, đa tình như Phó Tư Bạch vậy mà trong lòng lại lại có một tình yêu sâu đậm đến vậy.
“Anh thích cô ấy mà còn quen nhiều bạn gái vậy.”
“Tôi muốn quên cô ấy, cmn quá đau khổ rồi.”
“Có làm được không?”
“Vẫn đang cố gắng.”
Nhưng càng lún càng sâu.
“Anh có thể tỏ tình thử mà.”
“Đây là con đường chết.”
“Tại sao, cô ấy có bạn trai rồi à?”
“Không có, nhưng cô ấy không yêu tôi.”
“Anh không mở lời sao biết cô ấy không yêu anh?”
Ánh mắt Phó Tư Bạch giật giật, anh nhìn người con gái bên cạnh mình.
Cô nheo mắt lại, lông mi mỏng mảnh, ánh mắt ôn nhu, có thể thấy cô đang nghiêm túc cho anh lời khuyên.
Cô không yêu anh.
Phó Tư Bạch không nói chuyện nữa.
Trong lòng Ôn Từ hơi bi tư, không biết như thế nào lại nhớ đến chuyện Hứa Gia Lịch tỏ tình.
Phải rồi, nếu thật sự không có cảm giác thì tỏ tính chính là con đường chết.
Cô tự động nhìn sang Phó Tư Bạch.
Nếu như đó là anh.
Cái suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị Ôn Từ hoảng loạn ép xuống.
Quá hoang đường rồi.
Ôn Từ đã chuyển toàn bộ phí hướng dẫn viên và tiền hoa hồng từ công ty du lịch cho mẹ cô.
Nhưng mẹ cô không nhận, bà gửi một tin nhắn cho Ôn Từ: “Bảo bối, phòng tranh lớn nhất Nam thành Hiên Hòa nhìn trúng tranh của mẹ, họ đồng ý cho mẹ một gian để bán, tháng trước mẹ bán được 3 bức kiếm được một số tiền. Sau này không cần con phải vấn vả đi kiếm tiền nữa, con cứ chăm chỉ tập trung vào việc nhảy đi.”
“Thật không mẹ?”
Thư Mạn Thanh đã gửi cho Ôn Từ xem một tin nhắn chuyển tiền của cửa hàng tranh Hiên Hòa và cả ba bức tranh đều được bán với giá hàng chục nghìn tệ.
Cứ như vậy thì món nợ trong gia đình, còn có tiền chữa trị của ba sẽ không còn là vấn đề nữa rồi.
Ôn Từ: “Oa! Mẹ con giỏi thật đấy nha!”
Thư Mạn Thanh: “Mẹ cũng rất lợi hại đấy! (Kiêu ngạo)”
Ôn Từ: “ 【đỉnh】【đỉnh】”
Thư Mạn Thanh: “Phải rồi, làm thêm ở cửa hàng tiện lợi con cũng nghỉ đi, mỗi lần đi làm trễ như vậy quá vất vả rồi. Sau này con phải ngủ đúng giờ, tập nhảy sớm, một vũ công kị nhất là ăn uống ngủ nghỉ không đúng giờ giấc.”
Ôn Từ: “Ừm, mẹ, con biết rồi.”
Hai ngày sau Ôn Từ xin nghỉ làm thêm ở cửa hàng tiện lợi. Lúc đi ra khỏi cửa hàng lại cảm thấy rất thoải mái.
Lúc cô đi qua sân bóng rổ ngoài trời, cách tấm hàng rào chắn, Ôn Từ nhìn thấy Phó Tư Bạch và nhóm thanh niên học viên thể dục đang chơi bóng.
Cái màu tóc trắng bạch kim trông phản nghịch bất kham đó luôn rất nổi bật giữa đám đông.
Phó Tư Bạch thất sự rất thích chơi bóng, được coi là người con trai mê thể thao nhất trong học viện nghệ thuật.
Ôn Từ mặc một chiếc áo khoác màu đen đứng dáng, dáng người cao mảnh khảnh, toát ra khí chất nữ thần lạnh lùng và kiêu hãnh từ trong ra ngoài.
Đi qua sân bóng rổ có nhiều nam sinh cũng ngoái đầu ra nhìn.
Đột nhiên, một quả bóng rổ bay thẳng tới, đập vào hàng rào lưới bên cạnh cô, bật ra và phát ra tiếng "cạch".
Ôn Từ bị dọa vội vàng lùi ra sau mấy bước, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy “kẻ đầu sỏ” đang mỉm cười nhìn cô.
“Thần kinh à!”
Dọa cô hết hồn.
Phó Tư Bạch nói: “Hướng dẫn viên tiểu Từ, đi mua cho tôi một chai nước với.”
“Tự đi mà mua.”
"Soda chanh, cảm ơn."
Ôn Từ bĩu môi, đi đến máy bán nước tự động, cô mua chai nước lọc giá rẻ nhất một tệ, ném cho Phó Tư Bạch---
“Chỉ có cái này, thích uống thì uống.”
Còn đòi soda chanh, mơ đi.
Phó Tư Bạch cũng không khách sáo, cầm chai nước lọc, ngẩng đầu uống hết nửa chai, rồi đổ thẳng nửa chai còn lai lên khuôn mặt nóng bừng, sau đó anh đi tắm.
Anh cởi áo thể thao ra để lau nước trên mặt, để lộ nửa cơ bụng tuyệt đẹp khiến các cô gái xung quanh phải ồ lên.
Ôn Từ nhìn dáng vẻ này của anh lại vừa tức vừa cười: “Không lạnh hả, sắp vào đông rồi đấy!”
“Cần em quản ông đây à.”
“Tôi lười phải quản anh.”
Ôn Từ xoay người rời đi, đằng sau lưng cô Phó Tư Bạch nói: “Cuối tuần này câu lạc bộ có tụ tập, ở club đến nghe tôi hát.”
“Được.” Ôn Từ vui vẻ vẫy vẫy tay.
Phó Tư Bạch thấy cô hôm nay nói chuyện tốt như vậy, bảo mua nước liền mua nước, rủ đi chơi cũng vui vẻ đồng ý.
Anh có hơi sững sờ, lại vừa hỏi thăm dò: “Gần đây tôi đang trong giai đoạn cửa sổ, em có hứng thú…”
Cô quay đầu trừng mắt nhìn anh: “Không có!”
Được thôi.
*Giai đoạn cửa sổ: là một người sau khi thất tình đã gượng dậy để bắt đầu mối quan hệ mới.