LỜI HỨA


Trí Thành nhấc cô xuống khỏi giường, đưa vào nhà tắm rửa mặt trêu đùa:
- Không có ai thì bây giờ có em thôi, các mẹ đều thoải mái lắm, biết em mệt nên không trách cứ đâu, đi xuống ăn thôi không bụng em lại réo kìa.
- Tại anh đấy chứ? Sáng nay đừng có bắt em làm việc thì đã không ngủ ngon như vậy rồi, hình như làm tình là thuốc ngủ hay sao ấy...thật là...
Anh đặt tay lên vai, đẩy cô ra khỏi phòng nhưng Diệu Đình lại quay lại, đứng sau lưng anh:
- Anh nhìn em xem có ổn không, đầu óc, mặt mũi có chỗ nào lôi thôi không?
- Tất cả đều hoàn mĩ, đều đẹp cả.

Sao hôm nay em thiếu tự tin thế nhỉ?
Diệu Đình không nói thêm, tim vẫn đập thình thịch nắm chặt tay anh rón rén đi xuống nhà.

Nhìn thấy ba người phụ nữ cười nói vui vẻ cũng thấy yên tâm hơn.

Khi họ quay ra nhìn thì cô lại giật mình xiết mạnh tay anh hơn.
- Các mẹ, đây là Diệu Đình - bạn gái con.
Cả ba người đều đứng dậy, ánh mắt đổ hết lên người Diệu Đình.


Lúc này, Diệu Đình chỉ ước có cái gì để tàng hình mà biến đi mất.

Ánh mắt của các mẹ là thế nào kia khi nhìn cô không chớp mắt vậy?
Tay Diệu Đình càng siết mạnh tay anh, cả người cảm giác có bao nhiêu cái lông đều dựng đứng lên hết cả.
- Các mẹ làm sao thế?
Ba người phụ nữ lúc này mới giật mình, xúm lại đẩy Trí Thành sang một bên rồi khoác tay Diệu Đình đi về chỗ mà bỏ rơi anh đứng nhìn vì sốc.

Mẹ Ngọc giải thích:
- Con xinh quá, so với hồi nhỏ gặp thì bây giờ con khác lắm nên nhất thời mẹ hơi bất ngờ.
- Lần sau con cứ nghỉ ngơi cho khỏe rồi đến thăm các mẹ cũng được.
- Trí Thành có chăm sóc con tốt không con dâu?
- Nếu nó mà bắt nạt con thì bảo các mẹ, các mẹ sẽ xử lí cho.
Diệu Đình từ chỗ ngơ ngác đến bật cười vui vẻ, cô chú tâm nghe câu hỏi của các mẹ nhưng lại chẳng được trả lời vì ai cũng tranh phần nói.
Trí Thành ung dung ngồi xuống ghế, tự nhiên ăn uống trong tâm trạng hụt hẫng của một kẻ bị bỏ rơi không thương tiếc.
- Các mẹ có để cô ấy ăn không ạ? Từ sáng giờ cả hai bọn con chưa ăn gì đâu?
Một mẹ quay ra, dúi đầu Trí Thành trách móc:
- Tại sao con lại không cho con dâu ăn sáng hả? Nó là bác sỹ vất vả khám chữa bệnh cả đêm phải ăn uống đầy đủ chứ?
Diệu Đình nháy mắt nhìn Trí Thành mặt đang cau có, cô lại thấy thật vui vì sáng cô không ăn gì là do anh.
Các mẹ tản ra ngồi vào bàn nhưng chẳng thấy ăn uống gì mà chỉ ngồi nhìn hai người ăn.

Diệu Đình ngại, lén nhìn Trí Thành ăn thì đá chân nhắc nhở.
- Các mẹ nhìn vậy sao Diệu Đình dám ăn chứ? Cô ấy không bay mất đâu ạ.

Hôm nay bọn con ở đây chơi cả ngày.
Các bà "à, ừ" bắt đầu ăn nhưng lại thi nhau đẩy đồ ăn đến trước mặt Diệu Đình mà quên đi sự có mặt của Trí Thành.
- Con ăn đi lấy sức mà làm việc nhé! Nhìn con gầy quá đấy.
Diệu Đình nhoẻn miệng cười cảm ơn, cũng nhiệt tình ăn vì cái bụng đã đói meo làm các mẹ vui ra mặt.
- Đồ ăn ngon quá ạ, con ăn hơi nhiều ạ.
- Không sao, các mẹ làm cho con ăn mà.


Ăn thêm đi, hay từ mai các mẹ nấu đồ ăn mang đến viện cho con nhé!
- Dạ không cần đâu ạ, đồ ăn ở bệnh viện cũng rất ngon ạ.

Con sẽ nhắc anh Thành đưa về thường xuyên khi thèm đồ ăn các mẹ nấu ạ.
Các bà vui ra mặt, cả bữa ăn chỉ thấy Diệu Đình và Trí Thành ăn còn ba người mẹ thì ăn rất ít.

Ăn xong, ba người lại tranh nhau dọn dẹp mà không cho Trí Thành và Diệu Đình làm.

Diệu Đình cứ lăng xăng đến chóng cả mặt khi cứ bị đuổi ra ngoài.
- Các mẹ để chúng con làm cho ạ.
- Thôi ra ngoài ngồi đi, các mẹ làm tý là xong.

Nhà có máy rửa bát Trí Thành lắp nhưng các mẹ muốn tự làm cho có việc chứ cả ngày chơi bài chán lắm.
Trí Thành càu nhàu:
- Các mẹ không dùng nó hỏng là phải bồi thường cho con đấy, muốn nhàn mà còn không thích nữa là sao?
- Đưa Diệu Đình ra phòng khách đi, con lại bắt đầu lảm nhảm các mẹ đấy.
Diệu Đình cười thành tiếng khi anh bị mắng.

Cô theo anh đi ra ngoài phòng khách ngồi đợi thì pha trà và gọt hoa quả bày sẵn lên bàn.
- Các mẹ vui nhỉ? Mẹ Ngọc có bạn ở cùng như này cũng đỡ buồn.
- Ừ, ba người chơi với nhau từ ngày đầu sang Mỹ nên coi nhau như chị em vậy.


Họ ở cùng nhau khiến anh cũng yên tâm hơn.
- Tại sao anh không đưa họ về ở cùng cho vui?
- Người già thích tự do hơn là bị con cái ép buộc, hơn nữa anh hay đi đêm nên không muốn các mẹ lo.
Diệu Đình nhặt sợi tóc trên áo anh trêu đùa:
- Của cô nào đây hả?
Trí Thành chẳng nói gì, kéo cô ngồi vào lòng mà hôn vì ghét cái cách trêu đùa kia.

Diệu Đình sợ hãi vỗ vai anh bắt thả ra nhưng anh càng giữ chặt, càng hôn sâu đến tận khi các mẹ ra hiệu mới chịu dừng lại.
Diệu Đình ngượng đỏ mặt, rời khỏi lòng anh ngồi ra ghế.
- Con xin lỗi, anh ấy...
- Không sao, đây là ở Mỹ mà, hai đứa cứ tự nhiên...
Mặc dù các mẹ nói vậy nhưng mặt Diệu Đình vẫn đỏ rần rần, lén nhìn anh trách móc còn anh thì lại ung dung mở ti vi và ăn hoa quả coi như không có chuyện gì xảy ra.
- Thành này...mấy hôm trước căn penhouse ở tòa trung tâm thành phố mẹ bán rồi.
- Tùy mẹ thôi, cứ được giá là ổn mà...Jack đã báo cáo với con rồi.
- Con có định mua nhà ở đâu để tiện cho hai đứa sau này cưới hỏi không thì mẹ tìm mua..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi