LỜI MỜI CỦA THẦN LINH

Trên lầu hai của biệt thự, cánh cửa sâu trong hành lang kia, dù nhìn thế nào cũng không phải là một cánh cửa đơn giản.

Mạnh Kình ra hiệu bảo Địch Tử Uyên đừng lên tiếng, cô vòng qua anh, đi lên phía trước, nhẹ nhàng đi về phía cánh cửa.

Kính trên cửa có kết cấu mờ, nương theo ánh sáng lờ mờ của hành lang, có thể mơ hồ nhìn thấy những sinh vật di chuyển chậm chạp lề mề bên trong.

Nếu lắng nghe kỹ, thậm chí có thể nghe thấy những tiếng động kỳ lạ.

Đây chắc chắn không phải là âm thanh do người bình thường tạo ra.

Quả nhiên trong biệt thự có zombie.

Không có gì bất ngờ cả, bên trong đó là cả nhà của chủ nhà.

Mạnh Kình quay đầu lại, đang định ra hiệu cho Địch Tử Uyên, ai ngờ Địch Tử Uyên đứng sau lưng kề sát bên cô, cũng đang trong tư thế nghe lén.

Hai người trở tay không kịp, kém chút hôn nhau.

…… Nhưng không máu cún như vậy, bởi vì Mạnh Kình phản ứng rất nhanh, cô dứt khoát tát một cái, đẩy khuôn mặt tuấn tú của Địch Tử Uyên ra.

Địch Tử Uyên che mặt ấm ức, nhưng không dám hó hé gì, chỉ có thể chỉ vào cánh cửa, cố gắng hỏi thăm cô tình huống bên trong.

Mạnh Kình làm động tác cắt cổ, sau đó lắc đầu.

Không khó để tượng tượng, căn phòng này có cả nhà zombie, có thể thấy đây là hệ thống cố ý thiết lập, cho nên tỉ lệ thuốc ức chế ở bên trong khá cao.

Muốn lấy thuốc ức chế, trước tiên phải xử bọn zombie này.

Phỏng chừng phải xung đột chính diện.

Địch Tử Uyên nảy ra một ý tưởng, anh chỉ ngón tay vào mình, sau đó chỉ vào phòng tắm bên cạnh, tiếp đó giơ súng trong tay lên, rồi làm động tác nhấn mạnh “đi theo tôi”.

Hành vi của anh rất khó hiểu, nhưng Mạnh Kình hiểu được.

Anh dự định để cô trốn vào phòng tắm trước, còn anh dụ bọn zombie đi, sau đó cô vào trong lấy thuốc ức chế, cuối cùng hai người tụ hợp.

Đây cũng là một cách, nhưng vấn đề là……

Anh có thể xử lý được không?

Cho dù ánh sáng mờ mịt, nhưng Địch Tử Uyên lại cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của Mạnh Kình một cách rõ rệt, anh dùng sức kéo tay áo của cô, nhưng trong tình huống này, anh lại không biết làm sao để chứng minh bản thân, trong lúc cấp bách, anh chỉ có thể kề sát bên tai cô, dùng giọng nói cực kỳ cực kỳ nhẹ nhàng.

“Tôi làm được, em tin tôi đi, tôi làm được mà.”

Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy một cách khó hiểu, Mạnh Kình khựng lại một chút, bất đắc dĩ giơ tay đẩy anh ra.

Cô gật đầu, cầm lấy balo của mình, mở cửa phòng tắm bên cạnh rồi bước vào, sau đó lập tức cẩn thận khóa trái cửa lại.

Lúc này trong hành lang chỉ còn lại một mình Địch Tử Uyên, anh hít một hơi thật sâu để ổn định cảm xúc, sau đó bước nhanh lên phía trước, bất chợt mở cánh cửa kia ra.

Kể cũng lạ, đèn hành lang lúc nãy còn lập lòe nhấp nháy, lúc này đây toàn bộ sáng lên, giống như ánh sáng đua nhau chạy về phía anh, cứ như thể sợ zombie bên trong không thấy anh.

Không thể không nói, cả nhà chủ nhà rất đầy đủ, ông bà cha mẹ chị chị em em, tất cả chen chút trong một thư phòng nhỏ như vậy, thật sự vất vả cho họ.

Đã đến nước này, dường như Địch Tử Uyên không cần cố ý thu hút sự chú ý của đối phương, nhưng để thể hiện khí phách của mình, anh gân cổ hét lên.


“Kình Kình, tôi vọt đây!!!”

Mạnh Kình trong phòng tắm: “......”

Cạn lời.

Cô chờ một lúc, cảm thấy tiếng bước chân hỗn loạn nặng nề bên ngoài xa dần, chắc chắn là đám zombie đã đuổi theo Địch Tử Uyên hết, lúc này cô mới mở cửa phòng tắm ra.

Kết quả, có tất cả sáu con zombie, trong đó chỉ có năm con chạy đi, con zombie con trai út vẫn đang lãng vãng trên lầu hai.

May mà nó đưa lưng về phía cô nên không phát hiện cô đi ra.

Để tránh gây ra tiếng động, cô cởi giày rồi cầm trong tay, dùng tốc độ nhanh nhất lách vào căn phòng cuối cùng, sau đó khóa trái cửa.

Quả nhiên, thuốc ức chế được đựng trong túi hút chân không đặt bên cạnh gối trên giường đôi.

Cô nhanh chóng lấy thuốc ức chế cất vào balo, sau đó nghe thấy tiếng đập cửa dữ dội vang lên từ bên ngoài, chính là con zombie kia phát hiện có người vào nhà nên đuổi đến.

Cô đảo mắt, vô tình nhìn thấy bức ảnh gia đình trên bàn cạnh giường ngủ, trên mặt của người cha vẽ một vòng tròn đỏ rất rõ ràng.

Cô cảm thấy kỳ lạ, cầm khung ảnh kia lên thì nhìn thấy một mảnh ghép được kẹp ở mặt sau khung ảnh ở vị trí tương ứng với khuôn mặt của người cha.

Là một mảnh ghép bản thiết kế lâu đài.

Bức tranh này không phải mục tiêu cô muốn sưu tầm, nhưng càng nhiều thì càng tốt, nên cô cũng cất lấy.

Tiếng đập cửa bên ngoài càng lúc càng dữ dội, xen lẫn là tiếng la hét nóng nảy của zombie con trai, nếu cứ tiếp tục như thế này sẽ hấp dẫn những con zombie khác đến đây.

Mạnh Kình nhìn về phía cửa sổ phòng ngủ, hình như đây là cửa sổ duy nhất trên tầng hai, nếu không hành lang sẽ không tối tăm như vậy.

Thật khéo.

Số lượng đạn có hạn, nếu đã có cách khác, cô sẽ không lãng phí chúng vào những điều vô bổ.

Cô kéo rèm cửa sổ, lấy drap trải giường xoắn thành một sợi dây đơn giản rồi treo lên bệ cửa sổ.

Chỉ là lầu hai mà thôi, cô trượt dọc xuống theo sợi dây một chút, sẽ có thể tiếp đất dễ dàng.

…… Nhưng điều kiện tiên quyết để đáp xuống đất nhẹ nhàng đó là không có chướng ngại vật.

Ai mà ngờ, Địch Tử Uyên đang nghiêm túc chạy vòng quanh biệt thự lại đi ngang qua cửa sổ ngay lúc này.

Anh vừa bị ép buộc phải nổ súng ra đằng sau, bắn trúng zombie bà nội, tầm mắt vẫn chưa dời đi, nên hoàn toàn không chú ý đến cô.

Thế là trời xui đất khiến, ngã nhào vào nhau, anh trở thành đệm thịt để Mạnh Kình đáp xuống đất.

Trong nháy mắt bọn zombie đến gần, anh không kịp đứng dậy, nên vội vàng thuận thế đặt súng lên vai Mạnh Kình, một tay bảo vệ tai Mạnh Kình, một tay bóp cò súng.

Mặc dù như vậy, Mạnh Kình vẫn bị chấn động đến mức ù tai, cô lưu loát xoay người đứng lên, rút khẩu súng lục ở bên hông, sau đó bắn.

Quả thật không nên tiết kiệm viên đạn kia mà, cô nghĩ, nếu lúc nãy bắn chết zombie con trai, không nhảy cửa sổ mà đi bằng cửa chính thì tốt rồi.

Suy cho cùng, anh chàng Địch Tử Uyên này luôn làm việc không theo lẽ thường, bạn không bao giờ biết anh sẽ làm gì trong giây tiếp theo.

Súng trường đã hết đạn, Địch Tử Uyên dùng ống súng rỗng làm vũ khí lạnh, hạ gục con zombie cuối cùng.


Mạnh Kình bắn thêm một phát vào đầu con zombie, cô nghe anh hỏi.

“Kình Kình, lấy được thuốc ức chế chưa?”

“Lấy được rồi.”

“Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”

“Trước tiên đi lấy xe việt dã ở sân sau biệt thự đã.”

Địch Tử Uyên sửng sốt: “Chúng ta không có chìa khóa xe, cũng không có kỹ thuật cạy mở cửa xe, hơn nữa ngộ nhỡ trên xe có cài thiết bị báo động nào đó, đến lúc đó nó thu hút zombie trong phạm vi trăm mét thì sao?”

“Anh suy tính rất chu đáo.” Mạnh Kình không nóng không lạnh đáp: “Nhưng tôi có chìa khóa xe.”

“Hả? Em lấy chìa khóa xe ở đâu thế?”

“Trong rương vũ khí đấy.”

Thị lực của cô tinh tường, ngay khi mở nắp rương, cô phát hiện chìa khóa xe này không hợp với súng ống.

Dẫu chìa khóa xe được dùng ở đâu, nói chung chắc chắn nó hữu dụng, nên không thể dễ dàng trao cho người khác được.

Vì thế, thừa dịp Trương Ngọc không chú ý tới, cô đã giấu chìa khóa xe trong ống tay áo.

Sau đó, khi ngồi trên xe đạp điện, cô cẩn thận xem xét thì phát hiện trên chìa khóa xe không có logo ô tô mà chỉ có một nút bấm, nói cách khác, không thể xác định được đây là chìa khóa của loại xe nào.

Cô suy đoán một cách hợp lý, đây là một chiếc chìa khóa vạn năng.

Bây giờ có thể lợi dụng xe việt dã để chứng thực suy đoán của mình.

Hai người đi đến trước chiếc xe việt dã, Mạnh Kình ấn nút, nghe thấy một tiếng “bíp”, cửa xe mở ra một cách thần kỳ.

Địch Tử Uyên vừa kinh ngạc vừa vui mừng, chân thành khen ngợi cô: “Trời ơi, Kình Kình, em quả thật là phước lành mà đấng sáng tạo ban xuống!”

“Anh không cần khen tôi một cách khoa trương như thế.”

“Em biết lái xe không Kình Kình?”

“Chưa từng học lái xe, nhưng thỉnh thoảng hay đi cùng bạn cùng phòng khi cậu ấy học lái xe, nên biết chút đỉnh.”

Ẩn ý là: Hệ thống Thần Linh không có luật giao thông, nếu cô nhất quyết muốn lái thì cũng ổn thôi.

Vì lý do an toàn, Địch Tử Uyên xung phong: “Khỏi phiền tới em, tôi sẽ lái xe, kỹ năng lái xe của tôi khá tốt đấy.”

Anh mở cửa ghế lái, nhoài người vào trong.

Sự thật chứng minh, tuyệt đối không nên lơ là thiếu cảnh giác trong bất cứ tình huồng nào.

Anh vừa ngồi xuống, thậm chí còn chưa kịp thắt dây an toàn thì bất chợt nghe thấy tiếng nghiến răng quỷ dị vang lên từ hàng ghế sau.

Linh cảm không lành ập đến, anh gần như vô thức né sang một bên, ngay sau đó, một cái đầu đầy máu của zombie lao đến, hàm răng sắc nhọn của nó đập mạnh vào lưng ghế lái.

“...... Đậu má, Kình Kình! Có một con zombie trốn trong đây!”


Zombie cáu kỉnh gầm lên, giơ móng vuốt muốn kéo anh xuống hàng ghế sau, cái miệng đầy máu cắn lung tung, trong lúc cào loạn xạ nó cào trúng băng gạc băng bó vết thương của anh, anh không nhớ nổi, đây là lần thứ mấy vết thương bị rách.

Anh khóa cổ zombie bằng tay trái, cố gắng bẻ gãy xương cổ của đối phương, nhưng với góc độ của anh, rất khó thực hiện được hành động này.

May mà Mạnh Kình không lên xe nên không bị kéo vào cảnh tượng nguy hiểm này.

Cô nhớ tới bức ảnh chụp tập thể trong phòng ngủ lầu hai, rõ ràng là một gia đình bảy người, nhưng chỉ có sáu con zombie tham gia truy đuổi.

Hóa ra con cuối cùng ở trong xe.

Cô lấy vũ khí nguyên thủy nhất ra từ trong balo — dao gọt hoa quả, sử dụng kỹ năng tất sát của mình để xử lý zombie: Đâm vào sọ não.

Chỉ nghe một tiếng “phập”, lưỡi dao sắc bén đâm vào thái dương của zombie, hệt như đâm thủng một quả dưa hấu chín.

Cô đẩy con zombie bất động ra khỏi hàng ghế sau, bình tĩnh liếc nhìn Địch Tử Uyên.

“Lần sau phải quan sát kỹ trước khi lên xe, tôi không có thuốc đông máu thứ hai để cho anh đâu.”

“...... Xin lỗi.” Địch Tử Uyên ngoan ngoãn xin lỗi: “Là tôi cẩu thả chủ quan.”

Thấy Mạnh Kình không lên xe mà quay người đi về phía biệt thự, anh nghĩ rằng cô tức giận nên vội vàng đuổi theo.

“Kình Kình, Kình Kình, tôi biết sai rồi! Đừng bỏ tôi lại một mình, Kình Kình!”

Mạnh Kình khó hiểu quay đầu lại: “Anh làm gì vậy?”

“Tôi…… tôi sợ em tức giận nên hỏi thăm một chút.”

“Khùng.” Bước chân của cô không hề dừng lại: “Tôi đi lấy chút đồ.”

“Lấy gì vậy?”

“Trong phòng ngủ lầu một có một tủ quần áo, tôi đi lấy hai chiếc áo khoác mới để mặc.”

Dù sao liên tục lăn qua lăn lại, quần áo ban đầu của hai người từ lâu đã bị bùn và máu nhuộm bẩn, đổi một bộ mới có lẽ sẽ thoải mái hơn đôi chút.

Địch Tử Uyên giơ ngón tay cái lên: “Ý kiến hay! Quả thật là một đề xuất tuyệt vời mà chỉ những người thông minh mới có thể nghĩ ra!”

“Im giùm đi.”

Hai người bước qua xác của lũ zombie, một lần nữa vào nhà để lấy quần áo, hai người chọn ra vài chiếc áo thun và áo khoác tương đối vừa người để mặc.

Mạnh Kình ngồi xuống lục ngăn kéo, sau đó cô đột nhiên quay người lại, nói với Địch Tử Uyên.

“Đúng rồi, khoan cài nút áo, cởi áo ra lần nữa đi.”

Phòng ngủ chính, giường đôi, nam nữ thay quần áo, yêu cầu kỳ lạ.

Mai nhị khai độ (*).

(*) Thành ngữ: Ý chỉ một việc thành công hai lần. Trong bóng đá, ý chỉ một cầu thủ ghi bàn ha lần trong một trận đấu.

Địch Tử Uyên không khỏi giật mình một cái, tai anh đỏ lên.

“Thật sự phải ở đây sao Kình Kình?”

“Không ở đây thì ở đâu?”

“Thích hợp không?”

“Ở đây là thích hợp nhất.” Nói rồi Mạnh Kình đứng lên, cầm một cuộn băng gạc vừa tìm được trong ngăn kéo: “Đúng lúc băng vai cho anh…… Biểu cảm của anh là sao thế?”

“......” Địch Tử Uyên im lặng một lúc, sau đó cực kỳ nhanh nhẹn cởi áo ra: “Đương nhiên là biểu cảm cảm tạ ân tình.”


Anh lo lắng nếu anh lượng lự nửa giây cô sẽ đoán được suy nghĩ của anh, sau đó anh sẽ bị ký vào đầu.

******

******

Mạnh Kình và Địch Tử Uyên lấy được chiếc xe việt dã nọ, như hổ mọc thêm cánh, trong hai ngày tiếp theo, hai người lái xe đi khắp nơi đi tìm mảnh ghép, trong khoảng thời gian ấy, hai người đúng lúc bắt gặp một cơ hội phân phát đạo cụ đặc biệt, lấy được một con chip mới.

Nội dung chip lần này là: 5 mảnh ghép hoa hồng + 3 mảnh ghép cô gái + 6 mảnh ghép lâu đài = Kháng thể AT.

Vì đạo cụ này có thể đổi bất cứ lúc nào, hai người lắp chip, sau đó đếm số mảnh ghép trùng lặp có thể đổi được.

Mảnh ghép hoa hồng và cô gái đều đủ, nhưng mảnh ghép lâu đài thì khá ít, hiện tại còn thiếu hai mảnh.

“Kình Kình, hình như hai ta không có duyên với mảnh ghép lâu đài, mấy ngày rồi mà chỉ tìm được vài mảnh.”

“Không sao, chờ thời cơ đi, ngộ nhỡ có thể cướp thì sao.”

“Cũng phải ha.”

Ở bên nhau một thời gian, Địch Tử Uyên đã dần thích nghi với phong cách thổ phỉ của Mạnh Kình, dần dần trở nên quen thuộc.

Khi trăng lên cao, hai người đỗ xe việt dã dưới bóng râm sau một trung tâm thương mại nào đó, vừa ăn bánh mì vừa quan sát tình hình xung quanh.

Địch Tử Uyên hỏi Mạnh Kình: “Em nói xem, liệu chúng ta có thể trực tiếp lái chiếc xe này chạy trốn không?”

“Con đường ra khỏi thành phố vẫn chưa được mở, nếu bất cứ chiếc xe nào cũng có thể chạy trốn, vậy tôi trực tiếp đạp xe đạp chạy là được rồi, làm nhiệm vụ chi nữa?”

Lúc này tâm trạng của cô không tệ lắm nên thảnh thơi giải thích với anh, nếu là bình thường, có lẽ cô sẽ chỉ trào phúng một câu “Đần độn”.

Địch Tử Uyên cũng nhận ra mình vừa hỏi một câu hỏi ngu ngốc, anh vờ như không có chuyện gì, xé một túi khô bò đưa cho cô.

Mới ăn nửa miếng khô bò, đột nhiên phía xa bất chợt vang lên tiếng súng nổ và thét của phụ nữ.

Hai người hạ kính xe xuống, thò dầu ra quan sát.

Chẳng biết từ khi nào, có một chiếc xe ô tô chạy đến gần trung tâm thương mại, người đàn ông ngồi ở ghế phụ giơ súng nhắm vào mấy nam nữ thanh niên trước mặt.

Phát súng vừa rồi bắn trúng chàng trai duy nhất trong đội, chàng trai bị bắn vào chân ngã xuống đất, chiếc ô tô cán qua lưng cậu ta, gần như nghiền cậu ta thành hai đoạn, máu chảy đầy đất.

Những cô gái còn lại tuyệt vọng la khóc chạy về phía trước, rõ ràng các cô không có vũ khí để chống trả. Nhưng con người làm sao chạy nhanh hơn ô tô, cho nên từ đầu đến cuối bọn họ đều ở trong tầm bắn của đối phương.

Dưới ánh đèn đường, Địch Tử Uyên mơ hồ nhìn thấy bốn người đàn ông ngồi trong xe, hai người ngồi trước hai người ngồi sau, mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói đắc ý thỏa mãn của bọn họ.

“Chạy đi! Chạy nhanh hơn một chút nữa đ!”

“Con nhỏ mặc áo xanh kia, mày xinh đẹp nhất, chơi với anh em bọn tao một lát có lẽ bọn tao sẽ không giết mày.”

“Con nhỏ ngực to mặc áo trắng kia cũng được lắm đấy!”

“Không được chạy vào trung tâm thương mại, nếu chạy vào đó, bọn tao sẽ lập tức nổ súng đấy!”

Anh vừa phẫn nộ vừa không thể tin nổi: “Bọn yêu ma quỷ quái gì vậy? Bọn họ làm thế để làm gì?”

“Có lẽ giống như lần trước tôi làm, cần giết người chơi có thân phận khác nhau để lấy đạo cụ; hoặc có lẽ muốn giết người cướp mảnh ghép, làm thế thì nhanh hơn tự đi tìm nhiều.” Mạnh Kình nói: “Nhưng những điều này không quan trọng, quan trọng là…… Bọn họ không làm thế vì trò chơi, bọn họ đang tàn sát để thỏa mãn ác tính của bản thân.”

“Vậy tôi…… chúng ta có thể làm chút gì đó không?”

Vừa dứt lời Địch Tử Uyên lập tức hối hận, anh biết rõ Mạnh Kình sẽ không làm chuyện không liên quan đến lợi ích của mình, mọi người không phải Bồ Tát sống, nên cần gì phải nảy sinh xung đột không cần thiết vì những người xa lạ.

Ai ngờ nghe xong Mạnh Kình bật cười, cô đặt miếng khô bò xuống, lấy thuốc ức chế vừa tìm được vào buổi sáng rồi tiêm vào cánh tay.

Cô chậm rãi hỏi anh: “Anh có biết thế nào là đen ăn đen không?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi