Nói xong câu này, Hoắc Nhiễm Nhân yên lặng nhìn Kỷ Tuân, tuyệt không chớp mắt. Bí mật vẫn luôn giấu ở nơi sâu nhất trong tim bị ép nói ra ngoài, hiện tại, cậu đang chờ đợi đáp án của Kỷ Tuân.
Chờ đợi dài dằng dặc khiến cơ thể Hoắc Nhiễm Nhân bỗng dâng lên một trận run rẩy.
Sợ hãi bắt lấy cậu. Mọi thứ bên ngoài đều đang dừng lại.
Thời gian, âm thanh, động tác của Kỷ Tuân.
Nhưng bên trong lại đang ùng ục sôi trào.
Máu của cậu, các cơ quan bên trong cậu, đều giống như đang được nướng trên bàn sắt, mỗi một phút giây trôi qua đều vô cùng khó chịu.
Cho đến khi Kỷ Tuân hôn lên, hôn lên mi mắt cậu.
Một nụ hôn rất nhẹ rất khẽ, rất lâu rất dài.
Nụ hôn này giống như xuyên qua vỏ bọc bên ngoài, hôn vào bên trong cậu, hôn vào dòng máu sục sôi, hôn vào nội tạng nóng cháy, hôn vào trái tim đập loạn... Chầm chậm, từ từ mà vỗ về tất cả bất an cùng nôn nóng.
"Đó là bởi vì kẻ tình nghi như em quá giảo hoạt, bọc thật lòng vào trong nói dối. Quỷ kế của em quá mức cao minh, tôi bị em câu dẫn mất lý trí, trở thành trinh thám hồ đồ." Kỷ Tuân tự giễu, "Hồ đồ đến mức không nhận rõ thật lòng cùng giả dối, cho tới bây giờ mới tìm được chân tướng."
Anh bế Hoắc Nhiễm Nhân lên, đặt cậu xuống giường, lại xoay người đi đến trước cửa sổ, kéo rèm cửa sổ nhung tơ màu đỏ thắm, che kín cửa sổ, khiến màn đêm tựa như nước ngoài cửa sổ cùng ánh đèn neon đang lấp loé trôi nổi trong nước kia đều tản đi.
Cũng khiến thế giới biến mất ngoài hai người, còn hai người biến mất trong thế giới.
Kỷ Tuân xoay người lại, trở về bên cạnh Hoắc Nhiễm Nhân.
Hoắc Nhiễm Nhân im lặng hồi lâu, vào lúc này bỗng nhiên nhếch miệng.
"Ừm, lần này còn nói hay hơn trước một chút, ít nhất cũng không giống như đang khen ngợi trên bục trao giải." Cậu mỉm cười xấu xa, đọc lại xưng hô của Kỷ Tuân khi nãy"... Trinh thám hồ đồ."
"Trinh thám hồ đồ hiện tại rất tỉnh táo." Kỷ Tuân cười nhạo, "Không dễ lừa."
"Ồ ——" Hoắc Nhiễm Nhân ồ một tiếng thật dài giống như đang châm chọc, cậu kéo cổ áo, nhìn Kỷ Tuân trước, lại nhìn về phía bàn, trên bàn có hoa quả cậu vừa mới mua, "Thế có làm không? Đồ cũng đã chuẩn bị rồi, bầu không khí tốt như vậy mà không làm, rất thiệt thòi nha."
Hoắc Nhiễm Nhân vẫn duy trì vẻ mặt phong lưu tùy ý, nhưng cùng lúc nhìn thấy biểu cảm dửng dưng như không của Hoắc Nhiễm Nhân, Kỷ Tuân còn nhìn thấy bàn tay đang chống lên đệm giường của Hoắc Nhiễm Nhân. Bàn tay kia hơi gập lại, khớp ngón tay đã chuyển sang màu trắng.
Hoắc Nhiễm Nhân đang khẩn trương.
Thật ra hai người đã sớm thân mật, sớm có được lẫn nhau.
Nhưng Hoắc Nhiễm Nhân vẫn cứ khẩn trương như thế.
Loại khẩn trương này che giấu dưới bề ngoài thành thạo của đối phương, dưới nội tâm nhẫn nại không nói một lời.
Ngày hôm nay đúng là nên khẩn trương.
Kỷ Tuân cũng có chút khẩn trương, bởi vì ngày hôm nay không giống với quá khứ, không giống với bất kỳ lần nào trong quá khứ.
Cho nên thái độ của anh cũng không hề giống trong quá khứ.
Anh bỗng nhắc đến một chuyện: "Tối nay trong lúc nói chuyện ở phòng tôi, có phải em đã lặng lẽ kề lên tôi không?"
"..." Hoắc Nhiễm Nhân.
"Lúc đó em làm thế nào kề tới nhỉ, hai má chạm hai má... ?"
Kỷ Tuân nói, hai má của anh dán lên hai má của Hoắc Nhiễm Nhân, cảm giác gò má của đối phương hơi cứng đờ, có vẻ đã cắn chặt răng.
"Hay là trán chạm trán?"
Kỷ Tuân lại hỏi, anh thoáng dịch ra, để trán dán lên trán của Hoắc Nhiễm Nhân, để dấu răng thật mạnh, đậu xuống chóp mũi cao thẳng của Hoắc Nhiễm Nhân.
"... Anh." Hoắc Nhiễm Nhân sắp không nhịn được mà lên tiếng.
Nhưng vẫn chưa xong.
Kỷ Tuân trêu: "Thật ra so với hai cách vừa rồi, Hoắc Nhiễm Nhân, tôi càng muốn cơ thể kề sát cơ thể với em hơn, kề sát đến mức một khe hở cũng không để lại, như vậy cũng xem như là kề cận mà?"
"Anh chơi đủ chưa? Muốn bắt đầu thì bắt đầu đi, sao còn phí lời nhiều như vậy? Thật sự không được đúng không?" Hoắc Nhiễm Nhân chê cười.
Kỷ Tuân không có bị Hoắc Nhiễm Nhân khích tướng.
"Đã bảo tôi không dễ lừa rồi mà vẫn em cứ làm bộ làm tịch thế hả, rõ ràng là sợ bị tôi nói nữa em sẽ mất khống chế, cố tình không muốn thừa nhận." Kỷ Tuân ung dung thong thả nói.
"..." Hoắc Nhiễm Nhân, "Đó là anh..."
"Tôi làm sao?"
"Anh..." Cổ họng của Hoắc Nhiễm Nhân căng lại, trong lòng cậu đương nhiên đã chịu thua, nhưng ngoài miệng tuyệt không chịu thua, "Không đủ nỗ lực."
"Vậy tối hôm nay sẽ để em xem thử nỗ lực của tôi." Kỷ Tuân nhịn cười trả lời.
Miệng thì nói như vậy, mà cơ thể không có cúi xuống, ngược lại còn chống người lên, tạo ra khoảng cách.
Nhìn như cười, nhưng thật ra rất nghiêm túc.
Anh nghiêm túc nhìn Hoắc Nhiễm Nhân.
"Hoắc Nhiễm Nhân..." Kỷ Tuân gọi cậu, tiếng gọi không giống như phát ra từ trong cổ họng hay trên đầu lưỡi, mà giống như phát ra từ trong tim phổi, vì thế mới có vẻ trầm thấp, sâu lắng lại bồi hồi, "Tôi vẫn phải nói rõ với em. Tôi muốn ôm em, muốn chiếm lấy em, không phải vì gì khác, chỉ vì..."
"Tôi thích em."
--------------------------------------