"Kiểm tra thường lệ, đều dừng lại, không được nhúc nhích!"
Cửa phòng riêng đột nhiên bị đá văng, thời điểm cảnh sát mặc cảnh phục xuất hiện ở cửa, Kỷ Tuân còn đang ôm lấy bả vai của Hoắc Nhiễm Nhân ngây ngẩn cả người, anh nhìn cảnh sát cùng camera chấp pháp trên người cảnh sát (Body worn video hay body-worn camera, BWV/BWC): "Kiểm tra cái gì?"
Cảnh sát quặm mặt lại: "Còn kiểm tra cái gì, chính anh tới làm gì anh không biết sao? Chống mại dâm, hai nam một nữ? Mang hết chứng minh thư ra đây!"
Ti Ti đồng dạng bởi vì cảnh sát đột nhiên xông vào mà ngơ ngác hoảng loạn mất một lúc.
Nhưng cô rất nhanh đã trở nên cây ngay không sợ chết đứng, cô vẫn hút thuốc như cũ, chân vắt chéo không đổi: "Đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo cáo."
"Còn hút thuốc cơ." Cảnh sát nhìn cô: "Báo cáo cái gì?"
"Cũng không có pháp luật quy định người phụ nữ không thể hút thuốc đúng không?" Ti Ti nói, sau đó nhìn về phía Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân.
Cảnh sát cũng nhìn về Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân.
Đối diện những tầm mắt nay, hai người đều hiếm thấy sinh ra cảm giác sống lưng lạnh lẽo, Kỷ Tuân rút lại cánh tay đang ôm trên vai Hoắc Nhiễm Nhân, Hoắc Nhiễm Nhân cũng buông cánh tay Kỷ Tuân đang trong tay mình.
Hai người thậm chí còn âm thầm dịch sang hai bên trái phải, tạo ra chút khoảng cách, giả bộ không quen biết đối phương.
"Tôi báo cáo bọn họ là gay, vừa đi vào đã dính chặt lấy nhau ôm ôm ấp ấp, ra vẻ anh kéo tôi tôi đẩy anh nhưng thực ra là thích muốn chết, thật sự nhìn không nổi." Ti Ti xem thường, "Chẳng trách muốn dính tới cũng không được, lãng phí cả một buổi tối của tôi."
Dưới đèn xoay cam đỏ hồng phấn, vẻ mặt của cảnh sát vô cùng vi diệu.
"Báo cáo thì báo cáo, không cần dùng nhiều thành ngữ như vậy, cũng không cần tự khai. Một cô gái lớn tướng như cô, tự dưng dính lên người ta làm gì?" Hắn nói, "Đều đứng lên, ra ngoài hành lang xếp thành hàng. Rốt cuộc là có phải hay không, là tình huống thế nào, đều theo chúng tôi về cục cảnh sát từ từ nói."
Kỷ Tuân chậm rì rì từ sô pha đứng lên, lén lút nói chuyện với Hoắc Nhiễm Nhân: "Hoắc đội, là lúc cậu lấy thẻ cảnh sát ra liên hợp với các anh em đơn vị thực thi pháp luật rồi đó."
"Không mang." Hoắc Nhiễm Nhân.
"Nghiêm túc?" Kỷ Tuân.
"Nghiêm túc. Ra ngoài gặp anh mang theo thẻ cảnh sát làm cái gì." Hoắc Nhiễm Nhân biểu cảm bình tĩnh lại pha chút ngơ ngẩn, "Là lúc anh phát huy mạng lưới giao thiếp trước đây, tìm đồng nghiệp mà mình quen biết, dùng mặt thoát kiếp rồi."
"Trực tiếp nói với bọn họ, mọi người đều là anh em cùng đơn vị?" Kỷ Tuân đưa ra phương án thứ hai.
"Vận dụng kiến thức cơ bản trác việt của anh phán đoán xem, một năm quét mại dâm đến cả trăm lần, có bao nhiêu phần tử tội phạm 'đột nhiên nhanh trí', nỗ lực bấu víu quan hệ, nhận làm đồng nghiệp với cảnh sát." Hoắc Nhiễm Nhân hỏi ngược lại.
Hai người lề mà lề mề, thì thà thì thụt, mãi cho tới cửa.
Cửa hành lang đã đứng một loạt người, mỗi người cúi đầu đến tận ngực, giống như chim cút bị cạo sạch lông chuẩn bị lên thớt, run rẩy như lá rụng trong gió thu.
Bọn họ tập hợp trong hành lang nho nhỏ, gần như chiếm đầy cả hành lang, nhưng không ai nói một chữ gì, bầu không khí ngưng trệ khiến người ta sợ hãi.
Kỷ Tuân cũng càng nói càng nhỏ, biến thành khí thanh.
"Biết tại sao con rùa có mai không?"
Hoắc Nhiễm Nhân gửi qua ánh mắt nghi hoặc.
"Bởi vì rụt đầu tuy rằng hổ thẹn nhưng rất hữu dụng." Kỷ Tuân nói xong, giơ tay lên, che lại hai má.
"..."
Trên hành lang đã có không ít người, mà hành động ở hiện trường vẫn không có dừng lại. Cánh cửa gỗ lim cuối cùng ở nơi này, giống như đại tướng quân canh gác cửa cải cuối cùng, vẫn không nhúc nhích.
Cảnh sát dùng sức gõ cửa đã chuyển sang nghiêm giọng:
"Mở cửa, lập tức mở cửa, nếu không mở cửa sẽ quy thành cản trở thực thi pháp luật, toàn bộ mang về cục tạm giữ —— còn chưa ấy ra chìa khóa? Đừng tìm chìa khóa nữa, không tìm thấy đâu, lấy rìu cứu trợ lại đây, trực tiếp bổ khóa!"
Một vị cảnh sát khác vừa quay đầu, cái rìu màu đỏ đã đưa tới trước mặt. Người đưa rìu một tay che mắt che mặt, hai con mắt đều ở dưới bàn tay, khiến người khác không khỏi nghi hoặc anh ta đã làm thế nào để đưa đồ vật một cách chính xác dưới tình huống không nhìn thấy gì.
Cảnh sát nhận lấy cái rìu, tán thưởng một câu: "Cảm ơn, rất đúng lúc."
Kỷ Tuân khiêm tốn đáp lại: "Quét mại dâm chống vật cấm phải tranh thủ từng phút từng giây, trợ giúp cảnh sát là trách nhiệm thiêng liêng của quần chúng."
Những người bị quét mại dâm chống vật cấm còn lại: "..."
Bọn họ tự giác tránh xa Kỷ Tuân, quần chúng mới không cần được thay mặt.
Cảnh sát cũng vui vẻ: "Giác ngộ cao đấy, giác ngộ cao như vậy làm sao vẫn còn ở nơi này?"
Bởi vì tất cả đều là hiểu lầm chứ sao!
Mà Kỷ Tuân tin tưởng mười người bị tóm thì cả mười người đều kêu oan uổng thế này, cho nên anh cũng tiết kiệm ngụm nước bọt, mở tay ra một chút chút xíu, xuyên qua khe hở quan sát hiện trường.
Cảnh sát ở hiện trường rất ít, chỉ có ba người. Một người trông giữ phía sau, hai người đang lấy rìu phá cửa, hẳn là nhất thời nhận được báo cáo đến đây kiểm tra tình huống. Quản lý chậm chạp không ra mặt, hiện trường chỉ có vài nhân viên phục vụ của KTV không làm chủ được bất cứ chuyện gì, không biết lấy chìa khóa lại đây, cũng sẽ không ngăn cản cảnh sát phá cửa.
Còn có đằng sau cánh cửa này.
Bên trong có rất nhiều người, rất hoảng loạn, bây giờ còn có thể mơ hồ nghe thấy thanh âm huyên náo của bọn họ.
Dưới tình huống bình thường, nhân viên phạm pháp đụng phải cảnh sát cho dù là nhất thời tâm tình kích động, lúc này cũng nên tỉnh táo lại.
"Tụ tập chơi ma túy?" Kỷ Tuân vẫn dùng khí âm trao đổi với Hoắc Nhiễm Nhân.
"Ừm."
"Tôi là câu nghi vấn, cậu là câu khẳng định." Kỷ Tuân cảm thấy thú vị, "Cậu không cảm thấy còn có khả năng nào khác sao?"
"Chơi ma túy giống như loài gián vậy, thấy một con, liền biết bên cạnh giấu cả một ổ." Hoắc Nhiễm Nhân tùy tiện suy ra.
Vừa dứt lời, một tiếng "Ầm" thật mạnh, cánh cửa gỗ lim dày nặng bị rìu cứu trợ bổ ra, hai vị cảnh sát ở cửa tiến vào trước, còn lại một vị cảnh sát tiếp tục trông giữ bên ngoài.
Hành lang của KTV này không rộng, ba người đàn ông vạm vỡ cũng đã đứng chặn hết đường.
Kỷ Tuân chưa kịp đuổi tới, đã nghe cảnh sát vọt vào lớn tiếng quát lên: "Bên trong có ma túy, liên lạc chi đội!"
Xuyên qua bả vai mơ hồ phía trước, Kỷ Tuân nhìn thấy bên trong phòng.
Khoảng hơn mười nam nữ thần trí không rõ, xiêu xiêu vẹo vẹo mà xô đẩy la hét. Cửa sổ mở rộng, hai vị cảnh sát đi vào có một người canh giữ trước cửa sổ, rèm cửa bay lên lộ ra cửa sổ.
Có người lôi rèm leo xuống dưới.
Người đã leo xuống đều quan trọng hơn những người còn lại, thậm chí có khả năng mang theo lượng lớn ma tuý, người còn ở đây chưa chắc sẽ khai ra đối phương.
Bên cạnh là đường tắt rắc rối phức tạp, không có camera, không thể nào truy tìm.
Một chuỗi ý nghĩ xẹt qua đầu Kỷ Tuân, không một tia suy tính dư thừa, anh quay người chạy về phòng riêng lúc trước!
Động tác của anh cực nhanh, lúc này vị cảnh sát thứ ba đang canh giữ ở hành lang mới vừa dùng bộ đàm liên lạc với chi đội, nhìn thấy hành động của Kỷ Tuân, hắn hét lớn một tiếng: "Không được chạy, dừng lại!"
Một tiếng này lực không đủ uy hiếp, trái lại còn nhắc nhở nam nữ đang sững sờ khác. Chỉ thấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ cánh tay xăm trổ đứng ở ngoài cùng đá bay đôi dép lên dùng một lần trên chân, chân trần nhanh chóng chạy về lối thoát hiểm!
Hắn mới chạy được hai bước đã bị người mạnh mẽ lật tung. Hoắc Nhiễm Nhân từ sau đuổi theo, đè người xuống mặt đất.
Kỷ Tuân đang chạy vào phòng riêng liếc mắt nhìn thấy cảnh này, còn nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của Hoắc Nhiễm Nhân: "Chạy cái gì mà chạy, chứng minh thư đều ghi tên rồi, còn muốn chạy đi đâu?..."
Một chút rối loạn từ hành lang lại trở về bình lặng, không có cảnh sát đuổi theo, hẳn là Hoắc Nhiễm Nhân đã trao đổi với vị cảnh sát trông giữ hành lang kia. Anh cầm lấy điện thoại di động, hướng ra đằng sau lắc lắc, ra hiệu cho Hoắc Nhiễm Nhân liên lạc qua điện thoại. Cũng không để ý xem Hoắc Nhiễm Nhân có nhìn thấy hay không đã nhét điện thoại vào trong túi, một cước đạp lên trên bệ cửa sổ.
Từ bệ cửa sổ rộng mở nhìn ra ngoài, tình huống hiện trường lập tức trở nên rõ ràng.
Rèm cửa bên trong phòng gỗ lim cách vách bị xé ra làm hai, buộc thành sợi dài, một thanh niên tóc vàng đang từ trên dây buộc trượt xuống lầu một, chạy vào trong ngõ hẻm.
Kỷ Tuân quan sát chỗ của mình.
Dưới bệ cửa sổ là cửa hàng tiện lợi, cửa hàng tiện lợi này không có lều tránh mưa, nhưng cạnh cửa sổ khoảng chừng nửa mét có lắp đặt ống nước thải ngoài tường.
Kỷ Tuân cởϊ áσ khoác, tròng lên ống dẫn, hai tay kéo áo khoác làm ra động tác trượt dây xuống, cả người giống như xích đu đong đưa, men theo ống dẫn trượt xuống lầu một! Từ cửa sổ xuống dưới tầng, toàn bộ quá trình không tới năm giây.
Nhưng vẫn muộn mất một chút, thanh niên tóc vàng đã hoàn toàn chạy vào trong đường tắt!
Kỷ Tuân đi theo, nhưng chỉ đuổi hai bước đã dừng lại. Ngõ hẻm phân nhánh quá nhiều, trước mặt anh có tới ba cửa ngõ, mỗi cửa ngõ đều đen sì sì không chút ánh sáng, bằng vào mắt thường, rất khó nhận biết thanh niên tóc vàng đã chạy vào đâu.
Anh đứng ở chỗ này, nghiêng tai lắng nghe.
Đường ngõ trải dài sâu hun hút, phân nhánh nhiều, không có camera, quanh co khúc khuỷu giống như mê cung, còn có —— vách tường mỏng, chỗ cao chỗ thấp, có thể lộ âm thanh.
Đi ở trong ngõ hẻm, thường thường có thể nghe thấy tiếng vang cách vách truyền đến.
Anh kiên nhẫn nghe, chậm rãi nghe thấy được tiếng giày thể thao ma sát với mặt đất, cùng tiếng thở dốc chạy trốn hòa vào trong gió.
Anh nhắm mắt lại, đường ngõ quen thuộc dần dần hiện ra trong đầu anh, mơ hồ tạo nên một tấm bản đồ ảo, hiện lên trước mắt, người đàn ông chạy trốn bên trong ngõ hẻm bị đánh dấu điểm đỏ, anh có thể thấy rõ quỹ tích vận động của điểm đỏ này trên mặt bản đồ.
Mấy giây sau, Kỷ Tuân mở mắt ra.
Anh tìm đúng phương hướng, chạy vọt về phía trước, nhẹ nhàng mau lẹ như liệp báo đang săn tìm bữa tối.
Trăng treo trên trời là ánh sáng duy nhất trong ngõ hẻm, hai vách tường phiền phức thường ngày khiến người ta lạc mất phương hướng nay lại mang tới cảm giác an toàn rất lớn, ngay cả bóng đen đổ xuống dưới ánh trăng cũng tựa như khôi giáp bảo vệ, đuổi theo tóc vàng như hình với bóng.
Từ đầu đến cuối đều không truyền đến âm thanh truy đuổi theo sau.
Rất có thể căn bản không ai đuổi theo, cũng có thể đã sớm mất dấu ở chỗ này rồi.
Trái tim căng thẳng của tóc vàng buông lỏng, đại não trống rỗng bắt đầu chú ý xung quanh, hắn nghe thấy tiếng hít thở hì hục của chính mình, nhịp tim "bịch bịch" vang lên, còn có cổ họng khô khốc muốn cháy khét.
Mẹ nó! Cả đời chưa từng chạy như thế này bao giờ!
Hắn hung hăng chửi thề.
Về nhà lấy rượu brandy súc miệng tắm rửa mới được, xua tan xui xẻo!
Hiện tại...
Hắn nhìn về phía trước. Hắn cũng chưa quen thuộc nơi này, không biết mình chạy vào nơi nào rồi, mà đại lộ bên ngoài ngõ hẻm có đèn đường, đi về nơi ánh đèn sáng nhất chắc sẽ không sai.
Hắn còn mở định vị, dù sao lát nữa cũng sẽ gặp người đến đây đón hắn...
Một bóng người từ trong ngã tư của nhõ hẻm đi ra.
Ngay khi tóc vàng phát hiện ra cũng không có ý thức cảnh giác. Từ lúc hắn chạy đến đây, người đuổi theo cũng phải ở phía sau, đằng trước có người đi tới —— không biết là ai, có lẽ là người qua đường đi.
Mãi đến khi cánh tay của hắn bị "người qua đường" phía trước xoay ra sau lưng, mặt của hắn mạnh mẽ dán lên vách tường thô ráp, cái đuôi của ý nghĩ này vẫn còn đọng lại trong đầu hắn.
"Anh làm thế nào —— "
"Tôi làm thế nào chạy đến phía trước cậu chứ gì?" Kỷ Tuân tiếp lời, "Chạy quá chậm, sau khi cải tạo xong thì luyện tập nhiều hơn chút."
"Tôi là —— "
"Tôi không muốn biết cậu là ai, cũng không muốn biết bố cậu là ai, lại càng không muốn biết dì bảy dì tám anh ba cậu sáu ông nội chín nhà cậu là ai, ngậm miệng lại, tiết kiệm chút nước bọt, lát về trong cục mà nói với cảnh sát, ở đấy mới có chỗ mà nói." Kỷ Tuân khuyên nhủ.
"Tôi... Tha cho... Tôi... Có tiền, " Tóc vàng thở hổn hển, âm thanh bắt đầu run rẩy, "Tôi cho anh tiền..."
"Há, bao nhiêu?"
Kỷ Tuân dùng một tay khống chế kẻ tình nghi, một tay khác sờ điện thoại di động, bắt được người rồi, nên gửi tin nhắn cho Hoắc Nhiễm Nhân.
Anh cúi đầu xuống như thế, cho nên không nhìn thấy đôi mắt hoảng loạn đảo quanh của tóc vàng khi liếc về một góc nghiêng ở phía trước, đột nhiên trấn định, sau đó kinh hoảng từ trong đôi mắt ửng đỏ hiện lên tơ máu cũng mất đi.
Tóc vàng còn nói tiếp: "Cho, cho..."
"Rốt cuộc cho bao nhiêu?"
Ngón tay cái của Kỷ Tuân dịch đến nút gửi tin nhắn, sắp gửi rồi, đột nhiên ý thức được chính mình không có số điện thoại của Hoắc Nhiễm Nhân. Anh chẹp một tiếng, chuyển sang Đàm Minh Cửu, mà eo đột nhiên đau nói, vũ khí lạnh lẽo từ phía sau đỉnh vào lưng anh.
Giọng nam trung niên khàn khàn vang lên "Buông điện thoại. Thả người ra."
Ngón tay của Kỷ Tuân cứng đờ trên màn hình, phía trước, tóc vàng còn bị đè lên tường kịch liệt chuyển động con ngươi, con ngươi một đường dịch đến vị trí khóe mắt.
Càng ngày càng nhiều tơ máu cùng ửng đỏ tập hợp trong nhãn cầu, một đôi mắt đang từ từ biến đỏ nhìn chằm chằm anh, tóc vàng còn đang mấp máy môi, tác động đến nốt ruồi ở cặm, giũ ra nửa khuôn mặt tươi cười quái đản.
"Tao cho mẹ mày." Tóc vàng nặn ra từng chữ từng câu.
--------------------