LOẠN THẾ THỊNH SỦNG

Đúng vậy, hiện tại hồi tưởng lại Diệp Hòa cũng hoảng sợ ứa mồ hôi lạnh, vừa rồi tất cả mọi người đều không dám nhích tới gần, nếu không phải Kỳ Mạch hôn mê làm Kỳ Mạch không chú ý đến hắn, nếu không phải nàng mới vừa giắt giọng thét to, bọn họ sẽ vĩnh viễn xa cách.

Diệp Hòa cố nén chua xót nơi khóe mắt, cười cười muốn mở miệng an ủi hắn nhưng bởi vì hắn ôm nàng ngày càng chặt, bụng đau khiến nàng rên khe khẽ.

“Thế nào? Có phải sắp sinh rồi đúng không?” Kỳ Mạch thấy khuôn mặt nàng vặn vẹo nhịn đau, khẩn trương hỏi. Diệp Hòa cố hết sức gật đầu, hắn liền thay đổi sắc mặt, hoảng hốt ôm ngang Diệp Hòa, cả người đẫm máu, sắc mặt trắng bệch, tròng mắt đen nhánh sâu không thấy đáy đong đầy lo lắng cùng sợ hãi

Dọc đường đi hắn tức giận giận quát lớn: “Mau truyền thái y cho ta, còn phải truyền bà đỡ nửa, nhanh lên!”

……

Rốt cục Diệp Hòa đã tự mình cảm nhận được làm một nữ nhân không dễ, làm một mẫu thân lại càng không dễ!

Nằm trên mặt giường lớn rộng rãi mềm mại, khuôn mặt Diệp Hòa tái mét đầu túa đầy mồ hôi, tần số co giật tăng nhanh mỗi lần đều phải cắn chặc hàm răng mới gượng qua được, cường độ đau bụng sinh ngày càng nhanh cũng ngày càng đau.

Một canh giờ qua đi tiếp đến một canh giờ khác, đau đớn không có điểm ngừng, cách mấy phút lại tới một lần, bụng cũng ngày càng nặng. Diệp Hòa đau đến giọng khàn khàn hô to gọi nhỏ, an ủi duy nhất bên ngoài phòng vẫn truyền đến tiếng hô vanh vảnh của Kỳ Mạch, một tiếng lại một tiếng ngập tràn lo lắng “Hòa Nhi”, để nàng hiểu được có người yêu thương nàng, lo lắng cho nàng, không rời bỏ nàng.

Không biết qua bao lâu, Diệp Hòa đã đau đến đầu óc mơ màng không phân biệt rõ xung quanh, trong lúc mơ hồ nàng hình như nghe được bà mụ nói cái gì “Cung khẩu toàn bộ khai hỏa!”

Diệp Hòa không muốn để ý đến nửa, nàng giờ đây chỉ cảm thấy nàng đau sắp chết rồi, phía dưới ẩm ướt muốn nứt ra, tần số đau bụng biến thành hai phút một lần, mỗi một lần đau đến nàng không muốn sống, chỉ có thể cắn chặc hàm răng nhịn xuống đau đớn.

Bên tai giọng bà mụ nghìn bài một điệu hô lên: “Hít vào, thở ra...... dùng sức, lại dùng lực, dùng sức a......”

Diệp Hòa cắn răng dùng sức nhưng cảm giác khí lực trong người đang tiêu tán đi, đau đớn cũng tăng lên, dần dần cắn môi đến chết lặng.

Bỗng nhiên bà mụ thét lên một tiếng kinh hãi, Diệp Hòa chưa kịp phản ứng bàn tay run rẩy đã bị người nắm chặt, khẽ mở mắt nhìn lại thì ra là Kỳ Mạch, sắc mặt hắn không tốt hơn nàng bao nhiêu, trên người vốn bị thương nặng vẫn kiên trì ở lại chỗ này đề phòng xảy ra bất trắc, mấy canh giờ trôi qua, cơn nhói lòng truyền đến không hề thua cơn đau của nàng!

Nghe nói khi nữ nhân sanh con, nam nhân trông thấy sẽ không may mắn, hắn vào đây làm gì?

Thanh âm của Kỳ Mạch hết sức dịu dàng như đang dụ dỗ tiểu hài tử, sợ làm nàng sợ hãi rồi lại mang theo nghẹn ngào không đành lòng: “Hòa Nhi, nàng ráng chịu đi, sau lần này chúng ta sẽ không bao giờ sinh nửa, không bao giờ..để nàng đau đớn thế này nửa.”

Mặc dù Diệp Hòa đau đến mặt rút gân nhưng nhịn không được bật cười khe khẽ, Kỳ Mạch là tên ngốc yêu lão bà đến một cách ngu ngốc, thời đại ai cũng con cháu cả sảnh đường, người ta nói nhiều tử nhiều phúc lại không cần quan tâm đến kế hoạch hoá gia đình, có người nam nhân nào không muốn hương khói cường thịnh chứ? Mà hắn lại vì sợ nàng chịu đau, thà rằng không cần sinh con...... Kỳ Mạch, Kỳ Mạch chàng thật coi trọng ta a.....

“Đầu đứa bé đã ra, dùng thêm sức, lại thêm một chút nửa!” Bà mụ tiếp tục hô không ngớt, Diệp Hòa cũng đã đau đến chịu không nổi, trong miệng toàn mùi tanh của máu, vốn tưởng rằng cắn phải đầu lưỡi, song đầu lưỡi lại không có cảm giác đau. Diệp Hòa khẽ mở mắt mới phát giác chẳng biết từ lúc nào Kỳ Mạch đã đưa tay đến miệng nàng, bên trên còn hằng một dấu răng thật sâu. Nước mắt tí tách rơi xuống, Diệp Hòa nhìn hắn trong lòng ngập tràn cảm động, muốn đẩy tay hắn ra.

“Cắn, dùng sức cắn.” Thế nhưng Kỳ Mạch lại kiên trì đưa đến môi nàng: “Hòa Nhi, đây là hài tử của chúng ta, không nên để một mình nàng chịu đau, bởi vậy ta sẽ cùng nàng chịu đau.”

Diệp Hòa nghe mà lỗ mũi chua xót, trong lòng được tiếp thêm sức mạnh, lúc này bụng lại truyền đến co rút, nàng hít sâu một hơi đem hết khí lực toàn thân ép đồ trong bụng ra ngoài.

“Sinh! Sinh rồi a ——” Bà mụ hưng phấn thét to.

Chỉ nghe thấy”Wow” một tiếng, phía dưới như có thứ gì rơi ra, Diệp Hòa cả người mềm nhũn dần dần thanh tĩnh lại, mặc dù bản thân đã mệt lả nhưng vẫn vui sướng lần đầu tiên được làm mẹ.

“Chúc mừng Cửu điện hạ, chúc mừng Cửu điện hạ, là một tiểu hoàng tử a!” Thanh âm vui vẻ của bà mụ ngập tràn cả gian phòng.

Đôi tay Kỳ Mạch run lẩy bẩy ôm lấy đứa bé trong tay bà mụ, động tác hết sức cẩn thận lại có phần trúc trắc ôm đến đầu giường, kích động xen lẫn mừng rỡ hô lên: “Hòa nhi, nàng nhìn xem, đây là con chúng ta, chúng ta có con rồi a!”

Lúc này hai mắt Diệp Hòa mơ mơ màng màng, hai mắt cố gắng trợn to rốt cục thấy rõ bộ dạng cục, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn, thân thể nho nhỏ cuộn lại một chỗ không khác mấy đứa bé mới sinh là mấy, Diệp Hòa nhìn thấy hốc mắt đã ươn ướt, mặc dù sinh non trước một tháng nhưng đây là đứa bé nàng cực khổ mang thai suốt tám thắng.

“Thánh chỉ đến, hoàng cửu tử Kỳ Mạch tiếp chỉ ——” Ngoài phòng chợt vang lên tiếng nói lanh lãnh, chậm rãi lại hết sức tinh tế. Diệp Hòa không xa lạ với giọng nói này đó là Từ Phúc công công bên cạnh hoàng thượng.

Ngay lập tức, Kỳ Mạch ngơ ngẩn cả người, khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng quay sang đem hài tử giao cho bà mụ, bản thân đứng dậy cất bước ra khỏi cửa phòng.

Phía ngoài mơ hồ truyền đến tuyên đọc thánh chỉ, Diệp Hòa lấy lại thần trí nghe mơ mơ hồ hồ, nội dung nói Kỳ Hách mang trọng tội hãm hại thân đệ quả thật đại nghịch bất đạo, tuyên bố phế truất thái tử, sắp tới ngày truyền ngôi cho Cửu hoàng tử.

Nhưng ngay sau đó lại nghe giọng nói nịnh nọt của Từ Phúc: “Chúc mừng Cửu điện hạ song hỷ lâm môn, đạo thánh chỉ này, hoàng thượng viết nhất hai phần, một phần đã bị thái tử thiêu hủy, một phần này trước lúc hoàng thượng lâm trọng bệnh đã giao cho nô tài để ngừa vạn nhất.”

Trong lòng Diệp Hòa nặng trĩu không phải giận cũng chả phải vui, chỉ nghĩ đến Kỳ Mạch trở thành vua của một nước, nghĩ đến hắn mỗi ngày phải vất vả vì thiên hạ, chuyện quan trọng gì cũng phải nghĩ đến giang sơn xã tắc, nói chung nặng nề vô cùng, dĩ nhiên nàng cũng có tư tâm, hiện tại Kỳ Mạch chỉ là trượng phu của mỗi mình nàng nhưng một khi hắn làm hoàng đế, hắn sẽ không còn là trượng phu của mỗi mình nàng mà là quân chủ của một nước.

Còn đang suy nghĩ miên man, cửa phòng kẽo kẹt bị đẩy ra, Diệp Hòa vô lực mở mắt liền thấy Kỳ Mạch đi tới bên giường, nhìn thần sắc của hắn hình như không vui vẻ lắm khi nhận được thánh chỉ vừa rồi.

“Cục cưng đâu?” Diệp Hòa nhẹ giọng hỏi. Kỳ Mạch dùng khăn lông ôn nhu lau chùi mồ hôi trên trán nàng, khẽ cười nói: “Bà mụ đã ôm đi tắm.”

“Kỳ Mạch, chàng muốn làm hoàng đế ư?” Diệp Hòa nhìn thẳng vào hắn, lần nữa hỏi ra vấn đề làm nàng thấp thỏm, trong mắt còn hàm chứa mong đợi.

“Vẫn là câu nói kia.” Thanh âm Kỳ Mạch cực kỳ lãnh đạm xen lẫn khinh thương: “Nếu nàng muốn làm hoàng hậu, ta lập tức làm hoàng đế.”

Ánh mắt Diệp Hòa thoáng chốc ươn ướt, hắn biết, hắn dĩ nhiên biết nàng không muốn! Ban đầu cùng bây giờ hoàn toàn không giống, một thứ mọi người phải tranh giành vỡ đầu ứa máu mới có được, thời điểm có được trong tay khó có thể nói không muốn, hắn lại vì nàng mà không cần hỏi sao nàng không cảm động!

Suy nghĩ một lát, Diệp Hòa ngượng ngùng ấp úp nói: “Như vậy...... ngôi vị hoàng đế kia......”

Kỳ Mạch cầm lấy khăn lông, mắt cũng không ngước lên thuận miệng nói: “Tặng cho Tú Thiểu Thược, để hắn làm.”

Diệp Hòa sững sờ cả người, câu này liên quan địa vị chí tôn đứng đầu thiên hạ, hắn lại nói dễ dàng như “Hôm nay khí trời thật tốt a”! Nghĩ đến đêm nay hắn rơi vào tình thế cửu tử nhất sanh, Diệp Hòa nhẹ giọng hỏi: “Kỳ Mạch, chàng đưa ra quyết định này bởi vì tối nay y đưa binh đến cứu chàng?”

“Không phải.” Kỳ Mạch lắc đầu nhìn chằm chằm nàng, tròng mắt trong mắt hiện lên lo âu: “Bởi vì y xả thân cứu mẹ con hai người.”

“Bất luận thiếu y bao nhiêu nhân tình, ta thấy dùng giang sơn đánh đổi đều không đáng giá...... Duy chỉ có một điều!”

Diệp Hòa cảm thấy đầu mũi chua xót, trong lòng bị nhồi đầy cảm động. Kỳ Mạch, chàng là tên ngốc, chàng đem mẹ con nàng còn quan trọng hơn giang sơn đúng không? Tại sao chàng luôn khiến thiếp cảm động như vậy.

“Nha đầu ngốc, nàng khóc cái gì?” Cánh môi dịu dàng rơi vào trên gương mặt, Kỳ Mạch nhẹ nhàng hôn đi những giọt nước mắt của nàng.

Lúc này Diệp Hòa hít hít lỗ mũi thoải mái khẽ cười, nhẹ nhàng vươn hai tay ôm lấy cổ hắn, ngưởng cổ kiêu ngạo nói: “Kỳ Mạch, chúng ta phải vĩnh viễn ở chung một chỗ.”

“Ừ......” Ánh mắt của hắn trong trẻo như vì sao trên trời, gương mặt tuấn tú trắng nõn từ từ kề gần, khi đôi môi hai người chạm nhau, bẩm bẩm một câu: “Vĩnh viễn......”

Vĩnh viễn có xa lắm không? Xa đến mười ngón tay chúng ta khấu chặt nắm tay của đối phương, từng bước từng bước đi đến tận cùng thế giới.

Nhưng cần phải biết, thế giới này hình tròn, vô luận bạn đi bao nhiêu vòng vẫn không thể đi đến điểm cuối.

HOÀN

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi