LỜI MỜI CỦA THẦN LINH


Đêm xuống, giông bão bên ngoài khách sạn vẫn chưa ngừng, theo tiếng chuông đồng hồ quả lắc vang lên, thời gian bỏ phiếu tối nay lại đến.

Trên bàn hội nghị dài, chỉ còn 10 ngọn nến thắp sáng, thi thể Triệu Nham bị hành quyết đêm hôm trước đã được hệ thống tự động dọn dẹp.
Màn hình LED trung tâm lại sáng lên, và như thường lệ, một dòng chữ đậm và đỏ như máu được hiển thị trên đó:
【Xin vui lòng hoàn thành bỏ phiếu ẩn danh trước 10 giờ tối, nếu không phải tình huống đặc biệt thì không thể không bỏ phiếu.】
Những người chơi may mắn còn sống đã đến đông đủ, lần này bọn họ đã theo kịp tiết tấu trò chơi, nhưng bầu không khí căng thẳng vẫn còn đó và sự hoài nghi lẫn nhau chỉ có tăng chứ không hề giảm.
Theo chiến lược đã bàn bạc đêm qua, nếu như hôm nay Trương Bắc Thiên vạch trần lời nói dối của Hoa Việt, vậy thì Hoa Việt cũng sẽ chiều theo đấu với hắn đến cùng, thậm chí nếu cần thiết sẽ tự nhận mình là thầy bói, Hoa Việt đã chuẩn bị đâu vào đó hết cả rồi.
Mạnh Kình kín đáo liếc nhìn Trương Bắc Thiên, cô phát hiện Trương Bắc Thiên vẫn là bộ dáng u ám ít nói như mọi khi, dường như hắn không có ý định làm khó Hoa Việt.
Nếu địch không động thì ta cũng không động, quan sát tình hình trước rồi tính sau.
Cô chống hai tay lên mặt bàn, ý bảo Hoa Việt giữ im lặng.
Cô biết Hoa Việt nhìn thấy.
Nhưng điều mà hai người họ không ngờ tới là, tối nay hoàn toàn không phải là cuộc đối đầu gay cấn giữa Hoa Việt và Trương Bắc Thiên như trong dự đoán, phần thú vị nhất của trò chơi này là bạn không bao giờ có thể đoán trước được ai sẽ lên tiếng trước hay hướng đi của trò chơi sẽ rẽ sang hướng nào.
Lần này người đầu tiên mở miệng là L0li buộc tóc hai chùm - Vũ Thiến Thiến.
Vũ Thiến Thiến nói: "Trước hết đừng bàn về việc sẽ bỏ phiếu cho ai, tôi có một chuyện muốn nói với mọi người.

Đó là trong nhóm của chúng ta có một đôi người yêu, trò chơi có quy tắc nào quy định người yêu chắc chắn sẽ cùng một phe không?"
Phùng Dao ở phía đối diện tò mò hỏi: "Ai là người yêu vậy?"
"Số 1 và số 2 đó." Vũ Thiến Thiến tự tin chỉ, "Hôm nay tôi đến tầng cao nhất để tìm thẻ kỹ năng, tình cờ thấy hai người họ lôi lôi kéo kéo nhau lên đài quan sát, hành động rất thân mật, nhất định là người yêu."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào Chu Mạch và Lục Hải.
Sắc mặt của Chu Mạch không hề thay đổi, nhưng bàn tay ở dưới gầm bàn đã siết chặt lại, khiến vết thương trong lòng bàn tay đau nhức.
Ngược lại với cô ấy, tố chất tâm lý của Lục Hải mạnh mẽ hơn nhiều, y lập tức lạnh giọng hỏi ngược lại.
"Làm sao đấy hả, trong trò chơi thần linh có bao nhiêu đôi người yêu, xác suất vượt ải là bao nhiêu, có phải cô nghĩ tất cả các đôi yêu nhau đều phải chết không? Cô chưa từng yêu đương à?"
Vũ Thiến Thiến bị y làm cho sững sờ, nhất thời nghẹn họng: "...Tôi chỉ trần thuật lại sự thật, cung cấp chút ít tin tức cho mọi người thôi mà, anh hung dữ như thế làm gì? Tôi chỉ muốn biết người yêu thì có thể luôn cùng phe hay không thôi, nếu như không cùng phe, hai người bàn bạc qua bàn bạc lại, cuối cùng cũng sẽ phản bội đối phương."
"Tôi cũng nghĩ thế." Nghe vậy, Lý Phong ở bên cạnh cũng có linh cảm mới, gã hùng hồn nói: "Trong nhóm của chúng ta có một cặp chị em, một đôi người yêu, quan hệ thân thiết, chẳng lẽ bọn họ đều cùng phe hết hay sao? Ít nhất cũng có một kẻ là u linh.

Hiện tại thì trong hai chị em thì đứa em trai đã chết, đôi người yêu thì còn sống cả hai, vậy nên chúng ta bỏ phiếu cho một trong hai người họ đi, tỷ lệ chọn trúng rất lớn đấy."
Lục Hải dùng sức nghiến răng: "Anh Lý, tối hôm qua tôi đã thấy anh có gì đó không ổn, anh luôn cố gắng dẫn dắt hướng đi cho mọi người, xúi mọi người bỏ phiếu cho một người nào đó, anh không hề phân tích tỉ mỉ chi tiết mà tất cả đều là suy đoán, đây rõ ràng là chiến lược gây nhiễu loạn của u linh."
"Nói bậy nói bạ, tôi đã nói rồi, loại trò chơi chết người này rất khó dùng logic để suy luận, tôi cũng đã cân nhắc rất nhiều lần, tôi chỉ cố gắng cung cấp ý tưởng cho mọi người mà thôi." Lý Phong khinh thường cười nói, "Nếu không thì anh giải thích đi, vì sao hai chị em người ta vừa mới bắt đầu đã thoải mái thừa nhận quan hệ, nhưng hai người thì luôn che giấu không muốn để chúng tôi biết, có phải cả hai người đều là u linh không hả? Nếu thế thì cũng có thể hiểu được."
"Là người yêu hay không phải người yêu thì đó cũng là chuyện riêng của chúng tôi, tôi không có nghĩa phụ phải báo với ai cả."

"Ha ha, vậy thì anh phải gánh chịu hậu quả bị hoài nghi thôi, tôi vẫn giữ nguyên đề nghị ban nãy, loại một người trong đôi người yêu này; nếu thầy bói còn sống thì ban đêm kiểm tra người còn lại, lúc đó sẽ có đáp án rõ ràng."
Tôn Giai Hủy như có điều suy tư: "Chắc thầy bói vẫn còn sống mà nhỉ?"
"Đừng thắc mắc, thầy bói có còn sống hay không cũng không cần lộ diện, hiện tại không phải lúc để thầy bói xuất hiện, cứ làm theo những gì tôi nói đi, buổi tối trực tiếp soi người còn lại là được." Lý Phong giơ tay lên như đang ra lệnh, "Chúng ta phải cân nhắc xem nên bỏ phiếu cho số 1 hay số 2, cố gắng đừng chia phiếu ra, vì nếu số phiếu bằng nhau thì sẽ không hành quyết mà tiến vào đêm bình an."
"..."
Tôn Giai Hủy tức giận trợn mắt, hiển nhiên là lười để ý đến gã.
Chu Mạch đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Anh Lý, cho dù anh thuộc phe người tốt thì cũng là một bạo dân, anh chỉ biết khiến trò chơi đi lệch hướng, khiến dân thường nội chiến, rồi để phe u linh đắc ý xem trò vui."
"Không đâu, tôi cho rằng phán đoán của tôi hoàn toàn chính xác."
"Vậy anh nói cho tôi nghe thử xem, số 8 bị hành quyết đêm qua có phải u linh hay không? Anh dựa vào đâu mà đoán chắc gã ta là u linh?"
Lý Phong ngập ngừng: "Dù cho không có bằng chứng thì bỏ phiếu cho số 8 cũng không có gì là sai cả, dưới tình huống không có bất kỳ tin tức hữu dụng nào, loại bỏ người chơi có tính uy hiếp lớn nhất chẳng phải đều có lợi cho mọi người sao?"
"Anh chỉ đang già mồm vô lý mà thôi, anh chẳng có căn cứ gì để có thể nhắm vào chúng tôi cả."
"Sao lại không có căn cứ hả? Không tin thì cô cứ hỏi đi, tôi đề xuất mọi người bỏ phiếu cho cô, xem xem mọi người có làm theo không? Bọn họ có phải cũng nghĩ giống tôi hay không?"
Chu Mạch hít sâu một hơi, ép mình đối mặt với ánh mắt đùa cợt của Lý Phong, không né tránh.
Cô ấy có thể nhận ra rằng lúc này đã có người chơi chạm vào thiết bị bỏ phiếu rồi, cô ấy nhất định phải nghĩ ra cách thuyết phục mọi người, nếu không tối nay cô ấy nhất định sẽ phải chết.
Nhưng ai ngờ cô ấy còn chưa kịp mở miệng thì Phùng Dao đã giành nói trước.
Phùng Dao hỏi Lý Phong: "Anh Lý, anh nghĩ giữa hai bọn họ ai là mới thật sự là u linh? Tôi cảm thấy xác suất cả hai là u linh rất thấp."
"Thấp cái gì, dù sao cũng là tỉ lệ 50:50, nếu bỏ phiếu sai thì tối thầy bói kiểm tra một người, ngày hôm sau tiếp tục bỏ phiếu tiếp."
"Nhưng ngộ nhỡ cả hai bọn họ đều không phải thì sao đây? Nếu bây giờ chúng ta bỏ phiếu loại người tốt, ban đêm u linh lại giết thêm một người tốt khác, thế thì phe dân thường sẽ lâm vào hoàn cảnh xấu."
Lý Phong nóng nảy: "Con nhỏ này, mày đừng làm loạn nữa, nếu không biết chơi thì cứ bỏ phiếu hùa theo đi, chúng ta chỉ có một tiếng mà thôi, mày đừng nói mấy câu nhảm nhí nữa."
"..."
Phùng Dao không còn cách nào khác ngoài việc giữ im lặng.
Thấy kim đồng hồ dần nhích đến gần số 10, Lục Hải chợt cười nhẹ một tiếng, y khiêu khích nhìn Lý Phong.
"Trước đó chẳng phải mày nói ưu tiên bỏ phiếu cho người chơi có tính uy hiếp cao sao? Nếu tao là u linh, đêm nay tao nhất định sẽ giết mày."
Đúng như y dự đoán, Lý Phong rất dễ bị chọc giận, gã lập tức chĩa mũi dùi vào y.
"Mọi người nhìn đi, hắn sốt ruột nên muốn chơi trò tự bạo đấy.

Yên tâm, đêm nay mày không sống được đâu, mọi người bỏ phiếu cho số 2 đi! Vừa nhìn là biết hắn thuộc loại người ra tay tàn nhẫn, chúng ta không thể giữ quả bom hẹn giờ này lại được!"
Chu Mạch đang trong hỗn loạn rốt cuộc cũng hiểu được dự định của Lục Hải, y muốn thay cô ấy dẫn hấp hỏa lực, để bản thân trở thành tiêu điểm bị chú ý.
Cô ấy hoảng sợ, theo bản năng muốn nói giúp y vài câu, nhưng Lục Hải căn bản không cho cô ấy cơ hội mở miệng.
Y vỗ bàn, với thái độ ăn được cả ngã về không mà hét to lên: "Vậy thì cứ bỏ phiếu cho tao đi, cứ chọn tao đi! Mở to mắt ra mà nhìn xem tao có phải u linh hay không, mở to mắt ra mà xem phán đoán của bọn mày đúng hay sai!"

"Không, không phải..." Cô ấy liều mạng lắc đầu, "Số 3 mới là u linh, chọn số 3, mọi người hãy chọn số 3!"
Địch Tử Uyên không rành kiểu trò chơi như thế này, nhưng anh vẫn nhớ rõ quy tắc, bởi vì nhớ rõ nên anh càng nghe càng cảm thấy lạ.
Anh ra hiệu cho Mạnh Kình ngồi ở phía đối diện, bối rối hỏi: "Chẳng phải người chơi bị hành quyết tại chỗ sẽ không công bố thân phận sao? Hôm qua lúc anh Triệu chết cũng không có công bố, vậy làm sao chúng ta biết mình đoán đúng hay sai?"
Anh không biết, nhưng Mạnh Kình biết, dù sao Lục Hải cũng không phải u linh, người quyền năng duy nhất có thể chứng minh thân phận sau khi chết chỉ có một mà thôi, trước đây đã hệ thống giới thiệu rõ ràng rồi.
Có điều cô không thể nói ra được, vì nếu cô nói ra thì những người chơi khác sẽ đổi ý và chuyển hướng sang Chu Mạch.
Lúc này đây, chọn hy sinh Lục Hải là lựa chọn sáng suốt nhất.
Cô không trả lời mà chỉ giả vờ thở dài, ra hiệu cho Địch Tử Uyên nhìn đồng hồ quả lắc.
"Anh Địch, chúng ta không có thời gian để thảo luận đâu."
Đồng hồ đếm ngược trên màn hình lớn đã bắt đầu, bởi vì phải mau chóng bỏ phiếu nên mọi người không rảnh quan tâm đ ến ai đang nói chuyện mà chỉ tập trung nhập số vào thiết bị bỏ phiếu.
Trong 10 giây kiểm phiếu ngắn ngủi, Chu Mạch và Lục Hải nhìn nhau, mắt Chu Mạch đỏ hoe, còn Lục Hải lại cười dịu dàng với cô ấy.
Y cúi xuống nắm tay cô ấy an ủi.
"Không sao đâu mà Mạch Mạch."
Chẳng sao cả, vì ngay tại lúc y biết cô ấy là u linh thì y đã có quyết tâm liều chết giúp cô ấy rồi.
Thời gian đếm ngược kết thúc.
Màn hình lớn công bố số phiếu bầu.
【Người chơi Chu Mạch -- 2 phiếu
Người chơi Lục Hải -- 5 phiếu
Người chơi Lý Phong -- 3 phiếu】
【Người chơi Lục Hải bị hành quyết.】
Chu Mạch sửng sốt nhìn chằm chằm số phiếu bầu của Lục Hải trong 2 giây, sau đó cảm xúc hoàn toàn suy sụp, cô ấy không thể tin được mà gào lên.
"Tại sao? Tại sao chỉ có 3 phiếu? Tại sao chỉ có 3 phiếu?!"
Người khác không hiểu ý của cô ấy nhưng Mạnh Kình và Hoa Việt thì hiểu ngay.
Bởi vì trong nhận thức của Chu Mạch, cô ấy và Lục Hải nhất định sẽ bỏ phiếu cho Lý Phong, Mạnh Kình và Hoa Việt là đồng đội của cô ấy nên cũng phải giúp cô ấy bỏ phiếu cho Lý Phong.
Nếu đúng như thế, hai người có 4 phiếu bằng nhau, đêm nay sẽ là đêm bình an.
Nhưng thực tế Lý Phong chỉ có 3 phiếu mà thôi, cô ấy đoán có lẽ có ít nhất một đồng đội không bỏ phiếu cho Lý Phong.
Mạnh Kình lo lắng Chu Mạch phát rồ ngay tại chỗ, rồi làm lộ thân phận của cô và Hoa Việt, nên lúc trên màn hình lớn vừa xuất hiện dòng chữ nhắc nhở mới, cô lập tức chỉ tay lên đó, tăng cao âm lượng, cố gắng thu hút sự chú ý của những người chơi còn lại.
"Trên đó viết gì thế?"
【Người chơi Lục Hải là thợ săn ma, vui lòng nhập số của người chơi khác trước khi thời gian đếm ngược kết thúc.】

...!Không sai, đúng như cô đoán, Lục Hải là người duy nhất có thể được chứng minh thân phận ngay trước mặt mọi người.
Nếu như thợ săn ma bị bỏ phiếu loại bỏ, thì có thể chỉ định một người chơi bị loại theo mình.
Sự thật này vừa được công bố, tất cả người chơi có mặt đều kinh ngạc, đặc biệt là Lý Phong.
Lý Phong nhận ra ánh mắt Lục Hải dán chặt vào mình, tràn đầy sự giễu cợt và điên cuồng của một kẻ sắp chết, gã cảm thấy lạnh sống lưng, lắp bắp giải thích.
"Anh...!anh là người tốt, không được chọn tôi, tôi cũng là người tốt, anh...!anh chọn u linh đi..."
Ngón tay của Lục Hải rời khỏi thiết bị bỏ phiếu, y nghiêng đầu nhìn Lý Phong, thanh âm khàn khàn, nghiến răng nghiến lợi cười lạnh.
"Tao chỉ muốn dẫn mày theo, tránh để mày tiếp tục làm bậy làm bạ, vu oan cho người tốt như tao và Mạch Mạch."
"..."
"Thật đáng đời."
Thật ra y đoán được Lý Phong thuộc phe người tốt.
Nhưng Chu Mạch là u linh, y muốn Chu Mạch thắng.
Cho nên càng nhiều người tốt bị loại thì càng tốt, bao gồm cả chính y.
Thời gian đếm ngược trên màn hình lớn kết thúc, lần này chỉ có 5 chữ ngắn gọn:
【Kỹ năng có hiệu lực.】
Sợi dây thừng hạ xuống từ trần nhà, siết chặt lấy cổ của Lục Hải, cùng lúc đó, một họng súng đen ngòm nhô lên từ vách tường sau lưng Lý Phong.
Nòng súng lóe lên ánh lửa, những viên đạn b ắn ra ầm ầm, bắn nát đầu của Lý Phong ngay tại chỗ.
Hỗn hợp sọ não đục ngầu và màu tươi bắn lên mặt bàn, gã gục xuống như một miếng giẻ lau rách nát.
Còn Lục Hải thì bị treo cổ ở bên cạnh gã, ngọn nến số 2 và số 3 đồng loạt bị dập tắt.
Tiếng khóc thấu tim gan của Chu Mạch vang vọng khắp sảnh khách sạn, cô ấy thậm chí còn không thể chạm vào thi thể của Lục Hải, thậm chí còn không có thời gian để trao cho người mình yêu cái ôm cuối cùng.
Đây là nỗi tuyệt vọng sâu sắc nhất.
Vũ Thiến Thiến đứng dậy rời đi, cô ta liếc qua cô ấy, không nhịn được mà tặc lưỡi một cái, nhỏ tiếng nhận xét một câu.
"Cho nên mới nói là người yêu thì không nên lập đội đi chung với nhau, thế nào cũng sẽ có một người chết trước thôi mà, đúng không?"
Phùng Dao nghe thế nên giải thích: "Tôi từng nghe nói nếu người yêu cùng lúc bị ràng buộc với trò chơi thì sẽ bị hệ thống mặc định là một đội, không cần phải ký hợp đồng lập đội nữa."
"Ồ, thế thì đành chịu thôi, quy tắc là bất khả kháng mà." Vũ Thiến Thiến nhún vai, tỏ ý cô ta chả quan tâm đ ến chuyện này lắm, "Vậy thì đó là do bọn họ xui xẻo."
Rốt cuộc, trong trò chơi thần linh này, sinh ly tử biệt là chuyện bình thường, nó chỉ là một đề tài trò chuyện hờ hững của người ngoài cuộc mà thôi.
*******
Đồng hồ điểm 12 giờ đêm, Mạnh Kình cầm dao ra khỏi phòng như thường lệ.
Đây là đêm thứ ba u linh giết người.
Lần này Hoa Việt cũng ra ngoài rất sớm, anh ta đứng ở trước cửa đợi cô, hai tay khoanh trước ngực, lưng dựa vào tường, dáng người cao thẳng, nhìn qua rất tuấn tú lịch thiệp.
Nhưng Mạnh Kình biết rõ rằng lòng dạ người đàn ông này hiểm độc cũng chẳng thua kém mình.
Cũng chính vì điều đó mà hai người rất hợp làm đồng đội của nhau.
Cô thuận miệng chào hỏi: "Chào buổi tối, vết thương của anh Hoa còn đau không?"
Hoa Việt mỉm cười: "Tất nhiên là còn đau rồi, nhưng không quá nghiêm trọng, dù sao vết thương trong trò chơi cũng sẽ khỏi hẳn khi qua cửa mà."
Đây là một trong những cơ chế tốt của trò chơi.

"Cô Chu vẫn chưa tới."
"Có lẽ cô ấy cần thêm một ít thời gian để điều chỉnh lại tâm trạng."
Mạnh Kình trầm ngâm: "Tối nay Lý Phong có 3 phiếu, phiếu cuối cùng là của anh Hoa à?"
"Tôi không bỏ phiếu cho gã." Hoa Việt thẳng thắn thừa nhận.

"Tôi còn tưởng là cô chứ."
"Tôi cũng không bỏ phiếu cho gã." Cô lắc đầu, "Tôi có thể bảo vệ đồng đội nhưng điều đó không có nghĩa rằng tôi cũng sẽ bảo vệ người thân của đồng đội."
Người sáng suốt đều có thể đoán ra Lục Hải là thợ săn ma, hơn nữa y rất có thể sẽ kéo theo Lý Phong chết chùm với y, nên tất nhiên cô sẽ chọn bỏ phiếu cho Lục Hải.
Có thể loại bỏ hai người thuộc phe người tốt, thì có thể gia tăng tỷ lệ chiến thắng của phe u linh, đó là một sự lựa chọn chỉ có lời không có lỗ.
Và việc cô đưa thẻ kỹ năng cho Chu Mạch lúc đầu cũng không hề mâu thuẫn với lựa chọn tối đa hóa tiền lời hiện tại của cô.
Cô sẽ không để tình cảm làm ảnh hưởng đến bản thân, cô chỉ cần thắng mà thôi.
Đương nhiên, Hoa Việt cũng giống như cô.
Nghe vậy Hoa Việt lại hỏi: "Nếu không phải cô cũng chẳng phải tôi, vậy phiếu cuối cùng kia là của ai?"
"Tôi cảm thấy có lẽ là số 11 Địch Tử Uyên."
"Địch Tử Uyên?"
Mạnh Kình gật đầu: "Tôi nghi ngờ bắt đầu từ hôm qua thì anh ta đã lựa chọn bỏ phiếu cho Lý Phong, hôm nay lúc thấy Lý Phong chỉ có 3 phiếu, rõ ràng anh ta đã rất thất vọng."
"Thật lòng mà nói thì tôi không hề chú ý đến anh ta."
"Chúng ta nên phân công rõ ràng, để mắt đến những người khác nhau." Mạnh Kình nói, "Anh Địch này không thông minh cho lắm, cảm xúc và suy nghĩ đều viết hết lên mặt, rất dễ đoán và cũng rất dễ bị dắt mũi."
"Vậy ý của cô là..."
"Trước tiên giữ lại mạng cho anh ta."
"Được thôi, tôi nghe theo ý của cô, hiện tại chúng ta còn phải giải quyết một vấn đề khác nữa, rốt cuộc 2 phiếu của cô Chu là của ai."
Lúc ấy Lý Phong hăng hái dắt mũi mọi người, Lục Hải còn hấp dẫn hỏa lực lên người y, thường thì người chơi sẽ chỉ chọn một trong hai người bọn họ, thế nhưng lại có người chọn Chu Mạch.
Người đoán Chu Mạch là u linh thật, sức phán đoán của người đó nhất định rất nhạy bén.
Lúc này Mạnh Kình quay đầu lại, cô thấy Chu Mạch đang chậm rãi đi lên từ cầu thang bên phải.
Lần này, Chu Mạch không chọn cung tên lò xo như thường lệ, thay vào đó một con dao sắc bén nằm trong tay của cô ấy.
******
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Thẻ đầu hàng chỉ có thể cứu một người thuộc phe đối phương khỏi bị hành quyết khi trò chơi đã kết thúc và đã quyết định được thắng thua.

Nó không thể hồi sinh cho người chơi chết giữa chừng được, cho nên không có cách nào để hồi sinh cho Lục Hải cả.
Nữ chính rất mạnh nhưng lại không phải người tốt, rất hiếm khi ban phát lòng nhân từ, dù sao trong trò chơi kiểu này thì người hiền lành lương thiện thường khó sống đến cuối cùng.
Ngoài ra, nam chính quả thật không thông minh cho lắm, trong văn án đã nhắc đến điều này rồi, anh ấy đã được định sẵn sẽ trở thành bề tôi của nữ chính xinh đẹp (...), sau này anh ấy sẽ từ từ trưởng thành, tuy nhiên nhân vật chính trọng tâm vẫn luôn là nữ chính, xin các bạn hãy đọc kỹ, đừng ghét người nào cả..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi