LỠ YÊU ANH HỌ LÀ LÃO ĐẠI HẮC BANG



- Anh thừa biết tôi sẽ không đồng ý, đúng không? Tôi từ trước đã không hề có tình cảm với anh mà?
Giao Uyên thở hắt ra một hơi, cô nhẹ giọng từ tốn nói.

Trung Quân tiến đến cầm lấy tay cô nài nỉ
- Bây giờ không cần em phải có tình cảm, tôi chỉ cần em đồng ý kết hôn, nếu không em sẽ gặp nguy hiểm, Uyên Uyên à…
Ánh mắt anh tràn đầy những sợi buồn bã nhìn trực diện vào đôi mắt cương quyết thanh tao của Giao Uyên.
- Jordan tôi tin tưởng anh ấy.

Sẽ sớm thôi, anh ấy sẽ đến và….các người cũng không thể đấu lại được với anh ấy đâu.
Giao Uyên vẫn đứng im mặc tay bị cầm, thần sắc lạnh nhạt nhẹ giọng nói.

Đến đây Trung Quân cau mày, khuôn mặt buồn bã lại dấy thêm phần tức giận t
- Đúng! Có thể hắn sẽ đến nhưng sẽ không kịp đâu, Lão Hổ ông ta sẽ nhanh chóng đẩy em vào chỗ nguy, chỉ có một cách duy nhất thôi Uyên Uyên, bây giờ em chỉ cần ở cạnh anh, như thế mới an toàn thôi.
- Tôi sẽ không thấy an toàn khi bên cạnh tôi không phải là anh ấy.

Vả lại, anh nói đến chuyện kết hôn có quá phi lí rồi không?
- Em đừng có suốt ngày nhắc đến hắn nữa!!! Chuyện quan trọng bây giờ không phải là chọn lựa nữa mà là sự an toàn của em kìa!!!
Trung Quân đột nhiên hắng giọng quát lên, tay cũng vô thức siết chặt.

Thấy khuôn mặt trước sau như một của Giao Uyên chợt biến chuyển, chuyển mắt nhìn xuống, anh nhanh chóng buông tay vội vàng nói
- Anh xin lỗi, chỉ là…
- Đừng phí lời nữa, tôi sẽ không làm những điều anh nói đâu.
- Em…thôi được rồi, em nghỉ ngơi đi, khi khác anh lại gặp em sau.
Giao Uyên không nói gì, Trung Quân cũng dứt lời rồi rời đi.

Chưa kịp ngồi xuống thì tên lúc nãy đã đi vào mặt mày cau có hắn mở miệng to tiếng
- Đứng dậy đi theo tôi.

Giao Uyên không đáp, cô đứng dậy chầm chậm đi theo tên nam nhân kia.
- Khôn thì đừng chạy, không thì đừng trách ông đây ra tay.
Giao Uyên vừa đi vừa nghĩ, chẳng lẽ bọn chúng sắp ra tay với cô? Là Trung Quân hay Lão Hổ ra lệnh đây? Sớm muộn gì cũng phải gặp, chi bằng đối mặt trước…
Ánh mắt cô tựa như băng nhìn về phía trước, nói không sợ thì hẳn là nói dối đi, nhưng ở cạnh người đàn ông kia, cô sớm đã chấp nhận sự nguy hiểm mình phải đối mặt.
“Cao Lãnh Khang, em nhất định tin tưởng anh!”
- Đến rồi, vào trong đi.
Tên nam nhân dẫn cô đến trước một căn phòng rồi hất mặt nói.

Giao Uyên cũng không chần chừ cầm tay nắm cửa mở bước vào trong.
Điều ngạc nhiên là, đây chỉ là một căn phòng ngủ, không có ai cũng không có mấy tên cao to chuẩn bị hành hung cô như cô nghĩ.

Nhìn cảnh trước mắt Giao Uyên thốt ra một câu hỏi
- Cái gì…đây?
- Cô hỏi tôi cái gì là cái gì?
Hắn ta vẫn giữ thái độ sổ sàng, nhăn nhó hỏi ngược lại cô, cô đơn nhiên không quan tâm mà tiếp tục nói
- Anh đưa tôi đến nhầm phòng?
- Không, cậu chủ mới sắp xếp cho cô căn phòng này.
Dừng một chút, hắn nhìn cô đăm chiêu ra vẻ ta đây rồi lại tiếp lời cười khinh bỉ
- Cứ hưởng thụ đi, cô cũng không còn suиɠ sướиɠ được bao lâu đâu! Haha.
Tên nam nhân nói xong cười cợt cô rồi quay lưng đóng mạnh cửa phòng.
- Tên điên.
Giao Uyên ngáp một hơi dường như chẳng quan tâm chuyển mắt lại vô tình thấy một chiếc đầm trắng tinh đặt ngay trước mắt
Nhìn lại mình vẫn là bộ váy hôm trước Cao Lãnh Khang đã đưa cô, không biết chiếc đầm kia là của ai nhưng kệ đi, trước hết cô cứ thay cái váy vướng víu này ra đã.
Cầm chiếc đầm lên Giao Uyên nhìn sang bên cạnh lại là cánh cửa khác gần ngay lối ra vào cửa chính căn phòng, dù sao cũn phải tìm phòng tắm, không nghĩ nhều cô liền mở cửa ngó vào trong.
“Là phòng tắm thật này?”
Giao Uyên chớp mắt, cô nhanh chóng đi vào trong để tiến hành dự định của mình.
……….
Tại lâu đài của Louisa, trên sân thượng 3 chiếc trực thăng đang khởi động cánh di chuyển chỉ trực chờ lệnh của người nào đó mà cất cánh.

- Lão đại, Phu nhân đã bị đổi vị trí, nhưng không có gì bất trắc, chỉ là một căn phòng ngủ bình thường.
Bộ đàm được gắn bên cạnh cửa mở của chiếc trực thăng Cao Lãnh Khang ngồi truyền đến tiếng nói của Nhật Nam.
Cao Lãnh Khang thâm trầm, khuôn mặt vô cảm không chứa nổi một chút cảm xúc.

Anh ngồi chính giữa của chiếc trực thăng đầu tiên, hai bên là ghế của Mathieu và Dylan, còn ngồi đối diện anh là Emma bên cạnh là Leyla và Fidelma.
- Lão đại, tại thời điểm này xác định đúng là cô tiểu thư kia vẫn an toàn.

Lão Hổ vẫn chưa động đến cô ta, hình như vẫn đang chờ động tĩnh phía ta.
Fidelma ngả người về phía sau, cô gác chân mặt tạo nét già nhưng lại có phân nửa sự hồn nhiên, dáng vẻ cô vô cùng vô tư.
Cao Lãnh Khang vẫn giữ trạng thái im lặng, câu nói kia không làm không khí thoáng hơn mà càng co lại đến mức bọn họ ngồi cũng ngửi mùi đáng sợ kinh khủng.
Leyla nhìn thuộc hạ trong bang ở phía trước ra lệnh.
- Khởi hành đi, địa điểm như cũ, Trung Quốc.
- Vâng.
Sau tiếng nói của Leyla, chiếc trực thăng đầu tiên cất cánh, rồi đến hai chiếc tiếp theo cũng khởi động bay lên không trung theo một hướng lái được xác định.
- Đại Hổ, ông ta lần này hẳn không còn thọ nữa nhỉ?
Trên chiếc trực thăng khác, Crobas nhếch môi cười khinh khỉnh, anh ta chầm chậm vuốt ve con rắn nhỏ đang mơn trớn trên tay anh ta.
- Lần này Lão đại sẽ không dễ dàng tha chết cho ông ta đâu, đụng đến phu nhân, ông ta chết chắc.
Lethal khoanh tay, thân hình đô con cùng gương mặt dữ tợn trầm giọng nói.

Nhật Nam lạnh lùng đưa đôi mắt chim ưng ra ngoài, Lão Hổ đơn chạy không thoát…nhưng vấn đề ở đây là trong tay ông ta lại giữ thóp của Lão đại, ngài ấy bây giờ lại có điểm yếu.
………
Giao Uyên tắm xong liền quay trở lại phòng, cô định đi vào quan sát căn phòng thì đột nhiên đập ngay vào mắt là một chiếc tủ kính to nằm giữa căn phòng.

Bên trong nó còn chứa đựng những cuốn sách nhìn vô cùng quen mắt.
Đôi mày thanh tú cau lại một đường, chầm chậm cô tiến đến chiếc tủ kính, vô thức lại lấy ra một quyển sách mà nhìn.


Quyển sách này góc trái của nó đây là chữ viết của cô mà? Vậy những cuốn sách này…
- Những cuốn sách này chẳng phải tất cả bọn chúng đều là ba tặng mình hay sao? Sao lại có ở đây…?
Xoay người lại cô mở rộng tầm mắt để bao quá căn phòng, ngay trước mắt cô là một bức ảnh cỡ lớn…người trong hình là một cô gái mái tóc dài cùng đôi lông mày thanh tú cùng chiếc mi cong xinh xắn bạch kim, đôi mắt tinh sảo tựa như ngọc màu tím quyến rũ tất cả tổng thể đều là chân của của một ngừoi con gái cực phẩm.
Nhưng bức hoạ kia cô gái trong đó lại chính là cô.
Căn phòng này đồ đạc được sắp xếp, chúng đều là những thứ cô từng dùng ở Trương gia trước đây!
- Cái thể loại….biếи ŧɦái gì đây?
“Không ngơ Trung Quân hắn ta là một tên đại biếи ŧɦái.

Không được, như vầy chết chắc.

Mình phải nghĩ ra cách gì đó thôi!”
Giao Uyên bắt đầu thấy sờ sợ nhưng ma xui quỷ khiến sau vài phút ngẫm nghĩ cô lại ngồi vào ghế đọc lại những cuốn sách kia.
Đang đọc dở cuốn sách, đột nhiên cô cảm thấy mình như bị ánh mắt nào đó dán lên khiến cô rùng mình.

Ngước mặt lên rời khỏi cuốn sách, cô nhìn ra hướng cửa phòng nhẹ giọng lên tiếng
- Anh, vào đây từ lúc nào vậy?
- Anh vừa mới vào thôi.
Trung Quân vừa nói vừa đi đến giường ngồi xuống đối diện cô.

Giao Uyên vẫn một trạng thái xa cách
- Có chuyện gì?
- Không có chuyện gì thì tôi không thể gặp em sao?
Giao Uyên chỉ nhìn không đáp, điều này khiến Trung Quân cảm thấy tức giận trong lòng.

Đột nhiên anh ta lao đến cầm chặt lấy tay cô ấn xuống giường
- Tại sao!!? Tại sao lại không phải là anh, em nói đi? Vì sao hả? Tôi có gì không tốt hơn hắn?
- Anh phát điên cái gì? Mau buông tay tôi ra.
Giao Uyên chau mày, cô tức tối nhưng vẫn bình tĩnh mà nói.

Trung Quân càng nghe càng siết chặt tay cô hơn, anh ta không hề có ý định dừng lại.
Anh ta cúi xuống ngậm lấy đôi môi hồng ngọt của Giao Uyên, cô dãy dụa bao nhiêu hắn càng tiến tới bấy nhiêu.
Giao Uyên liên tục lắc đầu dãy dụa, hắn ta dùng một tay bóp chặt hai cánh tay của cô, tay còn lại nhanh chóng vén chiếc đầm trắng đến hơn nửa người.

Giao Uyên căng mắt, theo bản năng cô nhanh chóng dùng đầu gối thúc mạnh vào hạ thân của hắn ta.
- Hự!
Đau đớn, hắn ta nằm phịch xuống đè lên người cô.

Tay được cởi thoát, cô nhanh chóng đẩy người đàn ông ra chạy nhanh xuống giường
- Tên khốn! Tôi nói là buông tôi ra!!
- Tránh xa tôi ra đồ ghê tởm.
Giao Uyên tức giận giống lên, Trung Quân dù đau nhưng rất nhanh anh lại tóm được cổ tay cô.
- Em dám nói lại lần nữa?!?
- Đừng chạm cái tay bẩn thỉu của anh vào người tôi, nó chưa biết đã đụng qua bao nhiêu cô gái vô tội!
- A…em…
Giao Uyên đơn nhiên cũng không dễ dàng, cô lạnh giọng nói rồi tiếp tục cắn mạnh vào tay hắn ta lao nhanh ra ngoài ban công
- Mau biến đi, nếu không tôi sẽ nhảy xuống!
Ra đến bên ngoài, cô nhanh chóng trèo lên chiếc tường ngăn cách, cô nhìn vào trong phòng mà nói, khuôn mặt lạnh lùng khó ở kéo thêm chất giọng cô vừa đủ tránh kéo thêm đồng bọn của hắn ta.
- Em nghĩ như vậy có thể khiến tôi rời đi sao?
Trung Quân chạy ào ào ra ngoài, hổn hển nhìn cô rồi lại cất giọng như thường.

Giao Uyên nhìn xuống dưới, cô đang đứng trên tầng rất cao nhưng vẫn một mực điềm tĩnh
- Tôi bảo anh biến đ…a!
Đột nhiên chân cô bị trượt xuống, may mắn cô ôm chặt lấy chiếc cột lớn bên cạnh nên không bị rơi xuống.
Trung Quân được một phen hoảng hồn, anh ta hét tên cô vội vàng chạy đến gần hơn.
- Uyên Uyên/!/!
- Mau đi! Không thì…
Giao Uyên tức giận thật sự, cô bây giờ mới gồng mình hét lên.

Trung Quân thấy tình hình không khả thi liền vội vàng nói
- Được! Anh đi, em phải hứa là mau xuống!
Hắn ta quay người rời đi, bên ngoài cửa phòng cũng có tiếng đập cửa, hình như là thuộc hạ của hắn ta.
“Đập cửa?”
- Anh ta khoá cửa sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi