LOAN PHƯỢNG THÁC: TỤ THỦ THIÊN HẠ


Lời vừa thốt ra khiến sắc mặt Hà Tu Viễn lập tức trắng bệch, gấp rút chắp tay trước mặt Phó Tranh: "Mong chông chúa thứ tội! Muội muội còn trẻ người non dạ, không biết cân nhắc miệng lưỡi. Cũng là do ngày thường nuông chiều, Hà mỗ thay nó gánh tội, nhất định sau này sẽ quản giáo nghiêm hơn. Xin công chúa nhân từ đại lượng, tha cho nó một lần!"
"Ca khiếp sợ nàng ta làm gì? Sao phải chịu tội thay muội chứ? Muội không sợ, có bản lĩnh thì thì thử giết ta xem! Đại Chu chỉ là nước chư hầu nhỏ nhoi, muội không tin họ dám ra tay với hoàng thân Đại Nghiệp!" Hà Minh Noãn đỏ mặt, hung hăng trừng Tiêu Dạ, vênh mặt đầy vẻ khiêu chiến.
"Minh Noãn, muội câm miệng lại!"
"Thật là khinh người quá đáng!"

Tiêu Dạ tức giận lên đỉnh điểm, cắt ngang lời của Hà Tu Viễn, cổ tay khẽ động chuôi kiếm làm cho thanh kiếm kề ngay cổ đâm xuống sâu hơn. Hà Minh Noãn bây giờ mới kinh hãi, mặt tái xanh hẳn đi, nàng ta biết Tiêu Dạ hiện không nói đùa!
"A --"
Hoảng sợ hô to một tiếng, Hà Minh Noãn theo bản năng tìm chỗ trốn, Hã Tu Viễn khiếp sợ hết sức, liền rút kiếm đỡ lấy một nhát của Tiêu Dạ, cố hòa giải: Tiêu tướng quân! Đừng sai lầm như vậy. Muội muội nói năng thiếu lễ độ, Hà mỗ nhất định bắt nó chịu tội với công chúa. Nhưng giết người sẽ gây họa lớn!"
"Công chúa nước ta còn chưa gả cho Đại Nghiệp các ngươi đã chịu bị ô nhục. Đây là nỗi nhục của hoàng thượng Đại Chu, cũng là của con dân trăm họ Đại Chu. Ta thân là thần tử Đại Chu sao có thể nhẫn nhịn?" Tiêu Dạ mặt mày xám xịt, vừa giận giữ vừa đánh nhau với Hà Tu Viễn, trong lòng như có ngọn lửa ngùn ngụt cháy, đau lòng chồng chất.
Tận đáy lòng của y, cô gái kia tựa tiên tử cao quý thánh thiện, dù cho là kẻ nào đi chăng nữa cũng không được quyền xâm phạm!
Hà Minh Noãn tìm đường tránh nạn. Tùy tùng của Hà Tu Viễn thấy chủ nhân giao đấu với Tiêu Dạ đang muốn rút kiếm tương trợ liền bị đội hộ vệ Đại Chu ngăn cản. Họ chỉ có thể dừng tay đứng ngoài cuộc, không khí vô cùng căng thẳng!
"Dừng tay!"

Lời nói thốt ra từ miệng Phó Tranh quả là có trọng lượng, Hai người nam nhân đang lúc đánh nhau say máu lập tức dừng tay, Tiêu Dạ bất đắc dĩ thu kiếm lại, còn Hà Tu Viễn tất nhiên là mong như vậy, tra kiếm vào, nhìn quanh kiếm Hà Minh Noãn, bước mấy chân kéo cổ tay nàng ta, trừng mắt, nghiến răng: "Minh Noãn, muội lập tức tạ tội với Đại Chu công chúa cho huynh. Nếu không nghe huynh, chuyện này mà kinh động đến Thái hậu và hoàng thượng, hậu quả tự muội chịu lấy!"
"Ca!" Hà Minh Noãn phụng phịu.
"Muội hành xử tùy hứng, đường rộng không đi lại đi đường tắt, thấy có người còn không thắng ngựa, suýt nữa gây đại họa. Muội còn bất kính với công chúa, muốn đi tìm cái chết sao?" Càng nói thì Hà Tu Viễn càng nhỏ giọng lại, đủ để hai người nghe thấy, bổ thêm một câu: "Nhân duyên thiên định, Cung thân vương đối xử với Cung thân vương phi như thế nào, đến phiên muội chỉ bảo cho ư?"
"Muội. . . . . . Muội không thích!" Hà Minh Noãn chu miệng lên, quay mặt đi.
Hà Tu Viễn tức giận vô cùng, bàn tay nắm dùng sức hơn, thì thầm: "Cuối cùng cảnh cáo muội, nếu như Đại Chu công chúa bẩm báo hoàng thượng biết chuyện này, Hà gia chúng ta sao có thể được Cung thân vương bỏ qua?"

Toàn bộ nhuệ khí trên mặt Hà Minh Noãn lập tức tan biến hết, nàng ta khẽ cắn răng, hất hay Hà Tu Viễn ra, quỳ "bịch" trước mặt Phó Tranh, không cam lòng mở miệng: "Minh Noãn không biết. Đụng phải công chúa là lỗi của Minh Noãn, xin công chúa thứ tội!"
"Hà tiểu thư co được dãn được, tính tình cũng khá là ngay thẳng! Lãnh thổ Đại Chu tuy không rộng lớn bằng Đại Nghiệp, nhưng dân tâm đoàn kết, cũng không phải để Đại Nghiệp khi dễ! Hà tiểu thư thân là hoàng hoàng thân quốc thích, nhưng không cân nhắc ngôn lời, thật sự làm người khác xem nhẹ, còn đâu là tiểu thư khuê các? Tiểu thư có bất mãn gì với chuyện bổn công chúa gả cho Cung thân vương, mời trực tiếp tìm Cung thân vương. Trong mắt bổn công chúa, Cung thân vương cũng như củ hành mà thôi!"
Phó Tranh chậm rãi cười khẽ, hai hàng lông mày vẫn thẳng như thường, nàng ưu nhã xoay người, đi về phía xe ngựa, "Tiêu tướng quân, chúng ta nên lên đường rồi!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi