LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (1 - 200)

"Cậu muốn báo cáo có người đầu độc trong trường chuyên đại học Cầm?" Cảnh sát hỏi.

Kỷ Tuân đang ở trong đồn cảnh sát, cảnh sát tiếp đãi anh, chính là cảnh sát xử lý sự kiện Trần Nha nhảy lầu trong trường chuyên đại học Cầm tối hôm kia, hắn họ Tần, cảnh sát Tần. Theo Kỷ Tuân thấy, đối phương còn rất trẻ, đương nhiên trước nhất là, đối phương mặt mày đoan chính, dáng vẻ kiên cường chính trực, sau đó, trên miệng của đối phương còn có một vòng lông tơ không đủ trình độ để tính là râu mép.

Khi cảnh sát Tần nói chuyện, vòng lông tơ này còn đung đưa theo hơi thở nhàn nhã của chủ nhân, giống hệt như thái độ của đối phương.

"Đúng thế." Kỷ Tuân nói.

"Cảnh sát phá án phải có quy trình."

"Đương nhiên."

"Nói cách khác, dân chúng, học sinh phổ thông," Hắn liếc Kỷ Tuân một cái, "Đến đây báo án, tốt nhất phải có chứng cứ xác thực, không thể muốn báo án liền báo án, nếu không sẽ lạm dụng tài nguyên cảnh sát, làm lỡ thời gian triệt phá các vụ án khác."


"Đương nhiên." Kỷ Tuân dừng một chút, "Yên tâm, tôi biết, tôi là sinh viên trường đại học công an thủ đô."

"Đại học công an thủ đô?"

Kỷ Tuân nhìn thấy cảnh sát trước mặt lộ ra vẻ mặt bất ngờ.

"Tôi cũng tốt nghiệp đại học công an, bây giờ cậu năm mấy?"

"Năm..."

"Tôi vừa tốt nghiệp không lâu, vẫn còn quen biết sinh viên trong trường."

"Năm hai." Kỷ Tuân bất đắc dĩ mà nuốt lại "năm bốn" vốn đang được dùng để lừa người.

"Xem ra không phải đi thực tập trước khi tốt nghiệp mà, năm hai thì vẫn phải chú trọng việc học đấy nhé." Cảnh sát Tần ẩn ý sâu xa.

"..." Quả thực không trò chuyện được nữa rồi. Kỷ Tuân không thể không nói, "Đồng chí cảnh sát, chúng ta tiếp tục nói về vụ án đi."

"Được rồi, quay lại vụ án, gọi tôi đàn anh là được."

"Vẫn cứ gọi đồng chí cảnh sát thì hơn ạ. Đàn anh tuân thủ pháp luật, chúng ta phải tránh tình ngay lý gian." Kỷ Tuân cười cho có lệ, sau đó vực dậy tinh thần, bắt đầu miêu tả từ đầu đến cuối vụ án đầu độc, "Bình nước khoáng của lớp E đã bị đầu độc. Trước mắt bình nước hẳn là đã bị trường học nắm giữ, không thể xác định có bị thanh tẩy tiêu độc hay không; thứ hai, tôi nhìn thấy thầy tổng phụ trách của trường chuyên đại học Cầm đi đến đại học Cầm, nói muốn làm xét nghiệm chất độc với một vị giáo sư của đại học Cầm, bọn họ gặp nhau trong sảnh đường của tòa nhà đa năng."


"Nói cách khác, vật chứng không ở trong tay cậu?"

"Mặc dù không có vật chứng trực tiếp, nhưng tôi có nhân chứng." Kỷ Tuân, "Tôi chính là nhân chứng."

"Trừ cậu ra thì sao?"

"Tôi nghĩ hiện tại đi lấy nướƈ ŧıểυ của học sinh lớp E làm xét nghiệm ma túy cũng sẽ rõ ràng, chỉ là vài bộ kit xét nghiệm thôi đồng chí cảnh sát."

"Vậy chính là không có nhân chứng khác rồi. Nhưng thứ khác thì sao..." Cảnh sát Tần thở dài, giọng điệu có vẻ thân thiết nhưng thực ra hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, "Kiểm tra sức khoẻ là chuyện nên làm, nhà trường có thể quan tâm đến tình trạng sức khỏe của học sinh, chủ động tiến hảnh kiểm tra sức khoẻ chắc chắn là chuyện tốt, cậu đừng nghĩ nhiều, đừng chỉ vì kiểm tra sức khoẻ mà đã liên tưởng đến chuyện không tốt. Nếu có, cảnh sát chúng tôi chắc chắn sẽ có mặt đúng lúc."


"..." Nhất thời Kỷ Tuân không còn gì để nói.

Cạn lời một lúc lâu, anh hỏi ngược lại: "Anh không cảm thấy kiểm tra sức khoẻ lớp E như vậy thật ra rất kỳ lạ ư? Nếu như là kiểm tra sức khoẻ bình thường, tại sao không bắt đầu từ lớp A rồi lần lượt sang các lớp khác."

"Bởi vì lớp E nghịch ngợp chứ sao."

"..."

"Đàn anh không có ý này," Cảnh sát Tần nhận ra mình lỡ lời, hơi nhíu mày, "Ý của đàn anh là, nhà trường cũng phải linh hoạt làm việc, lớp nào cần hơn sẽ ưu tiên chăm sóc lớp đó."

Nói tới đây, thật sự không nói nổi nữa, chỉ còn lúng túng hai mặt nhìn nhau.

Cảnh sát Tần quay đầu lại nhìn máy tính, con chuột cồng kềnh trong tay hắn phát ra tiếng kèn kẹt giống như gặm miếng gỗ. Hắn in một tờ khai ra đưa cho Kỷ Tuân:

"Được rồi, tôi đã nắm được cơ bản sự việc mà cậu nói... Nào, điền vào tờ khai này trước. Cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ chú ý chuyện này, yên tâm, đừng quá lo lắng, được không? Có kết quả tôi sẽ thông báo ngay cho cậu. Đúng rồi, năm nay đại học công an đã sắp xếp khám sức khoẻ cho các cậu chưa?"
"Khám rồi, sao thế?"

Hình như cảnh sát Tần đang đánh trống lảng.

"Khám sức khoẻ bây giờ, không chỉ kiểm tra khỏe mạnh về mặt thể chất, mà còn phải để ý vấn đề về mặt tinh thần, tôi cảm thấy lần này trường chuyên đại học Cầm đã làm tương đối tốt, đúng không? Nếu như cậu chê đến bệnh viện phiền phức, vậy thì trên mạng hay trong sách cũng có bảng biểu tự phán đoán đơn giản đấy, bình thường tôi sẽ không nói với người khác đâu, nhưng chúng ta đều là sinh viên của đại học công an thủ đô, cũng coi như là người một nhà..."

"Đàn anh cảm thấy tôi đang mắc chứng vọng tưởng bị hại đúng không?" Có nói nữa cũng không có ý nghĩa gì, Kỷ Tuân dứt khoát không nghiêm túc nữa.

"Tôi cảm thấy cậu nghĩ quá nhiều. Trường học chính là trường học, không phải hang ổ của phần tử tội phạm."
"Ha, điền xong rồi." Kỷ Tuân trả tờ khai lại cho cảnh sát Tần, nhưng bàn tay rút lại không có đặt xuống bên hông, trái lại còn giơ lên, đầu ngón tay thon dài chỉ vào huyệt thái dương, "Nếu như là tôi nghĩ quá nhiều, vậy thì sợ là đàn anh đã nghĩ quá ít."

Anh mỉa mai:

"Hay còn gọi là, thiếu thông minh."

...

Kỷ Tuân nhanh chóng ra khỏi đồn cảnh sát, bạn học Chu đang ở bên ngoài chờ anh, giữa trưa trời nắng gắt, tóc mái của cậu đã bị mồ hôi thấm ướt, dính vào trên đầu. Kỷ Tuân bước nhanh hai bước, đứng ra phía trước cậu, muốn tạo ra bóng râm che nắng cho cậu, lại dùng tay quạt cho bạn học Chu đang mồ hôi đầm đìa.

"Đi thôi, lần này tới đây đúng là lãng phí thời gian."

"Cảnh sát không tin lời giải thích của anh à? Là ngại không đủ chứng cứ sao?" Bạn học Chu ngẩng mặt lên, "Chỗ của em có một bình nước trộn lẫn ma túy, có thể lấy ra."
"Tôi thấy không hẳn là ngại không đủ chứng cứ. Có lẽ bên phía nhà trường đã sớm chuẩn bị... Đương nhiên, chuẩn bị mà tôi nói không phải là nhét tiền đâu." Kỷ Tuân giải thích, "Mà là đã nói chuyện này với bên cảnh sát trước rồi, hơn nữa còn đã thuyết phục được bọn họ. Như vậy cảnh sát đã có ấn tượng từ trước, dĩ nhiên sẽ không tin học sinh sau này mới tới tìm anh ta, dù sao đối với những người có nhận thức rập khuôn về quyền uy mà nói, đương nhiên là giáo viên lớn hơn học sinh rất rất nhiều rồi."

"Cảnh sát là như thế này sao?" Bạn học Chu hỏi, "Nếu như ngay cả cảnh sát cũng như vậy, có vẻ hoàn toàn không có cách nào mong đợi có thể biết được chân tướng từ chỗ anh ta rồi."

"... Dĩ nhiên không phải." Kỷ Tuân, "Anh ta chỉ là ví dụ, không có nghĩa là toàn thể. Anh ta còn quá trẻ, tư duy cũng chưa nhanh nhạy."
"Anh còn trẻ hơn anh ta mà." Bạn học Chu khách quan nói.

"Nhưng tôi thông minh hơn anh ta nhiều." Kỷ Tuân tự tin nói, "Chừng hai năm nữa, tôi cũng sẽ trở thành cảnh sát, còn sẽ trở thành cảnh sát không để lọt bất kỳ chân tướng, không bỏ qua bất cứ chính nghĩa."

"Khi đó, em nhìn thấy tôi sẽ biết dáng vẻ nên có của cảnh sát là như thế nào."

"Ồ?" Bạn học Chu cong miệng, lộ ra nụ cười trêu chọc, "Không tưởng tượng ra được."

"Xì, vậy thì bây giờ sẽ cho em biết sự lợi hại của tôi luôn..." Một giây trước anh còn nói đùa, mà một giây sau, anh đã thu lại ý cười, lạnh lùng nhìn bạn học Chu, "Ngay từ đầu tôi đã đoán được em biết có người đầu độc trong nước... Thế nhưng, làm thế nào mà em đoán được?"

Đôi mắt anh nhìn bạn học Chu, thâm trầm giống như đêm đen, chất chứa thù hận sền sệt giống như đầm lầy.
Đôi mắt của kẻ gϊếŧ người.

"Làm thế nào mà em đoán được, lại làm thế nào mà em nghĩ ra, sau đó kịp thời cố định chứng cứ?"

*

Ngày hôm sau, cả một đêm ngủ không ngon, mà sáng nay Kỷ Tuân vẫn dậy thật sớm.

Buổi trưa mới phải ký tặng, điều này cũng đại biểu ý nghĩa, sáng nay anh còn cả khối thời gian có thể làm chuyện khác. Anh ăn sáng trong quầy ăn tự phục vụ của khách sạn, vừa ăn vừa ấn dạ dày.

Có lẽ là bởi vì lâu rồi không ăn sáng nên hơi không quen, đương nhiên cũng có thể là do căng thẳng thần kinh, nói tóm lại, dạ dày anh hình như đang co lại, giống như mang đến dấu hiệu không rõ ràng, biểu thị ngày hôm nay không phải là một ngày khiến người ta vui vẻ.

Ăn sáng xong, Kỷ Tuân bắt xe đến khu Quảng Nhuận —— Khu chung cư mà anh đã từng đưa bạn học Chu về nhà năm 2007.
Khu chung cư vẫn còn, cơ bản cũng không có nhiều thay đổi. Cửa nhà Chu Triệu Nam cũng có dấu vết do tháng năm để lại, những năm này chủ nhân của căn nhà chưa từng sửa sang. Kỷ Tuân hít sâu một hơi, giống như làm thế sẽ khiến dạ dày của anh hết đau, anh nhấn vang chuông cửa.

"Ai vậy?"

Một bác gái lớn tuổi ra mở cửa, bà chính là mẹ của Chu Triệu Nam. Bà già rồi, da mặt đã nhăn nheo giống như vỏ trái cây, có mấy người, càng già trông càng hiền, cho dù nhăn nheo co quắp, cũng sẽ có vẻ đáng yêu ngốc nghếch; nhưng một vài người khác... Bọn họ rũ xuống mí mắt giả dối, nếp nhăn nhíu lại che giấu gian tà, ngay cả một vệt sáng ở khóe mặt cũng giống như đang tỏa ra ánh sáng láu lỉnh, hại người lợi mình.

"Chào bác." Kỷ Tuân mở miệng, "Cháu đến hỏi thăm chút chuyện... Liên quan đến Hoắc Nhiễm Nhân."
Liên quan đến "bạn học Chu" của năm lớp 11.

*

Anh vào nhà, ngồi ở trên ghế sô pha, nghe mẹ của Chu Triệu Nam liên miên cằn nhằn, người đã già, cũng nói nhiều hơn... Trong lúc rảnh rỗi, anh lại nghĩ tới cuộc trò chuyện cùng bạn học Chu ngày đó.

"Anh....cảnh sát" Bạn học Chu bình thản gọi ra xưng hô trước giờ vẫn chưa từng dùng, "Anh thật sự rất thông minh."

"Em muốn gϊếŧ hắn."

"Cho nên em lên kế hoạch mua ma tuý đầu độc. Nhưng hình như Hứa Thi Cẩn đã trộm mất nó rồi."

"Em muốn gϊếŧ hắn, 'Hắn' là ai?" Kỷ Tuân gấp gáp hỏi.

Đây là lần đầu tiên bạn học Chu gọi anh là "anh cảnh sát", cũng là lần đầu cậu thừa nhận với anh rằng cậu có ý định gϊếŧ người, anh cứ tưởng —— anh chắc chắn——đã đột phá được lòng phòng bị của bạn học Chu!

Nhưng anh sai rồi.

Bạn học Chu lạnh lùng nhìn anh.
Đây không phải là ánh mắt của một người đã bị đột phá lòng phòng bị, chẳng qua chỉ là ánh mắt của kẻ địch đã thừa nhận đối thủ mà thôi.

"Hắn là ai... Không quan trọng." Bạn học Chu nói, "Hắn luôn thích nấp trong góc tối u ám."

Là người đã đoạt mất tư cách vào lớp chọn của bạn học Chu sao? Kỷ Tuân nghĩ. Không thể tồn tại yêu hận một cách vô duyên vô cớ được, người có thể bị bạn học Chu nhớ kỹ đến vậy, nhất định là người từng có xung đột kịch liệt với bạn học Chu.

"Đen kịt, dơ bẩn, ngâm mình trong bùn, cả người mọc đầy sâu."

Bạn học Chu dùng giọng điệu khinh thường như vậy để hình dung 'Hắn'.

"Hắn luôn lặng lẽ vô thức."

"Dựa vào im lặng cùng giả tạo yếu đuối, thoát khỏi trừng phạt của pháp luật.

"Hắn đáng bị xét xử."

"Chết rồi, hắn sẽ không cần lên tiếng nữa, như vậy đều tốt cho tất cả mọi người."
*

"... Đứa bé kia, lúc mới tới nhà chúng tôi, một tiếng cũng không chịu nói."

Câu nói này kéo lại tâm tư của Kỷ Tuân, Kỷ Tuân nhìn mẹ của Chu Triệu Nam đang lải nhải.

"Chúng tôi còn tưởng thằng bé không nói được, khám tới khám lui, rõ ràng bệnh viện nói hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng thằng bé vẫn không nói được tiếng nào, cậu nói xem chúng tôi phải làm sao, người ngoài không biết còn tưởng chúng tôi ngược đãi nó." Mẹ Chu kể khổ, "Rõ ràng là tự nó quái dị! Nhưng đây không phải là điểm quái dị duy nhất của nó, đến mùa đông nó cũng không đắp chăn, chỉ bọc lấy áo khoác, còn thích mở cửa sổ, trong phòng nó không có điều hòa, một mùa đông mà không biết bị cảm đến mấy lần, sau đó tôi khuyên can đủ đường, nó mới sửa lại cái tật xấu kia đấy..."

Khi Hoắc Nhiễm Nhân tới nhà của Chu Triệu Nam, bố mẹ mới vừa bị trúng độc khí gas mà nghẹt thở qua đời, hẳn là em ấy sợ chuyện này, cho nên mới không dám đắp chăn.
Nhưng sau đó, dưới sự ép buộc nhiều lần của thân thích nhận nuôi không biết chuyện, hoặc là không thèm để ý, em ấy lại phát sinh biến hóa, bắt đầu tiếp xúc với nghẹt thở...

Kỷ Tuân nhanh chóng chào mẹ Chu ra về.

Anh cầm địa chỉ lấy được từ chỗ mẹ Chu, đi đến nhà của Hoắc Nhiễm Nhân, một khu dân cư cũ kỹ tên là ngõ Mai Lí. Năm này tháng nọ, khu dân cư từng là một trong những điểm tốt nhất của thành phố Cầm đã không còn hào quang của năm đó, nhưng nhìn phong cảnh còn sót lại trong khu, vẫn có thể nhìn ra được dư âm của phồn hoa.

Kỷ Tuân dựa theo địa chỉ mà mẹ của Chu Triệu Nam đưa cho, tìm được căn phòng của bố mẹ Hoắc Nhiễm Nhân.

7#501

Cửa chống trộm màu táo đỏ giống như tướng sắt bảo vệ cửa ra vào, lớp bụi thật dày tích lại ở lối ra vào đã chứng tỏ rất lâu rồi, không có ai bước vào căn phòng này.
Kỷ Tuân cạy cửa ra.

Cửa vừa mở, tro bụi tích trữ trong nhà đã lâu cùng một luồng khói xám giống như không khí của thối rữa bỗng giương nanh múa vuốt tốc thẳng vào mặt, Kỷ Tuân dùng ống tay áo bịt lại miệng mũi, chờ ở cửa một lát, để không khí trong lành cố gắng chui vào trong nhiều hơn một chút, sau đó, mới cất bước tiến vào.

Bởi vì cho tới nay, căn phòng này không cho thuê cũng không rao bán, cho nên nội thất trong nhà hẳn là vẫn giữ nguyên dáng vẻ của năm xưa. Bên trên những món đồ này được che vải trắng thật dày, dùng để chắn bụi.

Nhìn quanh một vòng, có vẻ khắp nơi đều là đồ trắng.

Từ lối ra vào, Kỷ Tuân đi thẳng vào trong, bước vào nhà bếp đầu tiên.

Nhà bếp được xử lý rất sạch sẽ, mở chạn bếp ra còn có thể nhìn thấy van gas bên trong, là nơi trẻ con có thể dễ dàng với tới. Nó đã không còn bất kỳ tác dụng gì, nhưng ống dẫn khí kia vẫn mềm oặt nằm trên nền gạch màu xám được nạm vàng ở mép ngoài, giống như một con rắn đã chết.
Anh lại bước vào phòng ngủ.

Từ phòng ngủ chính của bố mẹ Hoắc Nhiễm Nhân đến phòng sách, lại tới phòng của Hoắc Nhiễm Nhân.

Anh vạch một góc vải trắng trên giường, lộ ra tấm ván đầu giường xanh trắng đan xen, họa tiết trăng sao, bên trái ván giường, là bàn học hình chữ L dựa vào cửa sổ, bên phải là tủ quần áo.

Đây là phòng của Hoắc Nhiễm Nhân, Kỷ Tuân không hời hợt lướt qua giống như các căn phòng khác, mà lần lượt xốc lên vải trắng bên trên đồ đạc, anh mở ngăn kéo của bàn học ra, thế nhưng trong ngăn kéo trống không, mọi thứ đều được thu dọn sạch sẽ, anh lại mở tủ quần áo, trong tủ quần áo ngược lại có chăn hoa, Kỷ Tuân nhìn lướt qua vỏ chăn, mà khi hình ảnh xẹt qua võng mạc bỗng cảm thấy không đúng.

Anh nhìn chăm chú vào vỏ chăn, lấy vỏ chăn đã được gấp gọn trong hộc tủ ra ngoài, giũ ra, nhìn thấy trên chăn hoa có đầy rết đang bám vào.
Từng con từng con dài dài ngắn ngắn, là vết tích được khâu lại.

Con rết phân bố dày đặc trên vỏ chăn, dày đến mức gần như không nhìn thấy một mảnh vải lành lặn to bằng lòng bàn tay của trẻ con, chỉ có sợi chỉ đủ màu sắc, mới đè lên cũ, khâu liền vỏ chăn nát vụn này.

Nhưng một cái chăn, sao có thể rách đến mức độ này được?

Chăn đã rách tan như thế, tại sao còn muốn khâu lại?

Cái chăn này đặt trong phòng ngủ của Hoắc Nhiễm Nhân, mặt trái cũng là họa tiết phim hoạt hình, hẳn là cái chăn Hoắc Nhiễm Nhân đã đắp năm đó... Anh lộn mặt chăn ngược lại, nhìn thấy lỗ thủng trên mép chăn, giống như bị vật sắc nhọn cắt phải.

Là ai đã dùng vật nhọn cắt vào mặt trái của vỏ chăn này?

Trong đầu Kỷ Tuân bỗng nảy ra một câu hỏi, sau đó anh thu được đáp án.

... Hoắc Nhiễm Nhân.
Vì sao Hoắc Nhiễm Nhân lại điên cuồng cắt rách mặt trái?

... Bởi vì phẫn nộ, hành động này đại biểu phẫn nộ.

Thế vì sao chăn đã rách lại được khâu lại, sau đó nhét vào trong tủ quần áo của Hoắc Nhiễm Nhân? Người khâu chăn chính là Hoắc Nhiễm Nhân sao?

... Không, không phải.

Kỷ Tuân bỗng nhiên nhận ra một điểm, một điểm anh vẫn luôn lơ là, một điểm anh đã sai hoàn toàn trong suy đoán trước đây. Anh vẫn cho là, khuynh hướng nghẹt thở của Hoắc Nhiễm Nhân là bắt nguồn từ nguyên nhân bố mẹ cậu trúng độc khí gas mà tử vong... Nhưng không phải, hẳn là bắt nguồn từ sớm hơn.

Ngoại trừ cái chăn rách nát đang cầm trong tay, kết hợp với các thông tin dấu hiệu mà mẹ của Chu Triệu Nam đưa ra khi nãy, Kỷ Tuân hoàn toàn hiểu ra, nhưng trong nháy mắt biết được chân tướng, anh lại cảm thấy dạ dày đang co rút đau đớn.
Ngoại trừ khí gas, chăn cũng có thể khiến người nghẹt thở.

Sợ là khi Hoắc Nhiễm Nhân còn bé, ở ngay trên chiếc giường này, em ấy đã bị bố mẹ mình dùng chăn bịt lại miệng mũi hết lần này đến lần khác. Bởi vậy mà gieo xuống bóng ma, dẫn đến khuynh hướng nghẹt thở của Hoắc Nhiễm Nhân. Chỉ có như vậy, mới có thể giải thích tại sao khi Hoắc Nhiễm Nhân vừa chuyển tới nhà của Chu Triệu Nam lại căn bản không dám đắp chăn.

Em ấy sợ chăn.

Bố mẹ Hoắc Nhiễm Nhân muốn dùng chăn bịt chết con mình sao?

Không.

Lời kể của mẹ Chu Triệu Nam tái hiện bên tai Kỷ Tuân:

"Đứa bé kia, giống như người câm ấy, từ sáng đến tối không nghe thấy nói gì..."

Bố mẹ Hoắc Nhiễm Nhân, dùng chăn che, là vì đã chịu đủ tiếng khóc tuyệt vọng đau đớn của đứa bé bị bạo lực đánh đập.

Bọn họ ép em ấy:
"Không cho khóc thành tiếng."

Bữa sáng của khách sạn, không có biến thành chất dinh dưỡng trong cơ thể, ngược lại giống như đã ngưng thành một cục đá lạnh lẽo, lôi kéo giằng xé dạ dày anh, một đường rơi xuống, rơi vào vực sâu.

Anh đứng ở đây, hoảng hốt nhìn vỏ chăn vụn nát lại được khâu liền như lúc ban đầu, hình dáng của vỏ chăn càng lúc càng trở nên kỳ quái, càng lúc càng vặn vẹo, cũng càng lúc càng nặng nề giống như mạ sắt từ trên trời rơi xuống, đè lên người anh.

Trong chăn giấu lồng giam, lồng giam phong tỏa bốn bề, tối tăm không một khe hở, bên trong chỉ có oxy càng hít vào càng ít cùng tuyệt vọng càng hô hoán càng nhiều, muốn khóc muốn gọi, nhưng ngay cả khóc hay gọi đều không được tuyệt vọng đến chết lặng cho phép.

Cuối cùng, những tăm tối kia, những tăm tối dùng hết mọi thứ để phản kháng nhưng chỉ đổi lại đau đớn càng lúc càng sinh sôi kia, hóa thành vũng bùn đặc sệt trong đầm lầy, đầu tiên biến thành mắt của bạn học Chu, sau lại biến thành mắt của Hoắc Nhiễm Nhân.
Ánh mắt gϊếŧ người, nhìn anh chằm chằm.

-----------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi