LỐC XOÁY



Trình Úc vừa vào cửa thì nghe được âm thanh nói chuyện bằng tiếng Anh.

Chờ đến khi nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha, hắn cau mày lại.Cô vừa mới gội đầu xong, tóc cũng không thèm chải lại, trên đầu lộn xộn như tổ chim, trong tay còn cầm một túi đồ ăn vặt, thấy hắn vào cửa thì trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, hoảng loạn mà duỗi thẳng chân đứng lên, tay vung một cái, khoai tây lát rơi ra một nửa.Trình Úc tinh tường nhìn thấy hai miếng dính trên vạt áo cô một đường lăn xuống, cuối cùng rớt trên thảm.Lại nhìn đến tấm thảm trắng tinh, trừ bỏ một đống khoai lát, còn có một đôi dép lê, trong đó có một chiếc đế hướng lên trên.Mèo béo từ trên ghế sô pha ngẩng đầu, trên mặt không biết dính thứ gì, nhão nhão dính dính màu cà phê, trước mặt còn để một cái đĩa, thứ bên trong Trình Úc cũng không nhìn nổi nữa...Hắn áp xuống cơn buồn nôn, hỏi: "Chị Chu còn chưa về sao?"Bạch Lộ gật đầu.Trên TV đang chiếu một bộ phim điện ảnh Âu Mỹ cũ, màu sắc xám xịt, từng hàng song sắt và những ngăn tủ phía sau.

Những người đàn ông mặc đồng phục đi lên đi xuống, bối cảnh là các loại âm thanh ầm ĩ...!Hắn hơi choáng váng, ngay sau đó lại nghĩ, vật nhỏ cũng còn có chút chiều sâu.Tầm mắt từ trên màn hình TV thu hồi, lại lần nữa rơi xuống trên mặt Bạch Lộ, lời ít ý nhiều nói: "Cho em mười phút, đem những thứ này thu dọn sạch sẽ.""Mười phút hình như, không đủ." Lúc nói hai tay còn đan vào nhau, cúc áo cư nhiền còn cài sai vị trí."Nửa tiếng." Hắn chỉ chỉ con mèo béo ngốc nghếch vẫn còn đang liếm đĩa thức ăn, "Đem nó tắm rửa sạch sẽ."Trình Úc trở về phòng tắm trước, sau đó đi đến thư phòng, lúc đi ngang qua phòng khách còn nói: "Văn nhỏ âm thanh TV xuống." Bạch Lộ đang ngồi xổm trên mặt đất rũ rũ tấm thảm, nghe vậy thì ừ một tiếng.Trình Úc ngồi xuống bàn làm việc, mở máy tính, kiểm tra Email và mở tài liệu muốn xem ra, sau đó tầm mắt lại hướng ra nơi khác.Hôm qua chị Chu bị cảm mạo, xin nghỉ nửa ngày, hắn sau khi trở về phòng khách liền phát hiện không còn gọn gàng như trước, không nghĩ nhiều tự mình động thủ dọn dẹp.

Vậy mà hôm nay còn bừa bộn hơn hôm qua.Sau cuộc trò chuyện Thâm cung bí sử ngày hôm đó, quan hệ giữa hai người đã có chút tiến triển.

Cô so với trước kia ngoan ngoãn hơn nhiều, lời nói cũng nhiều hơn chút, nhưng đồng thời, tật xấu ở trên người cũng dần dần lộ ra.


Điều này làm cho hắn không thể không một lần nữa xem xét kỹ một vấn đề, giữa hai người có rất nhiều phương diện khác nhau, tỷ như thói quen sinh hoạt, bối cảnh gia đình, trình độ học vấn cùng kinh nghiệm trong xã hội.Vừa nghĩ tới đây, bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa, Bạch Lộ bưng trà nóng tiến vào.

Lúc này tóc cô đã chải gọn gàng, trên người cũng đổi một bộ quần áo ở nhà sạch sẽ, so với vừa rồi thuận mắt hơn nhiều.Cô buông cái ly xuống, giải thích nói: "Còn nóng, đợi chút hẵng uống." Thấy ngón tay hắn xoa xoa huyệt thái dương, cô lại hỏi: "Rất mệt sao? Nếu không tôi mát xa cho anh một chút nhé?"Hắn kinh ngạc nhìn cô một cái, sau đó ngầm đồng ý.Bạch Lộ tiến đến phía sau, liếc mắt nhìn máy tính, nhìn thấy các Slide được phủ đầy đồ thị, kinh ngạc hỏi; "PPT thật phức tạp, là anh làm sao?""Cấp dưới làm."Cô ồ lên một tiếng, ngón tay mảnh khảnh dừng ở hai bên huyệt thái dương, bắt đầu từng cái xoa bóp đẩy ấn, làm Trình Úc ngoài ý muốn chính là, động tác của cô rất có kết cấu, lực đạo gãi đúng chỗ ngứa, hắn thoải mái mà thở ra một hơi, lơ đãng hỏi: "Tay nghề không tồi, em học được từ ai vậy?""Quản lý phòng xông hơi."Hắn sửng sốt, "Em không phải không đi làm ở kia sao?""Ừ," cô ậm ừ nói, "Thỉnh thoảng có người xin nghỉ, tôi sẽ làm thay."Trình Úc không nói nữaCách một lát hắn hít hít cái mũi, hỏi: "Mùi gì vậy?""Mùi nước hoa tôi mới mua, có thơm không?" Nói xong cô giơ tay đến trước mặt hắn.Hắn giơ tay ngăn lại, "Không thơm.

Em đi rửa đi.""Ồ." Bạch Lộ quay người lại, tay áo ngủ quét đến ly trà đặt bên cạnh, cái ly nghiêng qua, nước tràn ra bàn phím.

Cô hô nhỏ lên một tiếng, cuống quít rút khăn giấy hướng bàn phím định lau đi, lại bị Trình Úc giữ chặt tay, "Em đừng động vào."Đồng thời ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô, Bạch Lộ kinh sợ, "Thật xin lỗi, tôi không cố ý."Trình Úc nhìn cô ước chừng vài giây, mắt lại liếc qua màn hình, xua xua tay, "Đi ra ngoài trước đi."Bạch Lộ vừa ra cửa liền thở phào một hơi.Nguy hiểm thật.Đôi mắt của người kia cũng thật lợi hại, tùy tiện đảo qua một cái, tim cô liền bang bang mà nhảy.Kế tiếp một đêm bình an cũng không có chuyện gì.Bữa sáng hôm sau, Trình Úc thấy Bạch Lộ vui sướng mà bưng một cái đĩa lớn lên bàn, hắn khó hiểu hỏi: "Đây là cái gì?""Bánh xèo cuộn hành tây, anh chưa từng ăn qua sao?"Cô nói mình đã lấy những miếng hành tây rồi cuộn chúng thành chiếc bánh, động tác dũng cảm đến nỗi làm Trình Úc âm thầm tặc lưỡi."Từ nhỏ tôi đã rất thích ăn món này, đã lâu rồi không ăn nên rất nhớ." Bạch Lộ nói xong đem một miếng bánh đưa qua, nhiệt tình hỏi, "Anh có muốn nếm thử không?"Trình Úc nhìn miếng bánh, không chút nể tình mà lắc đầu.Bạch Lộ cũng không để bụng, đưa đến bên miệng cắn một mồm to, sau đó gật đầu, lộ ra biểu tình thỏa mãn, cặp má lúm đồng tiền nhỏ trong nắng sớm như ẩn như hiện.Trình Úc thu hồi tầm mắt, trong lòng nghĩ nếu không có cái bánh xèo này, liền hoàn mỹ.

Mới ăn được một lát, lại nghe đối diện truyền đến âm thanh xì xụp, hắn dừng tay một chút, nhắc nhở nói: "Lúc uống cháo thì đừng để phát ra tiếng."Bạch Lộ rất biết nghe lời, không phát ra tiếng, nhưng không bao lâu lại bắt đầu hít hít cái mũi, Trình Úc ngẩng đầu: "Làm sao vậy?"Chỉ thấy cô nhăn chặt mày, vẻ mặt đau khổ nói: "Bị cay sặc lên mũi."Trình Úc phản ứng đầu tiền là Đáng đời em.

Không đợi hắn mở miệng, liền thấy cô rút khăn giấy ra, bắt đầu xì mũi, âm thanh rất lớn.Bạch Lộ dùng sức xì vài cái, lại hắt xì một cái thật lớn, sau đó như chút được gánh nặng, nói "Tốt."Trình úc nhìn vào bữa sáng trước mặt, sự bình tĩnh trên mặt rốt cuộc bị đánh vỡ, hắn buông chén đũa, tinh tế mà lau tay.

Sau đó chỉ vào đĩa bánh, ra lệnh nói: "Đem cái đó xử lý đi, về sau đừng để cho tôi thấy nó một lần nữa.Nói xong liền đứng dậy rời đi.Cánh cửa vừa đóng lại, Bạch Lộ lập tức bưng ly nước bên cạnh lên uống một ngụm to, sau đó chạy tới phòng tắm đánh răng.

Cay chết mất, chị Chu mua loại hành gì vậy, cô lúc trước ở nhà cũng chưa từng ăn qua.Đánh răng xong, Bạch Lộ nhìn gương, dùng mu bàn tay lau sạch nước bên khóe miệng.Nhìn đôi mắt bị cay đến đỏ lên, giống hai con mắt thỏ, cô không khỏi cười ra tiếng, nụ cười lúc này không có một chút cứng ngắc, rất tự nhiên, rất sinh động.Không sai.

Có một kế hoạch đang lặng lẽ được khởi động.Cuộc đối thoại đêm hôm đó, ở trong tiếng ngáp dài của cô kết thúc.

Buổi sáng tỉnh lại, người nọ lại giống như ngày thường, sự đáng thương qua một đêm liền biến mất hoàn toàn.

Cô lờ mờ hiểu ra một đạo lý, có một số khoảnh khắc chỉ xảy ra trong bóng tối, trời sáng rồi, ma trận sẽ bị phá vỡ.


Mỗi người đều trở lại với thân phận của mình, trước và sau như một mà sắm vai nhân vật của mình.Nhưng đã mấy tháng qua đi, cô vẫn như cũ vô pháp mà thích ứng với nhân vật mới này.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy bức ảnh kia, phản ứng của cô tuy trì độn, nhưng cũng có đủ thời gian để đi cân nhắc trước sau của chuyện này.

Cuối cùng cô đưa ra kết luận, đơn giản là trên mặt cô có một cặp má lúm đồng tiền, và chỉ đơn giản là vì vẻ ngoài vô nghĩa này...Cô không cam lòng.Hơn nữa còn rất phẫn nộ.La Táp nói, làm một người thích mình rất khó, nhưng làm người ta chán ghét thì rất dễ dàng.Một khi nội tâm đã quyết định, Bạch Lộ liền đem chuyện này đặt lên hàng đầu.

Cô sợ chính mình quá ngu ngốc sẽ làm hỏng việc, thậm chí còn liệt kê kế hoạch hằng ngày thật chi tiết vào một cuốn sổ nhỏ, như vậy có thể tránh được việc quá nôn nóng mà lộ ra dấu vết.

Mỗi đêm trước khi đi ngủ đều tự chính mình cổ vũ, đồng thời cũng muốn trong lòng có chút hi vọng.Kế hoạch hôm nay là dạo phố.Cô ở cửa hàng quần áo nam chọn vài chiếc áo sơ mi cùng cà vạt Độc đáo, lúc quẹt thẻ ký tên, cuối cùng cô cũng cảm nhận được chút vui sướng, chỉ là vừa ra khỏi cửa đã gặp được người quen.Là người không muốn nhìn thấy nhất, không đúng, cô cũng không biết phải hình dung tâm trạng của mình như thế nào khi phải nhìn thấy người này, mẫu thuẫn khiến người ta có chút đau lòng.Đi bên cạnh Tô Triệt còn có một cô gái trẻ tuổi, tóc cắt ngắn, áo khoác đỏ cùng quần jean, thoạt nhìn rất soái khí.Ánh mắt Tô Triệt từ mặt cô lướt nhanh qua logo trên túi, sau đó lại nhìn vào khuôn mặt cô, nói: "Thật trùng hợp?"Bạch Lộ ngập ngừng, "Em, anh...!Anh cũng tới mua đồ sao?"Tô Triệt gật đầu, thấy cô nhìn người bên cạnh, hắn giới thiệu: "Đây là đồng nghiệp trong đội của anh, tiểu Dã.

Đây là Bạch Lộ."Ánh mắt cô gái sáng lên, "Cô là Bạch Lộ sao, tôi đã nghe nói về cô..."Tô Triệt ho khan một tiếng, cô gái lè lưỡi lập tức im miệng, chút ăn ý ngầm này đã bị Bạch Lộ mẫn cảm hiểu được, trong lòng bất giác tối sầm lại, miễn cưỡng cười mà nói: "Vậy hai người mua sắm đi, em đi trước."Tô Triệt nhìn theo bóng dáng của cô bước đi một xa, sau đó dọc theo thang cuốn đi xuống, cho đến khi biến mất khỏi tầm nhìn.

Nghe được Tiểu Dã ở bên cạnh lầm bầm lầu bầu, "Thoạt nhìn cũng không giống."Lúc này hắn mới hoàn hồn lại, "Không giống cái gì?""Không giống một cô gái tham hư vinh."Tô Triệt nhíu mày, "Ai nói cô ấy tham hư vinh? Đem em theo để bát quái chuyện của người khác sao? Đừng quên em là cảnh sát, không phải phóng viên của mấy tờ báo lá cải."Hắn cáu kình một cách khó hiểu, tức giận quở trách một hồi, Tiểu Dã không chịu phục mà bĩu môi.Hai người đi chưa được mấy bước, di động của Tô Triệt vang lên, hắn liếc nhìn một cái rồi bước sang một bên nghe, "Dạ, sư mẫu...!Cái gì? Người tìm được cái gì?" Nghe rõ nội dung đối phương trả lời, sắc mặt hắn dần dần ngưng trọng.Cúp điện thoại, Tô Triệt xoay người đối với Tiểu Dã nói, "Tôi có việc gấp phải đi trước, em cứ giúp tôi chọn một bộ là được." Sau đó từ trong bóp tiền móc ra một cái thẻ đưa cô, "Mật mã là sinh nhật tôi, số ngược lại."Tiểu Dã cầm chiếc thẻ mở to hai mắt, "Không phải chứ, chọn quà sinh nhật cho mẹ anh, em làm sao biết được dì mặc kích cỡ nào.""Tôi cũng không biết," Tô Triệt vừa nói vừa hướng đến thang máy, "Nếu không thì hôm khác lại chọn." Nói xong người đã bước vào cửa thang máy.Tiểu Dã dậm chân một cái, sao lại có thể có một người như vậy chứ? Ngày mốt là sinh nhật của mẹ mình, còn phải chuyển phát nhanh mới tới kịp đó, nếu cô có một đứa con vô tâm không tim không phổi như vậy, nhất định sẽ tức chết mất, ngay sau đó lại bị suy nghĩ của mình chọc cười.Quay người lại, nhìn thấy bộ sưu tập mùa xuân vừa mới ra trên thị trường đang mặc trên người ma-nơ-canh, áo gió kiểu quân đội màu đen, hai mắt lập tức sáng lên, thật đẹp, nếu mặc trên người của người kia, nhất định càng đẹp hơn nữa.Thang máy vừa mở Tô Triệt liền nhanh chân chạy ra, xuyên qua lầu một đại sảnh, lao ra cửa xoay, trái phải nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng quen thuộc kia, vừa thất vọng lại không khỏi nở một nụ cười khổ.Sao cô còn có thể ở đây được, nhất định đã sớm ngồi xe đi rồi.Cho dù đuổi kịp thì có thể nói được gì, hỏi cô cuộc sống hiện tại như thế nào sao?Nhìn thấy cô mặc đẹp là biết không tồi rồi, còn mua quần áo cho người kia, thật tri kỷ...Ánh nắng mặt trời chiếu trên đỉnh đầu, lại không thể chiếu vào trái tim hắn, tâm phảng phất như bị mây đen bao phủ, tạo nên một bóng đen lớn.

Ở trước cửa trung tâm mua sắm ngẩn ngơ vài phút, hắn mới đột nhiên nhớ tới mình còn có chuyện quan trọng, xoay người đi vào bãi đỗ xe.Mà ở cách đó mấy chục mét, ở nơi khuất tầm nhìn của hắn vừa rồi, Bạch Lộ xách theo túi lớn túi nhỏ đứng ở ven đường, vẻ mặt mê mang.Vừa rồi không biết tại sao lại đi ra, thẳng đến khi ra tới ngoài cửa, bị ánh mặt trời chiếu chói mắt, cô mới từ từ mơ màng hoàn thần lại.

Cúi đầu nhìn chiến tích của mình, lại nhớ đến ánh mắt của Tô Triệt khi nhìn thấy nó, trong lòng bất giác tê rần, thật châm chọc.Ngồi trên xe taxi trở về, hăng hái mấy ngày nay cũng không còn nữa, thành công rời khỏi người kia thì sao chứ, cô cũng không thể quay lại như xưa.

Cô chưa bao giờ mong ước cho thời gian lùi lại, nhưng lúc này nhìn khung cảnh vụt nhanh ngoài cửa sổ, cô nghĩ, nếu chiếc xe này có thể chở cô quay lại một năm trước, cho dù chỉ là nửa năm thôi, cũng thật tốt.Buổi tối, Trình Úc đang tìm quần áo chuẩn bị cho ngày mai, phát hiện trong một loạt áo sơ mi sẫm màu mọc ra vài chiếc màu sắc sặc sỡ, không khỏi nhíu mày.Bạch Lộ ngồi bên kia đang nghịch áo của chính mình đúng lúc giải thích: "Đây là tôi mua cho anh, quần áo của anh đều là màu tối, quá đơn điệu."Sau đó mua cho hắn màu đỏ? Bên trên còn khâu những sợi chỉ vàng? Muốn trông hắn giống một người giàu có sao?Trình Úc âm thầm nghiến răng, "Em tự mua cho mình là được rồi, không cần lo cho tôi.""Tôi tự mua cho mình được rất nhiều rồi." Bạch Lộ nói, một tay cầm lấy một bộ quần áo hướng hắn khoe, "Thế nào? Đẹp không?"Đẹp.

Đẹp đến có một không hai.Trình Úc trong lòng thầm bình luận, mặt không đổi sắc hỏi: "Đều là quần áo ngoài?"Bạch Lộ gật đầu, lại nghe hắn nói: "Lần sau nhớ mua thêm nội y.""Tốt nhất là có họa tiết da báo, tôi thích."Dư quang liếc qua thoáng thấy cô cắn môi, treo lại quần áo rồi yên lặng rời đi, Trình Úc không khỏi cười khẽ ra tiếng.


Sau đó đem mấy chiếc áo sơ mi màu sắc sặc sỡ kia lôi ra, vừa muốn ném xuống, nghĩ nghĩ lại thuận tay cất vào bên trong một ngăn tủ.Trong phòng ngủ, Bạch Lộ ngồi trước bàn trang điểm, thất thần mà chải tóc, hồi lâu mới bất tri bất giác cảm giác được ánh mắt của người nào đó đang nhìn mình, mang theo chút khác lạ như một loại tín hiệu nào đó.Tim bắt đầu không kìm được mà nhảy thình thịch.Cọ tới cọ lui một lúc rốt cuộc cũng phải bò lên giường, lập tức bị người nọ kéo vào trong lòng ngực, hôn lên trán, lên mũi, còn khoa trương mà hít hít vài cái trên tóc cô.Thấy thân thể cô cứng đờ, hắn cười, "Đã làm bao nhiêu lần rồi mà còn sợ?"Không thể không sợ.

Tuy rằng ở cùng một chỗ được mấy tháng nhưng chuyện chăn gối cũng không xảy ra thường xuyên như cô suy nghĩ lúc ban đầu, cái này đối với cô không thể nghi ngờ là chuyện tốt, nhưng ký ức của lần đầu tiên vẫn quá kinh khủng, cơ thể vẫn theo bản năng bài xích, mỗi một lần đều giống như cô đang gặp khủng bố.Người đàn ông phủ lên người cô, một tay chống trên giường, cúi đầu hôn lên môi, lên cổ cô, tay khác hướng giữa hai chân tìm kiếm, cách lớp vải nhẹ nhàng xoa nắn vân vê.

Nghe thấy hô hấp của hắn dần tăng lên, Bạch Lộ nuốt nước bọt, bỗng nhiên kêu dừng một cái, xoay người từ tủ đầu giường lấy ra một cái túi, bên trong có mấy hộp bao cao su.Trình Úc nhướng mày, "Em mua?"Cô gật đầu, lấy ra bày lên giường, trong miệng giải thích: "Cái này có nhiều kích cỡ, không biết loại nào phù hợp nên tôi mua hết, nếu không, thử từng cái xem?"Mặt Trình Úc đen lại, thử từng cái? Hắn còn phải chọn sao? Nhanh tay cầm lấy hộp có kích cỡ to nhất, mặt khác đem cô trực tiếp ném xuống giường.Ý thức được động tác kế tiếp của hắn, Bạch Lộ vội vàng quay sang một bên dùng cánh tay đặt lên mắt.Sau đó, nghe thấy âm thanh kỳ quái, ngay sau đó thân thể ấm áp tới gần đây, nhiệt độ của thứ kia dán lên đùi cô, cách một lớp cao su mỏng vẫn không ngăn được nhiệt độ nóng cháy, xúc cảm xa lạ làm lòng cô khẩn trương.

Rốt cuộc vào thời điểm tới bước cuối cùng, cô lại lần nữa kêu lên, "Từ từ."Trình Úc không kiên nhẫn, "Lại làm sao vậy?""Tôi muốn đi vệ sinh."Đang lúc nguy cấp, Trình Úc tức giận nói: "Chịu đựng một lát.""Không được, nhịn không được." Bạch Lộ mang theo âm thanh nức nở: "Tôi tiểu ra đây thì làm sao bây giờ?"Vừa nghe đến từ kia, Trình Úc trong đầu hiện lên một hình ảnh nào đó, tức khắc ớn lạnh, hắn xoay người nằm ngửa sang một bên, cắn răng nói: "Mau đi."Thấy động tác xuống giường của cô chậm chạp, hắn một chân đá lên mông cô: "Nhanh lên."Mẹ nó.

Tiểu nha đầu này thật đúng là làm người khác tức chết, năm lần bảy lượt, đều chọc cho hắn bốc hoả.Bạch Lộ cố ý ở trong phòng vệ sinh cọ xát cả nửa ngày, sợ hãi.

Lúc ra tới, cô kinh ngạc phát hiện, người nọ cư nhiên không còn ở trên giường.Trong phòng ngủ trống không.Cô đi ra ngoài, phòng khách cũng không có.

Thư phòng của hắn cũng tối om.

Cô cảm thấy kỳ quái, dáng vẻ kia còn có thể chạy tới nơi nào? Còn, vẫn còn đang mang cái kia chứ?Sau đó phát hiện thư phòng của cô sáng đèn.Bạch Lộ đẩy cửa bước vào, quả nhiên thấy người nọ ngồi trên bàn của cô, mặt trầm như nước, trên người, ách, vẫn còn mặc đồ ngủ chỉnh tề.

Chợt thấy hắn giơ một cuốn sổ nhỏ lên, trầm giọng hỏi: "Đây là cái gì?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi