LOẠN THẾ THỊNH SỦNG

"Gia,chúng ta phải đi thôi!"

Không biết người nào bỗng nhiên cao giọng nhắc nhở, bát gia nghe vậy phất tay, một nhóm mấy trăm người hét to nhất tề giục ngựa phóng thẳng về hướng của thành, trong lúc nhất thời bụi đất tung bay che mất tầm mắt.

"Không thể để cho bọn họ ra khỏi thành, ngăn cản bọn họ!"

A Lỗ tức giận gào lên, một khi bát vương chạy ra thành, chủ tử nhà y sẽ mang tội danh tư thông với địch phản quốc, tuyệt đối phải ngăn cản bọn họ! Đội quân Khiêm vương nhanh chóng rút đao nghênh đón, hai bên nhân mã xông vào chém giết, cửa thành nguy nga bỗng chốc biến thành chiến trường triển khai một trận huyết nhục tương gian, chiến mã bốn vó điên cuồng gẫm đạp, tiếng kêu giết tiếng thét đau đớn quanh quẩn rung động màng nhĩ mọi người.

Đội thân vệ dưới sự dẫn dắt của A Lỗ anh dũng chém giết, cả người đẫm máu hướng phía kẻ địch vung đao chém giết ngăn bọn chúng ra khỏi thành, tiếng gào thét rung trời, mỗi một vết đao xoẹt qua máu tươi lập tức phun ra, âm thanh binh khí đâm vào thân thể cùng xương cốt, tiếng kêu thảm thiết dày đặc trong không trung, mùi máu tươi nồng đậm khiến người nôn mửa.

"Mau giúp bát gia mở đường, trước hết phải để chủ tử ra khỏi thành!"

Theo một tiếng rống, mấy trăm người thế công biến đổi anh dũng tấn công cửa thành, mọi người vung đao giết đỏ cả mắt, bỏ mặc sống chết bản thân, không tiếc lấy mạng vật lộn liều chết mở một con đường máu. Còn bên kia đội thân vệ trung thành cũng liều chết chặn lại, lấy huyết nhục thân thể bảo vệ cửa thành không rời nửa bước.

Trên đường phố tĩnh lặng, Diệp Hòa váy đỏi tung bay giục ngựa quất roi phi nhành, dưới tình thế cấp bách lý trí không còn một móng, một lần lao đi theo bản năng.

"Mười ngày sau sẽ sống một cuộc sống không cần đề phòng." Nếu bát gia ám chỉ không phải lễ thành thân cùng Bắc gia trưởng công chúa thì cái gì có thể giúp y trở về cuộc sống không cần đề phòng? Trừ phi, trừ phi y thoát khỏi lòng bàn tay Kỳ đế.

Mà binh quyền cấm quân nằm trong tay Kỳ Mạch, nếu Bát gia muốn ra khỏi thành trước hết phải qua cửa ải người này. Tối nay lúc bái đường lại không thấy bóng dáng bát gia còn Hình Lôi nói dối lừa nàng đến Thành Tây...... Nghĩ tới đây hết thảy đều rõ ràng, bát gia lợi dụng tình cảm giữa nàng cùng Kỳ Mạch.

Lúc này ảo não hối hận vừa rồi bản thân quá vọng đọng không chịu suy nghĩ kỹ chuyện nên làm không nên làm, Diệp Hòa ở trong lòng một lần lại một lần gọi tên Kỳ Mạch, tay dùng sức huy động roi ngựa hướng cửa thành chạy đi.

Cửa thành vẫn còn chém giết, hai tướng giao chiến, một đội hắc y nhân che chở chủ tử ở giữa nhắm cửa thành phóng đi, nam tử thanh sam tay cầm trường kiếm khuôn mặt lạnh lùng, không còn tao nhã bình thường mà tự mình dẫn đội tiến công, thân thủ nhanh nhẹn kiếm hoa hỗn loạn, đi qua nơi nào nơi đó người ngã ngựa đổ máu tươi vẩy ra.

Rốt cục từ trong hỗn loạn bọn họ chém giết tạo ra một khe hở, tận dụng thời cơ một đội người vội vàng che chở bát gia chạy về phía cửa thành. Đội thân vệ thấy thế muốn tiến lên ngăn trở lại bị những khác hắc y nhân cuốn lấy không thể thoát thân, đành phải tiếp tục vung đao cùng kẻ địch chém giết.

Trong tiếng hò hét đinh tai nhức óc, nhìn thân ảnh màu xanh phóng về hướng của thành, đôi mắt phượng đen như mực của Kỳ Mạch dần dần híp lại lóe lên sát ý lạnh lùng. Hiện tại hắn đã có thể xác định bản thân bị lừa mở cửa thành ra dời cấm quân mà trước mắt chỉ có hai kết quả, một là Kỳ Tử Phỉ chết hắn rửa sạch tội danh, hai là Kỳ Tử Phỉ chạy thoát, hắn mang tội danh là đều chắc chắn.

Mà từ trước đến này Kỳ Mạch không phải là một người lòng dạ mềm yếu, vung lên tay áo đỏ thẩm, hắn lấy ra trường cung cùng tên vũ trên yên ngựa, bốn ngón tay khép lại, lắp tên,giương cung, nhắm chuẩn.

Lúc này theo tiếng vó ngựa dồn dập,một người một ngựa vừa vặn chạy như điên tới cửa thành đẫm máu.

Cùng lúc đó, nam tử tuấn mỹ người mặc hỉ bào đỏ thẫm đã nhắm chính xác mục tiêu, bên tai hỗn loạn tiếng gào thét buông lỏng ngón tay, mũi tên nhanh chóng rời khỏi dây cung kèm theo một tiếng xé gió vang lên.

Đang giục ngựa vọt ra cửa thành, bát gia nhận thấy đều khác thường quay đầu lại,con ngươi ôn nhuận nhất thời buộc chặc. Tiến thế kinh người, không thể tránh né. Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, thiếu nữ áo đỏ mới vừa tới cửa thành tim bỗng nhiên ngừng đập, ba năm trước đủ loại ân tình thật nhanh xẹt qua trong đầu, không kịp do dự thân thể đã lập tức nhảy ra. Chỉ cảm thấy trời đất đảo ngược, đợi đến phục hồi tinh thần Diệp Hòa đã ầm ầm rơi xuống đất,ngực lạnh như băng,đau đớn khó chịu.

Cách cửa thành, thanh y nam tử quay đầu lại trong mắt lóe lên hoảng sợ, trong khoảng thời gian ngắn quên mất huy động roi ngựa nhân cơ hội chạy thoát,giọng không còn ôn hòa như dĩ vãng mà run rẩy gọi: "Hòa Nhi!"

"Chủ thượng! Chúng ta đi mau!" Bên cạnh có một người lớn tiếng kêu lên, sắc mặt ánh vẻ lo lắng: "Không đi sẽ không kịp!"

Nhưng bát gia như không nghe thấy, quay đầu ngựa lại muốn chạy về phía thân ảnh màu đỏ nằm trên mặt đất.

"Bốp!" Bất đắc dĩ một gã hắc y nhân đành phải dùng chuôi đao đánh vào sau ót y, không tiếp tục trậm trể đỡ lấy thân thể mềm nhũn, sau đó đoàn người nhanh chóng giục ngựa rời đi.

Xa xa Kỳ Mạch tay cầm trường cung hai mắt bỗng trống rỗng như bị thiên địa vạn vật vứt bỏ, khoảnh khắc nhìn thiếu nữ người mặc giá y trúng tên ngã xuống đất, cả người như chết lặng, ngón giữa như có hàn khí quanh quẩn tụ một chỗ, cổ họng nghẹn lại, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi