LOẠN THẾ CÓ GIAI NHÂN

86

Tôi nhớ Lục Chấp là người rất thông minh, anh học cái gì cũng rất nhanh.

Lục Chấp không biết chữ, nhưng những chữ tôi từng dạy anh anh chưa từng quên.

Anh cả nghịch hỏng máy hát của dì ba, sau đấy bèn lôi Lục Chấp ra chịu tội thay cho mình nhưng Lục Chấp lại sửa lại được máy hát.

Anh còn sửa lại xe đạp cho anh cả, đồ chơi của các anh con thứ, và cả đồng hồ quả lắc cha treo giữa phòng khách để khoe khoang.

Rõ ràng là anh rất ghét làm những chuyện ấy nhưng anh vẫn làm. Anh nói với tôi nếu anh không làm, kết quả tốt nhất của anh chính là cái ch//ết.

Tôi không hỏi anh kết quả xấu nhất là gì, có lẽ với anh của năm ấy mà nói ch//ết đã là kết quả tốt nhất.

87

Tôi nghĩ mình của hiện tại nên lập tức, nhanh chóng làm một số chuyện rồi.

Tôi sợ thật sự không còn kịp nữa, dù rằng đã quá muộn.

88

Lúc tôi chạy lên cầu thang, Lục Chấp đang cầm áo mở cửa.

“Lục Chấp, xin lỗi anh.”

Hệt như câu nói đến một cách bất chợt của anh vậy, anh ngẩn người, và tôi cũng thế.

Lần này tôi phản ứng nhanh hơn Lục Chấp, tôi chạy tới sau lưng anh.

Tôi nói thay cho cha, nói thay cho anh cả, nhưng dù tôi có nói thế nào thì sự thật vẫn còn đó.

Là cha và anh cả đã hại ch//ết cha mẹ của Lục Chấp, là anh cả ng//ược đ//ãi anh, là cả nhà họ Tống thờ ơ trước nỗi đau của anh, kể cả tôi.

Bất lực, khoanh tay đứng nhìn cũng là một cái tội.

“Em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi…”

Có lẽ không phải t.ội á.c nào cũng xứng nhận được lời tha thứ.

Cũng không phải “lời xin lỗi” nào cũng có thể nhận lại được một câu “không sao”.

Nhưng tôi vẫn muốn nói ra, tôi rất sợ bất chợt một ngày nào đó cả nhà họ Tống đều ch//ết hết, cũng sẽ không có ai nói lời xin lỗi với Lục Chấp nữa.

89

Lục Chấp siết chặt nắm tay rồi buông ra, anh không ngoảnh đầu lại mà chỉ lạnh lùng lên tiếng: “Em không lấy nó, thế nên không cần phải xin lỗi anh.”

“Em không xin lỗi vì điều ấy, em xin lỗi cha mẹ anh, xin lỗi anh, và cả mười ba năm nay….”

“Tống An Nhiên.”

Anh quay người lại, lạnh lùng gọi tên tôi, dường như anh biết tôi đang định nói điều gì thế nên anh đang cảnh cáo, cũng như đang ngăn tôi lại.

Nhưng tôi vẫn cứng đầu, nhìn anh rồi cố chấp nói: “Nếu như anh không xuất hiện, thậm chí cha em còn không nhớ nổi chuyện ông ấy đã từng hại ch//ết cha mẹ anh, không chỉ có ông ấy mà cả nhà họ Tống bao gồm em, có thể cũng sẽ không bao giờ nhớ đến anh.”

“Năm ấy cha em đã h.ại rất nhiều người, có bao nhiêu “Lục Chấp” không thể vượt qua được đây?”

Cuối cùng tôi cũng nói ra được những điều tôi vẫn luôn muốn hỏi nhưng lại không dám.

“Ngày cha mẹ anh mất, có phải em cũng nghe thấy tiếng họ kêu khóc van xin không? Có lẽ khi ấy em đang đá cầu trong sân hoặc là ngồi trong phòng ai đó ăn bánh ngọt?”

“Tống An Nhiên, được rồi.” Anh cắt ngang lời tôi.

“Cha và anh cả của em ng.ược đ.ãi anh, khi còn ở nhà họ Tống, anh sống rất khổ cực.”

“Em cứ nghĩ anh làm đốc quân Lục, có quyền lực, có tiền rồi thì sẽ hạnh phúc, nhưng thực chất anh chưa từng có được hạnh phúc, anh vẫn sống trong khổ sở, đúng không?”

Có những tổn thương là cả đời, thật đáng tiếc bởi vì mọi tổn thương Lục Chấp phải gánh chịu đều đến từ những người thân yêu nhất của tôi, ngay cả tư cách bất bình hộ anh tôi cũng không có.

“Lục Chấp…” Khi tôi gọi tên anh, tôi thật sự rất muốn khóc.

Ánh mắt Lục Chấp trở nên ảm đạm hơn, nhưng anh vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt tôi, hốc mắt hơi đỏ.

“Xin lỗi anh.”

Lời xin lỗi muộn màng là thói hình thức không đáng một xu.

Nhưng tôi không muốn mình phải nuối tiếc, cũng sợ cuộc đời của Lục Chấp sẽ có nuối tiếc, sợ rằng sau này ngay cả một câu xin lỗi của nhà họ Tống anh cũng không được nghe.

90

Hình ảnh Lục Chấp bị anh cả đ//ánh, hình ảnh anh nép mình trong góc tường, và cả hình ảnh một mình anh lưu lạc đầu đường xó chợ suốt mười ba năm nay, tr.úng đ.ạn b.ị th.ương lại đột nhiên hiện lên trong đầu tôi.

Mỗi lần nghĩ tới nó tôi đều muốn nói một câu “em xin lỗi”, khóc nấc lên, Lục Chấp chưa từng rơi lệ, tôi sợ cũng sẽ khóc vì cái này luôn mất.

Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, lúc khóc tôi còn luôn miệng nói xin lỗi, dù sao thì tài xế bên ngoài đi vào đã nhìn thấy rồi, ông ấy cũng không hỏi gì mà ra ngoài luôn.

Từ lúc tôi nước mắt rơi cho đến khi nghẹn ngào rồi bình tĩnh lại, suốt cả quá trình Lục Chấp đều lạnh lùng đứng im lại chỗ nhìn tôi, như thể anh đang đợi tôi bình tĩnh lại vậy.

Đợi đến khi tôi kiểm soát lại được cảm xúc của mình, khóc xong mới nhận ra mình mất mặt cỡ nào, hắng giọng vài cái rồi lên tiếng: “Cảm ơn anh đã sửa lại hộp nhạc cho em.”

Tôi rất sợ Lục Chấp, hiện giờ có thể nói những câu này trước mặt anh tôi không còn thấy nuối tiếc chuyện gì nữa.

Lục Chấp trầm tĩnh nhìn tôi, đột nhiên anh bước lại gần, tôi vô thức rùng mình, đợi đến khi anh giơ tay lau đi giọt lệ vương trên khóe mắt tôi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôi cứ tưởng anh sẽ đ//ánh mình.

Động tác rất dịu dàng, nhưng gương mặt của anh lại lạnh lùng quá đỗi.

Anh lạnh lùng đến mức tôi nghĩ đây chính là bình yên trước giông bão, ngay cả giọng nói của anh cũng giống như một loại ngôn ngữ thâm sâu.

“Em khóc xong chưa?” Anh hỏi.

Tôi gật đầu: “Khóc xong rồi.”

“Tống An Nhiên.” Khác hẳn vừa nãy, anh rất bình tĩnh gọi tên tôi.

Lau sạch nước mắt anh mới thu tay về, anh nở một nụ cười thản nhiên, nhưng tiếng thở dài lại bất lực đến thế.

Tôi không hiểu ý của anh, mãi một lúc sau anh mới lên tiếng giải thích.

“Anh đã từng hạnh phúc, thế nên em đừng cảm thấy anh rất đáng thương nữa.”

Tôi muốn giải thích rằng không phải mình đang thương hại anh, nhưng nghĩ lại, đúng là tôi đang thương hại anh.

Tôi vẫn luôn cảm thấy Lục Chấp rất đáng thương.

“Xin…”

“Được rồi.” Anh nhanh chóng ngắt lời tôi, ánh mắt anh tối hẳn đi, anh ngẩng đầu lên, giọng nói khẩn khoản: “Em đừng nói xin lỗi nữa được không, có thể đừng là em được không…”

Tôi còn muốn nói gì đó nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy anh tôi lại cúi gằm đầu xuống, không nói nữa.

Rõ ràng Lục Chấp không khóc, rõ ràng anh vẫn lạnh lùng như thế, nhưng tôi luôn cảm thấy như thể anh đang khóc vậy.

91

Tôi cất hộp nhạc vào trong ngăn kéo.

Suy nghĩ suốt một tối.

Sáng hôm sau tôi lại để hộp nhạc lên trên bàn rồi mới đi đến nhà họ Tống.

92

Mẹ kéo tay tôi gặng hỏi mãi, mẹ hỏi tôi tại sao. Tôi muốn giải thích Lục Chấp đã biết được kế hoạch này của chúng tôi từ trước rồi nhưng nghĩ lại, dù anh có phát hiện ra hay không thì kết quả vẫn thế.

Cha im lặng không nói gì, chỉ là lúc tôi đi ông lại tự giễu một câu: “Thật không hổ là đứa con gái ngoan tôi yêu thương suốt mười bảy năm qua.”

Các dì với các chị dâu nhổ nước bọt vào người tôi, m.ắng tôi là đồ s.úc s.inh ăn cây táo rào cây sung, lòng dạ đen tối, sau cùng bị anh cả t.át một cái rồi đuổi đi.

Trên đường tiễn tôi ra khỏi cổng anh cả vẫn luôn đi theo bảo vệ tôi, tôi còn tưởng anh sẽ là người mắng tôi ghê nhất chứ.

Trước khi lên xe, anh cả xoa đầu tôi, như thể có rất nhiều điều muốn nói nhưng ngập ngừng mãi cũng không nói thành lời.

“Anh cả.” Tôi cũng không biết nên nói gì.

“An Nhiên.” Anh cả thở dài: “Thú thực, anh rất muốn em tr//ộm danh sách ấy để cứu cả nhà họ Tống, em không làm anh cũng rất giận nhưng anh lại cảm thấy em làm thế là đúng.”

Anh cả cúi đầu nghiêm túc nói với tôi: “Hãy tránh xa nhà họ Tống ra, đừng về đây nữa.”

Tôi cứ đứng mãi trước cổng nhà họ Tống, nhìn theo dáng đi khập khiễng của anh cả, sau đó ngẩng đầu nhìn cây cát lê đã đâm chồi nảy lộc trong sân nhà.

Thì ra, giờ đã sang xuân rồi.

93

Tôi b.ệnh nặng, sốt lúc tỉnh lúc mê.

Có khi tỉnh lại vào ban ngày, có khi lại là buổi đêm, có khi lại nhìn thấy tỳ nữ, có khi lại trông thấy Lục Chấp.

Lần nào tỉnh lại tôi đều hỏi hiện giờ nhà họ Tống sao rồi.

Khi thì người làm nói rất tốt, khi thì nói lảng đi.

Lục Chấp luôn ngồi im không lên tiếng, anh lạnh lùng đỡ tôi dậy, lạnh lùng cho tôi uống thuốc rồi lại lạnh lùng đóng cửa rời đi.

Lúc đầu óc choáng váng tôi còn tưởng rằng mình vẫn đang ở trong nhà họ Tống, tỉnh dậy lại sợ đi học muộn, lớn tiếng gọi mẹ rồi hỏi có phải Hứa Quân Sơ đang đứng đợi tôi ngoài cửa hay không.

Kết quả lúc ngồi dậy lại nhìn thấy gương mặt của Lục Chấp, mãi lâu sau tôi mới nhớ ra.

Tôi đã không còn đi học nữa, Hứa Quân Sơ cũng đi được gần nửa năm rồi.

“Có phải em bị b.ệnh rất nặng phải không?”

Lục Chấp đáp: “Không phải.”

“Thật sao?” Tôi tựa người vào đầu giường, nhìn ngày xuân dạt dào sức sống bên ngoài cửa sổ rồi từ từ nhắm mắt lại, tự bắt bệnh cho mình: “Vậy là lại đang trốn chạy nữa.”

Thì ra tôi lại là một người yếu đuối như thế, cả cơ thể và trái tim đều đang trốn tránh một cách cực đoan.

94

Đỗ Quyên xin vào gặp tôi, vừa trông thấy tôi chị ấy đã gào khóc nhào tới gọi cô chủ rồi hỏi tôi tại sao lại ra nông nỗi này.

Chị ấy nói nhà họ Tống tiêu tùng rồi, nhà cũng đã mất, mấy bà bé người nào trốn được thì tốn, chạy được thì chạy, giờ chỉ còn lại mẹ tôi và dì ba.

Tôi bảo chị ấy đừng khóc nữa, nhưng lại không khuyên được.

Đỗ Quyên đưa thư của mẹ cho tôi, chị ấy nói giờ mình phải tới An Khánh nhờ vả anh họ.

Đỗ Quyên lắc đầu nguầy nguật, chị ấy không muốn rời đi nhưng mẹ tôi lại đuổi chị ấy đi.

Từ nhỏ Đỗ Quyên đã ở với mẹ tôi, mẹ tôi thương chị ấy như con, bà từng nói sau này mình sẽ tìm một gia đình tốt để chị ấy đi lấy chồng, nhưng mẹ tôi lại không đành lòng để chị ấy đi.

Mẹ tôi cho Đỗ Quyên tất cả trang sức của mình, nói với chị ấy nếu như không tìm được anh họ thì ít nhất cũng sống được.

Chị ấy ôm lấy tôi, tôi tựa lên bả vai chị ấy, tôi thật sự rất mệt rất mệt, mệt đến mức thậm chí không muốn đọc thư của mẹ.

Đỗ Quyên bật khóc: “Tất cả là tại Lục Chấp, đều tại Lục Chấp.”

Tôi ôm lấy chị ấy, rồi nhẹ giọng tán thành: “Đúng vậy, là tại Lục Chấp.”

Mẹ viết cho tôi một bức thư rất dài, bà bảo tôi hãy niệm tình cha con, không cần tôi phải đi van xin Lục Chấp, chỉ mong tôi có thể đưa Lục Chấp tới đây.

Mẹ và mọi người sẽ quỳ xuống van xin anh.

Satoh đã thay đổi mục tiêu, ông ta lấy mạng cha tôi tới xin hợp tác với Lục Chấp. Sau khi Lục Chấp đồng ý, ông ta đã tịch thu hết tài sản của nhà họ Tống. Lục Chấp chưa từng từ bỏ việc b//áo th//ù, anh luôn âm thầm b//áo th//ù, không nhanh không chậm cẩn thận làm từng bước từng bước một.

95

Lúc nhìn mình trong gương tôi mới cảm nhận rõ được sự ngạc nhiên của Đỗ Quyên. Thì ra tôi đã tự biến mình thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như thế này rồi.

Tôi nghĩ, mình nên chải đầu trước. Tôi lấy chiếc trâm hình con bướm từ trong chiếc hộp trang sức ra, mãi mới cầm được cái lược lên chải đầu.

Nếu như để Hứa Quân Sơ nhìn thấy tôi trong bộ dạng này, chắc hẳn anh ấy sẽ làm ầm lên

Đang lúc tôi đắm mình trong suy nghĩ thì Lục Chấp đi vào.

Nhìn thấy tôi ngồi dậy, anh rất vui mừng.

“Tống An Nhiên, cây cát lê trong vườn cũng đã ra hoa rồi, em có muốn đi ngắm không?”

Anh để bó hoa cúc lên trên tủ đầu giường.

Mùi hương hoa thoang thoảng.

Anh đi tới, cầm chiếc trâm hình con bướm trên bàn trang điểm lên rồi dịu dàng cài lên mái tóc tôi.

Lục Chấp đứng sau lưng tôi, nhìn qua gương tôi không thể thấy được gương mặt anh, anh vẫn mặc bộ quân phục uy nghiêm ấy. Lục Chấp không thích ăn diện nhưng với thân hình này của mình anh mặc gì cũng rất đẹp, nhưng tôi vẫn cảm thấy Lục Chấp của năm đó đẹp hơn.

“Rất đẹp.” Đột nhiên anh lên tiếng.

Tôi không biết anh đang nói đến chiếc trâm, cây cát lê hay là tôi, nhưng tôi biết với gương mặt tái nhợt, hốc mắt sâu hoắm của mình hiện tại, chỉ có thể dùng từ xấu thể hình dung.

Tôi đưa tay sờ lên chiếc trâm rồi hỏi anh: “Em có thể về nhà được không?”

Anh đứng chắp tay sau lưng, mãi lâu sau cũng không lên tiếng.

Tôi cứ nghĩ anh không nghe thấy, sau đó lại lớn tiếng hỏi lại lần nữa: “Anh có thể để em về nhà được không?”

Tôi vẫn cứng đầu quay người lại, anh thản nhiên lùi về sau một bước rồi cúi đầu xuống nhìn tôi.

Anh nói: “Không thể.”

Có được đáp án, tôi bật cười: “Thì ra hình phạt của em là ch//ết ở nơi này cũng không được gặp lại gia đình của mình.”

“Em không bị bệnh, em sẽ không ch//ết.”

Tôi biết, tôi đã nghe bác sĩ nói rồi. Bệnh của tôi chỉ cần uống hai ba liều thuốc là khỏi nhưng tôi vẫn luôn mang trong mình tâm lý chống đối, cơn sốt mãi không thuyên giảm, lần nào uống thuốc xong tôi cũng nhổ ra ngoài.

Đây không phải là bệnh, là tôi đang tự bảo vệ mình.

Nhưng cách tự vệ này không chỉ vô cùng trẻ con mà còn rất ngu xuẩn nữa, thế nên mày hãy đối mặt với hiện thật đi Tống An Nhiên.

Tôi đứng dậy đi đến trước mặt Lục Chấp, hình như tôi đã phá hỏng tâm trạng tốt đẹp ngày hôm nay của anh mất rồi.

“Hôm nay, em nhất định phải về nhà, trừ phi anh đ//ánh ch//ết em.”

Lục Chấp thản nhiên nhìn tôi, tôi cũng kiên quyết giằng co với anh.

Nhiều lúc tôi nghĩ, tôi và Lục Chấp nên ở hai phía đối lập, chúng tôi là kẻ thù, anh hận tôi, tôi cũng hận anh, rõ ràng.

“Anh có muốn cầm s//úng không?” Tôi hỏi anh.

Lục Chấp không lên tiếng, anh vẫn luôn im lặng như thế, im lặng đến nỗi không muốn nói với tôi lời nào.

Tôi không có kiên nhẫn đợi anh, nhấc chân định đi. Đột nhiên anh nắm chặt lấy cánh tay tôi, tôi không vùng ra, trong lòng nặng trĩu. Nếu như anh muốn b//ắn tôi, tôi sợ chứ, nhưng tôi lại không thể phản kháng.

Chỉ tiếc là tôi vẫn không đợi được Hứa Quân Sơ, chưa kịp nói với anh ấy, tôi thật sự rất nhớ rất nhớ anh ấy.

Tôi im lặng đứng tại chỗ, nhìn anh đi đến giá treo quần áo lấy áo khoác của tôi rồi đi thẳng ra cửa.

Tôi phản ứng lại, không lẽ anh đồng ý rồi sao.

Tôi chạy về phía trước, vẫn không yên tâm mà dừng lại hỏi anh: “Chúng ta về nhà hay đi ngắm hoa.”

Anh đứng tại chỗ, dịu dàng nói: “Hoa để mai ngắm cũng được.”

Lục Chấp cụp mắt xuống, dường như anh còn nói câu gì nữa rồi mới rời đi.

Tôi ngẩn người, rất khẽ như thể nó không hề tồn tại vậy, nhưng tôi vẫn nghe thấy… tôi vô thức đáp lại anh.

Vâng, chúng ta sẽ cùng nhau đi ngắm hoa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi