LOẠN THẾ ĐẠI MA ĐẦU


"Phế vật, thức thời thì cầm lấy đồ đạc cuốn xéo khỏi đây, chớ để Thánh tử đổi ý, đừng để đến lúc, không cần Thánh tử ra tay, đích thân ta sẽ giết chết ngươi.

"
Thiên Hoang cổ tông, ở một khu tương đối hoang vu, nam tử đứng thẳng liên tục cười nhạo khinh miệt, đối diện thiếu niên chật vật ôm bụng.

Thiếu niên tên là Dương Minh, một tên ngoại môn đệ tử, trước mặt nam tử Trần Liên, đồng dạng ngoại môn đệ tử, thế nhưng so về uy thế, xem ra nam tử Trần Liên vẫn hơn vài bậc.

Trần Liên nói xong, tùy ý tung cước, một cước này chính giữa ngang thân, Dương Minh hét thảm một tiếng, đau đớn mà bay xa vài mét, trùng điệp va chạm vách đá mới dừng lại.

Thương thế vốn nghiêm trọng, chịu thêm một đòn này, Dương Minh đã là người sắp chết.

"Đây là sự nhân nhượng của Thánh tử, nếu không một cước vừa rỗi đã lấy đi cái mạng chó của ngươi, thức thời thì đừng làm chuyện dại dột, ảnh hưởng đến thanh danh Thánh tử.

"
Nói xong Trần Liên mặc kệ thiếu niên hơi thở thoi thóp, hắn quay người rời khỏi chỗ này, rừng núi hoang vu vắng vẻ, không được cứu giúp kịp thời, có lẽ hôm nay chính là ngày chết của Dương Minh.

Chỉ thấy Dương Minh run rẩy ôm bụng, miệng ngập tràn tiên huyết, y phục phá nát lỗ chỗ thủng, da thịt hiện lên chằng chịt bầm tím, hắn cố gắng dùng chút sức lực, tay bám vách đá ngồi dậy liên tục thở dốc.

Nguyên bản ánh mắt tuyệt vọng, Dương Minh giờ phút này còn thêm không cam lòng, hắn vốn dĩ được chọn làm thánh tử, cuối cùng tạo ngộ hiểm cảnh, chức thánh tử này vô tình rơi vào tay kẻ khác.

"Dương Lâm, khốn kiếp là ta đã coi nhẹ ngươi rồi.

"
Dương Minh cay đắng nhớ lại.

Cái gì mà tạo ngộ hiểm cảnh, chân chính sự thật là do Dương Lâm đằng sau hạ độc thủ, biết rõ lý do nhưng lại không thể làm gì, tuyệt vọng đến tột cùng.

Mười năm trước Dương gia hắn gặp biến cố, trên dưới một nhà chết hết, chỉ có hắn cùng một đệ đệ Dương Lâm may mắn thoát được.


Tuy rằng huynh đệ không cùng huyết thống, nhưng mà Dương gia còn lại duy nhất hai người, Dương Minh hết mực chiếu cố tên này, đến nỗi gia nhập Thiên Hoang cổ tông về sau, vẫn cầu tình bên trên giữ lại Dương Lâm.

Đệ đệ trời sinh phế kinh mạch, không thể tu luyện, chính hắn hao tốn ba năm tài nguyên, không tiếc sức lực cầm lấy một gốc Thoát Thai Nghịch Mệnh thảo dược, phục dụng nó về sau, Dương Lâm từ phế kinh mạch lột xác thiên tư tuyệt luân, thậm trí không chút nào thua kém hắn.

Thời khắc Dương Minh mơ mộng, tái khởi Dương gia, đáng tiếc hắn coi nhẹ lòng người.

Thiên Hoang cổ tông mười năm một lần tuyển chọn Thánh tử, danh ngạch tư cách chỉ có hai mươi, người tham gia số lượng những hai trăm.

Cho nên tranh đấu là không tránh khỏi, mà Dương Minh Dương Lâm hợp lực một đường loại bỏ vô số địch thủ, song kiêu Dương gia, này chính là uy danh vang dội lúc đó.

Nhưng mà, trong vòng cuối cùng, Dương Lâm cấu kết ngoại địch, ám toán khiến hắn không thể vận nguyên lực, cuối cùng bại trận triệt để, mất đi tư cách làm Thánh tử, thậm trí về sau kinh mạch còn bị phế đi, địa vị từ nội môn chân truyền rớt xuống ngoại môn tạp dịch, tràng cảnh vô cùng thê thảm.

"Nếu cho ta chọn lại, tuyệt không mềm lòng, thế giới mạnh được yếu thua, chỉ có tàn nhẫn đủ lớn, thực lực đủ mạnh, hết thảy những thứ khác chỉ là rác rưởi.

"
Dương Minh ngày càng suy yếu, hắn lưu giữ cuối cùng một chấp niệm, sinh mệnh nháy mắt vụt tắt, thi thể lạnh lẽo vô lực tựa vách đá.

[Kí chủ giác ngộ ra chân lý của mình, thức tỉnh thành công hệ thống cướp đoạt cơ duyên.

]
[Xét thấy kí chủ không còn sinh mệnh, hệ thống đặc cách phục sinh một lần, thông tin cần thiết đã truyền tới não bộ, hệ thống cướp đoạt cơ duyên phục vụ vì kí chủ.

]
Thanh âm lạnh lẽo liên tiếp vang lên, nguyên bản xám xịt thi thể, mắt thường cũng có thể thấy, sinh cơ từ đâu bừng bừng trỗi dậy, thương thế lúc trước không cánh mà bay, da thịt hồng hào trở lại.

Oanh một tiếng trầm đục từ thể nội, Dương Minh mở to hai mắt, thân hình bật dậy run rẩy hồi lâu, đến khi thực sự ổn định, hắn mới vui sướng điên cuồng.


"Mệnh ta chưa tận, chưa báo thù được, Dương gia chưa tái khởi được, mệnh ta còn dài.

"
Đoạt cơ duyên hệ thống, tất cả tin tức đều được Dương Minh tiêu hóa, hắn hiểu ra tất cả.

"Hệ thống mở bảng trạng thái.

"
[Kí chủ: Dương Minh]
[Tuổi: 18]
[Cảnh giới: Bán bộ võ giả]
[Tư chất: Trác tuyệt]
[Số lần dò xét cơ duyên: 1 (Thông qua tiến cấp cảnh giới mà nhận được tương ứng số lần.

)]
"Thần kì, hệ thống này khác nào thần khí, nếu như ta có nó sớm hơn, có lẽ Thánh tử cũng chỉ là khởi bước, thậm chí Thần tử, hay cả chức tông chủ ta đều lấy được.

"
Dương Minh tràn ngập kỳ vọng.

Cướp đoạt cơ duyên hệ thống, vận hành theo từng lần sử dụng dò xét, Dương Minh không kịp chờ đợi, lập tức nói:
"Hệ thống sử dụng một lần dò xét cơ duyên.

"
[Phát động dò xét cơ duyên, giới hạn phù hợp cấp bậc của kí chủ.

]

[Dò xét hoàn tất, cơ duyên: Mười viên tẩy tủy đan]
[Phía Nam, cách đây ba dặm, một đoàn thương nhân tạo ngộ mãnh thú tấn công, cả đoàn tử nạn hàng hóa ngoài ý muốn lưu lại, bên trong chứa đựng mười viên tẩy tủy đan.

]
[Cơ duyên thuộc về: Ưng Vũ (Ngoại môn đệ tử Thiên Hoang cổ tông)]
[Thời gian đếm ngược cơ duyên biến mất: Hai canh giờ]
Hắn nhìn theo hướng Nam, dựa trên khoảng cách này, ước chừng vị trí chính tại Quần Hùng sơn mạch phụ cận, dựa vào cảnh giới lúc này của hắn, bán bộ võ giả, hẳn chưa tới một canh giờ là đến.

Chỉ cần phục dụng tẩy tủy đan, Dương Minh có hy vọng chữa khỏi kinh mạch tàn phá, nghịch thiên cải mệnh, một lần nữa đặt chân lên võ giả chi lộ.

Thương thế đã được hệ thống sơ bộ chữa lành.

Thời gian cấp bách, Dương Minh vận toàn bộ sức lực, chạy như bay về hướng Nam, quyết tâm tràn chề.

!
Một chỗ sơn động bí ẩn trong Thiên Hoang cổ tông, nam tử Trần Liên lúc này đang quỳ, hắn một mực cung kính:
"Thánh tử, việc ngài giao phó ta đã làm xong.

"
Thánh tử là một thiếu niên tên Dương Lâm, còn trẻ hơn cả Dương Minh, cả người hắn ngập tràn một cỗ bá khí, luận uy thế, so ra gấp mấy chục lần Trần Liên.

Chỉ thấy Dương Lâm đang ngồi xếp bằng thổ nạp, nghe được thủ hạ trình bày, không chút nào dừng lại, ngoài ý muốn mở miệng:
"Hắn đã chết?"
"Bẩm thánh tử, thuộc hạ chỉ đánh cho tên đó đoạn tuyệt xương cốt, còn như đã chết hay không cũng là chuyện sớm muộn, Đại Hoang sơn mạch trùng trùng nguy hiểm, một mình hắn thương tích như vậy, cầm cự được hai canh giờ đã là kì tích.

"
"Nói như vậy, Dương Minh còn sống, ngươi làm ta thất vọng.

"
Lập tức nam tử Trần Liên kinh hãi, vội vàng nói:
"Thánh tử bớt giận, thuộc hạ chỉ muốn biểu hiện ngài rộng lượng nên chưa có giết hắn, thuộc hạ đều vì ngài mà tận tâm.

"

Dương Lâm dừng thổ nạp từ bao giờ, hắn đứng thẳng dậy, từng bước tiến tới trước mặt Trần Liên, miệng nhếch nên lạnh lùng cười:
"Cần quái gì nhân nhượng khi mà, chính hắn rõ ràng ai khiến hắn như vậy.

"
Nói đoạn, Dương Lâm ánh mắt ngập tràn sát khí:
"Cho ngươi nửa canh giờ, lập tức mang xác Dương Minh về đây cho ta.

"
"Thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ đã rõ.

"
Trần Liên lau đi mồ hôi trên trán, sau lưng lạnh toát tạm thời dịu xuống, hắn không chút nào chậm trễ, phút chốc bùng nổ tốc độ, hướng về Đại Hoang sâm lâm.

Thoắt ẩn thoắt hiện, Trần Liên đã xuất hiện tại chỗ ban nãy, chỉ có điều, cảnh còn người không thấy đâu, trên vách đá lưu lại máu tươi, mặt đất dày xéo dấu vết.

Nhìn thấy cảnh này, sau lưng rét lạnh:
"Không thể nào, Dương Minh tên hỗn đản này còn sức rời khỏi.

"
Trần Liên chưa dám tin tưởng, tàn phế nhân lại có khả năng kéo dài hơi tàn lâu như vậy.

"Chết tiệt, phế vật rác rưởi hại ta ra nông nỗi này.

"
Hắn chỉ có nửa canh giờ, nếu như thời hạn đến chưa tìm ra, vậy kẻ chết hẳn là hắn, Thánh tử đích thân trừng phạt, chết sẽ không nhẹ nhàng.

Ánh mắt u quang liếc nhìn xung quanh, cuối cùng rươi xuống vết máu đã khô, Trần Liên tiến tới, hắn trầm ngâm một hồi lâu, sau đó lựa chọn tiến nhập Đại Hoang sâm lâm.

Hắn không tin, phế nhân đứt đoạn kinh mạch, đến hô hấp bình thường còn không xong, lại có thể thần không biết quỷ không hay biến mất, chắc chắn Dương Minh còn tại phụ cận xung quanh, chưa thể đi xa được.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi