LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (1 - 200)

Đây là một dãy số xa lạ, nhưng lại là giọng điệu mà Kỷ Tuân quen biết.

"7 giờ tối, cạnh bãi phế liệu bỏ hoang ở Kinh Sơn, Volkswagen Jetta màu đen.

Tôi sẽ cho đối phương biết tên của người phụ nữ bị làm giao dịch trong vụ bắt cóc tối hôm nay.

Tự nghĩ cách cứu lấy cô ấy, đừng đánh rắn động cỏ.

Đừng hồi âm."

Cuối tin nhắn còn kèm theo một bức ảnh, Kỷ Tuân liếc nhìn thời gian, 6 giờ 50 phút tối.

Hay lắm, đi từ đây đến Kinh Sơn hết hơn 40 phút, trừ phi dùng cánh cửa dịch chuyển không gian, không thì có bay cũng không bay qua được.

Không cần nghĩ cũng biết người gửi tin nhắn là Mạnh Phụ Sơn, nhưng tại sao hắn lại muốn bắt người, làm thế nào mới xem như không đánh rắn động cỏ, tất cả đều mơ hồ không rõ, giống như đang đưa ra câu đố cho người khác vậy.

Kỷ Tuân rất muốn gọi lại hỏi một chút, nhưng lại sợ "Đừng hồi âm" này mang ý nghĩa bên cạnh đối phương đang có người khác.

"Tìm cảnh sát của thành phố Cầm." Hoắc Nhiễm Nhân bình tĩnh đưa ra phán đoán.

"Nhất định phải tìm cảnh sát. Hiện tại cho dù không muốn tìm cảnh sát cũng không được." Kỷ Tuân dùng tay xoa huyệt thái dương, "Nhưng phải nói với bọn họ như thế nào?"

Không biết nói như thế nào, là vì sở dĩ Mạnh Phụ Sơn liên hệ với Kỷ Tuân đều là ý tại ngôn ngoại —— hắn không muốn để lộ chính mình.

"Những vết thương này vừa hay là cái cớ." Hoắc Nhiễm Nhân chỉ về sau lưng, "Nhưng chúng ta giúp hắn lần này, không có nghĩa là hắn bảo chúng ta làm cái gì thì chúng ta làm cái đó, Kỷ Tuân, rốt cuộc hắn muốn làm gì?"

"Anh không biết." Kỷ Tuân nói.

Hoắc Nhiễm Nhân không nói gì.

"Anh thật sự không biết. Cho dù là không muốn kéo anh vào, hay là từ đáy lòng căn bản không hề tin tưởng anh, hắn đều sẽ không nói thẳng với anh." Kỷ Tuân thở dài, lại lắc lắc điện thoại di động, "Không nói những thứ này, giải quyết vấn đề cấp bách trước đi."

Hai người không có lựa chọn nào khác, taxi vốn nên đến trạm tàu cao tốc nay lại phải quay đầu đi thẳng đến đồn cảnh sát.

Trao đổi giữa đồng nghiệp với nhau đã nhanh hơn lần trước một chút, hơn nữa vết thương của Hoắc Nhiễm Nhân cùng Kỷ Tuân vốn là muốn đền đáp đội trưởng đội cảnh sát hình sự số 1 của thành phố Cầm, Triệu Vụ, lúc này nghe miêu tả về vụ bắt cóc không đầu không đuôi mập mờ không rõ, thế nhưng vẫn rất coi trọng, lập tức lấy tư liệu từ cục cảnh sát.

Triệu Vụ, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Cầm, là một người đàn ông khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, trước mắt có một vết sẹo, cạo đầu ngắn ngủn, rõ ràng là một cảnh sát nhân dân, thế nhưng ngoại hình trông có vẻ rất hung ác, giống hệt mấy thằng côn đồ to con vừa vén tay áo lên chính là trái Thanh Long phải Bạch hổ, ở giữa lại xăm Kỳ Lân đỏ rực ngậm lưỡi dao liếm máu.

Mà nhìn vẻ bề ngoài của hắn như vậy thôi, chứ thật ra hắn lại là một người vô cùng tinh tế, cũng không biết bao nhiêu tội phạm IQ cao đã bởi vì khuôn mặt của hắn mà có ấn tượng sai lầm, cứ nghĩ hắn chỉ là hạng người hữu dũng vô mưu, nhất thời sơ suất mà bị hắn dễ dàng bắt về quy án.

Trong thế giới tự nhiên có rất nhiều động vật đều mang màu sắc tự vệ, màu sắc tự vệ của Triệu Vụ có lẽ chính là vẻ ngoài nhìn qua vừa không quá thông minh lại có chút hung ác kia.

Ngoài dự liệu của Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân chính là, từ nửa tiếng trước, người nhà của người bị hại đã báo án, bây giờ đang tiến hành ghi chép ở đồn cảnh sát gần nhất, hơn nữa vẫn luôn thúc giục cảnh sát lập án điều tra.

Triệu Vụ: "Người nhà nói, hắn vốn cứ đúng 6 giờ là tới đón người bị hại, không nghĩ tới đợi lâu hơn mọi ngày 15 phút cũng không thấy cô ấy đâu, điện thoại cũng gọi không được nên đã báo án."

"15 phút đã báo án?" Kỷ Tuân cau mày, "Phản ứng có phải hơi quá khích rồi không?"

"Làm cảnh sát lâu rồi, chuyện gì cũng có thể thấy, phản ứng như thế này cũng không tính quá khích, nhiều lắm là lãng phí nhân lực cảnh sát, nhưng tình huống của người bị hại khá đặc thù, người nhà có phản ứng như vậy cũng bình thường... Cụ thể hơn thì sau này chúng ta sẽ nói sau."

Triệu Vụ suy tư sờ vết sẹo trước mắt, dẫn bọn họ đi lấy CCTV.

Đã có người trong phân cục đi tra CCTV tại địa điểm xảy ra vụ án mà người nhà nạn nhân đã báo, hiện tại, Kỷ Tuân cùng mọi người muốn đến xem Kinh Sơn mà Mạnh Phụ Sơn đã nói.

Bên ngoài Kinh Sơn là một đường cao tốc dẫn thẳng đến các tỉnh khác, bên cạnh còn có quốc lộ, giao thông vô cùng thuậnt tiện.

Tuy cả bãi thu phế liệu bỏ hoang chiếm diện tích khá là lớn, bên trong cũng không có camera theo dõi, thế nhưng chỉ cần phụ cận có đường có thể cho xe con vào, hơn nữa lại phân bố CCTV, vậy thì muốn tìm một chiếc có ký hiệu rõ ràng cũng không phải quá khó.

Tranh thủ trong lúc nhân viên kỹ thuật bận rộn, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân đã yêu cầu một bản đồ vệ tinh có độ nét cao.

Hoắc Nhiễm Nhân: "Muốn tránh CCTV, có thể dùng xe gắn máy đi qua đường mòn này."

"Dùng xe gắn máy trong phạm vi thành phố Cầm sẽ linh hoạt dễ di chuyển, nhưng nếu muốn đưa người ra khỏi thành phố Cầm, vậy thì người liên hệ nhất định phải dùng ô tô trở lên mới có thể chạy đường dài."

Hoắc Nhiễm Nhân lắc đầu: "Anh xem, bên cạnh Kinh Sơn là cao tốc cùng quốc lộ. Nhưng cách Kinh Sơn không xa, đi xe gắn máy qua đường mòn khoảng từ nửa tiếng đến một tiếng sẽ tới nông thôn hẻo lánh, bên đó càng trống trải hơn, cũng càng an toàn hơn. Vì sao địa điểm giao dịch lại chọn ở nơi dễ tra được CCTV như vậy?"

"Nếu như địa điểm là do hắn chọn, muốn chúng ta dễ dàng tìm thấy, vậy thì nói cũng xuôi."

Hắn, cũng chính là Mạnh Phụ Sơn. Bởi vì một nguyên nhân nào đó mà Mạnh Phụ Sơn không thể không thực hiện bắt cóc, lại không muốn bắt cóc thật sự thành công, để lại lỗ hổng là CCTV làm phương hướng điều tra cho lực lượng cảnh sát, như vậy cũng phù hợp logic với tin nhắn kia.

Hoắc Nhiễm Nhân không đáp lại, cậu không giống Kỷ Tuân, không có tình bạn lâu dài với Mạnh Phụ Sơn, vì thế, cho dù đối phương đã từng cứu mình, cậu vẫn cứ duy trì cảnh giác cùng hoài nghi theo thói quen.

"Tìm được rồi!" Qua khoảng nửa giờ, nhân viên kỹ thuật rốt cuộc cũng tìm thấy chiếc Volkswagen Jetta màu đen trong ba mươi mấy cuộn băng ghi hình phức tạp.

7 giờ 18 phút, một chiếc camera gần lối vào phía Đông Bắc của bãi phế liệu bỏ hoang đã ghi lại được Volkswagen Jetta màu đen kia, chiếc xe không đi ngay vào đường cao tốc hoặc quốc lộ mà vòng ngược lại phụ cận của trạm xăng, một khu vực tập trung các hoạt động buôn bán nhỏ. Bởi vì lựa chọn ngược hướng này, các nhân viên kỹ thuật đã nhiều lần so sánh các mẫu xe tương tự, cuối cùng xác nhận nó chính là chiếc xe đáng ngờ.

7 giờ 25 phút, xe lái vào điểm mù của CCTV.

7 giờ 40 phút, xe lái ra khỏi điểm mù của CCTV, lúc này nó đã thay đổi biển số xe, cũng chạy thẳng trên quốc lộ, hiện tại vẫn đang tiếp tục đi về phía nam.

Lúc này, Kỷ Tuân cũng nhíu mày như Hoắc Nhiễm Nhân, anh hỏi: "Điểm mù của CCTV là chuyện gì đây? Trên bản đồ chỗ này có lề đường, sao lại thành điểm mù được?"

Nhân viên kỹ thuật tra cứu một lát, nghiêm túc trả lời: "Ngay tối hôm qua, hai chiếc camera gần đó đã xảy ra trục trặc, bởi vì nằm ở ngoại thành, nhân viên sửa chửa chưa kịp tới."

"Có chút kỳ quái." Kỷ Tuân lẩm bẩm, "Kẻ tình nghi có thể lái thẳng vào khu vực CCTC bị lỗi, vậy thì chắc chắn CCTV là do kẻ tình nghi hoặc đồng bọn của kẻ tình nghi làm hỏng. Ngày hôm qua vừa mới làm hỏng, ngày hôm nay đã xuất hiện, là vì đoán chắc chính quyền thành phố không thể sửa chữa, thay thế camera bị hỏng chỉ trong một đêm ngắn ngủi... Đã phí công sức phá hỏng cả camera lại chỉ vì thay biển số xe khác? Rõ ràng đổi xe trong điểm mù của camera hoặc là quét sơn lên thân xe để che giấu càng là chuyện dễ nghĩ tới hơn, cũng dễ thực hiện hơn chứ."

Kỷ Tuân nói đến mức đúng là có điểm đáng ngờ đang tồn tại, những người khác trong phòng nhất thời im lặng, mỗi người có suy nghĩ riêng của mình.

Lúc này, nhân viên kỹ thuật đã nhịn nãy giờ bỗng nảy ra một câu: "Cũng có khả năng tội phạm không nghĩ tới, thực tế hầu hết tội phạm đều có trình độ học vấn rất thấp, chính là nhất thời nỏng nảy, bản tính lại hung tàn, không nghĩ ra được hết chiêu trò này đến chiêu trò khác..."

Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân không lên tiếng.

Triệu Vụ thiếu kiên nhẫn trừng cấp dưới một cái, mắng: "Dùng não đi, phí công tốn sức phá hỏng CCTV, chứng tỏ trước đó bọn họ đã có kế hoạch riêng của mình rồi, mục đích chắc chắn không phải chỉ là đổi biển số xe, đổi biển số xe trong ngõ hẻm hẻo lánh nào đó không được ư? Trong điểm mù của CCTV này chắc chắn có gì đó. Hay là chia làm hai đường, một đường đuổi theo xe, một đường đến điểm mù của CCTV xem sao."

"Bên đó có bản đồ không?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.

"Đương nhiên là có."

Bản đồ của điểm mù CCTV được trình lên, bao gồm cả khu vực bên trong hai cái CCTV bị làm hỏng, chỉ là đường phố bình thường, tuy bởi vì là vùng ngoại thành nên không phồn hoa như vậy, nhưng cũng có lượng người đi lại nhất định, hai bên có khoảng hơn mười cửa hàng mặt tiền, thậm chí còn có một nhà nghỉ quy mô không lớn, ngoài ra còn có một số chỗ đậu xe giữa cửa hàng cùng đường phố hoặc là những con hẻm nhỏ được hình thành do quy hoạch không thống nhất.

Nói chung, không phải nơi đơn giản kiểu vừa đến hiện trường là có thể nhìn ra có cái gì không đúng, nếu thật sự phái người tới, có lẽ còn phải kiểm tra kỹ càng, hỏi thăm từng cửa hàng một.

Cách xử lý của Triệu Vụ không có vấn đề gì.

Nếu ở thành phố Ninh, chắc chắn Hoắc Nhiễm Nhân cũng sẽ dùng phương thức như vậy để xử lý chuyện này.

Nhưng trong lòng Kỷ Tuân vẫn có bất an lúc ẩn lúc hiện... "Đừng đánh rắn động cỏ" trong tin nhắn của Mạnh Phụ Sơn cứ thỉnh thoảng lại thoáng hiện lên trước mắt.

Bởi vì quan hệ giữa mình và Mạnh Phụ Sơn, nên mình quá thiên vị Mạnh Phụ Sơn sao?

Nếu như Mạnh Phụ Sơn có ác ý, 20 ngày trước hắn căn bản không cần cứu Hoắc Nhiễm Nhân cùng mình; hơn nữa cũng chưa giải thích được tại sao phải cố ý dụ dỗ cảnh sát qua đó, vùng ngoại thành nhưng không hẻo lánh, chỗ người đi đường tập trung đông đúc, giao thông vô cùng thuận tiện, căn bản không dễ chuẩn bị cùng ra tay.

Nếu Mạnh Phụ Sơn không có ác ý, thông tin mà hắn đưa ra cũng hoàn toàn có thể ăn khớp, vậy thì tại sao nhìn điểm mù CCTV này thế nào cũng cảm thấy kỳ quái, nhìn thế nào cũng giống như một cái túi lưới dụ người, dụ người vào trong tìm hiểu thực hư...?

"Kỷ Tuân." Hoắc Nhiễm Nhân gọi anh.

Kỷ Tuân ngẩng đầu lên mới nhìn thấy lực lượng cảnh sát thành phố Cầm đã dùng hiệu suất cực cao mà chuẩn bị sắp xếp xong, chỉ chờ xuất phát.

"Hay là hai người ở lại đây chờ tin tức?" Triệu Vụ cân nhắc mà nhìn thương thế của hai người, "Đích thân tôi dẫn đội, bảo đảm sẽ không mất dấu, có bất kỳ tình huống nào sẽ trao đổi lại với hai người ngay lập tức."

Trong vụ bắt cóc này, tổng cộng có bốn phe.

Lực lượng cảnh sát thành phố Cầm, anh và Hoắc Nhiễm Nhân, bọn bắt cóc, Mạnh Phụ Sơn.

Giả thiết cảm giác của anh không sai, khu vực CCTV bị hỏng đúng là có cạm bẫy giống như thả mồi nhử, vậy thì cạm bẫy không dùng để nhử cảnh sát thành phố Cầm, không dùng để nhử anh và Hoắc Nhiễm Nhân, chỉ có thể dùng để nhử... Mạnh Phụ Sơn!

Mạnh Phụ Sơn bị nghi ngờ rồi!

*

Ngoại thành cùng nội thành của thành phố Cầm có khác biệt rất lớn.

Ví dụ như con đường Cầm Viễn này đi, ngay cả cái tên cũng tách biệt rõ ràng với nội thành, đường bên trong nội thành, tên Thiên Cầm, Ái Cầm, mà tới nơi này, chỉ có thể dùng "Viễn", một chữ "Viễn" đã nói rõ tất cả. (Viễn nghĩa là xa ạ)

Bởi vì ở xa, rất nhiều thứ dần dần cũng không cần tuân thủ, tỷ như có thể tùy tiện bày sạp nhỏ quán nhỏ, tỷ như xe cộ có thể đậu tứ tung.

Xe của Triệu Vụ đỗ chéo ngay trước nền xi măng của một cửa hàng lớn mà cũng không ai bảo bọn họ không được chặn cửa hay đỗ gọn vào một chút.

Bọn họ xuống xe, bảo chủ quán cho ba bát mì, ngồi xuống vị trí gần cửa mà chờ đợi, sau đó Kỷ Tuân nói với Triệu Vụ, anh đi mua một chút đồ ăn.

Nếu như là cạm bẫy, Kỷ Tuân tiếp tục đi, vừa đi vừa chầm chậm nghĩ, nơi này nhất định có người theo dõi, một khi cảnh sát đến đây tiến hành kiểm tra lần lượt từng cái, vậy thì có thể chứng minh Mạnh Phụ Sơn mật báo.

Bởi vì người nhà báo án là bắt đầu điều tra từ địa điểm xảy ra vụ án, từ đó tra được Kinh Sơn, không biết phải tốn bao nhiêu sức lực, không thể chỉ mất một tiếng đã đi thẳng đến vị trí chính xác giống như bọn họ được.

Người theo dõi này trước giờ chưa từng tới, ngày hôm nay mới tới.

Anh phải chọn một vị trí có thể ở lại tương đối lâu, quán cơm không quá thích hợp, chủ quán sẽ thúc giục. Vị trí cạnh cửa sổ của quán cà phê cùng cửa hàng tiện lợi không tồi, nhưng ở đây không có quán cà phê, hiện tại bên trong cửa hàng tiện lợi không có người.

Vậy thì, loại bỏ những phương án này, tầm nhìn không tồi chính là sạp nhỏ quán nhỏ.

Trên phố có bốn quầy hàng, một quán bán xiên rán, một quán bán khoai nướng, một quán bán hoa quả, quán cuối cùng bán bỏng.

Kỷ Tuân đi thẳng về phía người trẻ tuổi bán hoa quả, bên trong hai cái đòn gánh đựng đầy quýt, cơ bản không bán được bao nhiêu.

"Quýt bao tiền một cân?"

Người kia cũng rất nhiệt tình: "15 tệ một cân, có muốn ăn thử không? Rất ngọt."

"Của nhà tự trồng à?"

"À... Đúng đúng, ngay gần đây."

"Bên kia sao? Lúc trước tôi có nhìn thấy vườn quýt." Kỷ Tuân vừa bắt chuyện vừa tung quả quýt trong tay, đôi mắt lại liếc thấy nhãn mác màu trắng còn sót lại dưới đáy quả quýt.

"Đúng đúng."

"Còn gì nữa không, giúp tôi gói lại, trả bằng WeChat hay là Alipay?"

"Ấy, tôi chỉ thu tiền mặt thôi."

Kỷ Tuân liếc hắn một cái, trả tiền mà không bảo gì.

Anh trở lại quán mì, đặt quýt vào giữa ba người, nói: "Người bán hoa quả kia có vấn đề, rõ ràng là hoa quả bán buôn, trong số đó còn có mấy quả chưa xé hết nhãn mác, lại nói là nhà mình tự trồng. Tôi chỉ bừa một chỗ mà hắn cũng phụ họa, hơn nữa vẫn luôn nhìn nhà trọ đối diện. Tôi nghĩ, có thể người bị hại căn bản chưa ra khỏi thành phố Cầm, mà là bị bọn họ lợi dụng điểm mù của CCTV rồi đưa tới đây."

Anh hơi dừng lại, nói ra suy đoán của mình:

"Nếu mục tiêu của bọn họ không phải người bị hại, có lẽ tự người bị hại cũng có thể trở về."

Mà lúc này, Triệu Vụ vẫn luôn tôn trọng bọn họ lại lên tiếng.

"Lỡ như thì sao?"

Dùng tới lực lượng cảnh sát, có xác rất lớn sẽ tìm được người bị hại, nhưng sẽ làm Mạnh Phụ Sơn bại lộ; nếu như không dùng tới lực lượng cảnh sát, người bị hại thật sự xảy chuyện, ai có thể gánh vác? Ai sẽ không cảm thấy cắn rứt lương tâm đây?

- ----------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi