LỜI GỌI MỜI ĐỊNH MỆNH BÓNG HỒNG GAI GÓC VÀ BOSS TÀI PHIỆT


Mặc Tư Thuần đón nhận ánh mắt sát khí của Vương Nghị, tâm tình bồn chồn không yên.
-"Tại sao? Tôi yêu em không thua kém anh ta.

Vậy mà tại sao em chưa từng nhìn tôi chân thành lấy một lần? Hả?"
Vương Nghị đè chặt bả vai của Mặc Tư Thuần, khống chế bà nhìn thẳng vào mắt của ông ta.
-"Bởi vì tôi không yêu anh, vĩnh viễn không bao giờ yêu anh.

Bây giờ chỉ cần nhìn thấy anh, tôi sẽ lập tức cảm thấy buồn nôn.

Vương Nghị, đời này tôi hối hận nhất chính là gặp gỡ anh"
Vương Nghị nhếch môi hiểm ác, lời nói thâm độc.
-"Em yêu Christian Drew Grey như vậy, sẽ như thế nào nếu em biết tôi giết hắn ta?"
Mặc Tư Thuần ngẩn người, hoàn toàn không chấp nhận được.

Cánh môi khẽ mấp máy, cả người run rẩy.
-"Anh...là anh! Vụ ám sát lần trước là anh muốn giết anh ấy, là anh muốn giết chồng tôi"
Hóa ra bấy lâu nay, bà kết giao cùng một tên ác quỷ đội lốt người.
-"Đúng vậy! Là tôi đã làm.

Đáng tiếc thay, mạng hắn quá lớn.


Viên đạn gần ngay tim như thế vẫn không chết"
Chát!
Âm thanh của cái tát vang dội.

Mặc Tư Thuần vừa rồi dùng hết sức để đánh ông ta, mặt Vương Nghị nghiêng hẳn sang một bên.
Xung quanh tạm thời lắng đọng.

Vương Nghị bị tát đến đau rát, ông ta trừng mắt dữ tợn nhìn Mặc Tư Thuần vừa ra tay.
Bỗng dưng vào lúc này, Mặc Tư Thuần có một cảm giác nóng bức khó chịu dần dần lan ra khắp người.

Nóng! Thật sự rất nóng!
Nóng đến bức cả người!
Cảm giác ấy đến quá nhanh.

Mặc Tư Thuần sắc mặt hồng hào đỏ bừng, nhịp hô hấp đều đều từ từ chuyển sang trạng thái gấp gáp.
Mọi hành động của bà đều nằm trong tầm ngắm của Vương Nghị.

Biểu hiện thất thường của Mặc Tư Thuần, dĩ nhiên nằm trong kế hoạch của ông ta.
-"Em có muốn biết ly nước em vừa uống, tôi đã bỏ cái gì vào không? Đó là...xuân dược với liều lượng mạnh"
-"Đồ khốn!"
Chứng kiến Mặc Tư Thuần đang dần dần bị thuốc khống chế, bộ dạng phong trần, da dẻ hồng hào mê người kia đã khơi dậy d*c vọng của Vương Nghị.
Mặc Tư Thuần từ từ thoái lui, ngồi sát vào mép giường.

Bà cắn chặt môi đến ứa máu, nhằm giữ lại cho mình chút lí trí còn sót lại đang dần bị ăn mòn.
-"Sợ sao? Anh khuyên em nên chủ động hầu hạ anh đi"
-"Đừng có hòng! Tránh xa tôi ra!"
Vương Nghị đứng ở trước giường, hai tay đưa lên bắt đầu c ởi quần áo của ông ta.

Mặc Tư Thuần sợ hãi, sắc mặt trắng bệch.

Bà liếc mắt về phía cửa lớn, bất chấp tất cả muốn lao ra khỏi phòng, rời khỏi nơi quỷ quái này.

Ý định của bà đã bị Vương Nghị bắt bài.

Hắn tóm lấy Mặc Tư Thuần, thuận tư thế đó đem bà cùng ngã xuống chiếc giường.
-"Cút đi! Đồ kinh tởm!"
Mặc Tư Thuần bị Vương Nghị cưỡng hôn, tay dùng sức đánh thật mạnh vào người hòng đẩy ông ta ra.

Sức đàn ông và phụ nữ vốn có chênh lệch lớn.

Vương Nghị lấy từ trên đầu giường ra một sợi dây, trói hai tay của Mặc Tư Thuần lại.

-"Kinh tởm sao? Vậy thì hôm nay anh sẽ cùng em làm chút chuyện kinh tởm.

Nhé?"
Vương Nghị sau khi kiềm hãm Mặc Tư Thuần dưới thân, tiếp tục khâu c ởi quần áo.

Cho đến khi ông ta hoàn toàn tr@n trụi trước mặt, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt đỏ bừng của Mặc Tư Thuần.
- "Chris! Cứu em!"
Nghe Mặc Tư Thuần gọi tên người đàn ông khác, Vương Nghị càng nổi cơn ghen tức, hai mắt đỏ au.

Trong mắt ông ta giờ đây chỉ còn mỗi d*c vọng, cúi xuống dùng lực một đường xé rách chiếc váy trắng của Mặc Tư Thuần.
Thân thể ngọc ngà yêu kiều hiện ra trước mắt, hai chân thon dài, đường cong mềm mại khiến hạ th@n Vương Nghị nổi lên phản ứng.
Nghĩ đến người phụ nữ ông ta yêu nhất, cùng Christian Drew Grey ân ân ái ái nhiều năm, hằng đêm lại nằm r3n rỉ yêu kiều dưới thân hắn ta càng làm Vương Nghị ngày một thêm điên cuồng.
Nhưng không sao! Chỉ cần hôm nay thành công có được thân thể của Mặc Tư Thuần, ông ta cũng không còn điều gì hối tiếc.

Hai người không một mảnh vải che thân, da thịt dán chặt vào nhau.
Mặc Tư Thuần khóc to đến khản giọng, miệng không ngừng chửi rủa tên ác ôn một cách thậm tệ.
-"Đừng la hét lớn như thế! Em nên để dành sức lực để một lát nữa r3n rỉ phóng khoáng khi anh chiếm đoạt em, như thế anh sẽ vui hơn nhiều"
Thật đúng là tên hỗn đản b3nh hoạn!
Vương Nghị, hắn ta thực sự điên rồi! Điên loạn hết thuốc chữa!
-"Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.

Đừng động vào người tôi".

Mặc Tư Thuần cắn mạnh vào bắp tay Vương Nghị, cắn mạnh đến độ chảy đầy máu.
Vương Nghị làm sao biết đau.


Ông ta nắm lấy cằm Mặc Tư Thuần, ghì mạnh xuống.
-"Chris! Cứu em! Cứu em!"
Người phụ nữ thảng thốt trong tuyệt vọng.

Giọt lệ đài trang đắng cay tuôn rơi như mưa trút xuống.

Bị thuốc k1ch thích mất gần hết sức lực, cũng gần như đạt đến giới hạn chịu đựng.

Mặc Tư Thuần ánh mắt đờ đẫn nhìn về một phía, như một cái xác không hồn, miệng không ngừng gọi tên Christian, cả người buông lơi, đôi mắt trong sáng long lanh bị lệ sầu đau thương làm nhòe đi trong tủi nhục.
Mặc Tư Thuần muốn vùng vẫy, rất muốn đẩy tên súc sinh ra khỏi người mình nhưng hoàn toàn bất lực.
Vương Nghị chờ đợi thời khắc này đã lâu.

Ông ta hôn lên từng tấc da dẻ hồng hào của người phụ nữ, tham lam cắn m*t thô bạo.

Ông ta tách hai chân, sờ s0ạng bên bắp đùi thon thả rồi từ từ đi lên...
Vương Nghị đã hoàn toàn chìm đắm trong nhục d*c tình thú, bàn tay bẩn thỉu đang không ngừng làm chuyện đồi bại với người dưới thân.

Mãi một lúc khi đã không còn nhẫn nhịn được nữa, kéo hai chân Mặc Tư Thuần quắp lấy hông hắn.
Mặc Tư Thuần, thuộc về ông ta rồi!
....._•• to be continued ••_......


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi