LOẠN THẾ KHUYNH CA

Minh cung

Ánh nến hiu hắt tỏa ánh sáng dịu nhẹ, nam nhân một thân hồng y tà mị, ngạo nghễ không kiềm chế được. Nam nhân như vậy vì cớ gì đôi hoa đào mắt, bình thường câu hồn nhân tâm, mị hoặc nay lại ngơ ngẩn, một mảnh đau lòng hòa bi ai

Y muốn khóc, thực sự rất muốn khóc nhưng mà y không thể khóc, như vậy nàng sẽ áy náy, sẽ không an tâm mà ra đi….

Tay lấy ra trong lòng mảnh lụa tím, là ngày ấy, y lén cắt đi, không biết nàng có phát hiện?!! nhưng mà dù biết thì như thế nào a, bây giờ..còn có ý nghĩa sao….

Bàn tay chạm nhẹ, thật ôn nhu, thật quyến luyến tựa như chạm vào hi thế trân bảo thế gian vậy. Bỗng dưng y cười khẽ, nhãn thần mơ hồ tưởng niệm

Tử y giai nhân, thuần túy mị hoặc, cũng thật thanh khiết cao ngạo. Mỗi lời nói, mỗi nhăn mi mày cười….như ẩn như hiện trước tầm nhìn của y!

“ Thiên…” bất chợt hắn thốt lên như thế. Và rồi thân hình như sững lại….là mộng, hắn chỉ là tưởng tượng mà thôi!!..Lãnh Khuynh Thiên với hắn sao lại cười ôn nhu như thế được, nàng lúc nào cũng chỉ trêu đùa khiến hắn tức hộc máu thôi!!

Tay nâng lên một cốc rượu điên cuồng mà uống, uống thật say thật đã….uống càng nhiều càng tốt!!

Y muốn say, như vậy say sẽ không tỉnh, sẽ không nhớ, cũng không đau lòng….

Người ta nói nhất túy giải thiên sầu mà nhưng vì sao y càng uống lại càng tỉnh thế kia…..

Thật mệt mỏi quá!! Lãnh Khuỵnh Thiên, ngươi đúng là vận mệnh của ta mà, một đời bi thương, một đời bi lụy..!!

Hồng y vẫn tà mị, vẫn phong lưu, vẫn ngạo nghễ………

Rượu đầy, rượu tràn ly, rượu thắm vạc áo………

Rượu đổ trong miệng, rượu chảy vào tâm………

Nhưng vì cớ gì……mãi không say………

Vệ Vương phủ

Hai nam nhân khuôn mặt vài phần tương tự. Một người long bào cao quý, tuấn mỹ vô trù, giơ tay nhấc chân tràn ngập khí thế hoàng gia. Một người vẫn thanh lãnh bạch y, trong trẻo như trích tiên

Tán cây tử đằng, màu tím xinh đẹp, huyễn hoặc

Hoa rơi, hoa lìa khỏi cành, hoa bay trong gió

Một trời hoa tím thanh lãnh….tịch mịch…

Cô tịch……

Thê lương……….

“ Màu tím có gì đẹp sao nàng lúc nào cũng chỉ vận trang phục màu tím nhỉ?…” Vệ Minh Kì cười nhẹ vấn, vấn hắn, hay là vấn đệ đệ của hắn đây

Lãnh Khuynh Thiên a, ngươi đã nói cùng bồi ta làm tri kỉ một đời lại như vậy thất hứa…..ngươi…thật khiến cho ta…

Vệ Minh Kha cười khẽ không nói, mục quang không dấu nỗi bi ai, dù cố che đậy vẻ ngoài lãnh tĩnh nhưng vẫn khiến cho người khác cảm thấy y càng cô đơn, càng bi thương…

Hắn là thế, mỗi khi gặp chuyện đau lòng lại càng tỏ ra kiên cưỡng, lãnh tĩnh nhưng mà càng như vậy càng khiến cho người ta đau lòng hơn thôi

Vệ Minh Kì than khẽ nhìn đệ đệ của mình, ánh mắt xa xăm lại ngắm nhìn mảng hoa tử đằng…

Nàng đã từng nói với ta: “ nàng thích màu tím huyễn hoặc của tử đằng, nàng tôn trọng sắc trắng thanh lãnh thánh khiết…….nhưng mà duy yêu màu xanh của trúc, hương vị thanh nhã, trúc đơn giản, mộc mạc…nhưng lại kiên nghị…….” Vệ Minh Kha chợt lên tiếng

“ Trúc thanh nhã sao…” Vệ Minh Kì lẫm nhẫm……,

“ Là vì dưới tán trúc nàng gặp được hắn…người mà nàng yêu một đời….” Vệ Minh Kha cười giễu.

Ta thật ghen tỵ với hắn, nếu như ta gặp nàng trước, có chăng nàng sẽ ái ta..ta luôn tự hỏi trăm ngàn lần như thế….nhưng mà cuộc sống đâu có hai từ ‘ nếu như’ đúng không?..!!

Vệ Minh Kha cúi đầu, ôn nhu ngắm người trong họa, nữ thân thánh khiết tựa như vầng trăng, nữ nhân ôn nhu ấm áp ý cười….quyến luyến khó buông…

Đã nói sẽ bỏ cuộc, đã nói sẽ quên, đã nói sẽ từ bỏ, không vướng bận

Nói nhiều như thế, nhưng rốt cuộc chẳng thể làm được gì………..

Yêu một người đã khó, quên người mình người mình yêu lại là chuyện khó hơn….

Hạo Nguyệt quốc

Hoàng cung

“ Ha ha….hay lắm, chết thật đáng!!” Nữ nhân điên cuồng cười to, nàng thật sự căm ghét nàng, vì cớ gì lại được nhiều nam nhân ưu tú để ý trong khi đó phu quân của nàng lại không cho nàng dù chỉ là một nụ cười giả tạo..

Nữ nhân trang dung cao quý, nhưng hành động lời nói khiến cho người ta không lắm hảo cảm, nữ nhân tên gọi Nhạc Phi Yến, đương kim Hạo Nguyệt hoàng triều Nhạc phi

“ Không được nói….” âm thanh trĩ nộn, ẩn nhẫn tức giận, hài tử cũng khoảng tám tuổi thôi, đôi mắt mở to cho thấy đứa nhỏ vô cùng tức giận nha

“ Hạo nhi, ngươi ra đây làm gì….” Nhạc phi nhíu mi nhìn hài tử của mình

“ Mẫu phi, người không được phép nguyền rủa Khuynh di’ hài tử không ai khác chính là Vệ Minh Hạo đáng yêu của chúng ta, nó nghiêm mặt nói, còn nhỏ tuổi nhưng khí chất uy nghiêm không thể xâm phạm của một bậc đế vương sau này đã bắt dầu hiển lộ

“ Ngươi nói cái gì? Hừ!! Lãnh Khuynh Thiên ngươi thật giỏi., đã lấy mất tín nhiệm phu quân của ta lại lấy đi tình cảm mẫu thân của ta sao…. chết cũng đáng..!!…” Nhạc phi hừ lạnh

“ Mẫu thân, ta nghiêm túc nói cho ngài lần nữa, nếu như người còn xúc phạm một lời về Khuynh di, ngay cả ta cũng không tha cho ngài đâu…” Vệ Minh Hạo gằn từng tiếng nói, xoay người bước đi, bỏ lại Nhạc phi còn đang ngẩn ngơ……

Hài tử của nàng, vì một nữ nhân khác mà lớn tiếng với nàng…?!!.. Nàng đã sai chỗ nào, nàng chỉ muốn hắn học tập thật tốt để làm vương, như vậy ko tốt sao?!!.. nàng không có sai, đúng vậy ko sai, có sai chính là Lãnh Khuynh Thiên thôi

Vệ Minh Hạo ngồi ngẩn ngơ trong khu ngự hoa viên, nó nhớ lần đầu tiên gặp Khuynh di là ở nơi này. Khuynh di vì bảo vệ Thần Hi mà nhận cú đánh của một tiểu thái giám…..

Nó nhớ Khuynh di luôn mỉm cười ấp áp nhìn nói, nó nhớ Khuynh di luôn ôn nhu vô điều kiện mà sủng nó

Nó nhớ người…thật sự nhớ lắm,,……….

Khuynh di, chẳng phải người đã nói….cả một đời bên cạnh thương tiểu Hạo, sủng tiểu Hạo…một đời sao..?!!

Khuynh di……..người thật không ngoan chút nào, lại thất hứa với một tiểu hài tử nha…….!

Lệ trong khóe mắt tiểu hài tử vô thanh vô tức rơi, nước mắt lăn dài trên má, một vệt dài…nó kiên cường ngẩng đầu không cho nước mắt rơi xuống. Nó không được khóc, nó..là nam hài mà, là hoàng tử mà..cho nên nó không được phép..khóc!!

Nó chỉ khóc………khi bên cạnh người thôi!! Khuynh di,,,!!!!

LOẠN THẾ KHUYNH CA- KHUYNH TUYẾT

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi