LOẠN THẾ THỊNH SỦNG

Edit: Tieumanulk

Kỳ Mạch cầm tay nàng, các đốt ngón tay rõ ràng thon dài mà có lực, chậm rãi giải thích “Bình Lạc Thành thường xuyên có bão cát, khí trời lại rét lạnh, đến mùa đông thì nhiệt độ lại tăng lên, dù vết thương nàng không còn đáng lo ngại nhưng khó tránh khỏi tái phát, dưới cái lạnh mùa đông vết thương tại ngực nhất định đau đớn khó nhịn, ta sao nở để nàng chịu khổ? Ta bị đày đi biên cương tuy do phụ hoàng ra lệnh nhưng chỉ cần giải quyết tốt chiến sự lần này là có thể lập công chuộc tội, chúng ta cũng có thể nhanh rời khỏi nơi đây.”

Diệp Hòa ngập tràn cảm động, lắc đầu nói: “Kỳ Mạch, thiếp không sợ khổ......”

“Ta biết nàng không sợ khổ.” Kỳ Mạch cắt đứt lời nàng, ngay sau đó hỏi: “Nhưng con của chúng ta thì thế nào?”

Diệp Hòa nhất thời ngây ngẩn cả người, Kỳ Mạch nhân cơ hội nói tiếp: “Ta và nàng vốn không phải người nơi này cũng không thích ứng được thời tiết bất thường tại nơi đây, hiện tại cứ cho chúng ta có thể chịu nổi nhưng nếu nàng mang thai thì thế nào? Nữ nhân có thai cần nhất được dưỡng thai trong một hoàn cảnh tốt, chẳng lẻ nàng muốn ở lại nơi giá rét này khiến cho con của chúng ta vừa sinh ra đã thể kém nhiều bệnh?”

Đúng vậy, hiện tại chỉ đầu mùa đông thôi mà nơi này đã lạnh đến run lập cập, đến khi thật sự vào đông bọn họ làm sao vượt qua? Nơi này thường xuyên có bão cát, không khí cũng không trong lành đúng là không thích hợp với nữ nhân mang thai, bọn họ đương nhiên sẽ có hài tử, Kỳ Mạch hiện tại phòng ngừa chu đáo cũng rất đúng.

Nhưng hắn cố ý đích thân xuất chinh e rằng ngoài chuyện này ra còn có một nguyên nhân khác. Nghĩ đến hôm đó hắn đã nói: “Nếu sau này nàng có thiếu ân tình người nào phải nói cho ta biết, ta thay nàng trả. Có gì thù hận cũng phải nói cho ta biết, ta sẽ thay nàng báo.” Vừa vặn lần này người lãnh binh Bắc gia là Da Tô vương tử, không lẽ Kỳ Mạch muốn thay nàng báo thù chuyện lần trước bị bán vào thanh lâu?

Chiến sự kéo đến, biên quan phía bắc Đại Kỳ báo nguy, công văn gửi tới triều đình không tới nửa tháng liền có hồi âm, so với trong dự đoán Diệp Hòa nhanh hơn rất nhiều. Nghe nói lúc đó thái tử Kỳ Hách cũng chủ động xin xuất chinh ra chiến trường giết giặc. Song, hoàng thượng dường như hi vọng ái tử lão Cửu lập nhiều chiến công, cuối cùng ban chỉ đem binh quyền quan khẩu Bắc Cương giao cho Kỳ Mạch, khi công văn đưa tới đồng thời kèm theo ấn soái, ngoài ra có thêm một bộ khôi giáp bạc hoàng thượng ngự tứ.

Trước khi xuất chinh cần sắp xếp thỏa đáng các hạng mục, Kỳ Mạch cả ngày bận đến đầu tắt mặt tối, Diệp Hòa thật sự không hiểu rõ về chuyện hành quân đánh giặc, dù rất muốn chia xẻ cùng hắn nhưng lực bất tòng tâm, điều hiện tại có thể làm chỉ là hết sức không đi quấy rầy hắn, làm tốt chuyện cho dù rất nhỏ, giả như phân phó phòng bếp chuẩn bị sẳn thức ăn ngon, nước ấm để hắn tắm thư giản, tận lực giúp hắn thu xếp hành lý chọn những đồ dùng cần thiết hàng ngày mang theo để hắn chuyên tâm cho chánh sự.

Liên tục mấy ngày, mỗi khi Kỳ Mạch trở về phòng trời đã tối đen, Diệp Hòa bình thường vào giờ này cũng đã ngủ say, dù không ngủ cũng nằm im nhắm mắt lại giả bộ ngủ, tránh phải bắt chuyện lẫn nhau, hắn mệt mỏi cả ngày nên sớm nghỉ ngơi, dù sao ngày thứ hai sắc trời vừa đổi hắn liền thức dậy, thời gian ngủ đã rất ít nàng không muốn làm phiền hắn.

Buổi tối hôm nay, không hiểu sao Diệp Hòa trằn trọc một hồi lâu vẫn không thể ngủ, quấn chăn bông nghiêng người nằm ở trên giường, trợn tròn mắt chờ hắn trở lại.

Cửa phòng”Kẽo kẹt” vang lên tiếng động thật nhỏ, ngay sau đó lại là tiếng xột xoạt cởi y phục, không lâu sau liền có thân thể thon dài lạnh như băng không tiếng động chen vào chăn, hiển nhiên vì không muốn đem hàn khí lạnh thấu xương trên người truyền sang nàng, Kỳ Mạch mặc chiếc áo ngủ mỏng thuần trắng tận lực ngủ sát mép giường, chăn gấm không thể hoàn toàn phủ người để lộ một nửa người ngoài không khí lạnh buốt.

Diệp Hòa ngầm thở dài, không phải nói Cửu hoàng tử trời sanh tính quen được nuông chiều khó hầu hạ sao mà nam tử trước mắt này lại hết sức yêu thương che chở nàng, nào có cái tính quen được nuông chiều? Diệp Hòa lăn qua, vươn ra cánh tay ấm áp ôm chặt lấy eo hắn kéo sát về phía mình, thoáng chốc một luồng hơi lạnh thổi tới như đang ôm một khối băng khổng lồ.

Nam nhân thân thể vốn lạnh lập tức cương cứng, ngay sau đó khóe miệng nhếch lên nụ cười, cúi đầu nói: “Hôm nay sao không giả bộ ngủ nửa rồi?”

Diệp Hòa sửng sốt, kinh ngạc kêu lên: “Làm sao chàng biết?”

Kỳ Mạch nhướng mày, khóe mắt cong cong giống hồ ly xảo quyệt: “Chút trò của nàng sao có thể qua mắt ta?”

Diệp Hòa buồn bực nói: “Sao chàng không nói sớm!”

Kỳ Mạch dù bận vẫn ung dung, giọng nhỏ lại mang theo sủng nịch: “Những ngày qua nàng làm gì ta đều biết, ta biết nàng đau lòng ta, nếu như vậy có thể khiến nàng an tâm, ta nói ra làm gì?” Nói đến đây đồng thời vươn ra cánh tay vừa có lại độ ấm kéo nàng vào ngực, gác chằm lên vai nàng thở dài thỏa mãn: “Mấy ngày nay không cơ hội nói chuyện với nàng, ta nhịn sắp hỏng mất.”

Hơi thở nóng ấm phả lên cần cổ, Diệp Hòa rất thích chung đụng thế này, vội nhích người lại gần hơn, hỏi: “Lúc nào chàng khỏi hành?”

“Nhanh thôi.” Kỳ Mạch giọng nói nhàn nhạt, ngay sau đó mang ý trêu đùa: “Làm sao, không nỡ rời xa ta rồi?”

“Đúng vậy, thiếp không nỡ rời xa chàng.” Trải qua mấy ngày này sớm chiều chung đụng, Diệp Hòa đã không còn ngượng ngùng ban đầu, hỏi vặn lại: “Vậy còn chàng, chàng nỡ bỏ lại thiếp lại sao?”

“Dĩ nhiên không.” Đôi mắt lóng lánh như trăng rằm của Kỳ Mạch cụp xuống, sau đó bình tĩnh nhìn nàng: “Nếu không phải tình cảnh ép buộc, ta một bước cũng không nguyện rời xa nàng.”

Diệp Hòa thấy thời cơ đã đến, vội vàng nói ra chủ đề tối nay: “Nếu đã như vậy thì chàng đưa thiếp đi cùng nha, chúng ta sẽ không cần tách ra.”

Kỳ Mạch biểu tình đang hòa nhã vui vẻ bỗng nhiên chuyển sang kiên quyết chối từ: “Không được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi