Khiêm tiểu vương gia lạnh lùng trừng Diệp Hòa,hắn dường như đi tham dự yến hội tối nay,trên người mặt hoa bào màu tím sẫm hàng thêu Quảng Đông,trên cổ đính thêm lông chồn tía nhìn rất khoan thai,mái tóc đen như mực được băng gấm cố định phía sau,trên khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt có thêm vài phần tà tứ,đôi môi đỏ mọng âm trầm cong lên để lộ cảm xúc không vui.
Diệp Hòa nhìn hắn nắm chặc tay của mình,cau mày khẽ quát: “Buông!”
Kỳ Mạch lạnh giọng lặp lại lời: “Nàng đến tử trúc viện làm gì hả?”
“Ngươi trước buông tay!”
“Nàng nói trước đi!”
Nơi này cách tử trúc viện một đoạn đường ngắn,bốn phía yên lặng không một bóng người,Diệp Hòa biết người này chỉ ở trước mặt mọi người mới biểu hiện bản thân yếu đuối,trên thực tế thân thủ không kém nàng.Nếu cứng đối cứng chỉ sợ nàng là người chịu thiệt,không thể làm gì khác hơn nhân nhượng trả lời: “Ta chỉ vô tình đi dạo tới đây,không nghĩ tới trong viện còn có người.”
Thiếu niên híp mắt,ánh mắt khóa lại vẻ mặt của nàng,thấy sắc mặt nàng thản nhiên,cuối cùng buông tay nói: “Chỗ đó sau này đừng có đến nữa.Phụ hoàng trước đến giờ rất hay nghi ngờ,trừ thái giám chịu trách nhiệm đưa cơm cùng quét dọn ra thì không cho bất luận kẻ nào đến tử trúc viện.Nếu để người lầm tưởng nàng là người bát hoàng thúc,bổn vương muốn cũng không bảo vệ được nàng.”
Sau khi Diệp Hòa nghe xong không nói một lời,trên mặt tuy bất động thanh sắc lại âm thầm kinh hãi,bậc đế vương thường giết lầm chứ không bỏ qua,lỡ như lúc nãy bị người có lòng nhìn thấy hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi,nàng hôm nay tùy tiện đến tử trúc viện quả là quá mức lỗ mãng.
“Cửu vương gia,ngài sao còn ở lại chỗ này,hoàng thượng lệnh nô tài tìm ngài qua đó,yến hội cũng sắp bắt đầu.”
Thanh âm lanh lãnh gọi thần trí Diệp Hòa trở lại,mấy thái giám vội vã chạy tới,nhìn thấy Diệp Hòa có chút kinh ngạc: “Hạ giáo quan cũng ở đây sao? Hộ bộ thượng thư không thấy cô nương cũng đi tìm chung quanh đây.”
Diệp Hòa bình tĩnh hỏi: “Tìm ta làm gì?” Thái giám không hiểu nổi giải thích: “Cung yến trọng đại phàm là quan viên tam phẩm đều phải tham gia,cô nương không đi sao?”
“Thời gian không còn nhiều cùng đến Loan Hoằng điện đi.”
Kỳ Mạch mím môi môi đỏ mọng,trong mắt không còn kiên nhẫn,không chờ Diệp Hòa mở miệng đã chen vào.
“Tiểu nhân thân phận hèn mọn không dám đi cùng vương gia,không bằng vương gia cứ đi trước,thuộc hạ sẽ theo sau.” Diệp Hòa lui về phía sau một bước,cung kính cúi thấp đầu, giọng nói đều là xa cách.
Đôi mắt Kỳ Mạch lóe ánh sáng lạnh,âm trầm nhìn nữ tử,phất tay áo rồi xoay người rời đi,mấy thái giám thấy thế cũng vội vàng tiến lên đở.
“Vương gia,thân thể ngài không tốt,chậm,chậm thôi a......”
Diệp Hòa không nhúc nhích đứng im tại chỗ,xa xa nhìn phương hướng tử trúc viện,một hồi sau mới xoay người rời đi.
Trừ thái giám chịu trách nhiệm đưa cơm cùng quét dọn ra,Kỳ đế không thích bất luận kẻ nào tới gần tử trúc viện.Bát gia,ba năm này cuộc sống của ngài trải qua thế nào? Giống như lao phạm mỗi ngày bị vòng cấm trong tiểu viện vắng vẻ,những thứ thái giám kia sợ Kỳ đế tất nhiên không dám tiếp xúc,những năm gần đây,ngài cả ngày nhìn về phía rừng trúc,ngay cả một người nói chuyện cũng không có?
Diệp Hòa đi qua hành lang gấp khúc đụng phải dưỡng phụ Hạ Niên Đức,lão nhân gia như đang sốt ruột tìm nàng,chỉ đơn giản trách cứ mấy câu liền dẫn nàng cùng nhau bước nhanh đi về phía Loan Hoằng điện.
Mới vừa cất bước bước vào đại điện,đã nghe thấy thanh âm ti trúc lễ nhạc không dứt bên tai,vũ cơ lắc mông đong đưa huơ tay áo,cảnh tượng ca múa mừng cảnh thái bình phồn hoa,các cột trụ xa hoa đều được khảm tranh,văn võ bá quan cung phi phu nhân gặp nhau đều khách sáo khen tặng thăm hỏi, ăn uống linh đình nâng chén đối ẩm.Bọn họ tới muộn,yến hội hiển nhiên đã bắt đầu.
Sau khi Hạ Niên Đức dặn dò Diệp Hòa mấy câu,bảo nàng chú ý ngôn từ không được gây chuyện thị phi,rồi một mình đi vào bên trong điện.Diệp Hòa ở vị trí tam phẩm,mặc dù có thể tham gia yến hội nhưng chỉ có thể nhập tọa bên ngoài cung điện,chỉ có hoàng tử vương công nhất phẩm quan mới có khả năng tiến vào bên trong điện.Địa vị càng cao khoảng cách càng gần Kỳ đế,ngược lại càng thấp càng xa.
Lấy địa vị Diệp Hòa cách long ỷ Kỳ đế chừng ba mươi mấy thước xa,đối với người bên trong điện chỉ có thể thấy bóng người mơ hồ,thậm chí thấy không rõ mặt mũi.
Trừ quan viên nhất phẩm ra,không ít phu nhân tiểu thư văn võ đại thần ở bên ngoài,Diệp Hòa tìm một chỗ trống ngồi xuống,trong điện bàn được dùng thường hình dài,bình thường là bốn người một bàn,nhưng chỗ Diệp Hòa ngồi không có người nào dám ngồi cùng nàng.
Tầm mắt tò mò rối rít phóng đến,Diệp Hòa mặc dù không thèm để ý nhưng không cách nào bỏ qua những ánh mắt không chút kiêng kỵ đánh giá nàng,khiến ọi người chú ý không ngừng hẳn là nàng là nữ tử lại mặc nam trang,trong cung dù làm giáo quan cấm quân,nhưng vì danh tiếng “tàn hoa bại liễu” mà trong ánh mắt mấy người chung quanh có đồng tình,có thở dài cũng có khinh thường.
Chắc là các vị phu nhân tiểu thư xem danh tiếng cô nương chưa gã rất quan trọng? Sợ rằng ngồi chung dạng người kỳ quái như nàng sẽ bị “xỉ vả”,sau này khó mà ra đường gặp người sao?
Đang ở Diệp Hòa cười khổ thầm nghĩ mình tối nay chỉ có thể tự mình châm tự mình uống,lại thấy một bóng người màu xanh biếc đi tới,người đến là một cô nương trẻ tuổi xấp xỉ Diệp Hòa,mặc TSm lục gấm,trong tay cầm theo một bầu rượu bạc,trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần mang nụ cười,một đôi mắt hoa đào mắt cười cong thành trăng lưỡi liềm,đôi môi màu trắng nhạt khẽ nhếch nhìn qua là một tuyệt sắc giai nhân hiếm thấy.
Cô nương đó hào phóng ngồi xuống bên cạnh Diệp Hòa,khẽ mỉm cười,rót đầy hai chén rượu mới đem một trong số đó đưa đến.Diệp Hòa thấy ánh mắt nàng không giống ánh mắt những người thế tục,chắc là một cô nương tính tình không câu nệ kết giao bằng hữu cũng tốt,liền nhận lấy cái chén cùng nàng đụng đụng chén,uống một hơi cạn sạch.
Có người nguyện ý ngồi cùng bàn với nàng,Diệp Hòa tâm tình tốt hẳn lên nhưng lại thấy sắc mặt các phu nhân tiểu thư chung quanh càng thêm phần khinh thường, chế giễu.Diệp Hòa nhíu mày không suy nghĩ nhiều hơn.
Lúc này lục y nữ tử lại rót đầy rượu,Diệp Hòa vốn không phải dạng người nhiều lời,thấy cô nương kia không nói lời nào bản thân cũng không nói,chỉ cùng nàng đối ẩm.
Bên trong điện bỗng nhiên truyền đến thanh âm khóc thút thít,bởi vì khoảng cách quá xa cũng không biết Kỳ đế cùng Bắc gia vương tử giữa hai người nói cái gì, dẫn tới văn võ bá quan kinh ngạc như thế.Mọi người giao đầu tiếp nhĩ,một lúc sau bên trong điện mới truyền ra tin tức,thì ra cái vị Bắc gia vương tử từng đem Hân Di công chúa bỡn cợt không đáng giá một đồng,trong mắt mắt cao hơn đầu không có người mới vừa chủ động hướng Kỳ đế cầu hôn,muốn lấy Hân Di công chúa về làm vương phi Bắc gia.
Tin tức truyền ra,trên mặt mọi người đều lộ thần sắc vui mừng.Rối rít bàn chuyện một khi Đại kỳ cùng Bắc gia trở thành thông gia thì sẽ không bao giờ … sợ hác khấu xâm phạm,hai nước liên thủ nhất định có thể tiêu diệt dám hác khấu không để bọn chúng ngóc đầu.
Diệp Hòa nhíu mày,hác khấu là hi vọng của bát gia,nếu hác khấu diệt vong,bát gia cũng xoi như xong...... Vì sao,vì sao ngay cả ông trời cũng không giúp y?
Còn đang thất thần,trên người bỗng nhiên nặng trịch,thì ra lục y nữ tử mềm mại dựa vào trong ngực Diệp Hòa,gương mặt ửng đỏ,Diệp Hòa cau mày nhìn nàng,sao chỉ mới uống vài chén đã say rồi?
Để tránh cô ta té lăn trên đất,Diệp Hòa không thể làm gì khác hơn vươn tay ôm lấy nhưng cô nương kia như tìm được nơi thoải mái,cứ ôm khư khư vòng eo Diệp Hòa,mặt dán tại trên ngực mềm mại cọ tới cọ lui.
Diệp Hòa thấy thế không kiên nhẫn nhưng cô nương kia thật sự ôm nàng quá chặt,Hạ Niên Đức trước đó cũng không ngừng dặn dò nàng không nên gây chuyện, nàng cũng không muốn đắc tội tiểu thư của vị đại thần nào đó,luống cuống tay chân một lúc chỉ thấy những phu nhân tiểu thư chung quanh ánh mắt quái dị, ai cũng che miệng cười thầm.
Cúi đầu nhìn cô nương trong ngực hai mắt nhắm nghiền,không ngừng cọ cọ trên ngực mình.Diệp Hòa đẩy không phải,không đẩy cũng không phải,chỉ cảm thấy một cái đầu hai lớn.
Trước mắt bỗng xuất hiện một bóng người màu tím,Diệp Hòa ngẩng đầu lại thấy Khiêm tiểu vương gia được một gã thái giám đỡ từ trong điện đi ra.
Sắc mặt Kỳ Mạch tái nhợt môi lại đỏ như máu,dưới ánh đèn tuấn mỹ có vẻ diêm dúa lẳng lơ,nhìn hai người đang ôm chặt khó mà phân ly ánh mắt cũng trở nên tối tăm,ngữ điệu lạnh lùng gằng lên:
“Tú thiếu gia,ngươi đang ở đây làm cái gì?”