LỐC XOÁY



Vụ án của Vương Quân rất nhanh đã được điều tra ra.

Sau khi bị sa thải hắn vẫn luôn trầm mê với cờ bạc, đi vay nặng lãi khắp nơi, đến kì không trả được bắt đầu vặt đầu cá, vá đầu tôm[1], cuối cùng chọc giận chủ nợ mà bị thưởng một viên đạn.[1] Vặt đầu cá, vá đầu tôm: Lấy chỗ này bù vào chỗ kia để khắc phục thiếu thốn, khó khăn; vất vả chạy vạy, xoay xở đủ cách.Nói đến vừa khéo, trong một đám lưu manh bắt được từ vụ bạo loạn đợt trước, có một người là hung thủ đã giết và chở xác của Vương Quân đến phía Tây.

Người này làm côn đồ trong những ngân hàng cho vay nặng lãi ngầm, sau khi bị bắt về thẩm tra thì những tội trạng lúc trước cũng bị đào ra hết.

Chỉ là những băng nhóm tài chính phi pháp cũng là mục tiêu trọng điểm của đội lúc này, lão đại của hắn sau khi biết tin đã trốn thoát.Vụ án đã được giải quyết thành công, Tô Triệt lại âm thầm nhíu mày, hắn tìm gặp riêng đội trưởng đưa ra lời phản đối, hy vọng có thể tiếp tục điều tra về đường dây của tập đoàn Khởi Hành.

Bởi vì bạn gái Vương Quân đã biến mất cùng lúc với hắn, trước đó cũng phó thác cho đồng hương của mình bảo vệ một chiếc đĩa CD có liên quan đến tập đoàn Khởi Hành...Đội trưởng nghe xong, hỏi: "Chứng cứ đâu? Nhân chứng? Vật chứng?"Nghĩ đến Bạch Lộ cố kỵ, Tô Triệt nhất thời nghẹn lời.Đội trưởng nói: "Hiện tại là thời kỳ mấu chốt của việc đấu tranh với tội ác, chúng ta cần tập trung hỏa lực, đừng động tay vào những việc như đón gió, bắt bóng." Nói xong ngừng lại một chút, "Hơn nữa những chuyện liên quan đến Khởi Hành, chúng ta càng phải cẩn trọng hơn.

Bây giờ ngay cả thị trưởng nghe đến Khởi Hành cũng phải kính nể ba phần, thậm chí lần trước điều tra xong bức thư nặc danh kia lãnh đạo cũng phải cố ý gọi điện thoại xuống trấn an phía dưới.""Thư nặc danh?" Tô Triệt chưa từng nghe qua.Đội trưởng xua xua tay, "Cái này cũng không liên quan đến chúng ta, sự thật đã chứng minh có người từ không thành có, ác ý hãm hại.""Có lẽ cũng không phải hãm hại đâu?" Tô Triệt không khỏi lẩm bẩm.Đội trưởng nhìn hắn một cái, "Cậu phải biết rằng Khởi Hành là một công ty đóng thuế lớn nhất của tỉnh chúng ta.


Hiện tại tỉnh cùng thành phố rất coi trọng những hạng mục nằm trong tay họ, năm trước còn đầu tư xây dựng quảng trường Hải Vận, ngày thường làm những công việc từ thiện không ngừng, có danh tiếng rất tốt đối với người dân.

Lúc trước còn có tin đồn anh ta được thư ký La tuyển làm con rể nữa..." Hắn cười cười nói, "Tóm lại, đây là một nhân vật rất quan trọng của tỉnh và thành phố."Thấy Tô Triệt vẫn cau mày tỏ vẻ không đồng ý, đội trưởng vỗ vỗ vai hắn, "Tiểu Tô, năng lực của cậu từ khi gia nhập đội chúng tôi đã rõ như ban ngày.

Lần này để cậu dẫn dắt đội cũng là vì cố ý muốn đề bạt cậu với cấp trên, đừng tự kéo chân mình vào thời khắc mấu chốt này." Cuối cùng hơi mờ mịt nói: "Có một số việc, chỉ có thể ở một ví trí nhất định mới có thể giải quyết được."Tô Triệt buồn bực trở lại chỗ ngồi, nhớ tới khuôn mặt buồn bã của Bạch Lộ, cùng câu nói kia, em chỉ tin anh.

Loại cảm giác vô lực đã lâu không có lại dâng lên một lần nữa.Ngay sau đó hắn nhớ tới sư phụ.

Trong năm năm làm cảnh sát, hắn đã tham gia phá hàng chục vụ án lớn nhỏ, giành được vô số lời khen ngợi từ cấp trên, thế nhưng những việc liên quan tới những người hắn quan tâm nhất, hắn lại bất lực.Không khỏi có một trận nản lòng.Lần nữa kéo ngăn kéo ra, lấy ra cuốn sổ mang theo hy vọng cuối cùng của mình.Hơn 10 giờ tối Trình Úc trở về.

Bạch Lộ đang ngồi trong phòng ăn ăn cơm, thấy hắn tiến vào mắt cũng không thèm nâng lên một cái.

Hắn nhíu mày, "Sao trễ vậy rồi mới ăn?"Chị Chu đứng một bên ngượng ngùng, hắn tức khắc sáng tỏ, cô vẫn đang cáu kỉnh.Kể từ hôm hắn bùng phát lửa giận với cô, cô bắt đầu chơi trò chiến tranh lạnh, im lặng bày tỏ sự không hợp tác của mình.

Không ầm ĩ tranh cãi, nhưng thời khắc có thể làm người khác cảm nhận được cô đang khó chịu, thậm chí là phẫn nộ.Đồ ăn trên bàn rất phong phú.Trình Úc ngồi xuống đối diện cô, hướng chị Chu nói: "Cho tôi một chén cơm."Buổi tối mở cuộc họp thảo luận về hạng mục, cùng cấp dưới ăn cơm hộp, vừa trì hoãn một chút cơm canh đã nguội lạnh, hai ngày nay dạ dày của hắn không tốt nên cũng không ăn nhiều.Bạch Lộ cúi đầu không nhìn hắn, hắn cũng không thèm để ý.

Rất mau liền phát hiện một chuyện thú vị, cô chỉ ăn một món duy nhất, cũng không hẳn là thích món đó, mà nó được đặt gần cô nhất, xem ra sự tồn tại của hắn vẫn ảnh hưởng đến cô.Hắn đột nhiên đứng dậy, cầm lấy đĩa đồ ăn kia đặt về phía mình.Cô giơ đũa đến không trung thì hạ xuống, sau đó lại đổi sang một món khác cũng gần phía mình.Hắn lại đổi, cô dứt khoát gác đũa xuống, đứng dậy bỏ đi.Trình Úc lúc này mới mở miệng, ngữ khí lạnh như băng: "Ăn hết cơm đi, đồ ăn của tôi không phải để cho người khác lãng phí."Bạch Lộ khựng lại vài giây rồi ngồi xuống, đồ ăn cũng không thèm gắp từng ngụm từng ngụm ăn sạch sẽ chén cơm, sau đó đứng dậy bỏ đi.Chị Chu ở bên cạnh nhìn đến choáng váng.

Trong suy nghĩ của chị Chu ông chủ là một người rất khó chịu nếu ai đó dám vô lễ với hắn, vốn tưởng rằng Trình Úc sẽ mất bình tĩnh, nhưng hắn lại làm như không thấy gì, nhàn nhã ăn xong phần ăn của mình, sau đó đứng dậy bình tĩnh phân phó: "Chị có thể dọn dẹp được rồi."Lúc Trình Úc trở lại phòng ngủ, Bạch Lộ đã rửa mặt chải đầu xong xuôi lên giường, mới có vài phút, cũng không biết cô làm cách nào mà nhanh như vậy.

Trình Úc tắm xong đi ra, thấy cô kéo chăn đến trên lỗ tai, chỉ chừa cho hắn một cái ót, vẫn không nhúc nhích, phảng phất như đã ngủ say.Một phần quan trọng khác của chiến tranh lạnh chính là cô không cho hắn chạm vào.

Đương nhiên nếu hắn cưỡng bách cô cũng không có cách chống lại, nhưng hắn không thể làm vậy.

Một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh, dục vọng nhiều chút cũng không có gì đáng trách, nhưng hắn cũng ý thức được bản thân đã dần mất đi sự kiểm soát với cô, đối với người luôn đề cao tính tự giác cũng không phải là một dấu hiệu tốt.Biết Bạch Lộ sẽ không nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Trình Úc cầm một quyển sách dựa vào đầu giường, lật đến vị trí đang đọc dở, một bên nói: "Buổi tối ngày mai cùng tôi tham gia một bữa tiệc."Người bên cạnh phảng phất như không nghe thấy, không đáp lại, hắn tiếp tục nói: "Tôi biết em nghe thấy, cứ như vậy xem như đã đồng ý, chiều mai tôi sẽ cho người đem lễ phục đến cho em."Bạch Lộ thấy giả câm vờ điếc cũng không dùng được, lẩm bẩm nói: "Tôi không đi.""Lý do?""Đọc sách."Trình Úc cười khẽ, "Chỉ có người không có hiệu suất cao mới đem toàn bộ thời gian của mình dùng vào việc học tập hoặc làm việc."Sau đó thu hồi ý cười, "Nếu em bận như vậy, tôi đành phải nói với trường học một tiếng, bởi vì so với thân phận sinh viên của em, có những việc khác còn quan trọng hơn."Hắn cũng không tin sẽ có người vô dục vô cầu.


Có những người nhìn thì có vẻ là không muốn, nhưng đó là do vẫn chưa bị dẫn dắt khai phá, những người làm kinh doanh sẽ càng hiểu rõ, nhu cầu có thể được tạo ra.

Cảm giác được sau lưng cô cứng đờ, hắn vừa lòng nói: "Tối mai tài xế sẽ đến đón em."Người bên cạnh không phản đối nữa, lặng lẽ không một tiếng động cam chịu số phận.Nhưng Trình Úc nhìn quyển sách trong tay, nội dung một chữ cũng không thể đi vào não.Trong đầu nhớ đến mấy ngày trước, A Sâm gửi cho hắn tấm hình kia.

Giữa hai dãy giá sách, cô cùng tên cảnh sát kia nhìn nhau, còn muốn nói chuyện...!Ánh mắt hắn vừa mới liếc đến đã lửa giận đùng đùng, cho tới bây giờ nghĩ lại hơi thở vẫn chưa ổn định.

Người phụ nữ của hắn trong lòng lại có tên đàn ông khác, thật là không thể chịu đựng.Càng đáng giận chính là, bọn họ thoạt nhìn cũng thật xứng đôi, tuổi tác xấp xỉ, khí chất tương đồng, đều là loại người trẻ tuổi ngu ngốc.Ánh mắt của tên cảnh sát kia nhìn cô, tuyệt đối là trong lòng tơ tưởng đến cô.

Nếu không phải hắn dùng thủ đoạn tàn nhẫn sớm cắt đứt suy nghĩ không an phận của cô thì hiện tại cô đang nằm trên giường của ai, thật đúng là khó nói.Buổi chiều hôm sau, người của cửa hàng quần áo mang lễ phục đến, đi theo còn có một chuyên viên trang điểm.

Bận rộn hết hai tiếng, Bạch Lộ suýt nữa không nhận ra người trong gương.Trên người mặc một bộ váy màu đỏ, cổ áo hình chữ V phía trước, phía sau cũng vậy thậm chí còn khoét sâu hơn, để lộ tấm lưng trắng nõn cùng hai bả vai tinh tế, tạo hình có chút gợi cảm.

Váy dài trên đầu gối không chỉ làm nổi bật đôi chân mà còn mang đến vẻ đẹp trẻ trung, duyên dáng.

Nổi bật với làn váy đỏ là đôi môi đỏ mọng, lúc đầu cô rất khó chịu với kiểu trang điểm đậm này, nhưng sau khi quan sát một chút, cô thừa nhận rằng nó cũng có một hương vị đặc biệt.Người trưởng thành cùng sự lột xác bất tri bất giác phát sinh, một khi ý thức được điều này, ngay chính mình cũng có một chút kinh ngạc.

Người con gái trong gương lúc này, trong mắt nhiều hơn một vòng hào quang kì dị, so với cô gái mặc váy khoác áo lông trắng vào mùa đông lần trước, trừ bỏ trong ánh mắt vẫn là một cô gái đơn giản, khí chất bên ngoài đã tăng vọt.Trên đường đi, Bạch Lộ ở trong xe âm thầm nghĩ đến những thay đổi của mình trong thời gian qua, mới đầu có chút khủng hoảng, dần dần lại thuyết mình mình hãy chấp nhận, cái gọi là thay đổi bên trong lẫn bên ngoài này, không phải do chính cô luôn khát vọng mình trở nên mạnh mẽ hơn hay sao?Tài xế đưa Bạch Lộ đến công ty Trình Úc.

Lúc trước cô từng nghe qua trụ sở chính của Khởi Hành rất lớn, nhưng khi tận mắt nhìn thấy tòa nhà cao ốc này cô vẫn không khỏi bị chấn kinh.Tài xế tới trước cửa rồi lấy điện thoại ra báo cáo, bên kia muốn cô nghe điện thoại, cô liền cầm lấy để bên tai, âm thanh quen thuộc hỏi: "Em có muốn đi lên xem một chút không? Xem nơi tôi làm việc."Bạch Lộ chần chờ một chút, nói: "Được."Vài phút sau, cô được thư ký của Trình Úc dẫn vào tòa cao ốc.

Một đường đi vào làm cô âm thầm tặc lưỡi, đại sảnh trang nhã và hiện đại là không cần phải nói, ngay cả bảo an ở cửa cũng cao lớn anh tuấn, khí độ bất phàm như vậy.Dùng thang máy VIP một đường lên tận tầng cao nhất, thư ký mở cửa phòng chủ tịch cho cô rồi rời đi.

Sau khi vào cửa, liếc mắt một cái Bạch Lộ liền thấy Trình Úc ngồi sau bàn làm việc, đang gọi điện thoại, trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi màu đen, không cà vạt, tay áo xắn lên lộ ra bắp tay rắn chắc, tay phải cầm một cây bút.Thì ra lúc làm việc bộ dáng của hắn trông như thế này, Bạch Lộ nghĩ thầm.Giây tiếp theo cô liền hối hận, biết vậy đã không đi lên.

Cô hiện tại có thể trốn được hắn liền trốn, như thế nào còn chạy lên đây để gia tăng tiếp xúc chứ.Hình như Trình Úc lúc này mới nhìn thấy cô, gật đầu chỉ chỉ vào phòng, sau đó tiếp tục nghe điện thoại.Ý của hắn là bảo cô tự nhiên xem qua một vòng.Cô không biết những văn phòng khác trông như thế nào, chỉ cảm thấy căn phòng này cực kỳ lớn, dường như thiếu một số món đồ trang trí.


Cũng không thấy bày những thứ đồ vật khoa trương như TV cổ gì gì đó, chỉ có một giá sách lớn, hơn một nửa được dùng để trưng bày các loại cúp, danh hiệu khác nhau.

Cô bĩu môi, tục khí.Cô đi qua nhìn từng cái một lần.Chẳng qua là các loại danh hiệu khen ngợi thành tích khác nhau, cô không khỏi khẽ liếc hắn một cái, trông không giống một thanh niên xuất chúng gì cả.

Nếu như có giải thưởng dành cho người biến thái nhất, nó chắc chắc giành cho người kia.Sau đó cô chạy đến cửa sổ sát đất phía trước, với tầm nhìn rộng mở, cô cố gắng phân biệt những kiến trúc mà ngày thường mình không thể xem hết toàn diện, rồi lại ngắm nhìn những con đường bên dưới, người đi đường như kiến, trong lòng ẩn ẩn hưng phấn.

Mà khi nghe thấy người phía sau dùng thanh âm trầm thấp nói những nội dung mình nghe không hiểu, dư quang thoáng nhìn hắn đang tựa vào ghế xoa xoa huyệt thái dương, lại nhìn về phía bên dưới, bỗng nhiên thể nghiệm được một câu nói mà trước đây chỉ có trong sách vở —— Cao xứ bất thắng hàn[2].

Bạch Lộ yên lặng xoay người, sau đó cô phát hiện gần đó có một cánh cửa.[2] Cao xứ bất thắng hàn – 高处不胜寒 – gāo chù bù shèng hán (xuất từ bài Thủy điệu ca đầu của Tô Thức nhé, bài có câu Đãn nguyện nhân trường cửu, Thiên lý cộng thiền quyên ý.

Nghĩa đen là ở trên vị trí cao không thắng nổi phong hàn lạnh lẽo.

Còn nghĩa ẩn dụ là người chức cao quyền trọng sẽ ko tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, ko có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh giới càng cao thâm càng ít bạn…( Nguồn: Hoasinh Anhca)Đẩy cửa ra, bên trong là một gian phòng nghỉ, có một chiếc giường lớn được bọc khăn trải trường trắng toát.

Cô đi vào, ma xui quỷ khiến cúi đầu tìm kiếm xung quanh.“Đang tìm cái gì?” Giọng nói Trình Úc ở sau lưng vang lên.Bạch Lộ cuống quít đứng thẳng dậy, vẻ mặt không được tự nhiên như khi đi ăn trộm bị người ta bắt gặp vậy.Trình Úc nhìn nhìn cô, “Cần phải đi rồi.” Hắn đi đến trước tủ quần áo kéo cửa ra: “Lại đây, giúp tôi chọn cà vạt.”Bạch Lộ bước tới, nhìn đến đống quần áo tương tự như ở biệt thự, người bên cạnh im lặng một bộ dạng chờ đợi, cô đành phải duỗi tay tuỳ tiện chỉ chỉ, hắn lại hỏi: “Cái nào nữa?” Cô liên tiếp chỉ thêm bảy tám cái, Trình Úc chọn ra một trong những cái còn lại, gật đầu, “Ánh mắt không tồi.”Bạch Lộ quẫn bách, ý tứ gì chứ.Hai người cùng nhau xuống lầu và đổi sang thang máy ngắm cảnh dùng cho khách.

Bạch Lộ nhắm mắt, cảm giác tốc độ đang suy giảm, nghe được người bên cạnh hỏi: “Vui không?”Cô không nghĩ ngợi mà lắc đầu.Hắn khẽ cười một tiếng, ngay sau đó cô bổ sung: “Đây không phải là nơi để chơi.”Trình Úc cười cười, “Đây là sân chơi của tôi.”Bạch Lộ mở mắt ra, dùng dư quang đánh giá vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông, trong lòng dâng lên một tia thương hại không thể giải thích được.

Cô sững sờ một hồi, thang máy đã đến tầng một, vừa ra ngoài vừa giơ tay xoa mắt, như muốn xua đuổi ý nghĩ quái dị này đi.Vào lúc xe của Trình Úc chậm rãi đi vào cổng một căn biệt thự được bao quanh bởi núi và biển ở vùng ngoại ô, nơi tổ chức tiệc tối nay, một chiếc xe jeep cũng đang lái trên đường quốc lộ, hướng từ vùng ngoại ô vào nội thành.Tô Triệt yên lặng mà lái xe, hồi tưởng lại một màn vừa phát sinh lúc nãy.Hắn mới vừa đến một nơi, là một làng chài nhỏ ở vùng ngoại ô.Dò hỏi tìm kiếm nhiều lần mới tìm được địa chỉ của một hộ ngư dân, một người đàn ông khoảng 40 tuổi đang ngồi trong viện sửa sang lại lưới đánh cá, nghe thấy tiếng xe thì quay đầu lại, nhìn thấy Tô Triệt bước xuống, trong mắt hiện lên một tia cảnh giác, ngữ khí không thiện cảm hỏi tìm ai.Tô Triệt chú ý tới người đàn ông tay trái chỉ có hai đầu ngón tay, lịch sự nói: “Tôi thuộc đội cảnh sát hình sự của thành phố, tới gặp anh để tìm hiểu một số thông tin.”“Nghe nói mười mấy năm trước anh ở hải quan làm công nhân khuân vác, tại sao bây giờ lại không làm nữa?”Người đàn ông hướng hắn giơ giơ tay trái lên, ý tứ là phế đi, làm không được.Tô Triệt giả vờ hơi ngạc nhiên, sau đó hỏi: “Có thể nói cho tôi biết tay anh làm sao lại bị như vậy không?”Người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục công việc trong tay, “Bị thùng hàng nghiền qua.”Tô Triệt dừng một chút, đột nhiên hỏi: “Anh biết Chu Quốc Cường không?” Quả nhiên thấy động tác của người đàn ông dừng lại, Tô Triệt gằn từng chữ một nói: “Ông ấy là sự phụ của tôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi