LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (1 - 200)

Hiện trường sau đó hỗn loạn vô cùng, chỉ là chuyện này cũng không liên quan quá nhiều đến Kỷ Tuân.

Khi anh nhìn thấy lưỡi dao cắm vào cổ La Tuệ, cơ thể cũng cảm nhận được choáng váng đang tập kích đầu óc một cách rõ ràng, không dễ dàng gì mới có thể tỉnh táo lại từ trong phản ứng sinh lý xây xẩm mặt mày, lúc này Kỷ Tuân mới phát hiện ra anh đang ở trong phòng làm việc của đội cảnh sát hình sự, cả một lộ trình dài đằng đằng ở giữa hoàn toàn không tồn tại trong trí nhớ của anh, giống như đã bị cắt bỏ vậy.

"Anh... Chóng mặt đến nỗi để em trực tiếp đưa anh về đồn?" Kỷ Tuân khó bề tin tưởng, "Quá trình này đã qua bao lâu?"

"Mười bảy phút hai mươi tám giây." Hoắc Nhiễm Nhân trả lời.

"Sau khi yêu đương với em, lòng cảnh giác của anh càng ngày càng mỏng." Kỷ Tuân vẫn còn sợ hãi trong lòng, "Tiếp tục như vậy, bị bán đi cũng không biết mất."

"Biết thì phải sửa lại." Hoắc Nhiễm Nhân.

"Cố gắng hết sức, cố gắng hết sức." Kỷ Tuân qua loa lấy lệ, anh nhìn trái nhìn phải, trong phòng làm việc ngoại trừ anh cũng chỉ có hai cảnh sát đang vùi đầu vào trong chồng chứng cứ của vụ án, chồng chứng cứ vốn chỉ dày có năm centimet, hiện tại đã tăng thêm ba centimet, Kỷ Tuân nhìn thấy một chiếc laptop mà lúc trước không xuất hiện trong phòng, hẳn là vật chứng mới tịch thu được từ trong nhà Lê Khắc, "Tình huống hiện tại thế nào rồi? La Tuệ đã được cứu chưa?"

"Cấp cứu rồi."

"Lê Khắc thì sao?"

"Tình trạng của hắn cũng không quá ổn." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Bị đả kích không nhỏ, cửa là hắn mở, hắn suýt chút nữa đã giết người, hiện tại đang suy sụp, đã khẩn cấp tìm bác sĩ tâm lý để đả thông cho hắn... Tại sao?"

Tâm tư của Kỷ Tuân không quá nhạy bén, một lúc lâu mới nhận ra Hoắc Nhiễm Nhân còn hỏi anh "Tại sao".

Anh ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt rũ xuống của Hoắc Nhiễm Nhân đang lặng lẽ đứng trước mặt mình.

Đôi mắt tịch mịch lại sâu thẳm.

"Tại sao đưa chìa khóa cho Triệu Vụ?" Kỷ Tuân chậm rãi nói, "Không có tại sao cả, thành phố Cầm là địa bàn của người khác, không đưa chìa khóa cho Triệu Vụ, người phụ trách địa bàn này, chẳng lẽ thật sự đưa cho em sao, đội trưởng thích vượt quá chức phận?"

"Ai mở cánh cửa này, người đó sẽ giết người." Hoắc Nhiễm Nhân, "Kỷ Tuân, có phải lúc mở cửa anh đã phát hiện ra điều gì?"

"... Em thực sự coi trọng anh quá." Kỷ Tuân lắc đầu, "Nếu như anh thật sự phát hiện ra điều gì, đoán được cái gì, anh trực tiếp bảo người ta tháo cửa xuống không phải tốt hơn sao? Như vậy ai cũng sẽ không gặp xui xẻo. Em xem, anh cũng hi vọng anh có một đôi mắt trước sau, nhìn thấu tương lai, nhìn xuyên quá khứ, nhưng đáng tiếc anh không có."

"Hoắc Nhiễm Nhân, em cảm thấy hổ thẹn vì đã không xông lên trước sao? Thế nhưng mỗi người đều có vận mệnh mà chính mình nhất định phải gánh vác, em có của em, anh có của anh, Triệu Vụ có của Triệu Vụ, thậm chí La Tuệ —— cũng có của chính cô ấy."

Hoắc Nhiễm Nhân vẫn mím chặt môi, nhưng Kỷ Tuân lại nghe thấy được một tiếng than thở như có như không. Câu "Tại sao" vừa nãy tuyệt không phải là chất vấn, tuyệt đối không phải chất vấn.

Đó chỉ là hổ thẹn xuất phát từ nội tâm, hổ thẹn hi vọng có thể gánh vác được tất cả mọi người.

"Cho nên lần này thực sự là bất ngờ." Kỷ Tuân nói, "Một bất ngờ khiến anh cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng."

Tử thần lặng lẽ đi tới, cười khúc khích, mở rộng áo choàng ngay bên cạnh bọn họ.

Nhưng bởi vì dao động nho nhỏ của anh mà áo choàng giống như lưỡi hái đã sượt qua vai Hoắc Nhiễm Nhân.

Kỷ Tuân nhìn Hoắc Nhiễm Nhân, chầm chậm nói: "Anh rất vui vì mình đã không đưa chùm chìa khóa kia cho em."

Sau khi sợ hãi trôi qua, niềm vui đê hèn đang lan tỏa trong lòng anh.

"... Anh có ổn không?" Hoắc Nhiễm Nhân đang nhìn thẳng vào Kỷ Tuân lại đột nhiên rũ mắt xuống, lúc lên tiếng lần nữa lại cứng rắn nói sang chuyện khác, "Em mua cho anh một ly cacao nóng."

"Cảm ơn." Trạng thái hiện tại của Kỷ Tuân thật sự không quá tốt, "Muốn gấp đôi ca cao."

Hoắc Nhiễm Nhân quay người rời đi, lúc đi tới cửa cố ý quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhìn thấy Kỷ Tuân đang mềm oặt mà nằm đờ trên ghế, gò má đè lên bàn, tóc che lại đôi mắt, giống như một chú mèo vừa bất lực vừa đáng thương.

Bước chân đi mua đồ uống nóng của cậu không khỏi nhanh hơn ba phần.

Nhưng khi cậu cầm cacao nóng trở về, còn chưa bước vào văn phòng đã nghe thấy một giọng nói hào hứng phấn chấn truyền tới từ trong phòng —— Giọng nói thuộc về Kỷ Tuân.

"Tôi biết rồi!" Kỷ Tuân cực kỳ hưng phấn, đi tới đi lui, đột nhiên dừng lại, biết chính xác lúc nào thì cậu tới giống như mọc ra hai mắt đằng sau gáy, quay đầu lại vẫy tay với bé mèo của anh, "Hoắc Nhiễm Nhân, mau tới, anh tìm được chân tướng của vụ án rồi!"

Trong lúc Hoắc Nhiễm Nhân rời khỏi văn phòng, bọn họ đã phát hiện một manh mối hoàn toàn mới trong chồng chứng cứ này:

Nếu chuyển các tệp trong ổ cứng vào thùng rác rồi mới lại làm trống —— Tương đương với việc không có làm trống.

Biện pháp thật sự có thể loại bỏ dấu vết là lấp đầy toàn bộ ổ cứng bằng các tệp vô nghĩa, khiến mỗi một KB trên bề mặt ổ cứng đều bị che phủ lại lần nữa.

Thư mục vụn vặt bị ném vào trong thùng rác đã bị nhân viên kỹ thuật tìm được bằng cách này.

Đó là một thư mục có tên là Xanh Sáng, phần lớn đều là một vài trạng thái mà La Tuệ từng để lộ trên mạng, 4 bức ảnh khiến mọi người cảnh giác trong điện thoại di động của Lê Khắc cũng nằm trong thư mục này. Mặc dù ảnh chụp màn hình biểu hiện bài viết được đăng cách đây 7 tiếng, để lại bình luận vào 3 tiếng trước, thế nhưng ngày lưu trữ tệp gốc của ảnh chụp màn hình lại là ——

22 giờ 17 phút tối ngày 13 tháng 8 năm 2012.

Nói cách khác, vụ bắt cóc nhằm vào La Tuệ trên web đen đã xảy ra cách đây 4 năm.

"Ngày 17 tháng 6, thư mục này được tạo ra, hình ảnh được lưu ban đầu là Weibo của Phỉ Lãnh Thuý U Buồn. Tiếp theo đó là Tieba, Tianya, Renren.com, mã đơn hàng, tên thật, địa chỉ, v.v."

"Thời gian tạo thư mục trong máy tính là tối hôm qua. Bên trong có một tệp txt, ghi lại tên đăng nhập cùng mật khẩu của những tài khoản Weibo. Email cùng mật khẩu đều là mojibake*, tổng cộng 14 cái, không có tài khoản Cần Cù Chăm Chỉ Làm Việc. Có lẽ, Lê Khắc căn bản không phải chủ nhân của thư mục này, chỉ là tối hôm qua, khi hắn nhìn thấy La Tuệ mượn máy tính của mình xem lướt qua những thứ này, hắn vì muốn dò xét bí mật của đối phương nên đã lén lấy điện thoại chụp lại. Còn về tài khoản trong điện thoại là hắn lén đăng nhập hay là La Tuệ mượn điện thoại của hắn rồi đăng nhập thì không biết được, có thể đợi lát nữa rồi hỏi hắn."

* Mojibake là một thuật ngữ trong lĩnh vực CNTT mà mô tả trường hợp văn bản được đúng giải mã, kết quả là vô nghĩa hoặc ngẫu nhiên các biểu tượng. Mojibake xảy ra chủ yếu là do việc thay thế một bộ không liên quan biểu tượng trong một cấu trúc đoạn mã khác nhau. (Theo filegi.com)

Phân tích một đoạn dài như vậy, Kỷ Tuân dừng lại lấy hơi.

Đúng lúc này, Hoắc Nhiễm Nhân lại đưa cacao nóng cho anh, Kỷ Tuân nở nụ cười với cậu, sau đó nhận đồ uống, uống một hớp lớn, sau khi híp mắt hưởng thụ kích thích mà sô cô la mang đến cho đầu óc mới lại tiếp tục nói:

"Vậy thì vấn đề xuất hiện rồi, chủ nhân của thư mục này không phải Lê Khắc, có thể là ai chứ? Là ai biến thái như vậy, rình mò con gái nhà người ta trên mạng, còn lưu lại tất cả. Rồi làm thế nào mà La Tuệ biết được nó?"

Kỷ Tuân dùng bút laser chỉ vào hình ảnh được máy tính chiếu lên màn hình chiếu: "Mời xem bài đăng này."

Ngày 15 tháng 7 năm 2012.

"Nhận được tiền lương đầu tiên cho công việc mới..."

"Tôi kiểm tra lại hồ sơ mà mọi người lấy được từ công ty của La Tuệ, phát hiện cô ấy nhận việc vào ngày 15 tháng 6, tiền hoa hồng trong đơn hàng đầu tiên của cô ấy đến từ bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Cầm."

"Cùng lúc đó, thẻ bảo hiểm y tế của Hồ Khôn có ghi chép lại, ngày 16 tháng 6 năm 2012, Hồ Khôn bị cảm, đến đăng ký tại bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Cầm. Tuy thẻ bảo hiểm y tế của lão Hồ cuối cùng đã đánh lừa nguyên nhân cái chết của ông ấy, thế nhưng hồ sơ đăng ký này đã hoàn toàn chứng minh được, rất có thể ông ấy đã gặp La Tuệ vào một thời điểm nào đó trong ngày 16 tháng 6."

"Cho phép tôi đưa ra một suy luận không tưởng lại không phải chịu trách nhiệm, giả sử trong thang máy đông nghẹt người, Hồ Khôn cúi đầu xuống, nhìn thấy trên màn hình điện thoại của La Tuệ chính là trang chủ của tài khoản Phỉ Lãnh Thuý U Buồn, lão Hồ sinh lòng hiếu kỳ, tuy không biết tên của cô bé này, nhưng không sao, Internet sẽ khiến cô ấy hoàn toàn không có chỗ che thân —— "

"Chờ đã." Triệu Vụ không nhịn được mà giơ tay ngắt lời Kỷ Tuân, hắn có chút khó có thể hiểu được mà hỏi, "Cậu muốn nói một ông cụ 80 tuổi lại là một cao thủ tìm thông tin cá nhân của người khác? Còn rành điện thoại hơn cả tôi?"

"Năm 2012, ông ấy mới 76."

"76 cùng 80 khác nhau chỗ nào sao?!"

"Đừng dùng quan niệm truyền thống để định nghĩa một người, lúc tôi và Hoắc Nhiễm Nhân đụng phải lão Hồ trước cổng chùa Đại Diệp, ông ấy gửi tin nhắn trên điện thoại vô cùng thuần thục. Ông lão này, trang phục thời thượng, tâm thái thời thượng, tri thức có lẽ càng thời thượng."

"Vậy K mà vợ của Hồ Tranh nói..." Triệu Vụ vội vã lật hồ sơ lời khai trước mặt.

Kỷ Tuân có trí nhớ rất tốt, anh thuật lại trước: ""Sau khi phát hiện ra K, chúng tôi đã từng nói bóng gió với ông cụ, nhưng mỗi lần chúng tôi mới vừa nói đến, ông cụ đều ra vẻ mất kiên nhẫn bảo chúng tôi đi đi!", từ góc độ con dâu mà nói, ông lão già rồi, hồ đồ đến mức có đưa bằng chứng cô bồ nhí ngoại tình ra trước mặt thì ông cũng không thèm để ý, nhưng nếu như Hồ Khôn là K, ông ấy đương nhiên sẽ không muốn nghe con dâu lải nhải. Cũng chính vì K chết rồi, La Tuệ mới có thể mở chúng ra, nhìn chúng, tưởng nhớ chúng giữa đêm chạy trốn."

Triệu Vụ một lời khó nói hết: "Hồ Khôn, một ông lão 76 tuổi, đầu tiên là rình mò thông tin của một cô gái trẻ, sau đó lại lừa bịp một thằng ngu muốn bắt cóc La Tuệ để bán nội tạng trên web đen."

"Có lẽ ông ấy đã dựa vào địa điểm bắt cóc mà mình đề ra để gặp La Tuệ." Kỷ Tuân nói, "Dựa theo hiệu ứng lẫn lộn kích thích (Misattribution of arousal), con người rất dễ lầm tưởng hiện tượng nhịp tim đập nhanh thành tình yêu. Hành động này của Hồ Khôn có lẽ chính là khởi đầu của tình yêu ông cháu, tình yêu khác biệt với tất cả mọi người. Hồ Nguyên nói với tôi, cô ấy biết La Tuệ từ hai, ba năm trước, loại bỏ một vài thông tin chênh lệch thời gian là có thể trùng khớp."

Đội phó Mạch nghệt mặt cảm thán: "Ông lão này yêu đương cũng khác người quá. Bảy mươi, tám mươi tuổi rồi mà còn ham muốn sắc đẹp, ngoại tình để yêu gái trẻ, sau đó còn dẫn người ta về nhà cho vợ con khó chịu, gây ra mâu thuẫn gia đình. Chết rồi cũng không có ai báo cảnh sát cho, thật sự muốn gì đây? Cậu nói bây giờ trong tay La Tuệ cũng có những tài liệu này, chứng tỏ cô ấy đã phát hiện ra sự biến thái của Hồ Khôn, nhưng lại ham mê tiền tài, khó trách sinh ra ác ý."

"Thật sự là ngoại tình sao?" Kỷ Tuân bất thình lình nói.

"La Tuệ đã phạm tội, muốn mượn tay chúng ta để tự sát, mong muốn cuối cùng trước khi chết chính là bất chấp nguy hiểm cũng phải nhờ Lê Khắc lấy được búp bê có giấy đăng ký kết hôn mà tự tay lão Hồ làm."

"Khoảng thời gian trước Hoắc đội đã phá được một vụ án ở thành phố Ninh, có một nam tác giả viết sách, ngày nào hắn cũng đến nhà của một bác sĩ nam, lúc đầu mọi người đều tưởng hắn ngoại tình với vợ của bác sĩ, không nghĩ tới hắn là GAY, đối tượng ngoại tình thực sự chính là bác sĩ kia."

"Sau khi Hồ Khôn ly dị với mẹ của Hồ Tranh đã không tái hôn nữa. Hồ Tranh luôn miệng nói vì bố hắn ngoại tình nên bố mẹ mới ly hôn, nhưng trên thực tế, năm bố mẹ Hồ Tranh ly hôn, Hồ Nguyên một tuổi, Hồ Khôn đón Hồ Nguyên từ chỗ bố mẹ ruột của cô ấy về nuôi nấng, lại không chịu giải thích ngọn nguồn với mẹ của Hồ Tranh, ông ấy rất khó chịu với việc mẹ của Hồ Tranh cứ luôn điều tra Hồ Nguyên, sau đó đề nghị ly hôn, điểm này, tôi vừa gọi điện và nhận được xác nhận từ trong miệng Hồ Nguyên —— Vì vậy, mẹ của Hồ Tranh canh cánh trong lòng, tưởng Hồ Nguyên là con gái riêng của Hồ Khôn, thậm chí đã khiến cả con trai mình cũng nghĩ như vậy. Quả thật rất nhiều gia đình đổ vỡ đều là bởi người chồng quá trớn, nhưng tuyệt đối không phải tất cả gia đình đổ vỡ đều bởi vì quá trớn."

"Bà Mai, người vợ kế của Hồ Khôn trong mắt người đời, trên thực tế chỉ là bảo mẫu chăm sóc Hồ Khôn.

"Có thể là thủ thuật che mắt vì để tránh những lời đàm tiếu không cần thiết, cũng có thể chỉ là một hành động vô tình, La Tuệ cùng Hồ Khôn đều ăn ý không công khai mối tình ông cháu trước mặt hàng xóm láng giềng, điều này cũng khiến tất cả hàng xóm nghĩ bà Mai là vợ chính theo bản năng, dù sao thì khi một ông lão đi cùng một cô gái trẻ, ai cũng sẽ nghĩ cô gái là bậc con cháu.

"Nhưng Hồ Tranh vẫn cảm thấy rất mất mặt vì bố mình có tình yêu ông cháu, không muốn thừa nhận thân phận của La Tuệ, trước giờ vẫn luôn gọi cô ấy là bồ nhí. Trong mắt hắn, bố mình có tình yêu tuổi xế chiều với bảo mẫu còn có thể diện hơn là yêu đương với La Tuệ.

"Hồ Nguyên là cô cháu gái được gửi nuôi, không quan tâm đến tài sản thừa kế, cũng không muốn dính líu đến tranh chấp trong gia đình, vẫn luôn lựa chọn tránh né, cô nhìn thấy La Tuệ không phản bác, đương nhiên cũng sẽ không lắm miệng.

"Về phần tại sao Hồ Khôn chết rồi, ngay cả bản thân La Tuệ cũng chấp nhận thân phận bồ nhí này thì, trong quan niệm truyền thống, người chết là lớn nhất, La Tuệ yêu lão Hồ, khi còn sống, bọn họ không phải đối mặt với áp lực của thế tục để đăng ký kết hôn, chết rồi cũng không muốn để lão Hồ trở thành chủ đề bàn tán trong miệng người khác, cho nên cô ấy tình nguyện chủ động từ bỏ tài sản thừa kế, từ bỏ thân phận, chỉ muốn làm tròn tâm nguyện tặng đá quý xanh lam của lão Hồ."

"Quan điểm của cậu khiến người ta hơi sốc..." Triệu Vụ vò đầu, "Đều là suy đoán, còn chưa đủ chứng cứ đúng không? Thậm chí ngay cả lý do cũng không thuyết phục được mọi người, La Tuệ đã tình nguyện ở bên cạnh một ông lão, sao đến lúc này lại không công khai chứ?"

"Ừm, tôi cảm thấy lão Triệu nói có lý." Đội phó rõ ràng đứng về phía đội trưởng.

"Đội phó Mạch, anh nghĩ như thế nào về tình yêu ông cháu?" Kỷ Tuân không để ý tới Triệu Vụ, ngược lại hỏi đội phó.

"Không nghĩ gì cả." Đội phó sững sờ.

"Vậy thì đội phó Mạch, nếu như con gái của anh hoặc một cô gái trẻ mà anh biết thích một ông lão 80 tuổi..."

"Đùa gì thế!" Đội phó nhảy dựng lên, "Con gái của tôi dám như vậy, tôi đánh gãy chân nó... Tôi đánh gãy chân lão già không biết xấu hổ kia trước!"

Mọi người cạn lời nhìn hắn.

Triệu Vụ lại vò đầu, lần này hắn nói: "Đúng là chín người mười ý, có đôi khi rất khó vượt qua ánh mắt của người ngoài. Xem ra thì sinh con trai vẫn tốt hơn, đỡ lo hơn."

Đội phó không làm được.

Hai người này đều đã có con, đội phó có một cô con gái, Triệu Vụ có một cậu con trai.

Đội phó cười khẩy: "Sinh con trai tốt à? Lỡ như con trai anh lớn lên trở thành GAY giống như Hoắc đội—— "

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào mặt đội phó.

Ánh mắt của Hoắc Nhiễm Nhân cũng nhẹ nhàng đặt lên người đội phó, theo sát phía sau chính là ánh mắt của Kỷ Tuân, ánh mắt kia, tạo thành chênh lệch rõ ràng với ánh mắt của Hoắc Nhiễm Nhân, thật sự giống như thanh đao đã mài mười năm bỗng ra khỏi vỏ, soàn soạt mà chém đầu hắn——

Đội phó cũng choáng váng, sau khi choáng váng lại vội vàng xin lỗi: "Thật ngại quá thật ngại quá, tôi mồm nhanh hơn não, lỡ miệng vài chữ, tôi muốn nói là, giống như gã nghi phạm GAY trong vụ án do Hoắc đội xử lý..."

Bầu không khi đóng băng đã tan chảy.

Triệu Vụ nói: "Con cái lớn rồi, mọi việc không do cha mẹ quản, đồng tính luyến ái là trời sinh, do gien quyết định, nếu như nó là GAY thật, vậy thì là GAY thôi, tôi cũng không có cách nào khác, đuổi người yêu bây giờ của nó đi thì người yêu tiếp theo của nó vẫn cứ là nam. Không giống con gái gặp phải lão già biến thái, đuổi lão già này đi, người tiếp theo rất có thể sẽ là một anh chàng trẻ tuổi."

Đội phó rất tức giận, cảm giác mình đang bị người ta móc mỉa.

"Triệu đội thật sự rất tiến bộ." Hoắc Nhiễm Nhân bất ngờ nói.

"Đương nhiên." Triệu Vụ nhận phần khen ngợi này, sau đó lại nói, "Nhưng nếu nghĩ cho tuổi thọ của tôi, để tôi có thể phá án lâu dài vì nhân dân, giả dụ mà thằng con trai thối tha nhà tôi thật sự là GAY..."

Triệu Vụ vô thức lấy khẩu súng ra, đặt lên bàn, chậm rãi nói:

"Vẫn cứ để nó rời nhà từ sớm, tự lực cánh sinh, gian khổ phấn đấu thì hơn."

Mọi người trong phòng làm việc cười phá lên.

"Chúng ta tiếp tục phân tích." Tình huống bất ngờ qua đi, Kỷ Tuân nói tiếp, "Lúc lão Hồ gửi nhắn tin ở trên núi, tôi hỏi ông ấy gửi cho ai, ông ấy nói gửi cho vợ. Tôi nhớ là bà Mai dùng điện thoại dành cho người lớn tuổi, có lẽ không rành sản phẩm điện tử cho lắm."

"..."

"Hơn nữa, đừng quên, lão Hồ và bà Mai không đăng ký kết hôn, về mặt pháp luật, hai người họ không phải vợ chồng. Lão Hồ và La Tuệ cũng không đăng ký kết hôn, nhìn qua lăng kính tình yêu, có thể tưởng tượng thành ông lão tuổi tác đã cao không muốn làm lỡ cô gái nhỏ, sau khi bản thân qua đời, La Tuệ cũng sẽ không phải viết kết hôn lần hai vào sổ hộ khẩu. Vậy bà Mai thì sao? Bọn họ không đăng ký kết hôn, không có bảo đảm tài sản, lão Hồ còn mang một cô gái về nhà, rõ ràng con cái đầy đủ, tại sao bà ấy vẫn phải tiếp tục ở trong nhà của lão Hồ? Vì ông ấy già? Vì ông ấy tìm bồ nhí? Vì ông ấy giận mình? Vì cảm giác nhọc lòng chăm sóc cho người khác? Hay là hơn sáu mươi tuổi rồi mà vẫn bị lão Hồ mê hoặc giống như thiếu nữ lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, nhất định phải ở lại cái nhà kia. Tôi nghĩ chân tướng chỉ có một —— Ngôi nhà đó thuộc về lão Hồ cùng La Tuệ, hoàn toàn không liên quan đến bà ấy, bà ấy chỉ là bảo mẫu mà thôi."

Một trận im lặng làm người nghẹt thở.

Đội phó tỉnh táo lại trước, nói: "Vậy bà Mai cùng Hồ Tranh..."

"Hồ Tranh muốn tranh đoạt tài sản, trước hết phải đả kích tính hợp pháp trong quyền thừa kế của La Tuệ; lưỡng hại cùng lợi, hắn đương nhiên sẽ liên hợp với bà Mai." Kỷ Tuân nói ngắn gọn, "Về phần bà Mai, có thể bà ấy muốn một khoản tiền, cũng có thể bà ấy đố kị với La Tuệ."

"Đố kị với...La Tuệ?" Triệu Vụ khó mà tin nổi.

"Chỉ sợ La Tuệ chỉ sợ cũng đang ghen tỵ với bà Mai." Kỷ Tuân lại tung một quả bom.

"Lão Hồ tương đối đẹp lão." Kỷ Tuân, "Trong tình huống Hồ Tranh tỏ ý muốn tác hợp mình với lão Hồ, bà Mai có lẽ sẽ bởi vậy mà động lòng. Nhưng từ đầu tới cuối lão Hồ chưa từng coi trọng bà ấy, chỉ coi bà ấy là bảo mẫu. Coi bà ấy là bảo mẫu thì cũng thôi, nhưng ở trước mặt người ngoài lại muốn mượn danh nghĩa của bà ấy để bảo vệ La Tuệ. Hữu danh vô thật, bà ấy đương nhiên sẽ đố kị."

"Về phần La Tuệ. Rõ ràng cô ấy đang có quan hệ yêu đương với lão Hồ, nhưng ở trước mặt người ngoài lại chỉ có thể làm cháu gái, dù trong mắt đồng nghiệp ở công ty hay trong mắt hàng xóm láng giềng, quan hệ của bọn họ đều chỉ dừng lại ở mức "tình thân", có lẽ đôi khi cô ấy cũng sẽ đố kị với bà Mai có thể quang minh chính đại làm "vợ" của lão Hồ."

"Loại quan hệ vặn vẹo này khơi ra đố kị vặn vẹo, đương nhiên cũng dẫn đến kết quả càng vặn vẹo."

Kết quả không cần nói thì tất cả mọi người cũng đã biết.

Đây cũng chính là nguyên nhân mọi người có mặt ở nơi này.

"Lần đầu tiên tôi và Hoắc Nhiễm Nhân đến biệt thự của lão Hồ, nhìn thấy La Tuệ suýt chút nữa bị chậu hoa rơi từ trên lầu hai xuống đập phải. Sở dĩ chậu hoa rơi xuống, là bởi vì có người đã bố trí cơ quan trong biệt thự. So với nhóm người Hồ Tranh bởi vì quan hệ không tốt với lão Hồ mà không thể thường xuyên lui tới, hiển nhiên người vẫn luôn ở trong biệt thự như bà Mai lại càng quen thuộc với cách bài trí của biệt thự, có nhiều khả năng thiết lập cơ quan này hơn...

"Với cả, sở dĩ Hồ Tranh có thể mai phục tại căn cứ bí mật kia, có lẽ cũng là bà Mai nói cho hắn biết, bởi vì tôi cùng Hoắc Nhiễm Nhân báo cảnh sát mà bà Mai đã biết được sự tồn tại của căn cứ bí mật kia, đều là phụ nữ, bà ấy biết lúc La Tuệ đau lòng khôn nguôi, muốn nhớ về Hồ Khôn, chắc chắn La Tuệ sẽ tới nơi đó, vì vậy đã ám chỉ cho Hồ Tranh.

"Tôi nghĩ, những thứ này đều là biểu hiện cụ thể về ác ý của bà Mai đối với La Tuệ."

Lại là một trận im lặng.

Nhưng trong lần im lặng này, mỗi người đều suy tư.

Bọn họ đã bị Kỷ Tuân thuyết phục.

Cuối cùng, Triệu Vụ hỏi: "Thật sự là La Tuệ giết người sao?"

Không sai, nếu như tiếp tục suy luận dựa theo phân tích của Kỷ Tuân, La Tuệ cùng lão Hồ là thật lòng yêu nhau, vậy thì sao La Tuệ có thể giết lão Hồ được, hơn nữa tại sao muốn giết lão Hồ?

Còn có, quan trọng nhất là ——

La Tuệ không giết người, tại sao muốn mượn tay cảnh sát để tự sát?

"Liên quan đến vấn đề này," Kỷ Tuân nói, "Đáp án nằm ngay trong số ảnh chụp màn hình Weibo mà lão Hồ đã sưu tầm."

- -----------------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi