Đêm xuống, không khí trở nên u ám, dường như phảng phất đâu đây, chực chờ móng vuốt của ma quỷ muốn bóp nghẹn lấy cổ họng, khiến cho người khác không tài nào thở được.
Lễ thành hôn được sắp xếp như thế nào, Phó Tranh không quan tâm. Nhưng nàng cũng phải giả bộ mặt tươi cười, đế đối phó với hỉ bà và ma ma đang ríu rít dặn dò, thử đồ cưới, thử mũ phượng, thử trang sức cho đến khi hai bà nở nụ cười hài lòng mới thôi.
Hỉ bà là do Thái hậu Đại Nghiệp phái tới, ma ma hiển nhiên cũng là lão cung nhân bên canh Thái hậu. Cho nên, mặc dù trong thâm tâm Phó Tranh khó chịu, nàng cũng phải để lý trí đánh tan hết nỗi tuyệt vọng, cố gắng ra vẻ sao cho thật giống một tân nương chuẩn bị gả đi.
Náo nhiệt, bận bịu hẳn một ngày ở dịch quán, đến khi bóng đêm dày đặc kéo xuống mới yên tĩnh trở lại.
"Công chúa, hôm nay vất vả rồi! Người phải mau nghỉ ngơi thôi! Sáng mai canh năm phải rời giường, tắm rửa thay quần áo, dâng hương giỗ tổ, cả một đống chuyện!" Nặc Nghiên vừa dọn dẹp, vừa quay đầu than thở.
Vừa lúc Hải Tĩnh đẩy cửa đi vào, bưng khay đựng cái chén nhỏ, cười cười: "Công chúa, nô tỳ có chuẩn bị chén cháo nóng, để bụng ấm dễ ngủ hơn!"
"Được." Phó Tranh mệt mỏi cười một cách miễn cưỡng. Ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn cầm chiếc thìa khuấy nhẹ, hơi nước từ cháo nóng bốc lên đọng ngay hàng mi dài, như những hạt châu lóng lánh điểm trên gương mặt. Dưới ánh nến, nó càng tô điểm thêm vẻ xinh đẹp đáng yêu, trông có vẻ yếu ớt nhưng thật ra trái ngược hẳn với tính cách quật cường bên trong nàng.
"Cốc. . . . . . Cốc. . . . . . Cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa đứt quãng vang lên, Phó Tranh vẫn còn thất thần, cứ dán mắt vào chén cháo. Hải Tĩnh nhanh nhẹn mở cửa, kinh ngạc thi lễ với người vừa gõ, "Nô tỳ tham kiến Tiêu tướng quân!"
"Công chúa. . . . . .Đã nghỉ ngơi chưa?" Tiêu Dạ chần chừ hỏi.
"Bẩm tướng quân, vẫn chưa. Nô tỳ có bưng chén cháo cho công chúa, người vẫn đang dùng! Nhưng, tâm tình công chúa hình như không tốt cho lắm, chỉ quấy. . . . . . Mà không ăn!" Hải Tĩnh vừa đáp, mắt vừa hướng về phía bình phong.
"Thật sao? Công chúa. . . . . ."
"Tiêu tướng quân!"
Trong phòng truyền ra tiếng gọi của Phó Tranh, Tiêu Dạ ngẩn người ra một chút, định thắc mắc bèn để câu hỏi đó nghẹn lại ở cổ họng: "Có vi thần!"
"Vào đi!"
"Vâng!"
Cất bước chân nặng nề tiến lại gần bình phong, canh khoảng cách nhất định, Tiêu Dạ khom người chắp tay: "Vi thần thỉnh an Bình Dương công chúa!"
"Tiêu tướng quân, tìm ta có việc gì?" Phó Tranh ngước mắt, cất đi vẻ u sầu, ngón tay chỉ cái ghế ngồi, cười thản nhiên, "Mời ngồi, ngươi biết ta không câu nệ quy củ mà, đôi khi cũng nên thoải mái một chút!"
"Tạ công chúa!" Tiêu Dạ ngồi xuống, lòng tràn ngập nỗi bất an, vốn muốn mở miệng rồi lại thôi. Gặp Phó Tranh rồi, y cũng không biết "nhe răng" thế nào, gương mặt tuấn tú thoáng chốc đỏ bừng.
"Hải Tĩnh, Nặc Nghiên, các ngươi lui ra đi!" Phó Tranh tinh ý, nhẹ khép mi rồi ra lệnh cho nha hoàn.
"Dạ, nô tỳ xin cáo lui!"
Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Tiêu Dạ và Phó Tranh, cảm giác áp lực được giảm bớt rất nhiều. Sau khi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Dạ cả gan ngước mắt, nhìn thẳng Phó Tranh, hạ thấp giọng: "Công chúa, vi thần cả gan xin hỏi, có phải người không muốn thành thân?"
"Tiêu tướng quân. . . . . ." Phó Tranh ngẩn người, trầm mặc hồi lâu, nàng bật cười thê lương: "Nếu không thì sao? Chuyên đã tới bước này thì còn thay đổi được gì?"
"Công chúa, vi thần đêm khuya đến đây là vì trong lòng có một phương án to gan, không biết có nên trình bày không?" Tiêu Dạ mím môi, khuôn mặt nhăn nhó.
Phó Tranh mù mờ, hàng mi chớp chớp, "Cách gì? Ngươi cứ nói!"
P/s: chương 19 sẽ chào hàng vào sáng nay , chúc các nàng ngủ ngon