Buổi phát thanh toàn trường này có uy lực vô cùng, sau khi toàn bộ các lớp ồ lên, học sinh giống như sóng xô về biển, từng người từng người giống như sợ bị bỏ lại phía sau mà lần lượt chạy ra khỏi lớp, còn có một vài học sinh ngồi ở vị trí cạnh hành lang, để thuận tiện đã trực tiếp đạp lên bàn, cúi người chui qua cửa sổ, nhảy vào hành lang.
Không cần hỏi, tất cả đều muốn chạy tới phòng phát thanh, nhìn vị thần kia một lần.
"Làm gì? Ngồi hết về chỗ cho tôi, chê bài tập ít quá đúng không? Còn chạy ra ngoài nữa, hiện tại tôi sẽ phát cho các anh các chị thêm hai đề thi, hôm nay làm xong, mai chữa!"
Tiếng gào thét của các thầy cô cũng không chậm, bọn họ chỉ huy cán bộ lớp, lại đuổi đám học sinh chạy ra ngoài hành lang về giống như đuổi vịt.
Kỷ Tuân nấp bên cạnh giáo viên, lẳng lặng nhìn vào bên trong, suy nghĩ xem làm thế nào để tìm được cơ hội gọi bạn học Chu ra ngoài... Ánh mắt của anh xuyên qua hàng loạt mái tóc đen bóng đang đong đưa, cuối cùng đối diện với ánh mắt của bạn học Chu.
Khi tất cả mọi người vội vàng chạy ra bên ngoài, bạn học Chu vẫn ngồi im tại chỗ; mà khi những người khác đều bị giáo viên phụ trách cùng lớp trưởng đuổi về, bạn học Chu va phải ánh mắt của Kỷ Tuân lại lặng lẽ đứng lên, nương theo che chắn của các bạn trong lớp, dưới điểm mù của lớp trưởng cùng giáo viên, cậu nhảy ra khỏi cửa sổ từ một bên khác của phòng học.
Cậu nhẹ nhàng đáp xuống đất giống như một chú mèo, đi về phía cầu thang dành cho giáo viên, đi chưa nổi hai bước đã nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Tuân.
Từ rất xa, cậu đã nhìn thấy đối phương giơ ngón tay cái lên với cậu.
Cậu nhìn chằm chằm ngón tay anh một lát, đôi mắt long lanh, chờ đến gần mới hỏi: "Làm sao vậy?"
"Dẫn tôi đi chặn lại Trì Văn Lan." Kỷ Tuân nói thẳng, "Có một vài vấn đề."
"Vấn đề gì?" Bạn học Chu hỏi, hơi trầm ngâm, sau đó lại nói, "Hiện tại chắc chắn các thầy cô giáo đã chạy đến phòng phát thanh bắt người. Chuyện như vậy, có lẽ cô tổng phụ trách cũng sẽ không tự chủ trương, hẳn là sẽ đợi ngày mai lãnh đạo đến rồi mới xử lý..."
"Trì Văn Lan ở ký túc xá của trường à?" Kỷ Tuân hỏi, anh nhớ tới lời đồn Chân Hoan ra vào ký túc xá của Trì Văn Lan khi vây quanh bảng thông báo lúc trước.
"Không." Bạn học Chu đưa ra câu trả lời phủ định, "Sau khi Chân Hoan qua đời, thầy Trì đã thuê trọ ở ngoài trường."
"Vậy kiểu gì anh ta cũng phải về nhà —— "
"Cổng sau." Bạn học Chu quyết đoán nói, "Đã xảy ra chuyện như vậy, trường học sẽ chỉ để thầy ấy rời đi từ cổng sau, có lẽ thầy ấy cũng chỉ đành rời đi từ cổng sau."
Nói xong, nửa ngày không nghe thấy Kỷ Tuân đáp lại, bạn học Chu ngẩng đầu lên: "Anh cảm thấy tôi phân tích có đúng không?"
Câu vừa hỏi xong đã biết là không đúng. Đèn đường vàng cam ngoài hành lang phủ thêm một tầng ánh sáng dịu dàng mềm mại lên gương mặt của Kỷ Tuân.
"Không." Kỷ Tuân ngậm ý cười, "Tôi cảm thấy phân tích của cậu càng lúc càng quả cảm. Bạn học rất có tiền đồ."
Trên đường đi tới cổng sau, Kỷ Tuân cũng bắt đầu nói với bạn học Chu về điểm mà anh cảm thấy không đúng.
"Dựa theo lời cậu nói, lúc nghỉ hè thì thầy Trì mới chuyển đến đúng không?"
"Đúng."
"Bình thường lớp học thêm hè đều là bắt đầu từ tháng 8, cho dù thầy Trì chuyển về trường từ ngày mùng 1 tháng 8, bắt đầu dạy học luôn; Chân Hoan lại tử vong vào chuyến du lịch mùa thu, tôi không biết đợt du lịch mùa thu của các cậu là vào ngày mấy tháng mấy, nhưng bây giờ là ngày 12 tháng 11, Chân Hoan qua đời vào tháng 10 đúng không."
"Ngày 18 tháng 10." Bạn học Chu đáp, nói tới chỗ này, cậu cũng cảm thấy sợ, "Thời gian mang thai không đúng lắm."
"Từ tháng 8 đến cuối tháng 10, cho dù là ngày đầu tiên hai người họ đã ngủ với nhau, thì tính đến ngày 18 tháng 10 cũng không được ba tháng, lại thêm thầy Trì đã nói trong loa phát thanh rằng mình "Hết lần này đến lần khác theo đuổi Chân Hoan", càng cho thấy thời gian như thế nào cũng không đủ."
"Đây chỉ là một trong số các vấn đề." Kỷ Tuân thở phào, lại nói, "Trên lý thuyết, phải có hai bên nắm giữ báo cáo khám nghiệm thi thể, một bên là lực lượng cảnh sát, một bên là người nhà của người chết. Người nhà của người chết cầm báo cáo khám nghiệm thi thể, biết được người chết đang mang thai, lại nghe được lời đồn giữa người chết và giáo viên —— bọn họ không thể không đến trường học làm lớn chuyện."
"Bọn họ đúng là đã từng tới... Tôi nhớ khi bọn họ đến, tuy chỉ giăng cờ trắng bên ngoài trường trong một khoảng thời gian rất ngắn, những vẫn thu hút sự chú ý, trong lớp cũng từng có người thảo luận chuyện này." Bạn học Chu nhớ lại.
"Thời gian rất ngắn?" Kỷ Tuân.
"Ừm, chưa tới mười phút đã bị người phụ trách của trường mang vào phòng làm việc. Đúng rồi, khi đó là cuối tháng mười, thứ hai, ừm... Ngày 29, ngày 29 tháng 10." Bạn học Chu bổ sung.
Kỷ Tuân suy xét: "Ngày 29 chỉ cách ngày 18 hơn mười ngày."
"Đúng."
"Tôi nghĩ xem... Có lẽ chỉ có khả năng như vậy." Kỷ Tuân nghiền ngẫm, "Muốn làm kiểm tra thi thể phải bỏ tiền, bởi vì cảnh sát xác nhận là tự sát, cho nên lúc đầu bố mẹ Chân Hoan cũng không có yêu cầu kiểm tra thi thể, nhưng lời đồn —— quá nửa là lời đồn Hứa Thi Cẩn thấy chết mà không cứu truyền đến tai bọn họ, trong lòng bố mẹ Chân Hoan cũng nảy sinh nghi ngờ, quyết định bỏ tiền kiểm tra thi thể, lần này kiểm tra ra thai nhi trong bụng Chân Hoan. Có cái thai nhi này, bọn họ lại có lý do mới, vì vậy lập tức chạy tới trường đòi một lời giải thích —— Nhưng về phía bố mẹ Chân Hoan, trường học phản ứng thần tốc, không để bọn họ làm lớn."
"Bởi vì trường học đã đạt được hòa giải với bọn họ, hơn nửa là nhét tiền ký kết thỏa thuận." Bạn học Chu bắt đầu theo kịp suy nghĩ của Kỷ Tuân, tiếp tục nói, "Một khi trường học đạt được hòa giải với phụ huynh... Trường học thật ra đã sớm biết Chân Hoan mang thai!"
"Đúng, sớm đã biết Chân Hoan mang thai, nhưng lại không khai trừ thầy Trì, là bởi vì sao?"
"Bởi vì thầy Trì không phải người có trách nhiệm." Bạn học Chu thở ra một hơi, sương trắng nhàn nhạt tản ra, cậu thăm dò chân tướng trong sương, "Thầy Trì căn bản không phải bố của đứa bé trong bụng Chân Hoan."
"Nhưng vẫn còn một vấn đề." Bạn học Chu nhướng mày, "Rõ ràng đứa bé không phải của mình, tại sao thầy Trì lại muốn nói là con của thầy ấy? Thầy ấy nói như vậy sẽ phải trả giá rất lớn, sợ là sau này không thể làm giáo viên được nữa."
"Chuyện như vậy... Tốt nhất chúng ta nên trực tiếp đi hỏi người trong cuộc."
Sau một chuỗi phân tích đơn giản, bọn họ đã đi tới cổng sau của trường.
Phía trước cổng sau là một vườn hoa, hai bên bậc thềm dẫn tới cổng sau trồng cây trúc cắm rào tre, trên sân cỏ còn có ghế nấm lác đa lác đác, khi bọn họ đến nơi này, cổng sau vắng tanh, vẫn chưa có người nào, Kỷ Tuân liếc nhìn đồng hồ, khoảng cách loa phát thanh dừng lại cho đến bây giờ mới chỉ có năm phút, xét đến dù thế nào thì Trì Văn Lan cũng phải bị tổng phụ trách tóm lấy mắng cho một trận xối xả, hẳn là còn chưa tới.
Anh quyết định chờ người, dẫn bạn học Chu ngồi xuống ghế nấm.
Chỉ là gió đêm hơi lớn, gió vù tù giống như thổi tới cả tạp âm của phòng học, Kỷ Tuân nghiêng tai lắng nghe, qua một lát lại nói: "Bọn họ vẫn chưa cãi nhau xong à... Cứ nhứ đang nói đùa ấy."
"Ừm."
"Lúc này mà nói đùa hả?"
"Tại sao không?"
"..." Kỷ Tuân quay đầu, nhìn bạn học Chu.
Ban đêm gió lạnh, bạn học Chu đã kéo khóa áo lên tận cổ, dựng thẳng toàn bộ cổ áo, che khuất nửa mặt dưới.
Cậu không ngồi trên ghế nấm, mà trượt xuống bãi cỏ, dựa lưng vào ghế nấm. Cậu gần như nấp trong cái bóng của ghế nấm, cũng có vẻ rất yêu thích góc độ không ai có thể nhìn thấy, ngay cả giọng nói cũng thong dong hơn.
"Chỉ là một lời đồn xảy ra ngay cạnh mình mà thôi. Một khi lời đồn giật gân hết giật gân, còn có thể dựa vào tâm tình hưng phấn, thoát khỏi quản chế của giáo viên, vui vẻ bàn tán chuyện khác."
Nói tới chỗ này, cậu ngẩng đầu lên, nhìn lại phía lớp học.
Đèn huỳnh quang xa xôi, yếu ớt phủ lên mặt cậu, khiến gương mặt cậu trông giống như một tấm mặt nạ chợt nổi lên giữa màn đêm.
"Niềm vui hay nỗi buồn của từng người không giống, ai cũng đừng cảm thấy chính mình hiểu rõ người khác."
Nói xong, lại một cơn gió thổi qua, bạn học Chu cúi đầu hắt hơi một cái.
"Lạnh à?" Lúc này Kỷ Tuân mới phát hiện, ra khỏi phòng vội quá, áo khoác của bạn học Chu còn đang ở trong lớp, trên người chỉ có một lớp áo đồng phục mỏng manh.
"Không lạnh." Bạn học Chu trả là cho có lệ.
Mới là lạ. Đôi mắt 5.2 của Kỷ Tuân tinh tường nhìn thấy gò má của người bên cạnh đang khẽ run lên. (Thị lực 5.2 theo thang thị lực logarit sẽ tương đương với thị lực 1.5, một thị lực vô cùng tốt)
Ngón tay anh xoay chuyển vài vòng trên khóa kéo của áo khoác ngoài, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Anh có thể cởϊ áσ khoác đưa cho đối phương, cũng có thể cùng hưởng chung cái áo khoác này với đối phương, nhưng anh cảm thấy, cho dù làm theo cách nào, bạn học nhỏ có tâm phòng bị rất nặng này đều có khả năng không vui.
Kỷ Tuân ngẫm nghĩ một lát, đội mũ lên, dịch về đằng sau, ngăn gió thổi tới.
Bởi vì đội mũ nên bị ngăn trở tầm nhìn, anh không có chú ý tới bạn học Chu đang ngồi bên cạnh bỗng ngẩng đầu nhìn anh, lặng lẽ dịch về phía anh, nấp vào chỗ càng không có gió.
*
Hai người ngồi trong gió một lát, ngay lúc đang buồn bực ngán ngẩm, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng bước chân vội vàng từ phía trước.
Bọn họ lập tức cảnh giác, trượt xuống ghế nấm, lại ló đầu ra khỏi ghế nấm liếc nhìn hai lần.
"Hẳn là thầy Trì." Kỷ Tuân khẽ nói, "Anh ta đến rồi."
Anh đang chuẩn bị đi ra ngoài chặn người, nhưng một cái bóng của thiếu nữ lại đuổi kịp Trì Văn Lan từ phía sau, kéo cánh tay đối phương: "Thầy Trì—— "
Bước chân muốn đi ra ngoài của Kỷ Tuân lập tức cứng đờ.
Thời điểm Trì Văn Lan bị tóm lấy còn cố ý lách sang bên cạnh, lách vào trong ánh đèn đường, giống như làm như vậy thì tất cả hành động đều rõ ràng ngay thẳng.
"Trần Nha?"
Giọng nói của hắn truyền đến từ phía xa, vừa khản đặc lại mệt mỏi.
"Có chuyện gì?"
Trần Nha!
Kỷ Tuân cũng nhớ lại người này, anh từng gặp cô, tối nay khi đám học sinh vây quanh bảng thông báo nói bóng nói gió, chính cô gái này đã gào lên bảo bọn họ đừng nói nữa.
Cô là người đầu tiên nhìn thấy Chân Hoan đi tới đập nước.
Đèn đường cách ghế nấm mà Kỷ Tuân cùng bạn học Chu ẩn nấp không xa, cố gắng nhìn cũng có thể nhìn rõ gương mặt của Trì Văn Lan cùng Trần Nha, mà khiến Kỷ Tuân bất ngờ chính là, hai mắt của Trần Nha sưng tấy, có vẻ vừa mới khóc rất thương tâm.
"Tại sao thầy lại nói như vậy?" Trần Nha vừa mở miệng đã chất vấn, "Tại sao thầy phải nói là thầy theo đuổi Chân Hoan?"
"Bởi vì đây là sự thật." Trì Văn Lan cứng đờ nói, "Các em đều hiểu lầm bạn học Chân Hoan, bạn học Chân Hoan không phải là loại con gái không đứng đắn như trong tưởng tượng của các em, người sai chính là tôi, là tôi không làm tròn chức trách của giáo viên."
"Em không tin!" Trần Nha hét lớn.
Phản ứng của đối phương có phải là quá kịch liệt rồi không?
Kỷ Tuân hơi nghi ngờ.
Chờ chút, không phải là...
"Trần Nha cũng thích Trì Văn Lan?" Bạn học Chu khẽ nói.
Đây là phương hướng dễ liên tưởng nhất, nhưng hình như có chỗ hơi không hợp lý.
Anh chần chừ trả lời: "... Lại quan sát thêm một chút đã."
Bước đi chần chừ này là đúng, bọn họ hiển nhiên cũng không hiểu được vui buồn của Trần Nha.
Cổng sau vắng tanh, chỉ nghe thấy tiếng hét càng lúc càng lớn của Trần Nha: "Nếu như không phải cậu ấy quyến rũ thầy làm chuyện xấu, sao cậu ấy lại không còn mặt mũi sống tiếp! Cậu ấy đã mang thai, sau đó thầy không muốn phụ trách, cậu ấy bị vứt bỏ mới có thể nghĩ không thông mà tự sát! Cậu ấy chính là không đứng đắn! Cậu ấy đáng đời!"
Không chỉ Kỷ Tuân cùng bạn học Chu bỗng cảm thấy phấn chấn, Trì Văn Lan vẫn luôn trốn tránh Trần Nha cũng nhận ra không đúng, phản ứng như vậy quá khác Trần Nha cố gắng bảo vệ Chân Hoan sau khi nhìn thấy báo cáo khám nghiệm thi thể trên bảng thông báo tối nay.
Trì Văn Lan khó xử nhìn cô gái trước mặt, không biết nên đáp lại như thế nào, mà hình như Trần Nha cũng không phải đang nói cho hắn nghe, càng giống như đang nói cho chính mình nghe.
"Thầy không biết tại sao em lại có suy đoán như vậy, nhưng tôi muốn nói, sự tình chính như những gì tôi đã nói cho toàn trường, đừng phỏng đoán âm mưu gì nữa... bạn học Trần, xin nhường đường, tôi phải đi rồi."
Mà Trần Nha lại một lần nữa kích động túm lấy hắn.
"Thầy, thầy không sai! Chân Hoan quyến rũ thầy, thầy vô tội!"
"Sao nói thế nào em cũng không nghe —— "
"Tại sao lại phải nhấn mạnh Chân Hoan đáng đời?"
Kỷ Tuân trực tiếp đứng lên, anh không quan tâm hành vi của chính mình có thể hơi kỳ quái hay không, dứt khoát xen ngang cuộc nói chuyện giữa Trần Nha cùng Trì Văn Lan.
Hai người đứng dưới ánh đèn đường đồng thời nhìn về phía Kỷ Tuân, Trần Nha có vẻ hơi kinh ngạc, cô vốn đang kích động cũng nhất thời im bặt, nhìn chằm chằm Kỷ Tuân.
Chuyện Trần Nha giấu trong lòng.
Đương nhiên, đương nhiên.
Bằng không cô sẽ không kích động như thế, bất kể là kích động trước bảng thông báo hay là kích động vào giờ khắc này.
Hết sức rõ ràng, chuyện Trần Nha giấu trong lòng hẳn là có liên quan đến ngày cô nhìn thấy Chân Hoan rơi xuống nước...
Kỷ Tuân chợt nghĩ tới bố mẹ Chân Hoan đã đến nhà Hứa Thi Cẩn tống tiền.
Trần Nha cũng làm giả lời khai sao?
"Ngày đó có thật là em đã nhìn thấy có người chứng kiến Chân Hoan rơi xuống nước ở bờ sông không?"
"Đương nhiên là thật!" Trần Nha gấp gáp nói.
Mà Kỷ Tuân không quan tâm đến phủ định của Trần Nha, anh nói tiếp:
"Nếu như em không nhìn thấy bạn ấy, vậy thì em chính là người cuối cùng nhìn thấy Chân Hoan."
"Em nói rồi, em nhìn thấy người đội mũ đỏ! Nhìn thấy người của lớp E! Hứa Thi Cẩn cũng đã thừa nhận, cậu ta mới là người cuối cùng nhìn thấy Chân Hoan, Chân Hoan xảy ra chuyện gì đều là tại cậu ta—— "
Suy đoán trong lòng Kỷ Tuân càng lúc càng rõ ràng.
Anh lạnh lùng nhìn Trần Nha:
"Em đã làm gì đó với Chân Hoan, đúng không? Không, chính xác hơn thì, em đã nói gì đó với Chân Hoan? Đối với Chân Hoan... Đối với một người muốn đi tự sát, em..."
"Em không nói gì cả!" Trần Nha hét đến thé cổ, "Em không nói câu nói kia!"
Cô đã lỡ miệng.
Không chỉ Kỷ Tuân, bạn học Chu, ngay cả Trì Văn Lan cũng bắt đầu nhìn cô, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sáng quắc giống như ngọn lửa kia đang thiêu đốt linh hồn cô.
Thần kinh yếu ớt mỏng manh của cô, dưới ánh mắt của ba người đã đứt lìa.
Cô nghẹn ngào lên tiếng, chim quyên kêu rát cả họng, mà chỉ còn lại tiếng cười khanh khách của quạ đen.
"Em không có... Không trách em được... Em chỉ nói nước ở phía trước sẽ sâu hơn..."
-------------------------------------------