LOẠN THẾ KHUYNH CA

Phong Tà Nguyệt………..!!

Hắn một con người lãnh khốc vô tình

Hắn cao ngạo, thánh khiết..…….

Nhưng mà trong trái tim lạnh giá ngàn năm của hắn có một tia ôn nhu, mềm mại hòa ấm áp….

Là ai khiến hắn băng tâm hòa tan

Là ai khiến hắn, một thanh kiếm vô tình ngàn năm có tâm…, có hồn,…

Là một thiếu nữ, một thiếu nữ ôn nhu như mỹ ngọc, thanh tú như ánh trăng, ấm áp tựa ánh dương quang,thuần khiết như tuyết liên nghìn năm, đã đưa tâm và hồn chôn sâu của hắn dụ ra….

Làm cho hắn đắm chìm trong ôn nhu đó, không thể thoát ra ngoài….

Tự bao giờ ôn nhu hòa ấp áp là nàng len lõi vào tâm hắn……

Có chăng là hơn 15 năm về trước……….

Kia tiểu cô nương kì lạ nói câu ‘ ngươi là búp bê của ta’….làm cho hắn 5 tuổi năm ấy khắc sâu tiểu bóng dáng đó một đời….không quên cũng ko thể quên….

Tâm hắn xao động, hồn hắn có một tia ôn nhu………..

Rốt cuộc ai bắt ai đích tâm……!!?

Là ai si, là ai mê, là ai luyến………

Là ai say tình trên loạn thế trần gian…!!

Hắn nhớ nàng…! Hồn hắn đang kêu gào….và tâm hắn đang xót xa…….

Rốt cuộc lần này đây, hắn có thể hay ko còn cơ hội nhìn nàng lần nữa

“ Thiên…!!..”  bạc thần nhẹ nhàng hé mở, lãnh khốc tuấn mỹ khuôn mặt hiện lên nét cười ôn nhu hiếm thấy, nhãn thần lãnh băng ngày xưa bây giờ hòa đi chỉ còn nhu tình. Hắn ko biết còn cầm cự bao lâu được nữa! hắn chỉ biết bây giờ mong muốn duy nhất chính là có thể gặp nàng lần cuối như vậy ………..hắn thỏa nguyện

Không còn trách nhiệm, không còn thù hận

Có lẽ, khi con người đến ranh giới giữa sự sống và cái chết, mới biết trong lòng mình, cái gì là quan trọng nhất…

Chuyện là hơn 1 tháng trước sau khi từ giã cùng Lãnh Khuynh Thiên, Phong Tà Nguyệt về hắn Phong Ảnh điện. Lần này ám sát đối tượng không ngờ bị tập kích, nếu như không phải vì có kẻ phản bội, hắn có thể an toàn mà thoát khỏi này tập kích nhưng mà hắn dù có võ công tuyệt thế ra sao, vô tình như thế nào,…nhưng ko ngờ kì quái bệnh lại phát tác. Đáng nhẽ một năm một lần nhưng mà sao lần này, phát tác lần trước chỉ mới chưa được 3 tháng nha….đau đớn cuồng loạn, làm cho hắn trúng tập kích…..giờ này một mình nằm giữa thảo nguyên mênh mông ko bóng người này….mạng của hắn lần này có qua ko..??

Hắn cười giễu, lần trước được nàng cứu, lần này có hay ko may mắn nàng xuất hiện nha…..

Hắn nhãn thần mệt mỏi, hắn đuối sức, hắn tiêu cự dần chìm vào bóng tối….

Cho đến khi bóng tối ập dần trong tâm trí hắn….một bóng người tiến lại rất gần…rất gần….

Kiểu tiểu dáng người….

Ôn nhu nhãn thần……

Nhàn nhạt tiếu dung……

Phượng mâu nhàn nhạt lo lắng….hòa phẫn nộ……..

Khuynh thiên!!....là ta đang mơ hay ảo giác……….

Hắn ko biết, ko rõ. Hắn ko còn sức …hắn hôn mê….nhưng mà khóe miệng cong lên nét cười thỏa mãn……..

Nếu là giấc mơ, ta nguyện ko bao giờ tỉnh giấc……..!!...

Phong nhẹ nhàng…mang theo lời ước nguyện của ta

Là huyết ai chảy giữa loạn thế phồn hoa

Khúc ca kia là ngươi vì ai mà hát

Thanh âm kia là ngươi vì ai mà tấu

Có chăng là gió mang tâm nguyện của ta gửi đến ngươi

Có chăng là ngươi xướng tiễn ta trên đường đến hoàng tuyền

Nếu như…nếu như có thể chết bên ngươi

Ta đến nhân thế lần này cũng ko uổng!!

Thảo nguyên bát ngát mênh mông

Cỏ xanh trải dài tận chân trời, tít tắm như dãi lụa xanh mượt óng ả

Ánh dương quang tỏa thứ ánh sáng dịu nhẹ nhu hòa khắp nơi, ấm áp

Trên thảo nguyên rộng lớn ấy bình thường rất ít người xuất hiện nhưng mà đôi khi cũng có cái gọi là ngoại lệ….

Có hai người, một nam một nữ……

Nam nhân tuấn mỹ dung nhan, nhưng mà kia búp bê mặt cùng an tường ngủ dung khiến hắn tựa như một hài tử an tâm nằm ngủ,!!!...

Trên người hắn, một thiếu nữ khoảng chừng 16, 17 tuổi an tường nằm trong lòng hắn, xinh đẹp băng dung, làn da có chút nhợt nhạt tựa như mệt mỏi vì kiệt sức, thiếu nữ nói ko nên lời mị hoặc, nàng yên tường ngủ, lâu lâu đôi chân mày thanh tú khẽ nhíu cho thấy dường như nằm mơ điều gì đó ko vui………..

Ánh sáng mặt trời chiếu rọi làm cho Phong Tà Nguyệt khẽ nhíu mày, từ từ mở mắt, thích ứng với ánh sáng chói chang kia

Phong mang theo hương cỏ mộc mạc thanh bình thấm đượm lòng người

Phong tà nguyệt nhãn thần ko chớp nhìn nữ nhân an tường nằm trong lòng mình, nhãn thần nhàn nhạt ôn nhu…..quả nhiên là nàng, hắn đúng là ko nằm mơ nha…khóe miệng khẽ cong lên ấm áp tiếu dung. Tay khẽ chạm nàng mái tóc…rất nhẹ..dường như hắn sợ chỉ một động tác quá nặng sẽ làm đau nàng. Với hắn, nàng tựa như đóa tuyết liên nghìn năm trong trẻo thuần khiết, mà hắn muốn cả đời nhất thế trân trọng, cho nên mỗi động tác, mỗi cử chỉ điều vô cùng ôn nhu….

Với Phong Tà Nguyệt, Lãnh Khuynh Thiên là hắn tâm, là hắn linh hồn

Là hắn ấm áp ngọn lửa hòa tan hắn đích băng tâm....

Nàng và hắn rốt cuộc ai bắt ai tù binh đích tâm trước

Là hắn..Phong Tà Nguyệt, hay nàng..Lãnh Khuynh Thiên…

Ái tình thật kì lạ, đến rất nhanh….đến khi phát hiện, hình bóng của đối phương ko biết tự bao giờ đã ở trong lòng, muốn xóa cũng ko được

Yêu….!!...chỉ một từ giản đơn nhưng cũng thật phức tạp…..

Người ta nói kiếp này ba lần ngoái đầu nhìn lại trăm năm sau mới có thể thoáng thấy đối phương một lần, vậy phải mất bao nhiêu kiếp, bao nhiêu lâu, bao nhiêu lần nhìn người thì bây giờ mới có thể cùng người tay trong tay bên cạnh nhau…cùng ngắm nhìn này thế gian phồn hoa

Phong Tà Nguyệt hắn lẳng lặng nhìn, ko nói

Nhãn thần nhu hòa như nước cũng hiện rõ lắm ái tình đậm sâu…

Năm năm tháng tháng cũng tựa khói khói mây mây, tan vào hư không, biến vào thinh lặng, chỉ còn lại hai người…..hắn cùng nàng…an tường cùng nhau……

Nếu cứ như vậy….Phong Tà Nguyệt hắn cuộc đời cam nguyện trầm luân!

Phong nhè nhẹ nổi lên

Vài cánh hoa lê trắng phi vũ trong gió

Hồ điệp vũ cánh khắp vùng thảo nguyên……

Màu vàng nhạt của ánh dương quang lấp lánh……

Hai nhân………

Hắc y cao ngạo tuấn mỹ

Tử y huyền bí mị hoặc……

Tạo nên bức họa cuộn tròn xinh đẹp………!!!

LOẠN THẾ KHUYNH CA- KHUYNH TUYẾT

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi