LỘC MÔN CA

Người này lại làm sao vậy? Phó Lan Nha không thể hiểu được mà nhìn Bình Dục. Rõ ràng một khắc trước hắn còn vui vẻ nói chuyện với người ta, sao chỉ trong chớp mắt đã nghiêm mặt rồi.

Nhưng thời gian qua nàng cũng không ít lần được lĩnh giáo bản lĩnh trở mặt còn nhanh hơn lật sách của hắn nên cũng không quá kinh ngạc. Nàng nhanh chóng rời tầm mắt, bám vào Lâm ma ma để lên xe ngựa.

Lúc chủ tớ hai người lên xe ngựa chỉ thấy chung quanh đều yên tĩnh, mãi đến khi rèm xe buông xuống mới có người ho khan phá vỡ trầm mặc.

Lâm ma ma đỡ nàng ngồi xuống sau đó vén tóc lòa xòa bên mai ra sau tai cho nàng, trên mặt đầy yêu thương mà nhìn. Làm sao bà không hiểu ánh mắt của đám thiếu niên nam tử kia nhìn nàng có ý gì chứ. Dù hiện tại tình trạng của nàng đặc thù, trên người hoàn toàn không có trang sức gì nhưng tiểu thư của bà vẫn như viên ngọc quý trong bóng đêm, nhìn thế nào cũng khiến người ta chấn động.

Thân là nhũ mẫu của tiểu thư, mắt thấy tiểu thư từ một đứa nhỏ bọc trong tã lót trở thành một đại cô nương xinh đẹp như người trong tranh, nếu nói không tự hào là giả.

Nhưng ——

Bà nhìn gương mặt trắng nõn của Phó Lan Nha thì bỗng nhiên nghĩ đến một nghi vấn đã có từ lâu. Theo lý thuyết, phu nhân cũng cực kỳ xinh đẹp nhưng nhìn kỹ thì ngũ quan của phu nhân và tiểu thư lại không có chỗ nào giống nhau cả.

Thí dụ như tiểu thư có đôi mắt đen lúng liếng ngập nước, nhưng con mắt của phu nhân lại rất thon dài, ánh mắt mang theo chút quyến rũ. Còn nữa, tiểu thư có khuôn mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, nhưng phu nhân lại có mặt dài hẹp. Hơn nữa môi tiểu thư nở nang tinh xảo, giống như anh đào, phu nhân môi mỏng hơn vài phần, cho dù không nói lời nào thì khóe miệng cũng hơi vểnh lên, mang theo ý cười.

Một hai phải nói giống nhau thì hai người đều có một hàng răng chỉnh tề trắng như tuyết, lúc cười lơ đãng sẽ lộ ra chút răng, khiến khuôn mặt tinh tế không chút tật xấu càng thêm xinh đẹp.

Mà khác với tiểu thư, tuy nói đại công tử mặt mũi có cương nghị đặc trưng của nam tử nhưng nếu nhìn thoáng qua vẫn thấy mỗi nét trên mặt đại công tử đều mang theo bóng dáng của phu nhân, vừa nhìn đã biết là hai mẹ con. Trước kia bà từng nghĩ tới vấn đề này nhưng sau đó lại nhớ tới con gái giống cha. Sở dĩ tiểu thư không giống phu nhân có lẽ là vì nàng giống lão gia.

Ngoại trừ cái đó ra thì còn một lý do nữa khiến bà nghĩ mãi không ra. Từ khi được điều về kinh thành chức quan của lão gia càng lúc càng lớn, nhưng phu nhân lại ít khi chịu mang tiểu thư ra ngoài tham dự các sự kiện. Nếu có thiệp mời tới cửa mà từ chối được thì sẽ từ chối, thật sự không tránh được phu nhân mới mang tiểu thư ra ngoài xã giao một hai.

Cũng bởi vì chuyện này mà quanh năm suốt tháng số lần tiểu thư được ra ngoài ít đến đáng thương. Lão gia vì thế còn xây một thư phòng cho tiểu thư, để nàng và đại công tử cùng học vỡ lòng. Cả ngày tiểu thư đều bận học hành, làm bài tập, không chút nhàn rỗi nếu không chẳng biết là cuộc sống của nàng sẽ buồn chán đến mức nào.

Nhưng dù vậy, do vẻ ngoài quá mức xuất chúng của tiểu thư lại kèm thêm học vấn thông tuệ nên đến khi nàng 12, 13 tuổi thanh danh dã lan truyền trong đám thế gia kinh thành. Hơn nữa lúc ấy lão gia ngày càng được tiên đế nể trọng, mỗi ngày có không biết bao nhiêu người nối tiếp đến Phó gia cầu hôn.

Trong khoảng thời gian đó lão gia cùng phu nhân cũng ngàn chọn vạn tuyển mới định được hôn sự cho tiểu thư với đại công tử nhà họ Lục là Lục Tử Khiêm.

Nhưng ai ngờ……

Nhớ tới vị Lục công tử mặt người dạ thú kia trong lòng Lâm ma ma lại nhịn không được nổi lên một tia oán hận. Nếu không phải Lục gia tuyệt tình đến thế thì tiểu thư làm gì đến nỗi không còn chút đường lui thế này. Nếu sau khi vào kinh mà bản án của lão gia không thể lật lại được thì chiếu theo luật lệ của triều đại này tiểu thư sẽ không tránh khỏi bị đưa đến Tư Giáo Phường. Một khi đã tới cái nơi dơ bẩn kia, lấy nhan sắc của tiểu thư thì không biết sẽ lưu lạc đến tình cảnh nào. Bà chỉ nghĩ đã thấy cả người run lên.

Nghĩ tới đây bà bỗng nhiên nhớ tới vị Đặng công tử kia. Bà luôn hoài nghi Đặng công tử được Lục công tử ủy thác đến chăm sóc tiểu thư nhưng hai ngày nay không thấy Đặng công tử đâu nên bà không khỏi kỳ quái hỏi, “Tiểu thư, hai ngày nay không hề thấy vị Đặng công tử kia, không biết bọn họ có tiếp tục ở lại Lục An không?”

Làm gì có chuyện đó? Phó Lan Nha vốn dĩ đang cúi đầu nghịch làn váy của mình nghe thấy lời này của Lâm ma ma thì trong mắt lộ ra vẻ châm chọc, nhàn nhạt nói: “Bọn họ nhất định sẽ đi theo chúng ta.”

Lâm ma ma không biết Phó Lan Nha nói lời này là có ý gì, bà chỉ nghĩ tiểu thư cũng rất có hảo cảm với vị Đặng công tử kia nên gật đầu thở dài: “Đặng công tử thật là nhiệt tình, đêm đó lúc bị tập kích nếu không có ngài ấy ra tay cứu giúp thì ma ma đã chẳng thể nhìn thấy tiểu thư rồi.”

Động tác của Phó Lan Nha ngừng lại, nàng ngước mắt nhìn Lâm ma ma, con ngươi trong sáng rõ ràng phản chiếu ảnh ngược của Lâm ma ma. Sau một lát thấy Lâm ma ma nhìn nàng với ánh mắt hoang mang khó hiểu nàng mới sửa sửa góc váy, vẻ mặt bình tĩnh mở miệng nói: “Ma ma, ta hỏi ngài, đêm đó thích khách xông vào khách điếm có đông không? Tư thế có dọa người không?”

Trong lòng Lâm ma ma xẹt qua một bóng ma, bà vội vàng ngẩng đầu nói: “Còn phải nói sao? Đêm đó thật sự dọa chết người, trường đao trong tay thích khách dài thế này, chặt một cái đã đứt chân đứt tay. May mà đám Lý đại nhân cũng thật lợi hại, một người có thể đối phó với hai ba người nếu không chủ tớ chúng ta đã sớm bị bắt đi rồi.”

“Đúng rồi.” Phó Lan Nha cong cong môi, lạnh lẽo trong mắt lại không hề giảm, “Đêm đó tình thế hung hiểm như vậy, muội muội của Đặng công tử chỉ cách chúng ta có một hành lang nhưng hắn lại bỏ mặc muội muội của mình để năm lần bảy lượt tới cứu ta. Sau khi ta mất tích hắn lại mang ngài xuống lầu tìm xung quanh, hoàn toàn không bận tâm đến Đặng tiểu thư, ngài có thấy trong này có gì đó không ổn không?”

Trong lòng Lâm ma ma nhảy dựng lên. Đúng vậy, đêm đó Đặng tiểu thư cũng ở khách điếm, Đặng công tử lại giống như hoàn toàn không nhớ đến em gái mình mà chuyên tâm dán đến bên người tiểu thư. Cho dù hắn được Lục công tử ủy thác chăm sóc tiểu thư thì cũng không đến mức đem an nguy của em gái mình bỏ qua một bên chứ?

“Có lẽ.” Bà bỗng nhiên nhớ tới cái gì, do dự ngập ngừng nói, “Ma ma nhớ rõ hộ vệ của Vĩnh An Hầu phủ có thân thủ rất tốt, đêm đó bọn họ vẫn luôn canh giữ trước cửa phòng Đặng tiểu thư. Có lẽ Đặng công tử tin tưởng thủ hạ của mình, lại thấy chủ tớ chúng ta rơi vào hiểm cảnh nên mới……”

“Cho nên hắn lại lần nữa đuổi theo ta, cho dù ta đã từ lầu ba chạy thoát cũng không chịu bỏ qua hay sao? Hắn đuổi theo xuống lầu mất nhiều thời gian như thế chẳng lẽ hắn không sợ hộ vệ của Đặng gia không ngăn được thích khách khiến Đặng tiểu thư bị liên lụy ư?” Phó Lan Nha nhìn thẳng Lâm ma ma, giọng nói khó có lúc nghiêm túc lãnh đạm, “Ma ma, lúc Phó gia gặp nạn thì đám người cũ có kết giao với chúng ta đều lựa chọn bo bo giữ mình, chẳng có ai chịu chìa tay ra giúp đỡ. Ngài cảm thấy một vị Đặng công tử không quen không biết dựa vào cái gì mà đối xử chân thành nhiệt tình với chúng ta?”

“Ý tiểu thư là……” Lâm ma ma dần dần hiểu rõ. Trách không được Bình đại nhân cũng không cho Đặng công tử sắc mặt tốt, chẳng lẽ hắn cũng nghĩ giống tiểu thư, sớm đã nhìn ra chỗ cổ quái của Đặng công tử rồi ư?

Phó Lan Nha dời ánh mắt, bình tĩnh nói: “Ma ma, chúng ta đã nương tựa vào nhau trên đường thì ngài phải biết quãng đường này có quá nhiều điều cổ quái, ngoại trừ bản thân chúng ta, không thể tin tưởng ai được.”

Ánh mắt Lâm ma ma trở nên kiên định, gật đầu nói: “Ma ma hiểu.”

*****

Bên ngoài xe ngựa Tần Môn và người của Hình Ý Tông cũng đã tề tựu.

Hiện giờ ở Trung Nguyên, giang hồ chính phái lấy Tần Môn và Hình Ý Tông làm chủ. Tần Môn tu kiếm thuật, Hình Ý Tông lấy Thiết Sa Chưởng mà nổi tiếng.

Tần Môn tuy tinh thông bàng môn tà đạo nhưng hành sự lại có quy củ, cũng coi như võ lâm chính phái vang dội. Lão trưởng môn của Hình Ý Tông lại càng ghét ác như kẻ thù, lấy giúp đỡ chính nghĩa là nhiệm vụ của mình.

Hiện giờ hai đại môn phái nghe nói tà giáo trăm năm là Trấn Ma Giáo đã tái xuất giang hồ thì tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Trong Tần Môn ngoại trừ hai chị em Tần Dũng và Tần Yến Thù thì có không ít các trưởng lão có lai lịch lớn cũng đến.

Hình Ý Tông do Thiếu trang chủ Lý Do Kiệm dẫn đầu. Hắn sớm dẫn đầu hơn hai mươi tinh binh cường tướng đợi ở đây. Ngoài ra còn có Hải Long Bang, phái Thanh Thành và một đám võ lâm nhân sĩ, nhiều vô số, quả là náo nhiệt.

Bình Dục bị mọi người vờn quanh ở trong đó, nghe Lý Mân bẩm báo việc xong hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời sau đó cười nói với đám người Tần Dũng: “Các vị, thời gian đã không còn sớm, Lục An cách trạm dịch tiếp theo khá xa, không bằng chúng ta nhanh chóng lên đường tránh cho đến đêm còn phải tá túc trên núi.”

Đám người Tần Dũng lập tức đồng ý sau đó sôi nổi lên ngựa. Đoàn người vừa muốn khởi hành thì bỗng nhiên trong khách điếm lại có một người đi ra. Đám người Lý Mân quay đầu nhìn lại sau đó kinh ngạc đến nỗi roi ngựa cũng suýt đánh rơ.

Chỉ thấy Vương Thế Chiêu mang vẻ mặt bình tĩnh sải bước đi về phía Bình Dục. Bất kể sắc mặt hay hành động của hắn xem ra đều không hề có dấu vết của việc mới bị trọng thương hai ngày trước. Đến trước mặt Bình Dục, hắn cười nhạt nhẽo nói: “Thuộc hạ bận thu thập hành trang nên đến muộn một chút.”

Bình Dục lẳng lặng nhìn Vương Thế Chiêu, tuy biểu tình trên mặt không có biến hóa nhưng trong lòng sớm đã có sóng to gió lớn gào thét. Ngày ấy lúc Vương Thế Chiêu được đại phu băng bó hắn ở bên từ đầu tới cuối để xác định thực hư. Chính mắt hắn nhìn thấy cả bụng Vương Thế Chiêu bị đao dài đâm qua, tuy may mắn tránh được chỗ nguy hiểm tính mạng nhưng miệng vết thương lại máu thịt be bét, quả thực không nhẹ. Chính vì thế hắn mới chắc chắn hôm Vương Thế Chiêu không thể đi theo bọn họ được.

Ai ngờ chỉ mới hai ngày ngắn ngủi tên này đã có thể khôi phục như thường, không hề nhìn ra chút biểu hiện nào của người bị thương nặng. Ánh mắt hắn chậm rãi rơi xuống bụng Vương Thế Chiêu, chỗ quần áo nơi đó bằng phẳng, không giống như được băng bó thật dày. Ánh mắt Vương Thế Chiêu sáng ngời, lúc nói chuyện cũng vững vàng, tuyệt đối không giống kẻ đang cố gồng mình.

Việc này quá mức cổ quái, trong đầu hắn lập tức có vô số ý niệm chuyển qua. Bỗng nhiên hắn nhớ tới những điểm cổ quái trên người Vương Lệnh. Hắn đã nhiều lần hoài nghi Vương Lệnh biết bàng môn tà đạo, lúc này nhìn dáng vẻ Vương Thế Chiêu thế này vậy chẳng lẽ người của Đông Xưởng đến thăm Vương Thế Chiêu là để làm bí thuật gì đó sao?

Vương Thế Chiêu thấy Bình Dục nhìn mình thật lâu không nói thì trên mặt không khỏi lộ ra một chút đắc ý nói: “Bình đại nhân, thuộc hạ đã phục hồi như cũ, không cần ngài nhọc lòng an bài cho thuộc hạ ở lại Lục An dưỡng thương. Thuộc hạ sẽ cùng mọi người về kinh thành.”

Lúc này Bình Dục mới cười cười nói: “Vương Đồng Tri vất vả, nếu đã bình phục thì tốt, chớ chậm trễ nữa, mau lên ngựa đi.”

Vương Thế Chiêu kéo một con ngựa qua sau đó xoay người lên ngựa, toàn bộ động tác đều cực kỳ lưu loát nhẹ nhàng. Bình Dục híp híp mắt sau đó quay đầu lại thúc dây cương giục ngựa đi về phía trước.

Đám người Lý Mân vất vả lắm mới lấy hoàn hồn. Trong lòng bọn họ hiểu rõ nhưng không nói, chỉ trao đổi ánh mắt sau đó giục ngựa vây quanh xe ngựa của chủ tới Phó Lan Nha mà đi.

Đám người Tần Dũng tuy không rõ vì sao vị Vương Đồng Tri này vừa xuất hiện thì đám Cẩm Y Vệ lại có thần sắc cổ quái như thế nhưng mắt thấy đám Cẩm Y Vệ đã xuất phát nên bọn họ cũng xuất phát theo.

Vì khoảng thời gian trước lưu dân tác loạn nên trên quan đạo có vài chỗ bị tổn hại. Một đoàn người ngựa vừa đi vừa dừng, còn chưa đuổi đến trạm dịch tiếp theo thì trời đã tối. Chủ tớ Phó Lan Nha đang ở trên xe nhắm mắt dưỡng thần thì bỗng nhiên thấy xe ngựa dừng lại. Ngay sau đó bọn họ nghe thấy Lý Mân ở bên ngoài nói: “Phó tiểu thư, mời xuống xe, tối nay chúng ta nghỉ tạm ở đây.”

Chủ tớ Phó Lan Nha xuống xe, ngẩng đầu nhìn mới phát hiện không biết trời đã tối từ khi nào, bên đường là một rừng cây thưa thớt. Xa xa có thể nhìn thấy ngọn núi, phập phồng liên miên giữa trời. Lý Mân dẫn bọn họ đi vào trong rừng, bước chân đạp lên lá rụng và cành khô trên mặt đất phát ra tiếng sàn sạt. Đi được một hồi bọn họ đã tới bên một cái hồ rộng lớn.

Bên hồ đèn đuốc sáng trưng, đám người trẻ tuổi đứng trước cửa khách điếm lúc trước bây giờ đứng tràn đầy bên hồ, ở xa xa có vài đốm lửa trại, còn xa hơn nữa có người đang dựng lều. Toàn bộ bên hồ là cảnh tượng nói cười náo nhiệt, nhất thời cực kỳ khí thế. Chỗ này vốn là sơn cốc u ám yên lặng, bởi vì có thêm đám người tuổi trẻ tinh thần phấn chấn này mà tự nhiên cũng trở nên sáng ngời sôi sục.

Chủ tớ Phó Lan Nha vừa xuất hiện bên hồ thì chung quanh đã có không ít ánh mắt nhạy bén liếc tới. Phó Lan Nha chỉ coi như không có gì mà đi theo phía sau Lý Mân. Đến trước một cái lều sớm đã dựng xong, Lý Mân cười nói: “Phó tiểu thư, trong núi lạnh lẽo, lát nữa ngươi và ma ma mà cảm thấy lạnh thì ra ngoài ngồi bên đống lửa sưởi ấm một lát.”

Phó Lan Nha lại cười nói cảm ơn.

Tần Dũng và Bình Dục đang sóng vai đứng bên hồ trước. Nàng ta khoanh tay nhìn cảnh tượng xung quanh sơn cốc sau đó cười giới thiệu: “Hồ nước này trong đến mức có thể nhìn thấy đáy, có thể nhìn rõ ánh trăng phản chiếu vì thế được gọi là hồ Song Nguyệt.”

Bình Dục đang ngưng thần quan sát cảnh vật xung quanh nghe thấy thế thì không có ý kiến gì mà chỉ cười cười. Chợt hắn nghe thấy đám Tần Yến Thù và Lý Do Kiệm đang nói chuyện ở bên cạnh đột nhiên im lặng, theo ánh mắt của bọn họ hắn nhìn thấy Phó Lan Nha đang cúi đầu vịn cánh tay Lâm ma ma chậm rãi đi về phía lều trại.

Tần Yến Thù thu lại tầm mắt, bỗng nhiên cả người động đậy. Tay hắn chuyển động một thanh bảo kiếm lóe hàn quang, múa ra một chiêu thức cực kỳ đẹp mắt hướng về phía Lý Do Kiệm ở bên cạnh. Lý Do Kiệm tung chưởng ngăn một kiếm này, lại cùng hắn so hai chiêu mới cười nói: “Cái đồ khốn nhà huynh từ chiều tới giờ đã rục rịch không yên, nói đi, trong đầu huynh đang nghĩ cái gì thế?”

Khuôn mặt tuấn tú của Tần Yến Thù đỏ lên, không đợi hắn nói hết lời đã vung kiếm chém vào bên mạng sườn của Lý Do Kiệm sau đó ra vẻ trấn định nói: “Ta suy nghĩ làm sao để phá được chiêu Bình Sa Lạc Nhạn của huynh hôm qua. Chúng ta đã nói rõ nếu thua huynh phải bồi ta một vò Võ Lăng tửu đó.”

Lý Do Kiệm vừa cười vừa né, sau đó hắn bỗng nhiên xoay người, múa chưởng đánh về phía cái tay cầm kiếm của Tần Yến Thù ý muốn điểm huyệt. Miệng Lý Do Kiệm trêu ghẹo: “Võ Lăng tửu tuy có thể tăng cường nội lực nhưng không phải thứ hiếm lạ gì, nhà ta có vài bình cùng lắm thì đưa cho huynh là được. Nhưng ta lại muốn hỏi vừa rồi mắt huynh nhìn đi đâu thế?”

Tần Dũng như suy nghĩ gì đó mà nhìn về phía Phó Lan Nha vừa đi qua, lại thấy em trai và Lý Do Kiệm đã đánh đến túi bụi thì lắc lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ. Em trai nàng và Lý Do Kiệm trước giờ luôn thân thiết, hai người đánh nhau từ nhỏ đến lớn, đa số đều chỉ đùa giỡn, căn bản không cần để ý tới. Nhưng lúc này nàng nhìn kỹ thần sắc của em trai, chẳng lẽ người trong miệng Lý Do Kiệm chính là vị Phó tiểu thư kia ư?

Nàng ta suy nghĩ một hồi, quyết định trước tiên cứ quan sát đã. Nàng ta không để bụng mà quay lại muốn nói chuyện với Bình Dục. Ai ngờ vừa nhìn đến sườn mặt của Bình Dục đã thấy ánh mắt Bình Dục đang nhìn chằm chằm Tần Yến Thù, trên mặt không có chút biểu tình gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi