Văn Dạng Dạng sốt ruột cuống quít, giọng nói không nhỏ, cùng ở trong hành lang với nhau, Kỷ Tuân và Viên Việt đồng thời nghe thấy được tin tức mà cô thông báo.
Vấn đề nghiêm trọng.
Vấn đề an toàn cộng đồng cực dễ tạo thành khủng hoảng quần thể, khủng hoảng quần thể sẽ càng phát sinh ra nhiều vấn đề ban đầu vốn không có.
Chiếc xe ngựa mang tên "Đầu độc ngẫu nhiên" này lao nhanh như gió, cục cảnh sát vốn đang cố gắng điều khiển, mà dư luận mới tới lại giống như cơn lốc, đột ngột —— đột ngột hơn gấp mấy lần mà thổi vào, chung quy phải để xe ngựa chệch khỏi đường ray một phen.
Kỷ Tuân nghĩ, mở ra Weibo, nhấn vào hotsearch #Kẹo sữa X của thành phố Ninh bị đầu độc quy mô lớn#, dưới sự dẫn dắt của các blogger hàng đầu, thông qua bình luận điên cuồng qua lại, chỉ dẫn nhiệt tình của netizen, trong mấy phút ngắn ngủi, anh đã đại khái hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
20:15, một bloger có tên "Cửa Sổ Phía Đông Có Tai" đăng bài trên Weibo, nội dung là: "Nghe được một tin tức ngầm, thành phố Ninh có người ăn kẹo sữa trúng độc phải đưa đi cấp cứu, toàn bộ hình ảnh đều bị phía cảnh sát bịt lại rồi."
Phía dưới có người bình luận: "Ngộ độc thức ăn? Người đã chết chưa?"
Bloger đáp lại: "Người không chết, nhưng nghe nói là có người đầu độc, còn là đầu độc ngẫu nhiên quy mô lớn. Mọi người mấy ngày nay cẩn thận một chút, thà tin là có còn hơn không đi, tạm thời đừng ăn kẹo sữa."
Lời đáp lại này chấn động cả ngàn lớp sóng lớn, bình luận lập tức xuất hiện hai phe, một phe tin tưởng, lúc này muốn hỏi kẹo sữa thương hiệu gì; một phe nghi ngờ, dồn dập đăng meme hỏi chấm biểu thị xã hội pháp trị không có loại thần kinh này, càng không tin loại thần kinh này còn thành công đầu độc quy mô lớn.
Bloger này vốn là đại V (một nhân vật nổi tiếng, quan trọng), lượng fan đông đảo, hai phe thế lực ngang nhau, sau đó còn phát triển thành tranh chấp, mà Kỷ Tuân không nhìn thấy toàn cảnh, anh chỉ nhìn thấy tàn dư.
Bởi vì bài đăng này bị xóa vào khoảng 20:40.
Sau đó bloger lại đăng bài mới: "Không phải tôi xóa."
Đây là lần bạo phát đầu tiên của dư luận, những người vốn không tin nay bởi vì bài đăng của "Cửa Sổ Phía Đông Có Tai" bị xóa, lập tức tin tưởng, các từ khóa như "Kẹo sữa", "Đầu độc", "Gϊếŧ người ngẫu nhiên" trở thành từ khóa tìm kiếm hàng đầu, vô luận là có đang ở thành phố Ninh hay không, đông đảo netizen đều thông qua các con đường thần thông quảng đại khác nhau mà đi nghe ngóng toàn cảnh sự kiện đầu độc.
Thời đại này, không ai biết được trí tưởng tượng của netizen kinh khủng cỡ nào.
Cũng chỉ vỏn vẹn hơn nửa tiếng đồng hồ, đủ kiểu ảnh chụp màn hình WeChat trong vòng bạn bè suy diễn ra đủ loại câu chuyện đáng sợ, trong đó có một vài cái thật sự sát thực tế. Đương nhiên tin tức trên mạng vàng thau lẫn lộn, vào lúc này, tuyệt đại đa số netizen đều không ý thức được cái nào là thật, cái nào là giả, bọn họ bàn tán sôi nổi, giống như chợ thực phẩm vĩnh viễn ầm ĩ, cách nói nào cũng có.
Đến khi 21:20, Khổng Thủy Khởi, blogger sở hữu Weibo phóng viên đã được chứng thức của tạp chí "Khoảnh Khắc Đầu Tiên" đăng bài, còn đính kèm ảnh bàn làm việc đang sáng đèn: "Đang tăng ca, tin tức vô cùng lớn."
Ngay lập tức, lá cờ dư luận rõ ràng nổi lên mặt nước.
Netizen vốn đang phân tán ngay lập tức tụ lại dưới bài đăng của phóng viên tạp chí này, dùng các loại ám hiệu viết tắt đối chiếu đáp án, hồi hộp chờ đợi trông mong.
22:00, cũng chính là mười phút trước, bài đăng của tài khoản Weibo chính thức có tích xanh của "Khoảnh Khắc Đầu Tiên" được toàn mạng đẩy lên:
【#Thương hiệu kẹo sữa X của thành phố Ninh bị đầu độc quy mô lớn# Cảnh sát đã tham gia điều tra】
Tối ngày 31 tháng 1, một người dân ở thành phố Ninh là anh Lý (dùng tên giả) vào lúc 6 giờ chiều vì đã ăn kẹo sữa của thương hiệu X mà trúng độc, phóng viên độc quyền liên lạc với bệnh viện địa phương, biết được anh Lý là trúng độc bạc nitrat, trải qua cấp cứu kịp thời, hiện đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Cảnh sát thành phố Ninh đã tham gia điều tra vụ án, theo như tìm hiểu, nguyên nhân đầu độc có thể do phần tử phạm tội nào đó xuất phát từ ân oán cá nhân mà trả thù xã hội, truyền bạc nitrat vào lô hàng chưa xác định của thương hiệu kẹo sữa X, lực lượng cảnh sát đang ra sức kiểm tra lô kẹo sữa có vấn đề, bảo đảm an toàn cho người dân. Tạp chí kêu gọi người dân của thành phố Ninh cần phải chú ý an toàn ẩm thực trong thời gian gần đây, cung cấp manh mối hữu hiệu hỗ trợ cảnh sát phá án.
Nhìn đến đây, Kỷ Tuân đã nắm được tình huống đại khái.
Anh cất điện thoại di động, chuyển sang nhìn hai người trước mặt, vừa nãy trong thời gian anh lên mạng, hai người này cũng không lãng phí thời gian, một người trao đổi tình huống với bên cục, một người đi vào phòng bệnh của Luyện Đạt Chương bắt đầu trực tiếp dò hỏi —— đây vốn là mục đích mà Viên Việt cùng Hoắc Nhiễm Nhân đi tới nơi này.
Kỷ Tuân đi vào theo.
Phòng bệnh rất tốt, là phòng riêng, bên trong ngoại trừ Luyện Đạt Chương đang nằm trên giường, còn có vợ và con gái của Luyện Đạt Chương, vợ hắn tên Bối Giai, đang ở trong phòng vệ sinh rửa hoa quả, con gái tên Luyện Phán Phán, một bé gái mười lăm tuổi học lớp 9, buộc tóc hai bên, đang ngồi trên ghế sô pha vắt chân chơi điện thoại.
Lúc Kỷ Tuân bước vào đã ngửi được mùi thơm thoang thoảng, là mùi nước hoa có tiếng.
Anh vô tình liếc qua một cái, nhìn thấy cô bé trang điểm nhẹ nhàng. Một cô bé khá xinh đẹp, những cô bé trẻ trung lại biết trang điểm ít có ai lại không xinh đẹp.
Viên Việt đang nói chuyện với Luyện Đạt Chương: "Anh Luyện, chúng tôi muốn biết, kẹo sữa anh đã ăn là từ đâu tới?"
Luyện Đạt Chương sắc mặt tái nhợt, tựa như bệnh nặng mới khỏi: "Từ trong túi của tôi... Tôi có chứng hạ đường huyết, trong túi luôn để sẵn một hai viên kẹo chuẩn bị bất cứ tình huống nào, kẹo hãng Con Thỏ Nhỏ ..."
Hắn khó khăn mà nghĩ lại một lát.
"Tôi cũng không biết từ đâu tới, nhà tôi có hãng kẹo này, công ty cũng có, hình như... Đúng rồi, hình như khách sạn ngày hôm nay tôi ăn cơm cũng có. Trong thời gian ngắn tôi cũng không biết rốt cuộc là từ đâu tới, tôi chỉ cần nhìn thấy kẹo đều sẽ quen tay nhét hai viên vào túi."
"Một chút cũng không nhớ ra được?" Viên Việt cau mày.
"Cảnh sát, tôi... Tôi đau đầu... Hơn nữa đồ ăn vặt bé như thế này, ai sẽ để ý... Nếu không các cậu điều tra CCTV đi?" Luyện Đạt Chương nói, "Nếu như tôi lấy kẹo từ khách sạn, vậy chắc chắn sẽ nhìn thấy trong CCTV?"
Chỉ có thể như vậy. Viên Việt hỏi:
"Công ty có con đường mua sắm riêng nào không?"
"Chuyện này tôi không rõ lắm, phải hỏi bên mua sắm của công ty."
"Kẹo sữa trong nhà anh thì sao, là mua sắm trực tuyến hay là siêu thị?"
"Siêu thị, ngay ở cửa của siêu thị lớn, trong nhà chỉ mới mua thêm kẹo ngọt gần đây, ngay tuần này, đúng, ngay trong tuần này."
"Vậy thì," Viên Việt lại hỏi, "Anh Luyện, mời anh suy nghĩ kỹ lại, trong cuộc sống, anh có từng kết thù kết oán với ai không? Có người nào nhiều lần phát sinh xung đột với anh hoặc là khiến anh cảm thấy, hắn vô cùng không thích anh không?"
"Thế thì không phải có quá nhiều à?"
Người trả lời không phải Luyện Đạt Chương, là Luyện Phán Phán, cô bé còn đang nhìn điện thoại di động, cũng không ngẩng đầu, chỉ một cất giọng lanh lảnh như tiếng chim hót, không hề tương xứng với bệnh viện đơn điệu nhạt nhẽo này.
"Những người không có đủ tiền bị ông ấy từ chối ngoài cửa, hoặc là nguyên cáo bị cáo bởi vì thua kiện dưới tay ba tôi mà ghi hận trong lòng... Trong văn phòng luật cũng có không ít người không thích ba tôi."
"Trẻ con thì biết cái gì? Chơi điện thoại của mình đi." Luyện Đạt Chương quát con gái, quát xong còn bất mãn, "Sao từ lúc con bước vào đây lại không để điện thoại xuống, rốt cuộc con đang xem cái gì?"
"Xem hotsearch." Luyện Phán Phán thờ ơ nói, "Ba, ba nổi tiếng rồi, hiện tại tất cả mọi người trên weibo đều đang bàn luận chuyện của ba, ngay cả trong nhóm chat bạn học của con cũng nói chuyện này. Con đang nói chuyện với chúng nó, nói tình huống hiện tại một chút."
Luyện Đạt Chương lập tức cuống lên: "Việc này còn đang điều tra, sao con có thể nói lung tung?"
"Có cái gì mà giấu diếm đâu, "Khoảnh Khắc Đầu Tiên" không phải đã nói rõ tất cả mọi chuyện rồi sao? Hiện tại chuyện này hot như vậy, ba, nếu như ba đứng ra nhận thân phận người bị hại, nhất định sẽ nổi khắp toàn mạng, rất có lợi cho danh tiếng của ba, giá trị bản thân cũng sẽ tăng gấp bội, hời hơn vụ lần trước ba mua seeding, xào hotsearch nhưng căn bản không có mấy ai quan tâm nhiều, dùng phí cả tiền..."
Kỷ Tuân đứng ở cửa đã xem trò vui một hồi lâu rồi.
Luyện Đạt Chương mới vừa thăng chức lên luật sư đối tác cao cấp, không thể nghi ngờ, thân phận công việc, sinh hoạt ổn định, ở nơi làm việc cũng duy trì khuôn mẫu tinh anh toàn vẹn, từ ăn mặc ngoại hình của hắn cũng đủ để nhìn ra manh mối.
Nhưng cuộc sống tốt đẹp sao có thể dễ dàng như vậy được.
Ai biết dưới vẻ ngoài áo mũ chỉnh tề của một người, lại che giấu bao nhiêu chuyện chó má xấu xa đây?
Anh một lần nữa nhìn về Luyện Phán Phán đang ngồi trên ghế sô pha.
Cô bé không hề trốn tránh mà nghênh đón, khiêu khích nhìn anh một cái.
"Tình huống bây giờ còn chưa công khai," Viên Việt nghiêm túc nhấn mạnh, "Anh Luyện, anh phải tạm thời giữ yên lặng với bên ngoài, phối hợp cảnh sát điều tra, cảnh sát nhất định sẽ cho các anh một câu trả lời."
"Tôi biết, cảnh sát yên tâm."
Luyện Đạt Chương miễn cưỡng cười một cái, sắc mặt hắn vẫn vô cùng nhợt nhạt, mí mắt vì tinh thần không ổn định mà vẫn luôn giật giật, thỉnh thoảng còn đột nhiên né tránh, người đầu độc bí ẩn khiến hắn quá mức nghi sợ bất an, hẳn không phải diễn đâu, nếu không diễn xuất của hắn lại đỉnh quá.
Kỷ Tuân suy nghĩ, bỗng nghe thấy Luyện Đạt Chương nói:
"Bối Giai, ra đây, mười rưỡi rồi, em đưa Phán Phán về nhà nghỉ ngơi trước đi, tối hôm nay một mình anh ở bệnh viện là được."
Người vợ từ trong phòng vệ sinh bước ra, cô lau nước còn dính trên tay, nhấc cặp sách của con gái đặt bên cạnh ghế sô pha, nói nhỏ:
"Hôm nay con có đến lớp luyện thi không, đã làm bài tập chưa?"
"Đi rồi, viết rồi." Luyện Phán Phán đầy mặt phiền chán.
"Đừng xem điện thoại nữa, để điện thoại vào trong cặp đi."
Luyện Phán Phán ném điện thoại vào trong cặp.
Kỷ Tuân tinh mắt, xuyên qua khe mở cửa cặp sách, nhìn thấy được vài vỉ thuốc đựng trong hộp thuốc mini.
Viên Việt còn đang ở trong phòng bệnh hỏi Luyện Đạt Chương một vài chuyện vụn vặt, càng hiểu rõ tình huống, càng có trợ giúp phá án, Kỷ Tuân không ở cùng, anh lại lắc lư ra ngoài phòng bệnh, lại thấy Hoắc Nhiễm Nhân.
Hoắc Nhiễm Nhân ngồi trên ghế nghỉ ngơi của hành lang, nghiêng đầu dùng vai kẹp điện thoại, trên đầu gối là bát cháo anh vừa mang đến, cháo đã hơi lạnh, mà Hoắc Nhiễm Nhân hình như cũng không chê, ăn vừa nhanh chóng vừa nhã nhặn.
Rất khó tưởng tượng, dưới tình huống ở trong hành lang của bệnh viện vừa đặt đồ ăn trên đầu gối vừa gọi điện thoại, còn có thể biểu hiện ra dáng ăn xinh đẹp như thế.
Thằng nhóc này, là hào môn quý tộc đấy.
Anh đứng bên cạnh một lúc, Hoắc Nhiễm Nhân cuối cùng cũng coi như để điện thoại xuống.
"Xác định tin tức được tiết lộ ra từ đâu chưa?" Kỷ Tuân bắt chuyện với Hoắc Nhiễm Nhân.
"Không có cách nào xác định, quá nhiều con đường có thể tiết lộ." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Người trong cục có thể, người trong bệnh viện cũng có thể, Tân Vĩnh Sơ vừa bắt đầu đã chuẩn bị làm lớn, tập thể chủ động đưa ra những cáo buộc hùng hổ, khả năng lợi dụng dư luận tạo áp lực cho cảnh sát lại càng không thấp. Mới vừa trao đổi với Khoảnh Khắc Đầu Tiên, đối phương giả bộ ngớ ngẩn, cắn chết không nói manh mối từ đâu tới."
"Giao thiệp với truyền thông mà, khó tránh khỏi."
"Tuyên bố về kinh nghiệm của anh à?" Hoắc Nhiễm Nhân nói.
Gió lạnh mùa đông từ cửa sổ thổi vào.
Lại thâm nhập đề tài, lại nói đến quá khứ cùng đội cảnh sát. Kỷ Tuân lẳng lặng nghĩ. Nhưng anh cũng không có phản ứng quá khích nào, có thể là trước lạ sau quen, ba bốn lần đã là bạn, phản kháng cũng phải có tinh thần, ngại phiền.
"Hơn nữa Luyện Đạt Chương cũng không nhất định là người bị hại đầu độc ngẫu nhiên." Hoắc Nhiễm Nhân lại nói.
"Đúng vậy," Kỷ Tuân hưởng thụ gió nhẹ lướt qua mặt, "Cho dù chỉ tiếp xúc với hắn năm phút cũng có thể nhìn ra hắn gia đình không hòa thuận đồng nghiệp đố kỵ kẻ thù đông đảo, haiz, sống cũng thật vất vả."
"Tôi vừa mới tra ra, hắn là người huyện Di An." Hoắc Nhiễm Nhân chỉ rõ.
"Ồ ——" Kỷ Tuân hơi cao giọng, "Tâm thế nghi ngờ tất cả của đội trưởng Hoắc trước sau bất biến nha, cậu nghi ngờ đồng bọn của Tân Vĩnh Sơ mượn cớ đầu độc ngẫu nhiên, thực ra là đầu độc có phạm vi xác định?"
"Đây là thứ tiếp theo phải điều tra." Hoắc Nhiễm Nhân thận trọng như trước, trừ phi có đầy đủ chứng cứ, nếu không cậu tuyệt đối sẽ không dễ dàng kết luận. Cậu còn nói, "Mới vừa nhận được tin tức, án vỡ đầu 18.09 chính thức được mở lại, ngày mai Viên đội sẽ dẫn người đến huyện Di An hiệp trợ điều tra vụ án 22 năm về trước, tôi cũng đã biết báo cáo, ngày mai qua xem một chút. Nếu như anh không muốn ngồi xe quân cảnh, vậy thì đi chung với xe của tôi đi."
"Hả?" Kỷ Tuân chợt thấy không đúng, "Tại sao tôi phải đi?"
Hoắc Nhiễm Nhân kỳ quái liếc anh một cái: "Viên đội ở đó."
Vậy thì sao?
Ba chữ này Kỷ Tuân chưa kịp nói ra khỏi miệng, Viên Việt đã bước ra khỏi phòng bệnh từ đằng sau đi tới, đối phương luôn có thính lực rất tốt, lúc này cũng không ngoại lệ, bất ngờ lại vui mừng nhìn anh một cái, nói với Hoắc Nhiễm Nhân:
"Ngày mai gặp."
"Ừm."
Hai người này, sấm rền gió cuốn, hành động nhanh chóng, sau khi nói xong, một trước một sau chia nhau đi làm chuyện khác.
Kỷ Tuân nhìn đi nhìn lại hai người đã bước xa, nhất thời cạn lời: "Cũng biết kẻ xướng người họa quá rồi đấy, đã xem nhẹ mức độ hiểu ngầm của hai người rồi, hai người mới phải là người nên ở bên nhau nhất cái thế giới này, gán ghép cái gì, tự ăn nội bộ đi!"
*
Kỷ Tuân không thể coi chuyện mình chưa đồng ý này là thật được.
Vì thế anh về nhà ngủ, ngủ không ngon, cảm giác mới vừa mới nhắm mắt vào đã nghe thấy tiếng điện thoại rung lên, sau đó một trận khiếp đảm quen thuộc tái hiện, anh bị đánh thức.
Móc điện thoại di động ra nhìn, tiếng rung bắt nguồn từ tin nhắn do "Quỷ hẹp hòi hào phóng kỳ cục quái gở" gửi tới.
"Tôi đến rồi, ra đây đi."
"Không đi." Kỷ Tuân lạnh lùng từ chối, tiếp tục nhắm mắt.
Anh không ngủ, đã chuẩn bị tốt Hoắc Nhiễm Nhân sẽ lại gửi tin nhắn, nhưng mà mười phút đã trôi qua, điện thoại di động vẫn yên tĩnh như chết, nửa chút tiếng động đều không có.
Cứ như vậy mà từ bỏ?
Kỷ Tuân một lần nữa mở mắt ra, có chút buồn bực liếc nhìn điện thoại di động.
Không giống phong cách của Hoắc Nhiễm Nhân lắm...
Anh từ trên giường ngồi dậy, lẹt xẹt dép lê đi đến cửa sổ ngoài phòng khách nhìn xuống phía dưới một cái, không thấy xe của Hoắc Nhiễm Nhân. Anh lại suy nghĩ tin nhắn vừa nãy Hoắc Nhiễm Nhân gửi tới.
"Ra đây đi", không phải "Xuống đây đi", lẽ nào...
Kỷ Tuân mở cửa, trong nháy mắt nhìn thấy người thanh niên dựa vào vách tường trên hành lang. Hai tay cậu ôm ngực, đầu hơi rủ xuống, một chân buông lỏng cong lên, chạm vào tường.
Cậu nhắm hai mắt, đang ngủ.
Ánh nắng ban mai dịu dàng không chỉ chiếu sáng những hạt bụi nhỏ trôi nổi trong không khí, cũng chiếu sáng lông tơ nhỏ xíu trên gương mặt Hoắc Nhiễm Nhân, thậm chí còn chiếu sáng đuôi lông mày hơi nhướng lên của cậu.
Trong ngủ gật mệt mỏi, Hoắc Nhiễm Nhân cởi bỏ áo giáp, một vài thứ thường ngày không nhìn thấy, bắt đầu lộ ra từ khuôn mặt này.
Cậu còn rất trẻ, còn có nhiệt huyết cùng năng lực vô cùng vô tận, giống như dòng nước phía dưới mặt băng, chảy xiết, dâng trào, sinh sôi liên tục.
Cục cảnh sát lại không làm người nữa rồi.
Thế mà lại ép đội trưởng đội cảnh sát hình sự chưa bao giờ kêu khổ kêu mệt đến nông nỗi chỉ cần dựa vào cửa nhà anh chờ đợi cũng có thể ngủ được.
Kỷ Tuân lắc đầu, tiến lên hai bước, duỗi tay quơ quơ trước mặt Hoắc Nhiễm Nhân.
Quả nhiên, người đã ngủ gật cũng không buông xuống tâm phòng bị, Hoắc Nhiễm Nhân hơi giật mí mắt, mở hai mắt ra.
Đôi mắt kia trong lúc đột ngột mở ra vẫn sắc bén rõ ràng như trước, lẳng lặng đối diện với Kỷ Tuân.
"Tỉnh rồi? Đừng miễn cưỡng chống đỡ, em giai cảnh sát, án có thể có người khác tới nhận, nhưng mất mạng rồi thì không tìm lại được đâu." Kỷ Tuân nói.
Hoắc Nhiễm Nhân không lên tiếng, chỉ nhìn ánh, ánh mắt vẫn cứ sắc bén, mà biểu cảm lại giống như có một chút ngơ ngác, tư duy còn chìm trong buồn ngủ không hoạt động được.
Nhìn thì tỉnh rồi, nhưng thực ra vẫn chưa chính thức tỉnh táo. Kỷ Tuân nghĩ, Hoắc Nhiễm Nhân đang không quá tỉnh táo, anh lại thả lỏng, hiếm thấy mà thật lòng an ủi:
"Đừng lo lắng nữa. Đi ngủ một giấc cho đã, tỉnh rồi anh dẫn cậu đến huyện Di An, cho cậu biết cái gì gọi là—— "
Anh tự tin:
"Suy luận hiệu suất cao như nước chảy mây trôi."
Hoắc Nhiễm Nhân tựa như nghe hiểu, sắc bén bên trong đôi mắt bắt đầu tiêu tan, cậu chớp chớp mắt, sau đó...
"Khực."
Nhẹ nhàng một tiếng, cậu thả lỏng phần gáy, dựa đầu vào bả vai Kỷ Tuân, ngủ thiếp đi.
...
Hoắc Nhiễm Nhân tỉnh lại trên giường, còn chưa mở mắt cậu đã lặng lẽ đưa tay đặt lên bên eo —— vẫn còn.
Sau đó, cậu mới mở mắt, nhìn kỹ căn phòng, giường quen thuộc, tủ quen thuộc, thảm trải sàn quen thuộc, thậm chí thắt lưng đinh tán quen thuộc, cậu đã từng đi vào một lần, là phòng của Kỷ Tuân.
Cậu lúc này mới nhăn mày, tìm được đoạn mới trong ký ức.
Ở cửa chờ Kỷ Tuân, không cẩn thận ngủ gật, ngủ... Hai tiếng 10 phút.
Hoắc Nhiễm Nhân xuống giường, trên người vẫn mặc đầy đủ quần áo, chỉ cởϊ áσ khoác, áo khoác lại vắt trên ghế trước cửa sổ lay động, cậu đi tới, cầm áo khoác, bước ra ngoài nhà.
Cậu hành động nhẹ nhàng, bước chân lặng lẽ không phát ra bất kỳ tiếng động nào, vì thế đã nhìn thấy cảnh này:
Bên trong một căn phòng khác, Kỷ Tuân không biết lấy được một cái bảng đen nhỏ từ đâu ra, trên mặt bảng đã viết không ít chữ, anh nghiêng người quay lưng với cửa, giấu sau nửa tấm rèm đã được kéo lên, mà ánh mặt trời vẫn từ một chỗ trống khác chiếu vào, giống như một bàn tay, mơn trớn gương mặt ngửa ra đằng sau dưới tấm rèm kia.
Anh ấy đang làm việc, đang phá án.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Nhiễm Nhân nhìn thấy trên mặt của Kỷ Tuân lại thả lỏng như thế, biểu cảm cũng rõ ràng như thế.
Giống như một cành cây cháy rụi, dưới làn mưa xuân, tắm táp dưới ánh mặt trời, lại mọc chồi non, mọc ra hi vọng.
Có lẽ, người này chưa từng thay đổi.
Hoắc Nhiễm Nhân nghĩ.
Chỉ là một vài thứ, một vài thứ cậu đã từng được nhìn thấy, nay lại bị giấu dưới lớp tro tàn dày đặc mà thôi.