LỜI NGUYỀN CHUNG TÌNH

Kiều Vũ Phi bị bột phấn kia văng vào mắt vừa đau vừa rát, nhất thời không thể nhìn thấy lại bị trúng một chưởng khá nặng tổn thương đến nội thể cho nên phải ôm ngực ngã xuống. Đinh Ngọc Phụng từ xa bước đến nhìn thấy Kiều Vũ Phi như thế, hoảng hốt nên vội vã chạy đến gần. Binh sĩ của Kiều gia quân thấy nàng một thân y phục nam trang, lại còn mang hài buộc đai có kí hiệu của quân doanh Bạo Vũ vương liền lập tức hướng vũ khí xung quanh nàng. Đinh Ngọc Phụng tiến lên không được, lùi lại cũng không xong. Nhìn Kiều Vũ Phi biểu lộ thương thế thê thảm, nàng nóng ruột đến không kìm giữ nổi liền quay sang các binh sĩ, ánh mắt khổ sở khẩn cầu. Nàng còn chưa kịp mở miệng thoát lời thì một binh sĩ trong đoàn người nhận ra nàng nên lớn tiếng nói:

- Hắn chính là Đinh Trọng. Mọi người cẩn thận!

Binh sĩ kia vừa dứt lời, từ trong đoàn binh sĩ, một tiểu thiếu niên y phục tiên phong từ trong đoàn người bất ngờ xăm tới vung kiếm hét lớn:

- Đinh Trọng! Súc sinh ngươi! Mau đền mạng cho phụ thân ta!

Dứt lời, thiếu niên ấy phóng kiếm muốn đoạt mạng Đinh Ngọc Phụng. Đinh Ngọc Phụng lập tức thoái lui, đồng thời nhanh nhẹn gạt ra mũi kiếm của thiếu niên ấy. Thiếu niên này độ khoảng mười năm tuổi, khuôn mặt trẻ trung thế nhưng ngập tràn lửa hận. Đinh Ngọc Phụng cũng không biết mình đắc tội người này lúc nào mà hắn nhất mực muốn đoạt mạng nàng nhưng dù sao thiếu niên này cũng là người của Kiều gia quân, nàng cũng không muốn lại ra tay với hắn cho nên chỉ gạt hắn sang một bên rồi chớp cơ hội khinh công lên muốn phi đến chỗ của Kiều Vũ Phi. Chẳng ngờ đám thủ hạ của Kiều gia này tuyệt nhiên không dễ bỏ qua nàng. Bọn họ phóng dây thừng buộc vào chân nàng kéo mạnh xuống áp chế. Đinh Ngọc Phụng không còn cách nào buộc phải xuất chiêu. Hơn ba mươi binh sĩ cầm vũ khí vây quanh tương đấu với nàng. Kiều Vũ Phi cách đó không xa nhưng không thể nhìn thấy. Mắt nàng bị bột thạch cao văng trúng. Cạnh bên là bờ sông, thế nhưng thạch cao vào nước sẽ có phản ứng nguy hiểm với mắt nên làm sao nàng dám rửa mắt? Bởi vậy, nghe tiếng binh sĩ hò reo, lại nghe tiếng binh khí khua vào nhau khiến nàng rối rắm. Nàng nhắm mắt, chịu đựng đau rát lần mò theo hướng đám đông hét to lên:

- Dừng tay! Dừng tay lại ngay!

Đám binh sĩ nghe nàng ra lệnh, liền lập tức thu chiêu. Đinh Ngọc Phụng được giải nguy, nhìn thấy Kiều Vũ Phi đang khốn khổ lần mò tìm đến chỗ nàng, nàng lập tức hướng chạy đến. Nào ngờ, nàng vừa xoay lưng đi không kịp phòng bị, tiểu thiếu niên lúc nãy bất ngờ từ phía sau phóng đến một kiếm. Vốn là nhát kiếm này là muốn đoạt mạng Đinh Ngọc Phụng lại không nghĩ đến Kiều Vũ Phi tuy không nhìn thấy nhưng tai vẫn nghe được âm sắc chuyển động của binh khí nên lập tức rướn mình tiến lên hứng đỡ luồng sát khí ngùn ngụt kia. Khoảnh khắc lưỡi kiếm vừa chạm đến trước bụng nàng, một viên đá từ phía xa thần tốc phóng tới bắn gãy đôi thanh kiếm trong tay thiếu niên kia kịp lúc giải nguy cho Kiều Vũ Phi trước cái chết trong gang tấc. Giây phút bàng hoàng kinh ngỡ, Đinh Ngọc Phụng níu chặt Kiều Vũ Phi đầy lo lắng, xúc động quan tâm đắm đuối nhìn nàng. Kiều Vũ Phi sau phen hốt hoảng cũng ôm chặt người trong lòng. Nữ nhân này là người quan trọng nhất, quí báu nhất đối với nàng. Không cần biết có bao nhiêu hiểu lầm, bao nhiêu gút mắc, nàng vẫn lựa chọn tin tưởng tuyệt đối với nữ nhân này.

Trước mắt, các binh sĩ Kiều gia vẫn đang nhìn chằm chằm các nàng mà Kiều Vũ Phi vẫn không chịu nới tay buông Đinh Ngọc Phụng ra. Đến khi Lâm Dĩ Thông, người vừa rồi đã kịp lúc triển công dùng đá bắn gãy thanh kiếm vừa hay cứu cho Kiều Vũ Phi một mạng, lão gấp gáp bước đến trước hai nàng, sắc mặt lo lắng nhìn cả hai, nhưng nói với Kiều Vũ Phi bằng giọng đầy hoảng loạn lo lắng:

- Kiều nhị ngươi còn ở đây ngớ ngẩn ư? Chúng ta trúng kế rồi! Gian tặc Ngô Thế Minh thừa lúc chúng ta dồn chủ lực đối phó với Đinh Trọng đã đột kích doanh trại Lương gia. Nha đầu ngốc Mẫn Doanh cùng nữ nhân họ Đinh các ngươi bắt được hôm ấy cũng bị Ngô Thế Minh đưa đi rồi! Tùng Anh vì nóng lòng cứu tỉ đã vội vã dẫn theo năm trăm kỵ binh đuổi theo. Ngươi lập tức phái viện binh theo giúp hắn mau!

------------------------

Trong kinh thành, sau mấy ngày bị sức ép từ các đại thần, Lý quí phi hết phương chống đỡ chỉ đành bế triều mặc kệ cho bá quan phản đối dậy sóng ở Chính sự điện. Mấy trăm đại thần đồng lòng với nhau quì ở bên ngoài ngọ môn, ép Lý quí phi và hoàng hậu phải nhượng lại quyền nhiếp chính cho Lưu Hoành. Lý quý phi nhìn bản tấu chương của các đại thần dâng lên, rồi lại nhìn sang bản thánh chỉ mà bè đãng của Lưu Hoành đã soạn sẵn đưa đến chỗ nàng. Thật buồn cười thay! Lưu Hoành quả nhiên là một quyền thần âm hiểm đáng sợ! Cũng không hiểu vì sao hắn đã có bản lĩnh nắm hết toàn bộ cục diện triều đình. Thế lực của hắn thừa sức nuốt gọn đám cung nhân hoàng gia yếu ớt các nàng vậy mà lại phải mất tâm tư vòng vo từng bước dồn bức các nàng? Lẽ nào hắn còn muốn truy đoạt điều gì ở chỗ các nữ lưu yếu nhược các nàng đây?

Mặc cho bên ngoài đám quần thần kiên trì ngoan cố bày tỏ kháng nghị, bên trong tẩm cung, Lý quí phi vẫn điềm đạm ngồi một mình luyện chữ. Tiểu quốc vương Đinh Hạo nằm trong chiếc nôi cạnh bên nàng không ngừng khóc thét, nàng cũng không bận tâm nhìn đến. Hai cận vệ thân tín là Thành Phong và Thành Kì ở bên ngoài nóng ruột, mấy lần nhìn vào thấy Lý quí phi cứ như thế, cũng không biết nên phải làm sao? Cho đến khi Thành Vũ, người phụng mệnh đi tầm tung tích của Lý Thần từ xa trở về xin được tấn kiến. Lý Dung Uyển mới ngước lên, chờ nghe Thành Vũ báo lại tin tức. Chỉ thấy nam nhân phong sương đầy mặt, thương tích khắp thân này bôn ba bấy lâu trở về lại chỉ lắc đầu, buồn rầu đáp: Sau trận chiến ở Thải Thụ cốc, toàn bộ binh mã theo chân Lý thống lĩnh đều bị tiêu diệt. Lý thống lĩnh bị người của Quang Mục trại đưa lên núi. Bởi vì Quang Mục trại canh phòng quá cẩn mặt, đến lúc hắn lên được đỉnh núi nhưng chưa thăm dò được gì đã bị các cao thủ trong sơn trại đả thương suýt nữa thì không còn mạng trở về.

Lý quí phi nghe xong không nói gì chỉ nhẹ nhàng khoát tay bảo Thành Vũ ra ngoài. Thành Vũ nhìn vẻ mặt thất vọng của nàng, lại nhìn sang tiểu quốc vương Đinh Hạo đang khóc đến não lòng, hắn có cảm giác áy náy vì sự bất lực của mình. Tính hình trước mắt thế này, hắn, Thành Phong, Thành Kì đều biết rõ dù Lý quí phi cùng bọn hắn có nắm hết được binh mã cấm quân cũng vô ích thôi. Thế cuộc trong triều Lưu Hoành đã nắm được trong tay từ sớm. Vào đến bước này, thật sự không còn ai có khả năng ngăn cản được Lưu Hoành.

Ba người Thành Vũ, Thành Phòng, Thành Kì là ba tử sĩ vô cùng trung thành với Lý Dung Uyển. Bọn họ đều là con cháu của thuộc hạ đắc lực của Lý gia, nhận ơn Lý gia. Năm xưa Lý gia đại bại, họ cùng huynh muội Lý Thành, Lý Dung Uyển tháo chạy trong đêm. Bao nhiêu năm trôi qua, dù trong hoàn cảnh khốn khó hiểm nguy thế nào, họ vẫn theo bên Lý gia cúc cung tận tụy. Lý Thành mất, đại nghiệp phục hưng Lý gia để lại cho Lý Dung Uyển. Lý Dung Uyển lại đem một kẻ thân phận không đơn giản họ Kiều kia đưa vào Lý gia. Ban đầu, bọn Thành Vũ, Thành Phong hết sức bâng khuâng và bất an. Đến khi nghe Lý Dung Uyển nói về truyền thuyết long châu và dự đoán tương lai vận mệnh của Lý Thần, mới đầu họ còn không tin nhưng sau khi vào cung, mắt tận mắt thấy Lý Thần liên tục phong quang thăng vận, gặp hiểm hóa an một cách thần thánh. Bọn họ bắt đầu tín nhiệm và đặt kì vọng vào người này.

Lý Dung Uyển nghĩ rất xa. Họ Lý nhà nàng là bị họ Đinh và họ Lưu của Lưu Hoành diệt môn. Bây giờ nàng gả cho Đinh vương, dù cho con nàng có kế thừa đại thống vẫn là mang họ Đinh. Đối với Đinh gia nàng cũng không thể thẳng tay triệt hạ để trả lại mối hận ngày xưa. Hơn nữa, nàng một nữ lưu đơn độc ở thân phận thái hậu cũng không dễ dàng gì khuếch trương thế lực họ Lý, phục hưng Lý tộc hùng mạnh để an lòng phụ thân và đại ca nơi chín suối. Bởi vậy, nàng bồi đắp Lý Thần. Nếu kẻ này thật sự viên mãn đại thành, họ Lý mà hắn mang là họ Lý của nàng. Mỗi một bước thăng tiến của Lý Thần, những người trong Lý gia cũng được hưởng may mắn theo. Quả nhiên chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, Lý Thần thật sự đắc lên vị trí thống lĩnh, nắm quyền đại quân. Rất nhiều thân tín của Lý Dung Uyển cũng nhờ tiến cử của người này mà ứng vào cái vị trí chủ chốt. Ấy nhưng nàng sai ở một chỗ quá vội vã tranh thủ thế lực của mình mà để Lý Thần ở ngay thời điểm quan trọng lại mất tung tích. Nàng đã dàn hết các bước, rốt cuộc lại sai ở một bước nhỏ làm hỏng cả thế cuộc.

Lúc này, hoàng cung lâm nguy, Lưu Hoành đã bức Lý Dung Uyển nàng và ấu chúa đến cùng đường. Thành Vũ, Thành Phong, Thành Kì nhìn nhau đầy âu lo. Trước mắt không còn cách nào. Thành Phong thở dài một tiếng rồi mạnh dạn bước vào, khom lưng chắp tay bẩm với Lý Dung Uyển:

- Bẩm quí phi! Đại thế đã nước này, hay là chúng thuộc hạ hộ tống người cùng ấu chúa rời đi trước?

- Đi đâu? – Lý Dung Uyển tỉnh khô hỏi.

- Bẩm. Rời khỏi hoàng thành đến nơi an toàn, dựng lại cơ nghiệp tìm thời cơ tái khởi.

- Ha ha ha!

Lý Dung Uyển còn chưa kịp đáp lời Thành Phong thì đã bị tiếng cười ngạo kia làm kinh thót. Ba người Thành Phong, Thành Vũ, Thành Kì thấy kẻ đến lập tức thủ thế bảo hộ cho Lý Dung Uyển. Người tiến vào là Lưu Hoành. Phía sau hắn là một nhóm cấm vệ quân cùng cung tuyển thủ chờ sẵn. Lưu Hoành bước đến tay chắp sau lưng, mắt nhìn về phía Lý Dung Uyển và tiểu quốc vương Đinh Hạo:

- Nhanh như vậy đã muốn đi rồi sao? Lý quí phi, ván cờ còn chưa hết nàng đã vội như thế, ta...thất vọng đấy!

-------------------

Trong một gian phòng, Lương Mẫn Doanh cùng Đinh Thái Ninh bị cột chặt vào nhau. Ở bên ngoài huyên náo tiếng các binh sĩ của Ngô Thế Minh. Ở bên trong, hai nàng người thì vật vờ như sắp chết, người thì oằn mình cố hết sức tháo dây trói thoát thân.

Thật đáng hận! Ngô Thế Minh giương đông kích tây, đánh lạc hướng quân chủ lực của Lương gia và Kiều gia khiến nàng còn nghĩ hắn muốn giải cứu cho Đinh Trọng nhưng hóa ra là muốn công đánh doanh trại của nàng. Khi Lương Mẫn Doanh phát hiện ra thì đã muộn. Mấy trăm người còn lại trong doanh trại bị hai vạn quân của Ngô Thế Minh san bằng. Nàng và Đinh Thái Ninh đang tạm trú dưỡng thương ở doanh trại của nàng chạy không khỏi bị Ngô Thế Minh bắt lại. Ngô Thế Minh đối với hai nàng sắc ý lộ rõ nhưng cũng ngại người của Lương gia, Kiều gia sẽ đuổi kịp đến nên phải tức tốc rút binh chạy về lãnh cứ. Suốt chặng đường dài, Lương Mẫn Doanh và Đinh Thái Ninh bị trói, nhốt vào xe tù dẫn đi, đối với một người bị thương mất máu trầm trọng như Thái Ninh thật sự khổ ách khôn cùng. Bởi vậy, sau chặng đường, nàng gần như cùng kiệt sức lực, xụi lơ tựa cả người vào Lương Mẫn Doanh. Lương Mẫn Doanh đối với Đinh Thái Ninh không ghét nhưng cũng không thiện cảm. Nàng ấy dù sao cũng là người họ Đinh, lại còn là tỉ muội với Đinh Ngọc Phụng. Huống hồ chi Kiều Vũ Phi đối với nàng ấy cũng ám muội khó lường. Nàng ủy khuất chính mình tạm lưu nàng ấy chính là muốn tìm cơ hội thăm dò, đồng thời cũng là muốn nhân lúc này kéo Kiều Vũ Phi gần lại nàng hơn một chút. Thế mà đùng một cái, bây giờ nàng và Đinh Thái Ninh rơi vào tay kẻ địch. Thật tình không nghĩ lại xảy ra tình huống oái oăm thế này! Lúc này, nhìn Đinh Thái Ninh cả người mềm rũ gục lên vai nàng, thật muốn đẩy mạnh một phát xô ngã nàng ta. Đã vậy, suốt lúc hôn mê tiểu thụy nương còn luôn miệng ê a rên rĩ, cái gì mà "Thần...Thần"...Thật, Lương Mẫn Doanh nghe đến phát bực. Nếu không phải niệm tình vì thương cảm nhân đạo, nàng thật muốn ném Đinh Thái Ninh này ra xa.

- Lý...Thần...thiếp...thiếp rất nhớ chàng!

Đinh Thái Ninh mê man, mặt áp bên vai Lương Mẫn Doanh, chợt run run khóe môi bập bẹ mấy lời. Lương Mẫn Doanh vừa nghe xong, liền không nhịn nổi sinh khí, đẩy nàng một cái, vừa ghét bỏ nghiến răng:

- Hừm! Thật khốn kiếp! Thiên hạ này bộ hết nam nhân hay sao mà nữ nhân Đinh gia các người đều nhất định phải chọn người đó? Đinh Thái Ninh ngươi so với Đinh Ngọc Phụng còn phiền toái và đáng ghét hơn! Được rồi! Ngươi cứ ở đây mà chờ Lý Thần của ngươi đến cứu ngươi đi! Ta tự mình thoát được cũng không muốn rước thêm phiền phức như ngươi về mình!

Nàng nói xong, cũng vừa lúc bứt được dây trói vừa đang định đứng lên thì nghe có tiếng bước chân dồn dập đang tiến đến trước phòng. Ngay lập tức, nàng trở lại vị trí cũ, ngồi đối lưng với Đinh Thái Ninh, giả vờ như còn đang bị trói.

Cửa phòng mở ra, một nữ nhân trung niên mập mạp tốt người, ăn mặc diêm dúa dẫn theo hai người nữa bước đến đỡ lấy Đinh Thái Ninh muốn đưa đi. Lương Mẫn Doanh làm ra vẻ kinh hoảng, như rất lo lắng cho Đinh Thái Ninh lên tiếng hỏi:

- Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi đưa nàng ấy đi đâu?

- Hôm nay là ngày lành tháng tốt. Ngô sứ quân lại vừa thắng trận trở về cho nên muốn chuyện tốt nhân đôi, cùng Đinh cô nương này cử hành hôn sự. Thế nào? Nếu như nàng cũng muốn thoát khỏi nơi này thì ngoan ngoãn một chút. Bà mối ta đây sẽ nói tốt cho nàng trước mặt Ngô sứ quân. Biết điều một chút, lần sau sẽ đến lượt nàng bước vào ngưỡng cửa Ngô gia.

Lương Mẫn Doanh muốn phỉ nhổ trong lòng. Nhìn mụ mối kia cùng hai ả nữ nô hối hả dìu Đinh Thái Ninh đi mà cảm thấy chán ghét vô cùng. Hừm! Lương Mẫn Doanh nàng mà muốn bước vào ngưỡng cửa Ngô gia của Ngô Thế Minh kia sao? Nàng mà bước vào chính là để lấy đầu của Ngô Thế Minh hắn thì có!

Ngẫm nghĩ đến cái vẻ mặt kiêu ngạo hách dịch của Ngô Thế Minh, lại nhớ đến ánh mắt sắc bén của hắn ngày hôm ấy khi nàng bước vào giải vây cho Kiều gia. Ngô Thế Minh hắn thật sự đối với Đinh Thái Ninh dục tâm khó nén. Ngay cả khi Đinh Thái Ninh thương tích chưa khỏi, rũ rượi thảm thương đến như thế kia mà hắn cũng không buông tha, nhất mực đưa nàng đi. Lương Mẫn Doanh nghĩ nghĩ, trong lòng bất nhẫn không dằn được. Nói như thế nào nàng và Đinh Thái Ninh cũng xem như cùng chung cảnh ngộ. Cũng đều là nữ nhân với nhau, để mặc nàng ấy bị hại thì lương tâm nàng cũng không dễ chịu gì đâu. Nghĩ vậy, Lương Mẫn Doanh lập tức bật dậy, nhân bên ngoài không ai phát hiện, nàng lẽn ra tìm đường đến hậu viện nội phủ. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi