Một đêm ngọt ngào.
Mãi đến khi một cơn gió lành lạnh gọi Hoắc Nhiễm Nhân vẫn còn trong mộng tỉnh dậy. Cậu cử động cánh tay một lát, sờ sang bên cạnh, ký ức của cậu vẫn dừng lại vào tối hôm qua, Kỷ Tuân ôm cậu vào trong ngực.
Nhưng bàn tay này chỉ chạm được khoảng không, cơ thể ấm áp trong dự đoán không hề xuất hiện trong lòng bàn tay, cậu chỉ sờ được lạnh lẽo tràn trề.
Hoắc Nhiễm Nhân mở mắt ra, mang theo mơ màng khi mới ngủ dậy mà quay đầu, một bên giường trống không.
"Kỷ Tuân?" Hoắc Nhiễm Nhân mở miệng gọi anh.
Nhưng không có đáp lại, trong phòng căn phòng trống trải chỉ có không khí lạnh đang tản ra tứ phía, không khí lạnh vây chặt lấy tiếng gọi của cậu, đơn độc ghé ngang khắp cả phòng.
Một chút mơ màng cuối cùng rời khỏi cơ thể của Hoắc Nhiễm Nhân.
Cậu cau mày, mò điện thoại đặt ở trên đầu giường, vừa liếc nhìn thời gian đã cảm thấy vô cùng ảo não.
Tám giờ sáng, muộn như vậy rồi?
Tối hôm qua cũng không có làm gì, sao lại phá vỡ quy luật nghỉ ngơi đã cố định nhiều năm qua được chứ.
Lần gần nhất bị phá vỡ vẫn là ——
Cậu nghĩ tới một vài... Một vài hình ảnh của mình và Kỷ Tuân, sau tai nóng hết cả lên.
Cậu ép chính mình không nghĩ đến những hình ảnh đó nữa, sau lại nghĩ:
Kỷ Tuân đâu? Đi rồi sao?
Một nửa giường thuộc về Kỷ Tuân, chăn đệm không loạn, chỉnh tề đến mức không hề có dấu vết của người đã ngủ lại, giống như Kỷ Tuân nằm ở bên trên còn chưa từng vươn mình.
Cả tối hôm qua anh ấy đều không ngủ sao? Có chuyện gì mà lại phải rời đi sớm như vậy?
Cậu ngồi thẳng, khoác quần áo đứng dậy, mở cửa phòng ngủ.
Ánh sáng sớm mai đã xuyên qua cửa sổ, đứng trong hành lang, ngoại trừ nội thất càng thêm sắc xanh vào sáng sớm, đập vào mắt của Hoắc Nhiễm Nhân chính là ghế sô pha đã được xé bỏ lớp màng plastic trong phòng khách.
Đêm qua, tuy Kỷ Tuân đứng ở cửa chờ cậu, mà ngoại trừ bóng đèn trong phòng ngủ, đèn ở các phòng khác đều tắt, cậu cùng Kỷ Tuân men theo bóng tối đi về nơi sáng, hoàn toàn không phát hiện ra nội thất có chỗ nào khác biệt hay không.
Cậu dừng chân nhìn ghế sô pha hai giây, lại xoay người đi vào phòng sách.
Cậu bước đi vội vã, vào lúc này, cậu nhớ tới nhiều thứ hơn, tỷ như ánh mắt Kỷ Tuân nhìn cậu đêm qua, tỷ như ly rượu xuất hiện ở đầu giường, tỷ như Kỷ Tuân kiên quyết muốn ngủ chung với cậu.
Đổi một góc độ.
Chỉ cần thoáng cảnh giác, đổi một góc độ quan sát, có thể vô cùng dễ dàng nhận ra một khả năng khác, một khả năng hoàn toàn tương phản với cảm giác của mình vào tối hôm qua —— Kỷ Tuân làm như vậy, đơn giản là không muốn cậu để ý những thứ khác, đơn giản là không muốn để cậu phát hiện!
Cậu xông vào phòng sách, nhìn về phía hộp giấy.
Hộp giấy đặt trên đất đã trống không.
Từng cái từng cái valy trống rỗng, tựa như từng cái từng cái miệng lớn mặc sức há ra, bổ nhào vào cậu, cắn xé máu thịt của cậu.
Yếu ớt kỳ lạ tập kích cơ thể, Hoắc Nhiễm Nhân giơ tay vịn khung cửa, lông mi cậu run lên, giống như bươm bướm gãy cánh trong gió lớn, nhưng cặp mắt kia vẫn ngước lên, dưới hàng lông mi tựa như cánh bướm là đồng tử đen thẫm lạnh lẽo.
Cậu rụt tay lại, đi về phía trước.
Lúc này Hoắc Nhiễm Nhân lại không vội vã nữa.
Cậu bước đi không nhanh không chậm, vô cùng nhẹ nhàng, mỗi một lần mũi chân đặt xuống sàn đều không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Cậu đi tới trước kệ sách, rút quyển "Tâm Lý Học Nhân Cách" kia ra, cậu đặt tay lên mặt bìa, chầm chậm vuốt ve, sắc mặt không có quá nhiều thay đổi, chỉ có khóe miệng dần dần giãn ra, giãn thẳng, mím thành một lưỡi dao sắc bén.
*
Kỷ Tuân đang ở trong nghĩa trang.
Anh lái xe tới đây, dừng lại trong bãi đậu xe của nghĩa trang. Cách bãi đậu xe không xa chính là linh đường cáo biệt di thể, anh ở trong xe, chỉ cần hơi liếc xuống là có thể nhìn thấy người nhà của Cao Sảng cùng Trác Tàng Anh.
Bọn họ còn tới muộn hơn cả Kỷ Tuân, một nhà tới trước một nhà tới sau, đến rồi còn giống như Sở - Hán phân tranh, kiên quyết không bước sang vị trí của đối phương một bước.
Hôm nay lại rất đẹp trời, mặt trời đỏ rực treo trên không trung, rất hợp với bài "Mặt Trời Không Lặn" đang phát trong xe anh.
Anh nhìn mảnh đất trước linh đường.
Người nhà của hai bên đều chỉ có một đứa con độc nhất, người nhà của hai bên, đều là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Người nhà của hai, cũng đều biết đến kiện cáo của đôi vợ chồng đã chết này.
Bọn họ vẫn cùng nhau xuất hiện ở đây, có lẽ là do có rất nhiều suy tính, tỷ như bàn tán ở quê, tỷ như danh dự của con gái, lại tỷ như cháu trai của bọn họ —— đứa bé duy nhất trong bốn ông bà tóc đã điểm hoa râm.
Là Tiểu Tuấn.
Năm nay lên lớp 1, con trai của Cao Sảng cùng Trác Tàng Anh.
Nhân viên nhà tang lễ đang dọn dẹp linh đường, người nhà của hai bên đã rời khỏi linh đường, đi lên đường núi một đoạn, trùng hợp tới gần bãi đậu xe mà Kỷ Tuân đang ở.
Tiểu Tuấn đi theo bà nội.
Nhưng mẹ của Cao Sảng bỗng nhiên vẫy tay với đứa bé: "Tiểu Tuấn, sang chỗ bà ngoại này."
Bà nội không đồng ý, bà ngoại bỗng cười khẩy: "Tôi còn chưa truy cứu chuyện con trai bà hại chết con gái tôi đâu."
Bà nội vừa muốn mỉa mai lại thì một chiếc ô tô màu chạy tới từ lối đi bộ, người nhà hai bên đều ngậm miệng.
Đợi ô tô rời đi, câu chuyện mới vừa bị cắt đứt đã lập tức được nối liền.
"Tôi cũng chẳng thèm nói những chuyện thối nát của con gái bà."
"Con gái của tôi làm sao?"
"Hai bác, thi thể đã đến, mọi người qua đây nhận thi thể đi ạ." Nhân viên nhà tang lễ đã dọn dẹp xong linh đường, đứng ở phía dưới lớn tiếng gọi bọn họ, đương nhiên, bốn người mới vừa móc mỉa nhau được hai câu lập tức ngập miệng.
Kỷ Tuân ngồi trong xe nở nụ cười giễu cợt.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trong lòng bọn họ đều có vô số lửa giận đếm không hết.
Thế nhưng lửa giận luôn khó có thể biểu hiện rõ ràng trên mặt.
Có thể vì đắn đo Tiểu Tuấn đang cúi đầu ở bên cạnh; có thể vì lo ngại mặt mũi của bọn họ, tự tôn của bọn họ, thân phận của bọn họ... Dù gì bọn họ vẫn là gia đình có tiền tài, con cái đã mất, không thể mất luôn cả mặt mũi được.
Người nhà hai bên dù bị gián đoạn không ngừng cũng muốn phô ra vẻ gió yên sóng lặng trước mặt người ngoài này vừa đồng thời, lại vừa tất yếu mà muốn tranh đoạt giá trị duy nhất.
Tiểu Tuấn.
Người nhà họ Trác muốn cướp Tiểu Tuấn, người nhà họ Cao cũng muốn cướp Tiểu Tuấn.
Nhìn Tiểu Tuấn của hiện tại, Kỷ Tuân lại nghĩ đến Sướng Sướng ngàn cân treo sợi tóc của tối hôm qua. Vừa khác nhau, lại vừa giống nhau.
*
Bãi đậu xe dần trở nên đông đúc, họ hàng của hai nhà Trác – Cao cũng đến, còn có bạn bè của Trác Tàng Anh cùng Cao Sảng.
Bởi vì thi thể bị Mạc Nại hủy hoại không có cách nào chữa lành, người tới đại sảnh đặt linh cữu bỏ qua giai đoạn tiễn biệt di thể, chỉ quanh quẩn chiêm ngưỡng tấm ảnh đen trắng.
Kỷ Tuân đi tới chỗ bạn bè không coi là quá nhiều của Cao Sảng, bên này không có mấy người, so với số lượng đồng nghiệp đa dạng tuổi tác, bạn cùng lớp, người nhà bệnh nhân của Trác Tàng Anh thì bên bạn bè của Cao Sảng chủ yếu là mấy cô có tuổi tác xấp xỉ, không phải bạn học thì cũng là bạn thân, hoặc là đồng nghiệp.
Điểm này có thể nghe ra được từ tiếng trò chuyện nho nhỏ của các cô.
Bên cạnh Kỷ Tuân có một người tự nói là bạn học, một người tự nói là đồng nghiệp cũ đang bắt chuyện với nhau.
Người mặc áo màu be tự giới thiệu mình với người mặc áo màu xám, nói cô là HR bên công ty cũ của Cao Sảng, lần cuối cùng gặp Cao Sảng là đợt tết nguyên đán. Người mặc áo màu xám thì lại nói lần cuối cùng gặp mặt vẫn là khi Cao Sảng kết hôn, sau khi Cao Sảng sinh con thì không liên lạc với nhau nữa, không nghĩ tới lại mất sớm như thế.
Kỷ Tuân nghe vậy, trong lòng nghĩ tới một chuyện, anh đi qua hỏi: "Tại sao hai người lại gặp nhau vào tết nguyên đán?"
Người phụ nữ mặc áo màu be thở dài: "Còn có thể vì sao, cô ấy đến hỏi thăm chuyện nhận chức, suýt chút nữa là có thể lại làm đồng nghiệp với nhau, nhưng không phải năm nay bắt đầu cho phép sinh con thứ hai rồi sao? Giám đốc của chúng tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy người có gia cảnh tốt như cô ấy, rất có thể sẽ muốn đứa thứ hai, cuối cùng không đồng ý."
Người mặc áo màu xám hơi ngạc nhiên hỏi: "A Sảng còn muốn đi làm á? Cô ấy không phải không cần lo cơm áo gạo tiền, trong vòng bạn bè toàn đăng bài đi du lịch rồi chơi game các kiểu thoải mái lắm cơ mà? Sao lại muốn đi làm với những người mệnh khổ như chúng ta chứ."
Người mặc áo màu be nhún vai: "Nhàn quá nên muốn đi làm? Tôi cũng không biết, hai năm trước cô ấy đã tới tìm giám đốc của chúng tôi, cũng muốn tìm cơ hội đầu quân vào công ty khác, nhưng khi đó, cô ấy đưa ra điều kiện khá cao..."
Hai năm trước... Ngón tay của Kỷ Tuân hơi cứng lại, anh hỏi theo bản năng: "Tôi nghe nói trước đây chị ấy là quản lý cấp cao, lương cũng rất cao?"
"Đúng vậy, năng lực của cô ấy rất mạnh, nhưng ngành nghề của chúng tôi phát triển quá nhanh, cô ấy lại kết hôn sinh con lâu như vậy, muốn quay về lấy lại vị trí trước kia thì có hơi lúng túng —— chức vị thấp, chắc chắn cô ấy nhìn không lọt, tôi biết cô ấy từng xin việc ở mấy công ti liền, nhưng cuối cùng đều vì chuyện này mà thất bại. Chỉ là năm nay cô ấy tới hỏi, yêu cầu không cao như vậy nữa, chỉ muốn tìm một chức vụ nhàn hạ. Ai ngờ sông có lúc đục lúc trong... Cô ấy lại đi đột ngột như thế."
Hai năm trước, trước tết.
Năng lực của Cao Sảng rất mạnh.
Hai điều kiện tiên quyết này phát đi phát lại trong đầu Kỷ Tuân, trong đầu tự động hình thành một cái bút dạ quang, đánh dấu trọng điểm.
Thời gian quá trùng hợp!
"Ngoại trừ hai mốc thời gian này, Cao Sảng còn đi tìm việc vào lúc nào khác không?" Kỷ Tuân gấp gáp hỏi HR.
"Chuyện này tôi không rõ lắm." HR cổ quái nhìn Kỷ Tuân, vốn không muốn trả lời, mà khi nhìn thấy người đàn ông đẹp trai này lộ vẻ nôn nóng, cô lại hơi đồng cảm, nói thêm hai câu an ủi, "Cơ mà đó giờ tôi không có nghe nói cô ấy đi tìm việc vào lúc nào khác. Hẳn là không có đâu, dù sao ngành nghề của chúng tôi không quá lớn, nếu ai đã có vị trí nhất định hay có chút năng lực mà muốn ra ngoài tìm việc thì tất cả mọi người đều có thể nghe được một vài tin tức..."
Một lá bài che giấu từ lúc bắt đầu tới giờ, vào lúc này đã hoàn toàn bị lật mở.
Trong nháy mắt, Kỷ Tuân nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Anh nghĩ thông suốt một loại đáp án khác có liên quan đến động cơ của Cao Sảng cùng Trác Tàng Anh, đáp án mà anh vẫn luôn không muốn nghĩ đến nhưng không thể không nghĩ đến từ sau khi nhìn thấy vở bài tập của Hoắc Nhiễm Nhân vào tối hôm qua.
Thế nhưng đáp án này —— đáp án này —— nói với ai đây?
Anh đứng trong một góc của linh đường, nhìn về phía trước.
Anh nhìn từng người từng người đến đây phúng viếng, một đám người mặc đồ đen trắng đứng quanh quan tài trong linh đường.
Anh cũng nhìn thấy bố mẹ của Trác Tàng Anh đứng ở bên trái linh đường, bọn họ tỏ vẻ bi thương; anh lại nhìn thấy bố mẹ của Cao Sảng, bọn họ cũng đau đớn khôn nguôi, bên cạnh bọn họ còn có một bé trai nho nhỏ, Tiểu Tuấn.
Tiểu Tuấn đi từ chỗ bố mẹ của Trác Tàng Anh sang chỗ của bố mẹ Cao Sảng.
Có lẽ vào lúc anh không chú ý, bố mẹ của Cao Sảng đã tạm thời đoạt được quyền giám hộ Tiểu Tuấn, có thể đưa đứa trẻ mang họ Trác đến bên người, nuôi dưỡng bên cạnh mình.
Bởi vì Trác Tàng Anh gϊếŧ chết Cao Sảng.
Nếu như anh nói...
Có người vỗ vai anh.
Kỷ Tuân run lên, đột ngột quay đầu lại.
Hoắc Nhiễm Nhân đứng phía sau anh.
Trong lúc Kỷ Tuân hoàn chưa kịp phản ứng, anh đã bị Hoắc Nhiễm Nhân mang ra khỏi khu đưa tiễn, hai người đi lên đường núi, gió lại thổi từ trên núi xuống, hai người đi thẳng tới mảnh đất bằng phẳng dùng để đậu xe mới dừng lại.
Bên ngoài bãi đậu xe là vách đá, đằng sau vách đá có thể nhìn thấy thành thị.
Lúc này, mặt trời đã chốn mất tăm, thành thị sắt thép kéo dài liên tục bị sương xám u buồn bao phủ, giống như tâm trạng của Kỷ Tuân lúc này.
"Tối hôm qua anh đã nhìn thấy vở bài tập." Hoắc Nhiễm Nhân lên tiếng trước.
Cậu không cho Kỷ Tuân thời gian lảng tránh, giả bộ hồ đồ, hay nói cười trêu chọc.
Cậu quay đầu lại, tiếp tục nói.
"Tại sao lúc sau lại đối xử với tôi bằng thái độ đó?"
Dao nóng mới thái đứt mỡ bò, Hoắc Nhiễm Nhân làm liền một mạch, nói ra bí mật.
"—— Tại sao sau khi anh biết tôi sát hại bố mẹ mình, lại đối xử với tôi bằng thái độ đó?"
---------------------------------------