Trời trong xanh, nắng ấm áp, ánh mặt trời chiếu rọi.
Đội ngũ đưa hôn vẫn tiếp tục hành trình của mình. Đoàn người dài không thấy đuôi, không một tiếng nói, chỉ có tiếng bánh xe va với mặt đất "lộc cộc". Mấy con chim nhỏ cất tiếng kêu lảnh lót, vang vọng khắp cả rừng.
Chống khuỷu tay trên cửa sổ, Phó Tranh lơ đãng nhìn ra ngoài. Từng cành cây xanh, những đóa hoa sắc màu cứ lướt qua liên tục trước mắt nàng, không hề lưu lại chút gì trong tâm trí. Nàng như đang mất hồn, ngồi ngây người ra.
Tiêu Dạ giục ngựa tới, nghiêng nghiêng nửa thân, cất tiếng nói nhẹ nhàng ngoài màn che: "Nếu công chúa mệt thì hãy nằm nghỉ một chút. Đường này tương đối bằng phẳng, không lo bị ngã xuống giường."
"Tiêu tướng quân. . . . . ." Phó Tranh động đậy thân thể đang lười nhác, ngón tay nhỏ nhắn nhấc màn che, khôi phục tinh thần, cười dịu dàng, "Ta không muốn ngủ. Cảnh quan nơi đây rất đẹp, tiện thể ngắm cảnh cũng được. Chúng ta đã tới đâu rồi?"
"Bẩm công chúa, hiện tay đây là ngoài thành Kim An, cách kinh đô khoảng ba mươi dặm. Quan viên Đại Nghiệp đã chờ sẵn ngoài thành mười dặm chào đón chúng ta." Tiêu Dạ thẳng lưng, chỉ quay mặt qua, giọng nói bình bình không chút cảm xúc gì.
Phó Tranh bỗng giật mình, nhìn khuôn mặt chẳng thay đổi của Tiêu Dạ rồi khe khẽ cắn nhẹ đôi môi hồng, im lặng một lúc lâu mới thở dài: "Đúng vậy, hôm nay đã là ngày mười ba tháng ba, sắp đến nước Đại Nghiệp rồi!"
"Công chúa!"
Tiêu Dạ đột nhiên nghiêng đầu, đón nhận ánh mắt hơi kinh ngạc của nàng, lồng ngực cố gắng hít thở sâu, không hề chớp mắt, làm như đã vận dụng hết khí lực của toàn thân mới cất tiếng: "Công chúa không vui sao? Sau ngày hôm nay. . . . . . là đến ngày thành hôn của người rồi!"
"Vui ư? Ha ha, ta phải vui vẻ mới đúng, phải không? Hầu như tất cả cô nương trên đời này đợi gả đi tất phải mong đợi, e thẹn hay sung sướng, không phải sao?" Phó Tranh nhếch môi tự cười chế giễu mình. Trước mặt thần dân là nàng công chúa tôn quý, cao cao tại thượng. Nhưng nào ai biết rằng đằng sau tất cả những phù hoa đó, công chúa cũng có nỗi bi ai?
Như lúc này đây, nàng bị buộc phải xuất giá. Không có ai nghĩ trong lòng nàng có nguyện ý hay không, không ai quan tâm nàng có hạnh phúc khi lấy người ta hay không. . . . . .
"Công chúa. . . . . ." Tiêu Dạ nhìn chằm chằm vào nàng, trong miệng có hàng vạn lời nhưng lại nghẹn ở cổ họng, khuôn mặt đỏ bừng đến một chữ cũng không dám nói.
Tiêu Dạ lớn mật, Phó Tranh chưa từng để tâm lắm. Tự cười mình xong, tự nhiên trong mắt long lanh hẳn lên, thử hỏi, "Tiêu tướng quân, nếu như ta không vui, thì phải làm thế nào đây? Ngươi có thể. . . . . . thả ta chạy thoát không?"
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Dạ lập tức thay đổi, hoảng sợ phút chốc, cẩn thận quan sát khắp bốn phía, sau đó mới nhỏ tiếng gấp gáp hỏi: "Công chúa, như vậy sao được? Người. . . . . . Người thật muốn chạy trốn?"
"Dừng xe!"
Phó Tranh cười khẽ, vẻ mặt trở lại vân đạm phong khinh, ra vẻ như chưa từng nói gì, hai hàng lông mày thẳng tắp toát lên vẻ cao quý bẩm sinh.
Tiêu Dạ kinh ngạc nhìn nàng, nhất thời trong lòng có sóng lớn quay cuồng , cuối cùng chậm rãi buông mí mắt, khẽ hỏi: "Công chúa, sao lại cho dừng xe?"
"Nơi đó, trên đỉnh núi hình như có hoa tường vi, ta muốn đi ngắm." Cánh tay Phó Tranh để lộ khỏi cửa xe, chỉ một ngọn núi không xa phía trước.
Tiêu Dạ nhìn theo hướng cánh tay của nàng, nhưng hắn chau lông mày lại, "Vi thần biết công chúa thích hoa tường vi, nhưng công chúa cành vàng lá ngọc, muốn leo lên đỉnh núi, sợ rằng. . . . . . Hơn nữa để cho quan viên Đại Nghiệp chờ lâu cũng không nên!"
"Ai nói ta thích hoa tường vi?" Người nào nói ngươi biết? Ta ghét hoa tường vi, cực kì ghét!" Phó Tranh nghe lời ấy bỗng dưng tức giận, nắm chặt màn che, sắc mặt chuyển sang đen.
Tiêu Dạ không biết làm sao, "Công chúa. . . . . ."
"Dừng xe! Bổn công chúa muốn lên núi. Nếu quan viên Đại Nghiệp không đợi được, vậy thì không cần bọn họ đón tiếp ta!" Phó Tranh trừng hắn, nàng cắn răng, hàng mi dài đã đọng vài giọt nước nhỏ, tầm nhìn cũng trở nên mờ mịt.