LỜI NGUYỀN CHUNG TÌNH

Khi Lương Tùng Anh hộ tống Lương Mẫn Doanh cùng Đinh Thái Ninh về đến chỗ đóng quân ở biên quan lĩnh Tây, gặp được Lâm Dĩ Thông và các tướng mới biết việc Kiều Vũ Phi bỏ lại soái ấn một mình bỏ đi. Đừng nói Lương Mẫn Doanh không sao hiểu nổi, cả những binh tướng quân Kiều gia hôm ấy cũng đến Đoạn Phong Thạch chứng kiến cũng không thể biết được chuyện gì đã xảy ra với Kiều Vũ Phi. Sau khi nghe hết mọi người nói qua một phen, Lâm Dĩ Thông và Lương Mẫn Doanh mới từ từ xâu chuỗi lại. Tuy rằng những thủ hạ chứng kiến cũng có nói qua Kiều Vũ Phi bị chấn động do sét đánh kiếm đâm, nhưng có lẽ thương tổn nội tâm mới khiến Kiều Vũ Phi đột nhiên bỏ mặc tất cả. Và tất nhiên nguyên nhân khiến nàng thay đổi tâm tính chính là ở Đinh Ngọc Phụng mà ra. Vấn đề phải biết tại vì sao Đinh Ngọc Phụng nhảy vực? Là Đinh Ngọc Phụng buông mình xuống vực Kiều Vũ Phi mới chém Đinh Trọng sau. Nói như vậy có thể nào ở đây đã xảy ra khúc mắc gì đó?

Lâm Dĩ Thông tay chắp sau lưng bước tới bước lui, vừa trầm ngâm vừa lầm bầm nói:

- Ngọc Phụng cũng không phải một nữ tử cạn suy tự mình tìm đường chết. Chắc hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó quá mức chấp nhận với nàng ta. Hừm! Nhưng mà phải là điều gì đây? Trừ phi...

- Phi nhi! Phi nhi ở đâu? Ta muốn gặp nó.

Một giọng nữ xúc động vội vã vừa đi vừa gọi lớn tên Vũ Phi. Lương Mẫn Doanh và Lâm Dĩ Thông vén trướng bước ra vừa đúng lúc người bên ngoài cũng tiến vào đến. Nhận ra là hai vị thân mẫu và chính mẫu của Kiều Vũ Phi, Lâm Dĩ Thông và Lương Mẫn Doanh đều gật đầu cúi chào. Dương Xuân Hoa đi trước Lục Hồng, vừa gấp vừa rối nhìn hết cả doanh trướng lại không thấy bóng Kiều Vũ Phi đâu. Nàng loạn đến run lên, biểu hiện thật khó hiểu. Lục Hồng sợ nàng làm mọi người căng thẳng mới nhẹ giật ngón tay ra hiệu, nào ngờ Dương Xuân Hoa còn tức giận hơn, giũ mạnh tay Lục Hồng ra, gắt quát:

- Muội thật sự là quá đáng! Chuyện muội làm khổ cho Phi nhi, ta nhất định sẽ tính với muội. Bây giờ phải gặp Phi nhi trước. Ta muốn biết mẫu thân của nó hiện tại ra sao? Vân Thanh tỉ bởi vì kì dị nên cả đời đã khổ, cả đến đứa nhỏ của nàng cũng...

- Đại phu nhân, người nói... cái gì mẫu thân, cái gì đứa nhỏ, thế nào là Vân Thanh cả đời kì dị...

- Vân Thanh kì dị...Không lẽ đang nói là Dị Y Liễu Vân Thanh?

Một câu nghi vấn của Lâm Dĩ Thông khiến tất cả mọi người đều sửng sốt. Dương Xuân Hoa ánh mắt đầy mong đợi nhìn về Lâm Dĩ Thông truy hỏi thêm về Liễu Vân Thanh. Trong khi đó, Lương Mẫn Doanh đã bắt đầu nảy ra một hướng suy nghĩ. Nàng từng nghe qua chuyện cũ năm xưa Dị Y Liễu Vân Thanh lừng danh thiên hạ, sau lại bị hại trọng thương ẩn ở Thánh Y cung. Sau đó Đinh Dũng nguy ngập tìm tới cầu cứu ở Thánh y cung, rốt cuộc không hiểu làm sao một đại thần y chuyên về dị thuật thay thân hoán thể lại tự hiến mình dâng tim cứu mạng cho Đinh Dũng hồi sinh. Mới đầu, nàng nghe câu chuyện cảm thấy có chút không đúng, bởi vì Liễu Vân Thanh và Đinh Dũng hai nam nhân xa lạ, không ân không nghĩa sao lại có thể vì cứu người mà bỏ cả mạng mình. Nhưng bây giờ nghe ra Liễu Vân Thanh là nữ nhân, lại còn có cả con nữa. Khiến một nữ nhân hi sinh có thể là vì đó là người đàn ông của nàng ấy. Ý nghĩ này khiến Lương Mẫn Doanh bất chợt liên tưởng đến một chuyện nữa, cái bớt của Kiều Vũ Phi và Đinh Thái Ninh giống nhau. Oao! Nếu thật đúng như nàng nghĩ lẽ nào Kiều Vũ Phi và Đinh Ngọc Phụng cũng là...

- Rốt cuộc thì ta đã hiểu tại sao Đinh Ngọc Phụng tự vẫn, Kiều Vũ Phi phát điên rồi!

- Hả?

- Là sao vậy tam tỉ? – Lâm Dĩ Thông cùng tiểu tử Lương Tùng Anh đồng loạt lên tiếng.

- Bởi vì họ là tỉ...là huynh muội của nhau. 

Bởi vì nghĩ cho quân doanh đang trong lúc bối rối, Lương Mẫn Doanh không dám tùy tiện vạch ra thân phận của Kiều Vũ Phi sợ rằng binh loạn quân tan, lòng người nghi sợ.

- Ngươi...ngươi nói làm sao? Ngươi nói cho rõ đi!

Người nói câu này lại là Đinh Thái Ninh từ bên ngoài tiến vô. Nàng một thân y phục võ binh của Lương Mẫn Doanh đưa cho, đầu tóc lại để xõa, vẻ mặt đầy kinh sợ hoang mang nhìn Lương Mẫn Doanh truy vấn. Lương Mẫn Doanh khẽ thở dài một tiếng, bước đến cạnh bên Đinh Thái Ninh, ánh mắt đảo xuống vị trí cái bớt trên gần cổ nàng rồi quay sang nhìn mọi người ở phía sau lưng, thật chậm từng lời phân tích nói:

- Nếu như ta đoán không nhầm cái bớt mà Kiều Vũ Phi có là di truyền từ Đinh Dũng.

- Ngươi nói bậy! – Đinh Thái Ninh hoảng sợ thét lên. – Ngươi thật sự là nói điên! Lý Thần...Kiều Vũ Phi cùng ta sao có thể là huynh muội huyết thống? Ngươi...họ Lương đáng ghét! Ngươi thua cho hoàng tỉ của ta, không được trái tim của Lý Thần đại ca lại đi nói Đinh gia ta cùng huynh ấy là huynh muội. Ngươi rõ ràng là nói bậy!

Ngay lúc ấy, Lục Hồng đứng ở phía sau, vô tình nhìn thấy trong đống y phục Kiều Vũ Phi để lại trong rương có lộ một chiếc khăn kì lạ. Nàng cầm lấy mở ra nhìn xem, sau đó thì suýt há hốc miệng. Trước mặt còn có mấy nam nhân Lâm Dĩ Thông, Lương Tùng Anh và vài vị tướng lĩnh, vật này thì cực kì khiếm nhã nếu để bị nam nhân thấy qua. Nàng vụng trộm đưa cho Dương Xuân Hoa xem, vừa nháy nháy ánh mắt ngã ý. Nhưng Dương Xuân Hoa lại không nhìn đến ánh mắt, thấy màu máu khô lại trên chiếc khăn, thân là một nữ nhân trung niên nàng hiển nhiên đã hiểu.

- Đinh Thái Ninh?

Ba chữ này thêu rất nổi. Ngoài ra còn có thêu thêm một tổ uyên ương với hai chú chim đang quyến luyến cùng một dòng chữ hứa hẹn "nguyện làm uyên ương không làm tiên". Đây còn không phải hẹn ước định duyên thì còn là gì nữa? Nhưng vấn đề làm hai bà mẹ đau đầu nhất, chỉ có hai người rõ Phi nhi của hai người chính là nữ nhân. Thế hai nữ nhân với nhau định tình thì vết máu trên khăn thêu trông như thể lạc hồng là từ đâu mà đến?

Trong lúc hai vị mẫu thân khả kính của Kiều gia đang cầm khư khư chiếc khăn "thần thánh" ấy thì Đinh Thái Ninh cũng phóng mắt tới, nhận ra vật ấy là của mình thế nhưng vết máu trên kia...

- Ta...ta không biết đâu. Khăn là ta thêu tặng cho huynh ấy. Nhưng máu đó...không liên quan đến ta. – Nàng là buột miệng nói ra. Cái gọi là có tật chột dạ chính là vậy!

Lương Mẫn Doanh cũng nhìn được chiếc khăn ấy. Ngày đó ở doanh trại Lương gia, cũng không biết vì sao nàng nửa đêm bị điểm mê hương, khi tỉnh ra thì thấy mình đang nằm cùng cạnh bên Kiều Vũ Phi còn cùng nàng ta ôm ấp. Tất nhiên ở tình huống như thế chính nàng cũng choáng váng, hoảng hốt một phen nhưng khi bình tĩnh lại dần hiểu ra trong mình không có gì khác lạ, hẳn là không thể có gì xảy ra với Kiều Vũ Phi. Vậy thì chiếc khăn kia...tuyệt không dính dán đến nàng.

Nhác thấy Đinh tiểu công chúa một thân cương quyết si tình, không ngại nguy hiểm trùng vây một mình bôn ba từ kinh thành đến để tìm tình lang của nàng ấy. Thế nhưng gặp bao nhiêu nguy hiểm lại không tương ngộ được với tình lang. Đã như vậy còn vỡ chuyện ra tình lang có khi là ca ca thất lạc. Bởi thế với dấu vết hoan ái mà Kiều Vũ Phi giữ lại có khi là chứng cứ buộc tội hai người loạn luân. Đinh Thái Ninh vừa sợ vừa lo, không cũng kém phần uất ức. Đến lúc này nàng mới sực phát hiện nàng yêu thích Lý Thần đại ca là bởi vì đó là nam nhân đầu tiên khiến cho nàng có cảm giác ngưỡng mộ và được che chở. Ấy nhưng thật không hiểu vì sao gần đây cái cảm giác ấy mỗi khi nghĩ về Lý Thần đại ca đều đã không còn như trước nữa. Nếu đã như thế thì tội tình gì nàng lại nhận tiếng loạn luân?

Nghe thấy Đinh Thái Ninh phủ nhận xong, mọi người cũng không biết sao đều nhìn về Lương Mẫn Doanh hết. Lương Mẫn Doanh bất ngờ bị chiếu tướng, nàng trợn mắt lên, nhếch môi cười mà như không cười bảo:

- Sao lại nhìn ta? Thật sự ta cũng muốn là của ta lắm! Đáng tiếc họ Kiều kia thích hợp làm... tiểu đệ của ta hơn!

-------------------

Trong kinh thành, Lưu Hoành sau khi tiến quân thâu tóm ổn định an trí kinh thành, đám thủ hạ cũng ra sức ra tài văn võ vẽ vời cho Lưu Hoành cái lí hợp lẽ hợp thời để hắn "thừa thiên mệnh lĩnh hoàng vị". Lưu Hoành xưng Lưu vương, hiệu Thiên Thịnh bố cáo thiên hạ để cả nước qui phục tân quân.

Trong hậu cung, Lý Dung Uyển vẫn còn hôn mê sâu, được hoàng hậu Trần Ý Đình ngày đêm bên cạnh chăm sóc. Tiểu quốc vương "thoái vị" Đinh Hạo bị Lưu Hoành giam giữ riêng, cử người chăm sóc. Hoàng hậu lúc này mới thật sự lắc đầu thán nể với mưu trí của Lý Dung Uyển. Nàng ấy đã tính rất xa, đem tiểu Đinh Hạo đi giấu, lại tìm về một đứa nhỏ thay thế chính vì đã biết trước có ngày hôm nay. Bây giờ dù nàng và tiểu "Đinh Hạo" có gặp không may thì Đinh Hạo thật vẫn bình an ở bên ngoài cung trưởng thành tự tại. Ngẫm ra Lý Dung Uyển nàng ấy cũng là một nữ hào kiệt. Nàng ấy thông minh, bản lĩnh và mưu lược sâu xa. Chỉ đáng tiếc nàng không có được người tài tận tâm giúp đỡ, đã vậy thế lực mỏng không làm sao đấu nổi với Lưu Hoành, kẻ đã một tay che trời nuốt cả quốc gia. Nàng ấy rơi vào cảnh này là chuyện tất yếu trước sau sẽ xảy ra thôi, tuy rằng có chút đáng tiếc nhưng cũng đều là số mệnh.

Bây giờ đến cả nàng cũng ở vào miệng hổ, Lưu Hoành kia tuyệt đối sẽ không để các nàng sống sót mà rời đi nhưng bởi vì để cứu được Lý Dung Uyển ra nàng không ngại liều mình một chuyến. Thứ mà Lưu Hoành muốn chỉ có một mình nàng biết và chỉ có nàng mới khai mở được cơ quan của nơi đó. Nàng muốn nhân lúc cùng Lưu Hoành đi lấy tìm cơ hội đưa Lý Dung Uyển cùng thoát thân. Mọi chuyện nàng đã dự tính thật chu đáo chỉ còn đợi đến lúc, hi vọng sẽ qua được Lưu Hoành.

Theo ý của Trần Ý Đình, Lưu Hoành đem cả đại giá đưa hắn, nàng và hơn ba ngàn binh sĩ tiến đến núi Thiên Sơn tìm Bàn Long đồ, một món bảo vật trấn gia mà họ Trần các nàng chưa từng có ai thấy qua hay dùng được. Bàn Long đồ là một tấm vải, tương truyền được làm từ da của một con lộc tinh tu ngàn năm, do tác quái nhân gian chọc giận Thần Long bị Thần Long thánh chủ trong lúc thịnh nộ đã giết chết lấy da. Tấm da ấy nhưng lại giống như một quyển thiên thư báo trước thiên cơ, chỉ dẫn cho người nhận ra thiên ý và bình định thiên hạ. Thế nhưng sau khi vị quốc vương khai quốc Ngô Thuận Thiên băng hà, Bàn Long đồ tự nhiên không cánh mà bay. Từ đó Vĩnh An quốc liên tục chiến tranh, rốt cuộc thiên hạ phân tranh loạn lạc. Đến lúc họ Trần tìm được mảnh vải nghi là Bàn Long đồ nhưng lại không cách nào khai mở được huyền cơ trong đó. Tấm vải ấy là vật linh ứng, chỉ hiện thiên cơ đối với thiên tử mà thôi. Có vật quí trong tay mà dùng không được, bỏ ra thì tiếc cho nên họ Trần mang nó cất vào thật sâu. Lần đó, trong cung của hoàng hậu, Trần Toàn vì muốn dựa vào Lưu Hoành cho nên mới dụ dỗ nói ra chuyện Bàn Long đồ trong tay để được lòng tin của Lưu Hoành hòng bảo toàn được cho tộc gia Trần thị. Quả nhiên Lưu Hoành hứng thú với vật báu truyền thuyết ấy cho nên hôm nay Trần Ý Đình mới còn một cơ hội này.

Đi đến giữa trưa mới đến được đỉnh Thiên sơn. Trần Ý Đình cùng Lưu Hoành hai người tiến thẳng vào một hang động, các binh sĩ và hộ vệ đều ở ngay một bên cẩn thận trông chờ. Trần Ý Đình tự mình đi đến trước cửa hang tìm vào chốt đẩy để mở cơ quan tiến vào tìm bảo vật. Lưu Hoành vẫn ở ngay sát phía sau nàng giám sát. Đi qua ba lần mật thất mới đến được gian chính chứa vật bảo thần kì kia. Chính giữa gian có một cái rương, phía trên vách hang lại có khắc một hình rồng dữ tợn. Trần Ý Đình chỉ vào trong rương nói:

- Bàn Long Đồ trong kia, ngài có thể mình đến xem.

Lưu Hoành là ai? Hắn là một tên sâu xa quỉ quyệt, làm sao có thể dễ dàng như vậy mạo hiểm chính mình. Huống hồ chi ngay trong đất Vĩnh An quốc, cách không xa mấy kinh thành mà họ Trần này bản lĩnh lớn như vậy dựng được một mật thất siêu cẩn trọng để bảo mật Bàn Long Đồ. Có quỉ mới tin ngay ở trong rương ấy không có cơ quan lợi khí nguy hiểm nào?

- Đùa ta sao? Nàng đến đó tự mình cầm đến đây!

Hắn lạnh lùng ra lệnh một câu rồi rút thanh kiếm bên mình ra hướng vào sau lưng Trần Ý Đình uy hiếp. Trần Ý Đình cũng không ngạc nhiên lắm. Sớm đã đoán trước bọn nam nhân háo danh hám lợi đều là một kiểu vô tình vô nghĩa, chỉ biết có bản thân. Trước đây hắn tiếng trước câu sau không ít lần nói nàng là người mà hắn yêu thích, nói sẽ để cho nàng làm hoàng hậu của hắn ta. Rốt cuộc thì sao? Vừa thấy nguy hiểm hắn liền ấn nàng đi trước. Cũng vì như thế mà bao nhiêu năm nay nàng cũng chưa từng nói qua với vị phu quân Đinh Dũng biết về bảo vật mà họ Trần nàng cất giữ.

Lúc này, Trần Ý Đình độ khoảng thời gian, lúc này hẳn là ở trong cung đám người Quế Châu và Trần Nhân Quý đã bắt đầu hành động. Chỉ mong bước này thành công trọn vẹn, dù nàng không thoát được nhưng có thể cầm chân Lưu Hoành để Lý Dung Uyển được cứu ra thì nàng hi sinh cũng không hối tiếc.

Thấy Lưu Hoành nôn nóng áp chế nàng, nàng cũng thận trọng từng bước tiến lại gần chiếc rương bảo kia. Lúc nàng chạm vào thành rương, Lưu Hoành đảo mắt liếc nhìn con rồng điêu khắc ở bên trên vách tường trước rương ấy. Con rồng nhe nanh giơ vuốt thật đáng sợ làm sao! Lưu Hoành bất giác thối lui lại ba bước, dù sao cũng nên giữ khoảng cách an toàn một chút. Trần Ý Đình thấy thời cơ thích hợp liền giở nắp rương từ bên ngoài thật nhanh phóng vào rồi biến mất. Lưu Hoành kinh hãi, không thể tin được điều đang diễn ra. Hắn vừa nhác muốn nhảy theo trong rương thì bỗng chốc cả hang động rung lên dữ dội. Đất đá rung chuyển rơi đổ ào ào, phen này hắn mà không thoát xem như bị chôn sống, thế là vì sự sống hắn đành phải thật nhanh chạy ra ngoài.

Cùng lúc đó ở trong kinh, đám người của Quế Châu và Trần Nhân Quý theo lệnh của Trần hoàng hậu lén phóng hỏa đốt chính sự điện và giám thiên đài. Để cho đám vệ quân hoang mang, Trần Nhân Quý còn thêm ít hỏa dược tự chế như một màn ảo thuật giữa ban ngày tạo lửa tự nhiên bùng cháy trên Phong Hỏa đài. Phải biết Phong Hỏa đài là một nơi cực kì quan trọng với kinh thành. Phong Hỏa đài chỉ được phát hỏa mỗi khi kinh thành có chuyện cần kíp. Thế nên một đám lửa kia đã khiến cả kinh thành hoang mang, từ dân đến quân ùn ùn chạy loạn. Quế Châu nhân theo đó đưa theo cả Lý quý phi đang hôn mê cải trang trà trộn đám quân náo loạn thành công thoát được khỏi hoàng cung. Đến lúc cấm vệ quân dập lửa thành công, ổn định lại hoàng thành thì đám người Quế Châu và Trần Nhân Quý đang cố gắng đưa Lý Dung Uyển, đến điểm hẹn chỉ còn đợi hoàng hậu nữa thì mọi người sẽ cùng nhau về phía Đông.

Ở trên đỉnh Thiên Sơn, Lưu Hoành được đám hộ binh cẩn trọng băng bó vết thương cho bị đá lăn rơi trúng. Hắn vẫn còn chưa lấy được thứ mình muốn, không tin Trần Ý Đình có thể trốn mãi trong kia cho nên lệnh cho binh sĩ bao vây chỉ đợi nàng trườn mặt ra thì sẽ tóm cả người và đồ một thể. Hắn đã kiên nhẫn đợi đến bốn canh giờ, trong khi tin báo kinh thành có biến liên tục gửi đến. Đối với hắn mà nói, chút kế nhỏ kia không làm hắn hoảng được đâu. Hắn càng rõ đó là thủ đoạn của Trần Ý Đình gây ra thì càng tin chỉ cần tóm được nàng thì sẽ dẹp yên mọi chuyện. Vì thế cho nên hắn yên lòng ngồi đó đợi thỏ ra hang. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi