Trong cửa hàng tiện lợi, Ôn Từ xé miếng thạch làm mát để thúc đẩy tuần hoàn máu, tan máu bầm. Nhìn mình trong tấm thủy tinh rồi sờ vào má trái.
Bóng dáng cao lớn của Phó Tư Bạch đứng bên cạnh cô, nhìn chằm chằm vào đôi má ửng hồng của cô, khẽ cau mày, nghiêm túc và đau lòng.
Mấy lần anh định đi lên giúp cô đều bị Ôn Từ rất không khách khí né tránh bàn tay anh---
“Không cần, tự tôi làm.”
Phó Tư Bạch muốn lấy thuốc mỡ, Ôn Từ lại cứng rắn nói: “Anh đừng có đụng vào tôi.”
Tay anh đơ trên không một lát, rồi mới từ từ rút tay về.
Sau mấy phút, anh ngồi lại cái ghế hơi dựa ra sau, ánh mắt anh lóe lên sự lạnh nhạt: “Em vẫn là không tin anh.”
“Cái này không quan trọng.”
“Tại sao không quan trọng?”
Ôn Từ mở chai thuốc ra, không cảm xúc chỉ trầm giọng nói: “Tôi cũng không phải bởi vì anh là kiểu con trai mẫu mực gì gì đó mới ở bên anh.”
Phó Tư Bạch biết, cô ở bên anh giống như một người chết đuối bám víu vào một khúc gỗ.
Khúc gỗ còn rất nhiều nhưng cô muốn bám víu lấy cái to nhất.
Hai chân gác lên xà ngang của bàn, nhìn thẳng vào cô: "Nếu em không quan tâm, tại sao em còn giận anh?"
“Tôi không có…”
“Không có?”
Ôn Từ xoay người muốn đi, Phó Tư Bạch lại giữ chặt tay cô, kéo cô lại cưỡng ép cô ngồi lên đùi mình, giữ chặt lấy eo thon của cô để cô không động đậy cọ quậy được nữa.
Hai người kề sát nhau, Phó Tư Bạch ngửi được mùi bạc hà thoang thoảng của thuốc mỡ trên má trái của cô, “Lừa mình dối người đủ rồi, lừa anh thì em còn bớt đi mấy năm công đức đấy.”
Ôn Từ cảm nhận được hơi thở ấm áp, dịu dàng của anh, tựa như lông vũ lướt qua mặt cô, trong lòng ngứa ngáy.
Biết là không giấu được anh cái gì, cơn tức giận của cô cuối cùng cũng hòa hoãn xuống: “Em tức giận là vì anh đã hứa sẽ bảo vệ em nhưng anh không làm được, bởi vì anh mà em bị người ta đánh.”
Anh muốn bảo vệ cô, cái này vốn là nền tảng để duy trì mối quan hệ của bọn họ.
Phó Tư Bạch kề sát lên cái má của cô, muốn hôn xuống nhưng lại cố kìm nén để không chạm vào: “Anh sẽ giải quyết, sẽ không có lần sau nữa.”
Ôn Từ: “Vậy cũng đã tổn thương rồi.”
“Em muốn anh làm sao đây.”
Đại khái chỉ có người được nuông chiều mới vô cớ gây sợ, Ôn Từ đoán Phó Tư Bạch trước giờ luôn nuông chiều bạn gái như vậy, cũng không phải chỉ nhẫn nại như vậy với một mình cô.
Cô và người đàn ông trước mặt rõ ràng là rất xa cách nhưng vào những khoảnh khắc này, dường như họ thực sự là một cặp đôi yêu nhau.
Anh khiến cô cảm nhận rõ ràng cảm giác được yêu thương và trân trọng.
“Anh để em đánh lại?” Ôn Từ giả bộ hỏi.
Khóe môi Phó Tư Bạch cong lên, lộ ra khí thế phản kháng: "Lại muốn đánh chết anh.”
“Ừm.”
“Được.” Phó Tư Bạch nhắm mặt lại, “Nhẹ thôi, ngày mai anh còn phải đến công ty, không được để lão gia nhìn ra đâu.”
Ôn Từ nhìn làn da trắng của anh, lông mi mảnh mai rủ xuống, đường nét trên khuôn mặt sắc sảo, phóng túng.
Cô thẳng thừng đánh vào má của anh, nhưng cũng không thật sự xuống tay quá ác, chỉ mắng anh một câu: “Anh thật sự rất vô lại.”
Phó Tư Bạch bật cười, đây là nụ cười thất sự của anh, trong mắt còn có sự vui vẻ, thoải mái---
“Anh chỉ vô lại với em thôi.”
Nói rồi anh tiến lại gần muốn hôn cô, Ôn Từ ngả đầu về phía sau, rất nhanh liền tránh đi.
Ngược lại anh cũng không có miễn cường chỉ là xích lại gần nhìn cô.
Ở bên nhau mấy ngày rồi cũng chỉ có giờ phút này anh mới thật sự cảm nhận được người con gái trong lòng là thuộc về anh thôi.
Bọn họ…thật sự đang yêu nhau.
Dù cho là thật lòng hay giả dối, yêu đương chính là yêu đương, diễn kịch lâu cũng sẽ thành thật thôi.
“Vậy rốt cuộc em có đau không?’
Ôn Từ ậm ừ nói: “Bây giờ không cảm giác nữa, sức con gái không mạnh lắm.”
Vậy anh mới hơi yên tâm, Phó Tư Bạch lấy mặt tì hưu đen trong túi ra đeo lên chiếc cổ trắng nõn của cô.
“?”
Cô không hiểu cúi đầu nhìn mặt tì hưu ngọc đen.
“Cho em đấy.” Đầu ngón tay Phó Tư Bạch vuốt ve cổ cô, nhẹ nhàng đặt xuống, “Đừng thấy cái này trông như vậy thôi chứ thật sự có thể đổi vận đấy.”
“Thật hay giả thế?” Ôn Từ bán tín bán nghi, lại không còn từ chối nữa, “Mê tín quá đi.”
“Không tin trả anh.”
Anh giả bộ lấy lại mặt tì hưu khiến Ôn Từ vội vàng bảo vệ cái cổ: “Làm gì có chuyện tặng rồi được đòi lại chứ.”
Phó Tư Bạch lại mỉm cười.
Lúc này trong cửa hàng có khách đến, Ôn Từ vội vàng nhảy khỏi cái ôm của anh đi đến trước quầy tính tiền.
Lúc anh và cô ở bên nhau gần như cô không trang điểm, điều này tự nhiên sẽ làm cô trông có chút sinh động. Với tóc mái ngố và một vài sợi tóc lòa xòa xõa xuống bên cạnh gương mặt xinh đẹp, cô thật rạng rỡ và chuyển động.
Phó Tư Bạch nhìn cô ở đằng xa, với một khao khát chưa được thỏa mãn trong mắt anh.
Ôn Từ cảm nhận được ánh mắt của anh, có chút không tự nhiên khiến cô nhìn lãng đi chỗ khác
Qua một lúc thấy anh vẫn còn đang nhìn cô, cô lè lưỡi làm mặt quỷ với anh.
Hôm sau khi Mạc Nhiễm dắt ba mẹ của An Nhiễm đến trước mặt cô ấy, An Nhiễm có vẻ như bị dọa đến mất hồn mất vía.
“Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây!”
Ba của cô ấy đi lên phía trước nói: “Có người nói với chúng ta là con ở trường bị ức hiếp!”
An Nhiễm tức giận trừng mắt nhìn Mạc Nhiễm, Mạc Nhiễm liền cười nói: “Nếu mà thật sự là người của câu lạc bộ tụi chị làm gì em để em chịu uất ức lớn như vậy thì chị thân là đội trưởng nhất định sẽ làm chủ cho em. Nếu đã mời được chú với dì đến rồi thì có gì uất ức em cứ nói rõ một lần đi nhé.”
Mẹ của An Nhiễm kéo cánh tay con gái, có vẻ như rơm rớm nước mắt: “Nhiễm Nhiễm, con nói cho mẹ biết là ai bắt nạt con!”
“Không có.” An Nhiễm đỏ mắt, cắn răng nói: “Thật sự không có, ba mẹ đừng hiểu lầm.”
“Anh đã chụp như vậy còn có thể giả sao!” Ba An Nhiễm tức giận nói, “Chuyện lớn như vậy làm sao mà con có thể tự đi bệnh viện chứ! Tại sao không nói với chúng ta!”
Ba mẹ đến trường học, ở trước mặt nhiều người để truy hỏi về việc cô phá thai thất sự khiến An Nhiễm muốn chết quách đi cho xong.
Thật sự tất cả chẳng qua là cô ấy tự biên tự diễn, căn bản không ngờ sẽ náo động đến cả ba mẹ đều biết luôn!
Vả lại trình độ văn hóa của ba mẹ cô cũng không cao, càng sẽ không hiểu việc phải quan tâm đến mặt mũi của con gái. Họ ở nơi công cộng nháo nhào lên nhất định bắt An Nhiễm nói ra cái tên của thằng đàn ông khốn nạn đó.
An Nhiễm vội vàng giải thích với ba mẹ: “Ba mẹ con thật sự không có phá thai, tất cả đều là giả!”
“cái gì mà giả, con không phải đã đến bệnh viện rồi sao?”
“Con đi đến bệnh viện rồi nhưng không phải là để phá thai, là vấn đề khác.” An Nhiễm vội vàng đặt điều, “Dù sao không phải phá thai!”
“Vậy rốt cuộc là gì, con mau nói với ba mẹ xem.”
Bạn bè xung quanh đều đang xì xào, có đủ thứ kiểu suy đoán.
“Ba mẹ hai người đừng hỏi nữa.” Cả người An Nhiễm đều đang bất lực ngồi xuống đất, sắp khóc rồi.
Bởi vì truyện trộm cây dù, An Nhiễm chọc giận khiến Phó Tư Bạch chia tay với mình, cô liền đổ mọi tội lỗi lên người Ôn Từ.
Sau này lại biết Ôn Từ ở bên cạnh Phó Tư Bạch khiến cô càng căm hận nghiến răng ken két.
Bạn cùng phòng lóe lên một chủ ý, dù sao cơ thể cô cũng đang không tốt đúng lúc phải đi bệnh viện vậy thì thẳng thừng chụp mấy tấm đi vào khu khám phụ sản để mọi người cầm đưa cho Ôn Từ xem
Chỉ cần cô không lên tiếng cái gì hết thì chẳng ai chứng minh được rốt cuộc có phải là phá thai hay không. Mọi người cứ đoán bậy đoán bừa, chỉ cần chia cắt được tình cảm của Ôn Từ và Phó Tư Bạch là được.
An Nhiễm đã đánh giá thấp cư dân mạng, cô ấy không ngờ việc này có thể phát tán đi nhanh như vậy. Vậy mà lại lên tới diễn đàn của trường, còn náo động một phen khiến ba mẹ tìm đến!
Lúc này Mạc Nhiễm cũng đi qua rồi lạnh nhạt nói với cô ấy: “Với lại cái địa chỉ ip dán bài viết đó lên là kí túc xá của em đấy, tự em đăng hay là bạn cùng phòng em đăng thế?”
Mọi người nhìn về hướng bạn cùng phòng của An Nhiễm, bạn cùng phòng vội vã lắc tay: “Các người đừng vu oan cho tôi nha! Là cô ta bảo tôi giúp đỡ đấy, ảnh cũng là cô ta cố ý chụp đấy!”
“Cô nói bậy, tôi chỉ bảo cô đem nó đưa cho Ôn Từ coi, không bảo cô đăng lên diễn đàn!”
“Tôi..tôi cái này còn không phải để thu hút sự quan tâm sao, cứ đưa cho cô ấy như vậy mà đòi cô ấy tin sao”
Lúc này coi như là đã sáng tỏ mọi chân tướng rồi.
Nhóm người đang hóng chuyện ném ánh mắt về phía An Nhiễm có chút thương hại và còn hơi khinh thường.
Khinh thường vì tâm cơ của cô ấy, cũng thương hại vì sự ngu xuẩn của cô.
Dù sao cái cú nhấp này thật sự ngu xuẩn quá rồi, tổn thương người ta một phần còn bản thân lại tự rước nhục 99 phần.
……
Sự việc này đã được giải quyết gọn gàng, Mạc Nhiễm nhanh chóng đi đến căn cứ bí mật của khuôn viên.
Một số người trong câu lạc bộ âm nhạc đang thảo luận về buổi biểu diễn tiếp theo, và Phó Tư Bạch cũng nằm trong số đó.
Anh ngồi dựa vào thân cây, anh mặc vào chiếc áo jacket và quần jogger nam. Với mái tóc màu trắng bạch kim khiến anh trông rất thời thượng nhưng rõ ràng rất sạch sẽ và tươi mát.
Không có gì ngạc nhiên sau khi anh gia nhập khiến câu lạc bộ nhận được nhiều buổi biểu diễn hơn gấp mấy lần. Trên người anh có một khí chất minh tinh thời thường thật sự quá rõ ràng rồi.
“Phó Tư Bạch, cậu cũng được quá đây, nghĩ ra cách mời ba mẹ cô ta đến để khiến cô ta thừa nhận.”
Phó Tư Bạch nhàn nhạt nói: “Vốn là hành động không có não, lật tẩy chỉ là chuyện dễ như trở lòng bàn tay.”
“Không sợ cô ta thật sự có? Lỡ như thì…”
“Không có lỡ như.”
Nghe anh nói rất kiên định khiến Lâm Vũ ngạc nhiên nhìn Phó Tư Bạch: “Thật sự chưa chạm vào cô ấy? Một đại mỹ nữ như vậy mà cậu thật sự có thể nhịn hả.”
“Không phải nhịn.” Phó Tư Bạch thản nhiên chỉnh dây đàn, “Nước hoa trên người cô ta nồng quá.”
“Ai không biết Phó ca của chúng ta thích mùi thơm vị chanh.” Mạc Nhiễm nhìn anh đầy sâu xa, “Mùi đó trên người tiểu Ôn …vừa ngửi liền say mê luôn.”
“Tớ nhìn cậu ta đối với bạn học tiểu Ôn cũng chẳng ra làm sao, mấy ngày rồi còn không gặp mặt.” Lâm Vũ cảm khái, “Cái này gọi là chiếm được của đắt nhưng lại thật sự đang lãng phí tài nguyên đấy.”
Phó Tư Bạch nghe thấy ví dụ của anh ấy thật sự quá thô lỗ nên anh dùng một chân đá vào mông Lâm Vũ: “Ai giống như cậu, quen bạn gái liền hận không thế cầm cây kim bấm để bấm lên người cô ấy.”
“……”
Đoạn Phi Dương bật cười: “Cái ví dụ này quá sống động rồi nha.”
Phó Tư Bạch lười phải phí lời với bọn họ: “Ngày mai tớ phải đến công ty rồi nên hôm nay tập luyện đi.”
Mạc Nhiễm nhìn Phó Tư Bạch: “Trước kia lão phật gia gọi đến công ty là cậu sẽ cau mày nhăn mặt mà, làm sao mà tiểu Phó gia phản nghịch bất kham của chúng ta lại đổi tính đổi nết như vậy.”
Phó Tư Bạch cầm cây guitar lên, đàn mấy nhịp tùy ý: “Trụ cột gia đình.”
……
Sau khi ba mẹ An Nhiễm nháo nhào một trần rất nhiều cô gái đã đến xin lỗi Ôn Từ.
Ôn Từ biết đằng sau nhất định là do Phó Tư Bạch động tay.
Mục tiêu thật sự của An Nhiễm là nhắm vào cô, bởi nếu danh tiếng của Phó Tư Bạch bị hủy hoại thì anh đương nhiên sẽ có cách đối phó với cô ta. Anh tuyệt đối sẽ không nhân từ để cô ta giở trò.
Ôn Từ chỉ thấy bất bình vì bản thân bị ăn một cái tát vô lý, nhưng cô nghĩ đến sự việc đã được giải quyết. Mà trước đây Phó Tư Bạch đã giúp cô nhiều lần nên cô cũng sẽ không so đo với anh việc này.
Sau khi tan học Ôn Từ cúi đầu vừa đi vừa người tin nhắn cho Phó Tư Bạch: “Cùng đi coi phim không?”
Fsb: “Khi nào?”
Ôn Từ: “Ngày mai nhé?”
Fsb: “Ngày mai anh ở công ty.”
Ôn Từ: “Ừm, vậy ngày kia.”
Mấy phút sau Phó Tư Bạch trả lời cô: “Nếu em thật sự rất muốn hẹn hò với anh thì tạm hẹn tối mai nhé.”
Ôn Từ: “…..”
Cô thật sự không phải rất muốn hẹn hò với anh, cô chỉ là cảm thấy…cho dù là cặp đôi plastic thì ít nhiều cũng vẫn phải có chút dáng vẻ hẹn hò yêu đương.
Ôn Từ dùng điện thoại đặt hai tấm vé xem phim, gần đây có một bộ phim giật gân đang rất nổi, cô đoán chừng anh có thể sẽ thích xem.
Ôn Từ: “Vé em đã đặt rồi.”
Fsb: “Ừm.”
Ôn Từ: “Gặp nhau ở trước cửa rạp phim nhé.”
Fsb: “Đến công ty đón anh.”
Ôn Từ:?
Fsb: “Đón bạn trai mình tan làm biết không hả?”
Ôn Từ: “Tình huống bình thường đều không phải là bạn trai đón bạn gái sao?”
Fsb: “Anh chính là muốn được bạn gái đón.”
Ôn Từ: “…..”
Năm giờ chiều ngày hôm sau, Ôn Từ đến tòa nhà văn phòng của tập đoàn Phó thị theo địa chỉ mà Phó Tư Bạch đưa cho cô.
Tòa nhà văn phòng đặt tại khu thương mại Lâm Giang Nam thành, nơi có nhiều tòa nhà văn phòng cao chót vót, đi bộ ở ngã tư giống như đi lạc vào trong khu rừng đô thị.
Những tòa nhà cao tầng tối om gần như chắn hết bầu trời, tạo cho người ta cảm giác ngột ngạt.
Tòa nhà cao tầng của tập đoàn Phó thị trước mắt cô như đang xuyên thẳng lên bầu trời, giống như một con quái vật thủy tinh ăn tươi nuốt sống lòng người.
Cô không có dũng khí đối diện với tòa nhà này, càng không có dũng khí nhớ lại thời điểm công ty ba cô phá sản…trong nhà là những tháng ngày trầm buồn.
Ôn Từ xoay người đi vào khuôn viên bên đường, cô ngồi xuống cố gắng để bình tĩnh lại tâm trạng. Đôi tay run rẩy nhắn tin cho Phó Tư Bạch: “Đến rồi.”
Fsb: “Lên lầu.”
Ôn Từ: “Không được, em ở dưới lầu đợi anh.”
Fsb: “Anh vẫn còn một cuộc họp, cần khoảng 40 phút nữa, đi vào đợi anh.”
Ôn Từ: “Không được.”
Fsb: “Bên ngoài lạnh.”
Ôn Từ: “Không lạnh.”
Phó Tư Bạch không trả lời cô nữa, đại khái anh cũng cảm nhận được cảm xúc bất thường của cô.
Cô ở trước mắt Phó Tư Bạch luôn bất thường.
Chỉ cần anh còn mang họ Phó thì cô không thể không bất thường.
Rõ ràng anh là người đáng ghét đứng ở bên kia chiến tuyến, vậy mà bây giờ lại là bạn trai của cô.
Gió lạnh thổi qua, bên cạnh có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Xin lỗi, cô có phải là cô Ôn không?"
“Dạ.” Ôn Từ ngẩng đầu lên nhìn thấy một chị gái tóc ngắn mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề, đang tò mò nhìn cô.
“Chị là…?”
“Phó tổng nhỏ bảo tôi đem đến đưa cho cô một cái áo, còn có một ly cacao nóng.”
Người phụ nữ phủ chiếc áo vest đen lên người Ôn Từ, đồng thời đưa ly cacao ấm áp trong tay cô: "Cô thật sự không lên lầu sao, trong phòng có máy sưởi, rất thoải mái."
“Không ạ, cảm ơn chị.”
Chị gái tóc ngắn cũng không miễn cưỡng nữa, gật gù rồi rời đi.
Cái áo vest nhuốm mùi hương bạc hà thoang thoảng trên cơ thể Phó Tư Bạch, lạnh lùng và mạnh mẽ, quấn lấy cô trong thế giới của anh.
Ôn Từ nhìn cái ly cacao ấm nóng, cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay mình truyền đến trái tim.
Cô muốn lạnh nhạt với Phó Tư Bạch, muốn xấu xa với anh, nhưng cô lại làm không được cái kiểu vong ơn bội nghĩa, không có trái tim như vậy…
Rất nhanh nữa sẽ bị xé toạc ra.
Nửa tiếng sau Phó Tư Bạch từ từ xuống lầu, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tôn lên dáng người cao ráo và thẳng tắp.
Nhìn thấy Ôn Từ vẫn cố chấp ngồi bên đường khiến lồng ngực Phó Tư Bạch như đang đè nén cơn tức giận, anh bực mình nói: “Em có bị thần kinh không, bảo em vào trong em không vào, ở bên ngoài để gió thổi tưởng ông đây sẽ xót em?”
Ôn Từ không muốn cãi nhau với anh, cô lí nhí nói: “Không nghĩ như vậy.”
“Vậy em nói suy nghĩ của em đi.”
Phó Tư Bạch thật sự cạn lời với Ôn Từ, cô làm anh suốt cả buổi họp chẳng nghe lọt câu nào.
Khác thường như vậy, không phải là không muốn tốt với anh chứ.
“Không muốn hẹn hò với anh thì em cứ nói là được. Anh chưa bao giờ gượng ép phụ nữ”
“Không phải không muốn, là em chủ động hẹn anh mà.”
“Vậy cmn em náo lên cái gì?”
“Em không có náo.” Ôn Từ nhíu mày, ngón tay cô đang cài nút áo, “Phó Tư Bạch, lạnh quá, em không muốn cãi nhau.”
Chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt hai người, cuối cùng Phó Tư Bạch vẫn kìm xuống cơn giận, nắm chặt tay Ôn Từ lên xe.
Sau khi ngồi vào anh đưa tay ra.
Ôn Từ do dự mấy giấy cuối cùng mới ngoan ngoãn để tay lên lòng bàn tay anh. Phó Tư Bạch bất ngờ kéo tay cô qua đặt lên miệng anh hà hơi ấm mấy phút, sau đó xoa xoa để giữ ấm cho cô.
Bàn tay đông cứng của Ôn Từ cuối cùng cũng lấy lại được độ ấm.
Cô liếc nhìn anh, vẻ mặt anh vẫn lãnh đạm, không nói lời nào, trong đôi mắt đen hiện lên một tia lạnh lùng.
Nhưng Ôn Từ lại cảm nhận được anh giống như một người bạn trai đang xót cô, đáy lòng cô run rẩy---
“anh đối với mỗi một người cũ đều như vậy sao?”
Phó Tư Bạch nói: “Không thì sao, em tưởng em có gì đặc biệt.”
“Em không nghĩ như vậy.” Ôn Từ lắc đầu, “Chả trách lúc chia tay bọn họ đều khóc nha.”
“Em thì sao?”
“Cái gì?”
Phó Tư Bạch kéo tay cô đặt lên miệng đề hà hơi ấm, hỏi như có như không---
“Chia tay anh, em có khóc không?”