LOẠN THẾ CÓ GIAI NHÂN

113

Sau khi mẹ về, tôi đã ngủ một mạch đến tận tối, hơn nữa còn mơ một giấc mộng hoang đường, lúc tỉnh dậy mãi tôi mới hoàn hồn lại được.

Hình như ngoài trời đang đổ mưa.

Bóng lá tre bên ngoài cửa sổ xuyên qua ánh trăng trắng xám phản chiếu lên bức tường, chúng cùng nhau phối hợp tạo nên một bức họa niên đại lâu đời.

Tôi nhớ lại giấc mộng hoang đường ấy, nghĩ đến những vấn đề linh tinh, lẩm bẩm gọi tên Hứa Quân Sơ.

Giống như một thói quen vậy.

Tôi thở dài trở mình, tôi nhìn thấy Lục Chấp đang nằm trước mặt mình, anh nằm co người lại ngủ cách tôi rất xa.

Cổ họng tôi khô rát, nuốt nước miếng mới lên tiếng hỏi anh.

“Anh làm gì vậy?”

“Anh không chạm vào em, lát nữa sẽ ổn thôi.”

Có lẽ Lục Chấp vừa mới tắm xong, giọng anh hơi khàn, không còn bộ quân phục trên người làm nền nữa, mái tóc ướt sũng rũ xuống trước trán, trông anh nhỏ bé hơn rất nhiều.

Ánh mắt Lục Chấp vẫn luôn rất kiên định, sâu sắc, phức tạp lại sạch sẽ, nhưng khi anh chuyển ánh nhìn sang vết thương trên cánh tay tôi, chút ánh sáng còn sót lại trong đôi mắt ấy cũng vụt tắt.

Anh bất chợt lên tiếng: “Hình như kể từ khi em đến bên anh, em không bị bệnh thì cũng bị thương, không thì cũng đang khóc.”

Tôi không nhìn anh nữa, sau đó vô thức trả lời: “Từ nhỏ em đã thích khóc rồi.”

“Thật sao?”

Anh cười khổ: “Vậy bây giờ em còn thích ăn đồ ngọt không?”

Đồ ngọt ư?

Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó trở mình nằm thẳng, nhìn lên ngọn đèn trên trần nhà rồi nói: “Em không còn thích nữa.”

Cơ thể anh run lên, sau khi im lặng hồi lâu anh mới cất tiếng hỏi: “Em còn nhớ câu tiếp theo sau câu “Năm qua…, tháng giêng rằm một ánh trăng. Chợ hoa đèn sáng, phải chăng ban ngày" là gì không?”

Tôi quay sang nhìn anh: “Thơ của Âu Dương Tu.”

Thấy anh im lặng không lên tiếng, tôi nhẹ nhàng bổ sung: “*Năm qua…, Tháng giêng rằm một ánh trăng. Chợ hoa đèn sáng, phải chăng ban ngày? Trăng lên ngọn liễu có hay. Hoàng hôn là lúc những ai hẹn hò!”

(*) Dịch thơ: Minh Quang.

“Là câu này sao?” Tôi hỏi anh.

Anh cụp mắt xuống, vùi đầu bên tay, dường như anh đang rất đau khổ.

Anh không trả lời tôi có phải hay không, bên ngoài trời lại đổ mưa, tiếng mưa rơi rả rích, che đi sự tĩnh lặng trong đêm đen, cũng không cố nhớ lại đáp án trong ký ức nữa.

Tôi trở mình, tiếp tục thưởng thức bức họa tĩnh lặng trên bức tường trong đêm tối, gió thổi nhè nhẹ, dường như có thể khiến người ta thả mình vào trong khoảng không tĩnh lặng ấy.

Trên thực tế, con tim tôi đã bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi.

114

Phụ tá Mã dặn dò tôi tốt nhất mấy ngày nay đừng nên ra ngoài. Rõ ràng Satoh thủ đoạn đê hèn không tìm được nhược điểm của Lục Chấp, ch.ó cùng rứt giậu, tôi lại biến thành mục tiêu cho ông ta xả giận.

Tôi xin ngân hàng nghỉ phép dài hạn, cũng đánh tiếng cho anh cả và mẹ biết, tôi lại bắt đầu chuỗi ngày ăn xong rồi lại tới vườn sau ngắm hoa.

Lục Chấp mua rất nhiều sách, rảnh rỗi không có việc gì làm tôi lại ngồi trên chiếc ghế mây vừa tắm nắng vừa đọc sách, đọc được một lát tôi lại ngủ gà ngủ gật, lúc tỉnh dậy tôi đã thấy mình nằm trên giường rồi.

Thú thật, tôi không phải là một người thích đọc sách, Hứa Quân Sơ còn đặt cho tôi một biệt danh, gọi là Miểu Thư Nhân, ý là người đọc sách tính bằng giây.

115

Vì vậy tôi thật sự cho rằng mình đang nằm mơ.

Người làm tới báo có người quen tới thăm, tôi cảnh giác hỏi họ tên của người đó, người làm suy nghĩ mãi mới nói người ấy gọi tôi là Nhiên Nhiên.

Tôi chợt hiểu, lập tức vứt sách ở đó rồi chạy ngay ra ngoài.

Lê Âm đứng quay lưng lại với tôi, vẫn là mái tóc ngắn hệt như lúc chị ấy đi, chị ấy mặc một bộ đồ màu xanh nước biển, mình hạc xương mai, khí chất thanh nhã giống như hoa cúc, xinh đẹp hệt như lần đầu chúng tôi gặp gỡ.

Trong thời thơ ấu còn ngây dại của mình, Lê Âm chính là người khai sáng cho tôi biết thế nào là vẻ đẹp của người con gái, cái đẹp sau này tôi học được đều không bằng được những gì chị ấy đã dạy tôi.

Sau khi nghe thấy tiếng gọi của tôi, chị ấy xoay người lại, đôi mắt ngấn lệ gọi tên tôi: “Nhiên Nhiên.”

Không phải là lừa người chứ?

Không phải là tôi cầm sách ngủ ở vườn sau rồi nằm mơ phải không?

Dù là một giấc mơ thì tôi cũng không quan tâm.

Tôi chạy vội tới ôm chầm lấy Lê Âm, chị ấy cũng ôm chặt lấy tôi, nỗi nhớ nhung khôn xiết cùng với vô vàn những điều muốn nói, nhưng vào khoảnh khắc này tôi chỉ muốn ôm chặt lấy chị ấy thôi.

Tôi biết, Lê Âm nhất định sẽ quay trở lại.

116

Lê Âm đã đi đến rất nhiều nơi, chị ấy kể cho tôi nghe về khoảng thời gian chị ấy làm phóng viên m.ặt tr.ận, chụp những bức ảnh kinh hoàng, và dùng bút danh để viết lên rất nhiều bài báo.

Sau đó chị ấy đã đến Hoản Nam (An Huy), sống trong qu.ân đ.ội vài tháng, rồi lại tới phương Bắc thăm chị gái.

Chỉ nghe những gì Lê Âm đã từng trải qua thông qua lời kể của chị ấy tôi đã cảm thấy sợ rồi.

Tôi thật không dám tin, người chị dâu hiền lành dịu dàng của tôi lại có thể làm được nhiều việc đến thế.

Lê Âm đã nói rất lâu rất lâu, cuối cùng chị ấy mới nắm tay tôi rồi hỏi: “Tử Nghiêu… thế nào rồi?”

Tôi nói cho chị ấy nghe những thay đổi của anh cả, cũng nói cho chị ấy biết tình hình hiện tại của nhà họ Tống, những gì nên nói tôi đều nói.

Lúc nghe thấy tôi nói anh cả đang làm việc ở bến tàu, Lê Âm ngẩn người một lúc sau đó mới ngẩng đầu lẩm bẩm: “Anh ấy thật sự đang thay đổi rồi…”

“Không biết, anh ấy có trách chị không?”

“Sao có thể chứ.” Tôi nắm chặt tay Lê Âm: “Sao anh em có thể trách chị được, anh ấy thích chị như vậy mà.”

Lê Âm lắc đầu: “Chị chưa từng đối xử tốt với anh ấy, vì thất vọng nên anh ấy mới buông tay để chị đi. Còn chị, trong lúc Tử Nghiêu cần chị nhất chị lại rời khỏi anh ấy mà không mảy may do dự. Dù anh ấy có thích chị cỡ nào thì cũng không tha thứ cho chị đâu.”

“Không đâu, cho dù thế nào, cho dù chị có làm gì thì anh cả cũng sẽ không trách chị. Anh ấy để chị đi không phải vì thất vọng mà là thành toàn. Anh ấy không đành lòng, chị tin em, bây giờ chị hãy đi gặp anh em đi.”

Tôi cứ tưởng Lê Âm không trở lại là vì chị ấy không yêu, nhưng đến giờ tôi mới dám chắc rằng, chị ấy yêu anh cả, yêu từ lúc nào cũng không hay.

Anh cả vẫn luôn đợi chị ấy trở về.

Dù cho anh cả luôn nghĩ rằng Lê Âm sẽ không quay trở lại nhưng anh ấy vẫn luôn đợi.

Bức ảnh chụp chung của anh cả và Lê Âm, anh ấy luôn đặt nó nơi ngực áo, khi uống s.ay cùng với đám công nhân, anh ấy luôn gọi tên Lê Âm.

Anh cả, từ khi còn là một chàng thiếu niên đến nay, từ khi còn ăn chơi lêu lổng đến khi tỉnh ngộ, từ khi có trong tay mọi thứ đến lúc trắng tay, điều duy nhất không thay đổi chính là tình yêu anh ấy dành cho Lê Âm.

117

Tôi không muốn kéo dài thêm một giây nào nữa, sau đó bèn kéo Lê Âm đi đến bến tàu, người làm đứng đằng sau hô lên phải báo cho đ.ốc qu.ân biết trước đã.

Không thể đợi, thật sự không thể đợi thêm nữa.

Trong thời đại ch.iến tr.anh loạn lạc thế này, trong thời đại không biết rõ ngày mai ra sao, sao có thể do dự, có thể có thêm thời gian nắm tay người mình yêu, cớ sao phải lãng phí.

Tôi và Lê Âm chạy vội tới bến tàu, chị ấy vẫn luôn cúi đầu không lên tiếng. Tôi bảo chị ấy đừng căng thẳng nhưng chị ấy lại nói mình luôn có linh cảm không lành.

118

Còn có thể là linh cảm không lành gì chứ.

Gương vỡ lại lành, tình yêu duy nhất trong đời, phải là linh cảm tốt mới đúng.

119

Bất ngờ là khi tới bến tàu chúng tôi không lập tức trông thấy anh cả, bến tàu tịch mịch sau trận ẩu đả.

Đám công nhân đều đăm chiêu ủ dột ngồi đó.

Vết m//áu trên mặt đất, và cả mùi khói đ//ạn.

Lê Âm chạy lên trước tôi một bước, chị ấy gọi tên anh cả.

Tôi hỏi một ông chú thân với anh cả, ông ấy ngập ngừng không nói, vết m//áu trên mặt đất vẫn còn chưa khô.

Linh cảm chẳng lành quấn chặt lấy tôi.

120

Con người linh cảm được chuyện tương lai thật sao?

Nếu như có thật, vậy thì có phải sẽ có rất nhiều chuyện không bao giờ xảy ra không.

121

Lê Âm cuống lên, xin anh tôi hãy mau chóng lên tiếng.

Đột nhiên chú ấy ôm mặt, đau đớn đan xen căm phẫn quỳ xuống trước mặt chúng tôi.

“Thái Nhi tới mang cơm cho chú nhưng lại bị đám người Nh.ật trông thấy, chúng muốn bắt nó đi, Tử Nghiêu bèn đ//ánh nhau với bọn chúng.”

“Cậu ấy bị… bị đ//ánh ch//ết rồi.”

“Chúng tôi vừa đưa đến nửa đường thì không còn thở nữa. Cô Tống, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.”

Ông ấy liên tục dập đầu xin lỗi.

122

Có thể tin được không.

Đột nhiên anh cả cứ thế mà đi.

123

Anh cả mất rồi…

Anh cả mất rồi…

Anh ấy bị người ta đ//ánh đến ch//ết.

Tại sao?

Anh cả không màng sống ch//ết muốn đi cứu người khác ư?

Ngày trước anh ấy không phải là một người như thế.

Đúng vậy, anh ấy đang thay đổi, anh ấy đang dần dần thay đổi.

Thế nên, tại sao?

Chẳng phải biết sai sửa sai là chuyện tốt sao?

Tại sao vậy?

Tại sao người ch//ết lại là anh tôi?

Anh cả là đứa con trai duy nhất và là cũng niềm hy vọng của mẹ tôi, anh ấy là đứa con trai cha tôi coi trọng nhất, và là người anh từ nhỏ đã bảo vệ tôi.

Tại sao?

Anh cả vẫn còn chưa biết Lê Âm, người anh ấy vẫn luôn cố chấp giữ lại bên mình suốt nhiều năm nay đã yêu anh ấy.

Anh ấy còn chưa biết chị ấy đã quay trở lại, chỉ một bước nữa rồi, có lẽ chỉ một bước nữa thôi.

Tại sao vậy? Thậm chí chúng tôi còn không được gặp nhau lần cuối, ngay cả cơ hội để nói lời từ biệt cũng không có?

124

“Em muốn quà gì?”

Anh cả hỏi tôi.

Tôi nghĩ mãi, cuối cùng đã nói không cần.

“Vớ vẩn, sinh nhật mười tám tuổi, làm gì có chuyện không cần cơ chứ.”

Nhưng tôi thật sự không cần gì cả, thứ tôi muốn trong thời gian ngắn chưa chắc đã có được.

Anh cả chăm chú nhìn tôi, cuối cùng tôi cũng thỏa hiệp.

“Em muốn một đôi bông tai ngọc phỉ thúy.”

“Được, tháng sau nhận lương, anh cả mua cho em.”

125

Thầy giáo ở trường từng dạy, rồi cũng sẽ đến lúc sinh ly tử biệt.

Nhưng ông ấy lại không dạy có những cuộc ly biệt lặng lẽ đến thế.

Không biết cuộc gặp nào sẽ là lần gặp cuối.

Không biết lần trò chuyện nào sẽ là lần sau cùng.

Có những người, một khi bỏ lỡ là lỡ nhau cả đời.

Có những t.ội á.c, một khi phạm phải sẽ không cách nào tha thứ.

126

Tôi sẽ không bao giờ nhận được quà sinh nhật mười tám tuổi nữa, phải không?

127

Mẹ khóc đau xé lòng, mỗi khi nhớ tới anh cả là nước mắt của bà lại rơi, Lê Âm tới c.úng bái bà ấy cũng không cho, cuối cùng cha tôi đã kéo Lê Âm vào, ông nói: “Thằng nhóc Tử Nghiêu kia mà biết con tới nó sẽ vui lắm đấy.”

Đột nhiên lặng hẳn đi, bà đứng một bên vuốt ve bộ quần áo của anh cả, lặng người rất lâu.

128

Cha tôi đứng ngoài cửa đợi, ông hỏi tôi anh cả đi đâu rồi, hỏi tôi có phải anh cả lại đi chơi bời lêu lổng ở đâu không.

Tôi nói, anh cả sẽ không về nữa, ông cũng sẽ nghẹn ngào rồi bật khóc.

Nhưng sang hôm sau ông lại lên tiếng trách móc: “Không biết thằng trời đ//ánh kia lại chạy đi đâu chơi bời rồi, không chịu khó học hành, chỉ biết lêu lổng thôi, bảo tôi sau này phải giao gia sản cho nó kế nghiệp thế nào đây.”

Mẹ làm lơ ông, sau khi hỏi mấy lần, thấy mẹ khóc ông cũng không hỏi bà nữa.

Mẹ không để ý đến ai cả, tôi nói chuyện với bà bà cũng ngoảnh mặt đi, bà ngồi trên chiếc ghế tre vừa thêu vừa lẩm nhẩm.

“Sẽ qua thôi, sẽ ổn thôi, mọi thứ rồi sẽ qua thôi…”

129

Tôi hay nghĩ, số phận dạy chúng tôi thế nào là sinh ly tử biệt, dạy chúng tôi thế nào là có được và mất đi, dạy chúng tôi vượt qua mọi đau khổ, dạy chúng tôi gột rửa t.ội á.c của mình.

Vậy ai sẽ là người xoa dịu vết thương năm tháng để lại đây.

Nhưng vết th.ương hằn sâu lâu ngày không lành, sau cùng lại trở thành di chứng, khó mà buông.

Càng để lâu sẽ càng đau, không thể chạm vào.

130

Anh cả ch//ết rồi sao.

Tôi tỉnh dậy khỏi cơn á.c mộng, không phân biệt nổi đâu là mơ đâu là thực tại.

Tôi chạy về nhà họ Tống trong đêm, rồi lại khiến mình phải thất vọng.

Mấy ngày nay tôi đều trong trạng thái ấy, luôn hoài nghi anh cả vẫn còn đó, luôn tìm đủ mọi cách để chứng minh rồi để mình phải thất vọng hết lần này tới lần khác, đả kích liên tục giống như một loại giày vò mới vậy.

Tôi thích sự giày vò này, tôi dùng nó để giảm bớt sự tiếc nuối và đau đớn trong tôi.

131

Lê Âm đã tìm được việc rồi, nhưng chị ấy lại luôn làm những việc không liên quan gì đến công việc của mình.

Hỏi chị ấy, chị ấy cũng không nói.

Nhưng chị ấy lại có thêm một thói quen, chị ấy sẽ đặt bức hình chụp chung của mình và anh cả nơi ngực áo giống như cách anh cả đã từng làm, lần nào đi công tác chị ấy cũng mang theo nó.

Chị ấy luôn nói, chị ấy phải thường xuyên nhắc nhở bản thân, mình đã mất đi những gì, đến lúc ấy chị ấy mới có thể nhận được sự tha thứ của anh cả.

Tôi nói với Lê Âm, anh cả chưa từng trách chị ấy.

Chị ấy khóc nói mình biết.

132

Tôi rất nhớ anh cả.

Phải làm sao đây.

133

Th.ượng H.ải lại diễn ra b.ạo l.oạn, tác động tiêu cực mà cuộc ch.iến mang lại chính là nền kinh tế giảm sút, vật giá leo thang, hàng quán đóng cửa, ngân hàng nơi tôi làm việc cũng phải đóng cửa.

Cuộc sống vốn đã khó khăn nay lại càng khó khăn hơn.

134

Mẹ tôi vẫn luôn khóc.

Mắt bà vốn đã không tốt, giờ nhìn cái gì cũng nhòe, cha oán trách nắm tay mẹ ngồi trong sân.

“Bảo bà đừng khóc mà bà cứ cứng đầu, sao bà lại dễ khóc thế chứ?”

“Nhưng tôi đau lòng…”

Mẹ khẽ thở dài, bà luôn nói g.ieo nhân nào gặt quả đấy, thế sự vô thường, con người đều có số, nhưng bà ấy ghét ly biệt, hơn nữa người bà ấy mất đi lại là con trai của mình.

“Nếu cảm thấy đau lòng thì bà đừng nghĩ đến những chuyện đau lòng ấy nữa.” Cha trách mắng nhưng lại nắm chặt lấy tay mẹ.

Có những lúc cha như người hồ đồ nhất, nhưng cũng có khi ông lại giống như người tỉnh táo nhất.

Nhưng tôi hiểu, họ giống như vô số người trong thời buổi loạn lạc này, thoi thóp, cô gắng níu giữ sự sống.

Và tôi cũng thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi