LỜI MUỐN NÓI, TRÓI CHẲNG ĐẶNG


Sau giờ học ngày thứ hai, Hứa Tắc đến câu lạc bộ.

Khoảng thời gian này cậu sẽ đến đây làm thêm khi rảnh rỗi, hôm qua thì đến viện dưỡng lão, Châu Trinh nói đã đổi thuốc mới cho Diệp Vân Hoa, sẽ đắt hơn loại trước một chút, nhưng hiệu quả chữa bệnh sẽ tốt hơn, tác dụng phụ cũng sẽ giảm đi tương đối.
Chi tiêu ngày một tăng, chỉ dựa vào một tuần chơi một trận để chống đỡ là quá khó khăn, chưa kể thỉnh thoảng còn bị xếp cho trận giải trí không lấy tiền.
Hơn mười giờ, Hứa Tắc trở lại hậu trường, bỏ mũ xuống uống một ngụm nước, một võ sĩ quyền anh mở cửa bước vào lấy túi, trước khi đi còn thấp giọng nói: “Ông chủ đến rồi.”
Hứa Tắc quay đầu lại nhìn hắn, võ sĩ đã vội vàng ra ngoài.

Hứa Tắc không do dự nhiều, lập tức lấy cặp sách từ trong ngăn tủ, nhưng cậu vừa đứng thẳng dậy thì cửa đã bị đẩy ra, vệ sĩ alpha cao lớn đứng ở bên cửa, mặt không biểu tình nói với cậu: “Ông chủ sẽ đến ngay, cậu đợi ở đây.”
“Được.” Hứa Tắc đặt cặp sách lên bàn.
Vài phút sau, Đường Phi Dịch đi vào phòng, gã khóa trái cửa lại, đi đến bàn và ném lên đó một chồng ảnh trước mặt Hứa Tắc.

Đường Phi Dịch ngồi xuống ghế châm một điếu thuốc, sau khi thở ra một hơi, gã ngẩng đầu lên nhìn Hứa Tắc.
Hứa Tắc cầm ảnh lên, xem từng bức một, vẻ mặt của cậu không hề thay đổi, nhưng có thể nhìn ra vô cùng nghiêm túc.
Bởi vì trong ảnh đều là cậu và Lục Hách Dương, Lục Hách Dương ôm cậu đang say khướt vào phòng thay đồ, hai người cùng nhau xếp đồ trong máy bán nước ở đại sảnh, cậu dùng gôm đánh đầu cơ của Lục Hách Dương trong phòng bida… Có gần có xa, mờ hồ lẫn rõ ràng, khoảng hơn mười mấy tấm.
Cậu càng xem càng nghiêm túc, sắc mặt Đường Phi Dịch càng trở nên u ám —— Hứa Tắc chưa bao giờ quan tâm quá nhiều đến thứ gì như vậy.
“Xem đủ chưa?” Đường Phi Dịch búng tàn thuốc hỏi.
Hứa Tắc xếp các bức ảnh lại với nhau, bụng ngón tay chạm vào các cạnh, giống như bị ám ảnh cưỡng chế muốn sắp xếp các góc không bằng phẳng lại cho thẳng.


Cậu hỏi: “Anh có ý gì?”
“Tôi nói sao mà cậu lại không nhắc đến chuyện tăng thêm trận đấu nữa, ra là đã vớ được một con gà đẻ trứng vàng.” Đường Phi Dịch dựa vào ghế, đánh giá Hứa Tắc từ trên xuống dưới, “Sao, vào trường dự bị hơn hai năm, cuối cùng cũng thông suốt rồi à?”
Từ lời nói của gã có thể nghe ra được ý tứ là gã đã điều tra Lục Hách Dương, Hứa Tắc đột nhiên nhìn chằm chằm gã, nhưng Đường Phi Dịch lại cười: “Căng thẳng cái gì?”
“Người ta cũng không cần cậu khẩn trương đâu, suy cho cùng cũng là bạn của Cố Quân Trì.” Đường Phi Dịch ném tàn thuốc xuống đất, thứ làm gã phát cáu nhất chính là điểm này, hai alpha đó có quan hệ không bình thường với Cố Quân Trì, nhưng chính mình lại tra không ra bất kỳ thông tin cá nhân nào về bọn họ, có thể giữ bí mật được đến mức này cho thấy gia đình bọn họ ít nhất có bối cảnh ở cấp liên minh.
Đối thủ mạnh không thành vấn đề, bạn sẽ luôn tìm được điểm yếu của hắn, vấn đề chân chính là bạn không biết đối phương lớn mạnh đến bao nhiêu.
Hứa Tắc nhìn gã, vẫn là vẻ mặt lãnh đạm như cũ.

Đường Phi Dịch đứng dậy, đi đến trước mặt Hứa Tắc, lấy những bức ảnh từ trong tay cậu ra, dùng xấp ảnh vỗ vào mặt Hứa Tắc, mỉa mai hỏi: “Cậu đi theo mấy công tử ca nhiều tiền này có vơ vét được gì chưa, sao vẫn đến đây làm thêm thế này?”
“Đây là chuyện của tôi.” Hứa Tắc hơi quay mặt đi, lông mày hơi nhíu lại, “Không liên quan gì đến anh.”
“Không liên quan?” Đường Phi Dịch ném xấp ảnh lên bàn, đột nhiên túm lấy cổ Hứa Tắc đẩy cậu về phía sau, mãi cho đến khi lưng Hứa Tắc đập vào tường.

Lực tay của Đường Phi Dịch rất mạnh, giọng nói trầm thấp vô tình, “Ban đầu là ai tuyển cậu vào đây để cho cậu kiếm ăn hả? Tiền phẫu thuật cho bà ngoại là ai cho cậu mượn dùng gấp? Sao lúc đó cậu không nói là không liên quan gì đến tôi đi?”
Sắc mặt Hứa Tắc nhanh chóng đỏ lên vì ngạt thở, cậu không hề giãy giụa, vừa bình tĩnh vừa khó khăn nói: “Tiền tôi đã trả lại cho anh rồi.”
Cậu không cảm thấy mình nợ Đường Phi Dịch cái gì, ban đầu cho dù không tới đây đánh quyền anh, cậu cũng sẽ tìm chỗ khác đánh.

Nếu không phải vì bản hợp đồng kia, nếu không phải biết rằng sau khi huỷ hợp đồng sẽ bị Đường Phi Dịch quấy rối thậm chí còn tồi tệ hơn, Hứa Tắc đã sớm rời đi rồi.
Mùi tin tức tố của alpha cấp S tràn ra càng kích thích Đường Phi Dịch ra tay ác hơn, gã cười lạnh nói: “Người ta chỉ là đùa giỡn với cậu thôi, cậu sẽ không cho rằng cậu ta sẽ nghiêm túc với loại alpha như cậu đấy chứ? Chỉ là tìm thú vui và mới mẻ mà thôi, một alpha nghèo khổ không cha không mẹ như cậu thì nằm mơ cái gì, cẩn thận cuối cùng chết thế nào cũng không biết.”
Những lời này đối với Hứa Tắc cũng sẽ không tạo thành bao nhiêu tổn thương, suy cho cùng cậu cũng chưa từng mơ mộng như vậy, không cảm thấy trên người mình có gì là thú vui và mới mẻ đáng để được Lục Hách Dương có hứng thú, còn về chuyện ‘alpha nghèo khổ không cha không mẹ’, Đường Phi Dịch cũng không nói sai.

Hứa Tắc không muốn giải thích cũng không phản bác, cổ bị bóp chặt, cũng không có khả năng mở miệng.

Hứa Tắc nhắm hờ mắt, cau mày, Đường Phi Dịch cũng chưa đến mức thực sự muốn cậu chết, không vùng vẫy hay chống cự mới là giải pháp thích hợp nhất, nếu không sẽ rất dễ dàng vướng mắc không thôi.
Tình trạng thiếu oxy từng phút từng giây càng kéo dài, Hứa Tắc cảm thấy tim mình đập lúc nhanh lúc chậm, lúc Đường Phi Dịch rốt cuộc cũng buông tay ra cậu đã đứng không nổi, cúi xuống ho dữ dội, lồng ngực phập phồng.

Hứa Tắc lau mắt, lúc ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Đường Phi Dịch đang trở lại bàn, nhặt những bức ảnh đó lên rồi đốt chúng bằng bật lửa.
Ánh lửa chói mắt, Hứa Tắc lại dụi mắt, sau đó cậu nhìn chằm chằm vào những bức ảnh đang cháy, mãi cho đến khi Đường Phi Dịch ném chúng xuống đất.
Đợi đến khi Đường Phi Dịch mở cửa đi ra ngoài, Hứa Tắc đứng thẳng dậy đi vài bước, ngồi xổm xuống trước đống tro tàn, nhặt một bức ảnh chưa cháy hết lên, dùng tay lau đi.

Bức ảnh vẫn còn hơi ấm, cháy đến mức chỉ còn lại sườn mặt của Lục Hách Dương, cùng với bàn tay của Hứa Tắc ở góc dưới bên phải.
Hứa Tắc đứng dậy, bỏ bức ảnh vào trong cặp sách, xoa xoa cổ rồi lặng lẽ rời khỏi phòng thay đồ.
Tiết học bơi buổi chiều hôm sau, vì sắp đến kỳ thi cuối kỳ nên số người đến lớp đông hơn, sau khi Hứa Tắc luyện tập xong nhìn xung quanh bể bơi nhưng không thấy Lục Hách Dương đâu.

Hứa Tắc trở lại phòng thay đồ, sau khi tắm xong cậu đứng trước tủ quần áo mở điện thoại di động, muốn thử gửi cho Lục Hách Dương một tin nhắn, nói cho anh biết mình ở phòng thay đồ số 4 đợi anh tan học để trả lại áo cho anh.
Hứa Tắc nhấp vào tên của Lục Hách Dương trong danh bạ, cứ gõ rồi lại xoá, là một việc rất đơn giản nhưng cậu cảm thấy giống như tìm từ thế nào cũng không đúng.
Mải mê suy nghĩ đến mức Hứa Tắc thậm chí còn không nhận ra một alpha đang đến gần mình.
Vài giây sau, Hứa Tắc nghe thấy ai đó hỏi cậu: “Cậu viết văn trên điện thoại di động à?”
Tay Hứa Tắc run lên, điện thoại suýt nữa rơi xuống đất.


Cậu có hơi hốt hoảng quay đầu lại, Lục Hách Dương đang đứng ở bên cạnh, anh vừa từ bể bơi đi lên, ngọn tóc vẫn không ngừng nhỏ nước, giọt nước ở trên đường nét cơ bắp lưu loát trượt xuống tạo ra một đạo vết tích.
“Doạ cậu rồi à?” Lục Hách Dương cười, vươn tay vỗ vỗ lưng Hứa Tắc lưng, giống như an ủi một đứa trẻ sợ hãi, nói: “Xin lỗi.”
Hứa Tắc hồi thần, lắc đầu rồi trả lời câu hỏi đầu tiên của Lục Hách Dương: “Tôi đang gửi tin nhắn.”
Cậu vừa nói vừa đưa giao diện điện thoại lên một chút, Lục Hách Dương nhìn lướt qua, hỏi: “Gửi cho tôi à?”
“Ừm.” Hứa Tắc gật đầu, “Định trả áo lại cho cậu.”
Nói xong mới nhớ tới lý do Lục Hách Dương cho mình mượn áo, Hứa Tắc lập tức không nói nữa, đi đến tủ lấy cặp sách.

Cậu đặc biệt bỏ chiếc áo phông trong một cái túi, để riêng biệt vào ngăn thứ hai của chiếc cặp.
“Không cần đâu.” Lục Hách Dương nói.
Hứa Tắc sửng sốt, sau đó lại nhìn anh, muốn giải thích rằng mình đã giặt áo rồi, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ gật đầu.
“Áo vẫn còn mới, giặt xong rồi có mặc thử, phần vai hơi nhỏ.” Lục Hách Dương giải thích, “Cậu mặc rất hợp, nếu muốn thì giữ lại đi.”
Anh không nói “Cho cậu mặc”, cũng không hỏi “Cậu có muốn không”, thay vào đó lại dùng từ “nếu muốn”, đã chừa lại đủ đường lui, nhưng ngược lại lại khiến cho Hứa Tắc lại hoàn toàn không thể từ chối.
Hứa Tắc trầm mặc một hồi, nói: “Cảm ơn.”
Cậu căn bản không nghĩ nhiều đến việc Lục Hách Dương sẽ ra ngoài thế nào với một chiếc áo không vừa vặn, Lục Hách Dương nói cái gì thì cậu nghe cái đó, tin cái đó, không chút nghi ngờ.
Một sợi tóc rơi xuống trán Lục Hách Dương, Hứa Tắc nhìn thấy, cậu giơ tay lên, chỉ vào mặt Lục Hách Dương: “Có tóc kìa.”
Lục Hách Dương không động, chỉ nhìn cậu, Hứa Tắc dừng một chút, sau đó đưa tay nhẹ nhàng lấy đi sợi tóc gãy.

Một giọt nước lăn xuống sống mũi của Lục Hách Dương, Hứa Tắc thuận tay lau đi.
Không biết vì sao, xung quanh đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, Hứa Tắc mơ hồ cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, kỳ quái đến mức khiến cho cậu cụp mắt xuống, không dám nhìn Lục Hách Dương.
Ánh mắt Lục Hách Dương từ trên mắt Hứa Tắc quét xuống miệng, lại quét xuống dưới, sau đó dừng lại.

Anh không chút dấu vết tiến lại gần một chút, kéo chiếc khăn quấn quanh cổ Hứa Tắc sang một bên.
Một vết bầm màu tím xanh vắt ngang giữa cổ Hứa Tắc, bị làn da trắng làm cho càng thêm rõ ràng.
Bầu không khí kỳ quái biến mất, Hứa Tắc nhận ra Lục Hách Dương đã nhìn thấy những gì.

Hứa Tắc cả ngày đều không để ý dấu vết bóp cổ này, giống như cậu chưa bao giờ quan tâm đến những vết thương khi đánh quyền anh.

Nhưng ở trước mặt Lục Hách Dương, Hứa Tắc không có cách nào không quan tâm.
Cậu cố tình quấn chiếc khăn tắm chặt hơn một chút, nhưng Lục Hách Dương đã nắm lấy cổ tay ngăn cậu lại, sau đó dùng tay kia lôi chiếc khăn tắm trên cổ Hứa Tắc xuống.
“Làm sao vậy?” Lục Hách Dương hỏi.
Trông anh rất bình tĩnh, Hứa Tắc cho rằng Lục Hách Dương chỉ thuận miệng hỏi một câu, vì vậy cậu dùng một câu nói dối sứt sẹo: “Hôm qua có thi đấu nên bị thương chút thôi.”
Đương nhiên Lục Hách Dương không dễ bị lừa như vậy, bóp cổ trên võ đài cũng giống như giật tóc hoặc dùng móng tay cào người, đó là những động tác mà võ sĩ sẽ không làm, hơn nữa trên sàn đấu quyền anh dưới lòng đất đó, bóp cổ là quá nhàm chán và hạ cấp.
“Thật sao?” Lục Hách Dương nhìn biểu tình trốn tránh rõ ràng của Hứa Tắc, nói: “Hứa Tắc, nhìn tôi.”
Hứa Tắc có hơi khẩn trương chớp mắt, ngẩng đầu nhìn anh.
Cậu còn chưa kịp nhìn vào mắt Lục Hách Dương, Lục Hách Dương đã nắm lấy cổ cậu.
Nói là “nắm” kỳ thực cũng không đúng, bởi vì Lục Hách Dương hầu như không dùng chút sức lực nào, lực đạo rất nhẹ, anh hơi móc lấy cổ Hứa Tắc, đẩy cậu một bước về sau dựa vào tủ quần áo.
Động mạch cổ của Hứa Tắc đang đập đến hữu lực và nhanh chóng trong lòng bàn tay, hổ khẩu của Lục Hách Dương trùng khớp với vết tích trên cổ cậu.

Hứa Tắc hoàn toàn không phản kháng, thậm chí còn là một loại phục tùng mù quáng, cậu nhìn vào mặt Lục Hách Dương, nhưng Lục Hách Dương đã không còn nhìn cậu nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào cổ cậu.
Lục Hách Dương hỏi Hứa Tắc: “Có thể nói cho tôi biết là ai làm không?”
Trong lòng anh đã có câu trả lời, nhưng anh vẫn muốn nghe câu trả lời của Hứa Tắc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi