Phòng 602 tòa nhà số 2, khu Hoa Điền, đường Tiểu Hà, huyện Di An.
Viên Việt đang đứng ở chỗ này.
Cũng không có gì khác so với ký ức, cửa vẫn là cánh cửa sắt kia, chỉ là đã gỉ sét loang lổ hơn lúc trước, hàng hiên cũng vẫn là hàng hiên kia, ngay cả tấm quảng cáo dán trên vách tường cũng không thay đổi.
Huyện Di An là một trong những quê hương của Viên Việt.
Trong chín năm từ tiểu học đến cấp hai, hắn vẫn luôn sống cùng bố mẹ ở huyện Di An, địa chỉ chính là đối diện phòng 602.
Hắn giơ tay gõ cửa.
Thời gian là một cô gái ăn mặc chỉn chu, nhẹ nhàng lay một góc quần rườm rà của nó, lập tức sẽ lay mọi người trở về quá khứ trong hồi ức.
*
22 năm trước, Viên Việt 12 tuổi, lên lớp sáu của tiểu học.
Trong huyện đã xảy ra một chuyện lớn, mà bố mẹ không muốn nói cho hắn biết, còn dặn dò không được đi hỏi thăm, Viên Việt nghe lời, không bao giờ tò mò, nghiêm túc đi học tan học, có đứa trẻ muốn thì thầm nói chuyện với hắn, nhưng chỉ cần nhắc đến cái bóng của "chuyện lớn" kia thôi, hắn cũng từ chối.
Bởi vì hắn đã hứa với bố mẹ, chuyện đã hứa thì phải làm được.
Mãi đến khi có một buổi chiều, trời quang mây tạnh, mặt trời chanh hồng thiêu đỏ cả nửa bầu trời, tầng mây cuộn lên ngọn đuốc của biển lửa, trôi dạt lang thang trong bốn phía xanh thẳm. Viên Việt đang ngồi trước bàn học làm bài tập, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng lạch cạch.
Bồn hoa bên cửa sổ nhà hắn lay động, một quả cầu màu đen rất lớn rơi xuống bồn hoa bên cửa sổ, lại bắn vào trong phòng.
Giống như mặt trời trên cao sà xuống.
Giống như UFO bay vào cửa nhà hắn.
Giống như các câu chuyện kỳ ảo đều dựa trên hiện thực mà hắn đọc được trong sách.
Sau đó quả cầu đen trong phòng mở ra, trên mặt gã để râu, vóc người cao lớn, lau mồ hôi lạnh, hít thở thật sâu. Gã không phải là sinh vật kỳ ảo nào, là chú Thái cách vách.
Mà nhà của hắn cùng nhà của chú Thái, đều ở tầng sáu.
Viên Việt nhìn cửa sổ cách mặt đất thật cao.
Chú Thái vỗ đầu Viên Việt, lòng bàn tay to như cái quạt lá cọ vỗ vào khiến Viên Việt lảo đảo: "Cháu là con lão Viên à? Uầy, đã lớn thế này rồi, hơi gầy, ăn nhiều một chút, cường tráng mới đáng yêu."
Viên Việt: "..."
"Đúng rồi nhóc con, nhà cháu không lắp lưới chống trộm thì phải khóa cửa sổ vào, nếu không trộm cắp sẽ đến thăm đấy, biết cái gì là trộm cắp đúng không? Lấy móc câu mắc vào đỉnh tòa nhà, rồi nhảy từ dưới lên, như dơi bay nhện bò gì đó, xoạch xoạch xoạch, chạy vào trong phòng cháu, sau đó bưng hết những thứ đáng tiền trong nhà cháu không còn một mống..."
Chú Thái hùng hổ dọa người.
"Công ty xây dựng rách nát gì đó, vườn hoa, chòi nghỉ mát, bể bơi đã hứa hẹn mà giờ chẳng có cái mẹ gì, không có cái nào như bản vẽ hết, xây dựng linh tinh trái với thiết kế còn muốn thu phí dịch vụ nhà đất, nói gì mà vì mỹ quan nên không cho tự lắp chống trộm, tao nhổ vào, đẹp cái mả cha nhà mày, đẹp như vậy sao không nằm mơ giữa ban ngày luôn đi, bay lên mặt trăng, lấy Hằng Nga làm vợ?"
Viên Việt: "..."
Hắn nghe không hiểu, chỉ đực mặt ra nhìn chú Thái.
"Ơ cái thằng nhóc này, sao không nói gì thế, mặt cứ nghệt ra?"
Chú Thái không tiếp tục trì hoãn thời gian vì đứa bé ngơ ngác này nữa, sau khi quan sát trái phải giống như đi ăn trộm, mở cửa chống trộm nhà Viên Việt ra, lặng lẽ chuồn đi.
Viên Việt đứng ở cửa, thời điểm sắp đóng cửa, hắn nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ truyền đến từ trong phòng đối diện, còn có giọng nói tức giận của con trai chú Thái, con trai chú Thái năm nay lớp bốn, kém hắn hai tuổi.
Nhưng hình như thông minh hơn hắn nhiều, ôi đứa bé nhà lão Viên, phản ứng luôn chậm hơn những đứa trẻ khác nửa nhịp, đừng nói là bị ngớ ngẩn đấy nhá.
Người trong khu đều bàn tán sau lưng như vậy, hắn nghe thấy đối phương gào lên:
"Đừng khóc nữa, lão già kia là tên ngu ngốc, không phá được án, không dám gặp các người, chạy rồi! Các người ở lại nhà tôi cũng không có tác dụng gì đâu!"
...
Mấy ngày sau đó, cuộc sống không có gì thay đổi, tình tiết xen ngang duy nhất chính là Viên Việt sau hai ngày đi tìm mẹ, muốn xin mẹ máy quay, qua mấy ngày rồi hắn mới ý thức được chính mình nhớ mãi không quên quả cầu đen đột ngột nhảy vào cửa sổ.
Nếu như quả cầu đen lại đến nữa thì tốt rồi.
Mẹ gợi ý hắn sau này làm phóng viên, phóng viên có thể quay lại những thứ thú vị, hắn cảm thấy câu này rất hay, bởi vì hắn muốn quay lại một màn này, thậm chí bên trong bài văn cũng viết:
"Tôi muốn có một đôi mắt xinh đẹp, có thể phát hiện ra những chuyện thú vị bên cạnh mình; Tôi còn muốn có một đôi tay linh hoạt, có thể vác máy quay ghi lại một màn này..."
Sau đó quả cầu đen khổng lồ một lần nữa nhảy vào cửa sổ nhà hắn.
Mà lần này hắn không thể trực tiếp nhảy vào, bởi vì Viên Việt biết nghe lời phải, mỗi ngày kiểm tra ổ khóa cửa sổ, ngoại trừ mở cửa sổ một tiếng vào buổi sáng cùng buổi tối cho thoáng khí ra, thời gian còn lại đều đóng cửa thật chặt.
Tiếng gõ cửa liên tiếp vang lên thúc giục Viên Việt đi mở cửa sổ, chờ Viên Việt mở cửa ra, hắn nhanh chóng nhảy vào, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn bồn hoa gỗ đã nứt ra một cái khe: "Đứa nhỏ này, sao lại cứng nhắc thế hả, chú nói gì thì nghe đấy, còn thật sự khóa cửa lại? Vậy lỡ như chú từ trên cửa sổ ngã xuống, nên làm sao bây giờ?"
"Bố mẹ cháu nói, cái gì đúng đều phải nghe." Viên Việt trả lời.
"Đứa nhỏ ngốc nghếch này..." Chú Thái cả giận, "Đi đi đi, mở cửa nhìn xem, xem trong hành lang có người vây quanh hay không. Những người kia đều chạy tới tặng quà cho chú, mà chú là cảnh sát, không thể phạm sai lầm, cho nên cháu lén đi xem thử xem, có người cũng không cần lên tiếng, quay lại nói với chú, hiểu chưa?"
Viên Việt ngoan ngoãn gật đầu, mà một giây sau, hắn lại nói: "Chú lừa người, những người kia không phải đến tặng quà, bọn họ muốn chú phá án, nhưng chú vô dụng, không phá được án."
Trên gương mặt bị phơi đến đen sạm kia, cũng mọc lên vầng sáng xấu hổ cùng giận dữ.
"Này chú nói này, cháu cố ý đúng không, học theo thằng cu nghịch ngợm nhà chú chứ gì? Không biết lớn nhỏ gì cả!"
...
Chiều hôm đó, cửa thang gác vẫn luôn có một đám người vây lại, chú Thái trước sau không thể đi ra ngoài.
Hắn chỉ đành ở lại trong phòng Viên Việt, chơi máy chơi game trong nhà Viên Việt, ăn đồ ăn vặt trong nhà Viên Việt, còn nói linh ta linh tinh với Viên Việt, kể rất nhiều câu chuyện liên quan đến cảnh sát hình sự cùng phá án.
Trong câu chuyện của chú Thái, cảnh sát hình sự trí dũng song toàn, trừ bạo an dân, một vài manh mối nhỏ bé cũng là chìa khóa mở ra chân tướng, Viên Việt xách ghế đẩu nhỏ, ngồi ở bên cạnh, sau đó còn dưới chỉ thị của chú Thái mà gọt táo lột cam, những câu chuyện kia đều vô cùng gay cấn hồi hộp, hắn say sưa lắng nghe, mơ tưởng viển vông. Chiều hôm đó rất tuyệt.
Chỉ là chờ trời tối rồi, người bên ngoài rời đi, chú Thái cũng phải về nhà, bố mẹ hắn trở về, hỏi hắn buổi chiều có phải là chơi game ăn vặt không.
Viên Việt thật thà lắc đầu, nhưng hắn cũng không khai ra chú Thái, bởi vì chú Thái đã bảo hắn giữ bí mật, không thể nói cho bất kỳ ai.
Vì thế hắn bị ăn một trận no đòn, mấy ngày sau cũng không đi nhanh được.
...
Lại qua một quãng thời gian, không có ai chặn đường chú Thái nữa, chú Thái cũng không thông qua bồn hoa mà nhảy vào cửa sổ nhà hắn nữa.
Một lần nữa hắn nhìn thấy chú Thái, là ở dưới lầu của khu nhà.
Vùng đất trống dưới lầu, có hai nhóm người đang đứng, một nhóm do chú Thái dẫn đầu, đều là cảnh sát, khu này là tòa nhà hùn vốn của cảnh sát, đa số các hộ dân bên trong đều là cảnh sát, chỉ có nhà hắn là từ bên ngoài chuyển vào; mà một mặt khác, là bên bất động sản, bất động sản chính là nhánh con của công ty khai thác khu nhà.
Viên Việt nghe bố mẹ nói chuyện với nhau, ông chủ của công ty khai thác khu nhà vốn là tên côn đồ du đãng, lớn gan nhận thầu bất động sản, thế nhưng tật lưu manh không đổi, xây nhà ăn bớt nguyên vật liệu, chủ sở hữu làm lớn lên còn ngang ngược quát tháo.
Đây không phải lần đầu tiên nhóm chú Thái xung đột với bên nhà đất, mà lần này lại xung đột vô cùng lớn.
Chỉ nghe một trận còi xe kéo dài, một chiếc xe tải chạy đến, cửa xe mở ra, mười mấy ông anh vạm vỡ ăn mặc quần áo ngụy trang chỉnh tề từ trên xe bước xuống, đứng bên cạnh chủ nhà đất, giằng co với phía chú Thái.
Hai phe mắng nhau, sau đó xô đẩy.
Viên Việt nằm nhoài trên bệ cửa sổ nhìn một lúc lâu, cảm thấy cảnh tượng này rất thần kỳ, hắn giơ máy ảnh lên.
...
Chuyện sau đó, Viên Việt nghe thấy bố mẹ trò chuyện trên bàn cơm mới biết đến.
Ngày đó sau khi chú Thái dẫn đầu nhóm cảnh sát xô đẩy ngắn ngủi với nhóm vạm vỡ mặc đồ ngụy trang do bên nhà đất chỉ huy, xung đột thăng cấp, biến thành sự kiện đánh nhau tập thể song phương tham chiến với số lượng tham gia đến cả trăm người.
Mấy ông vạm vỡ mặc đồ ngụy trang là tay đánh đấm chuyên nghiệp, đối đầu với cảnh sát cũng không rơi xuống thế hạ phong, song phương đều vỡ đầu chảy máu nhập viện, mà sau khi nhập viện, chủ nhà đất thế mà lại trở tay báo cảnh sát, tố cáo trước, nói cảnh sát đánh người.
Tình thế rất nghiêm trọng.
"Haiz, nghe nói lần này tất cả cảnh sát tham gia đánh nhau đều bị xử lý nghiêm trọng, khai trừ toàn bộ."
"Sao lại xử phạt nặng thế? Là bên nhà đất khinh người quá đáng, chủ sở hữu tập thể phản kháng mà thôi, không thể bởi vì là cảnh sát mà không thể bảo vệ quyền lợi chủ sở hữu của chính mình. Mà kể cả thế, cũng không nên bị trách phạt!"
"Còn không nên bị trách phạt, báo chí bên ngoài đều đăng hết rồi, tiêu đề chính là 'Con sâu làm rầu nồi canh trong lực lượng cảnh sát', muốn làm căng thành vấn đề bộ máy điều hành nhà nước, tôi thấy bên công ty nhà đất chắc là đã nhét tiền cho truyền thông rồi, buổi chiều đánh nhau, buổi tối đã đăng báo, ai tin!"
"Mà nói ra phía lão Thái cũng không cẩn thận, động thủ trước chắc chắn là không chiếm lý rồi..."
Viên Việt vẫn luôn im lặng lắng nghe, mà đến đó lại nói chuyện: "Nhưng động thủ trước không phải phía chú Thái, là đối phương."
Bố mẹ nói hắn: "Người lớn đang nói chuyện, trẻ con không được xen vào."
Viên Việt: "Thầy cô đã dạy chúng con, có đúng hay không không liên quan đến tuổi tác lớn nhỏ, một nhóm ắt có kẻ đúng người sai*. Không phải phía chú Thái động thủ trước, là bên mặc quân trang của chủ nhà đất ra tay trước, con đã dùng máy ảnh của mẹ quay lại được."
*Gốc 三人行,必有我师 trong三人行,必有我师焉;择其善者而从之,其不善者而改之 của Khổng Tử (Trích từ Luận Ngữ). Khổng Tử nói "Hành vi ngôn từ cử chỉ của người khác, nhất định có chỗ đáng để mình học tập. Chọn cái tốt của người ta mà học, còn khi nhìn thấy khuyết điểm của người ta, suy xét lại xem chính mình có khuyết điểm như vậy không, rồi từ đó mà sửa đổi."
...
Tối hôm đó, Viên Việt đi theo bố đến cục cảnh sát, nộp máy ảnh lên.
Cục trưởng cục cảnh sát béo núc ních tự mình đi ra, xem đi xem lại nội dung camera quay được, sau đó lão đỏ bừng cả mặt, vỗ vai bạn nhỏ thật mạnh mấy lần: "Ôi cháu ơi, cháu là hơi bị có triển vọng đấy, bé như thế này đã biết chủ trì chính nghĩa như thế nào rồi!"
Lại sau đó, mấy người chú Thái không bị sao hết, chủ thầu xây dựng thì tiến vào ngục giam, bên nhà đất cũng tản đi.
Viên Việt mới có 12 tuổi, thành công dùng một cái chứng cứ tiện tay quay lại được, cứu vãn kế sinh nhai của rất nhiều cảnh sát, sau đó trong buổi tiệc ăn mừng, tất cả mọi người đều vui vẻ, uống say khướt, chỉ có Viên Việt, tuổi tác còn nhỏ, chỉ có thể nâng chén nước trái cây đi tới đi lui, cụng ly với mỗi một một chú cảnh sát kính hắn, uống cả một bụng nhỏ tròn vo.
Cuối cùng hắn đi tới trước mặt chú Thái.
Chú Thái cũng mặt mày hồng hào, lại giống như cục trưởng vỗ mạnh vai hắn: "Nhóc con khá lắm, có được một phần mười phong thái của chú Thái nhà nhóc đấy, chuyện ngày hôm nay có thể để nhóc khoe khoang cả đời!"
"Cháu không muốn khoe khoang cả đời."
Viên Việt ngửa đầu nhìn chú Thái. Hắn không muốn làm phóng viên, kể từ chạng vạng ráng trời đỏ au mà chú Thái nhảy vào bệ cửa sổ nhà hắn, cuộc sống đã trở thành một câu chuyện kích động lòng người, ngày đó trên bầu trời xanh thẳm lại cuộn lên mây lửa, giấu vào đáy lòng hắn, nhuộm màu sắc kỳ ảo lên tương lai mà hắn đã từng tưởng tượng.
"Cháu muốn làm cảnh sát, cháu muốn bảo vệ chính nghĩa, cháu muốn phá được càng nhiều vụ án."
*
Bát mì trưa nay ăn thế nào cũng không ngon, sau khi hai người ăn xong, đều vô thức ấn dạ dày, nỗ lực xóa đi cảm giác cổ quái nặng trình trịch kia.
Sau đó bọn họ tiếp tục công việc.
Tìm hiểu quá khứ của Luyện Đạt Chương là bước đều tiên, tiếp theo, bọn họ phải đi điều tra chuyện liên quan đến Tân Vĩnh Sơ, trong hồ sơ của Tân Vĩnh Sơ, ba hắn qua đời, mẹ tái giá, từ lâu đã gây dựng gia đình mới.
Bọn họ tới cửa hỏi thăm, mẹ của Tân Vĩnh Sơ cùng mẹ của Luyện Đạt Chương không khác nhau là mấy, tỏ vẻ mất kiên nhẫn với sự hiện diện của hai người, cũng không muốn nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Tân Vĩnh Sơ, chỉ nói quên mất, có lẽ thật sự cũng sớm quên rồi.
Hai người cũng không có thu hoạch, vì vậy chuyển sang đến nhà của kế toán Thang —— bọn họ từng hỏi ý kiến của cục cảnh sát, mẹ của kế toán Thang bây giờ vẫn còn khoẻ mạnh, ở bên cạnh căn nhà mà kế toán Thang tử vong.
Bọn họ dựa theo địa chỉ cục cảnh sát cấp, đi tới đích đến.
Đích đến có chút khiến người ta không dám tin, nói là nơi ở, còn không bằng nói bãi lau sậy bị con người quên lãng, bụi lau sậy rậm rạp cao gần bằng người, mà nơi ở của mẹ kế toán Thang, lại ở nơi sâu nhất trong bụi cây.
Muốn đi vào, trước hết còn phải mất một phen trèo non lội suối, vượt mọi chông gai.
"Mảnh đất này vẫn luôn không có ai tới khai phá sao?" Kỷ Tuân đánh giá phía trước.
"Bởi vì mẹ của kế toán Thang không muốn, nhất định muốn trông giữ nơi con trai mình bị hại, nói bao lâu cũng phải giữ, nhất định phải đợi cho đến ngày tìm được chân tướng của vụ án, cho bà ấy nhiều tiền hơn nữa, nhiều nhà hơn nữa bà ấy cũng không chuyển. Một bà lão mẹ goá con côi cần nhiều nhà ở như vậy để lại cho ai?" Hoắc Nhiễm Nhân trả lời.
Kỷ Tuân không nói gì nữa.
Thời điểm kế toán Thang tử vong mới hơn bốn mươi, bây giờ 22 năm trôi qua, mẹ của ông ấy cũng phải hơn tám mươi rồi.
Bà lão tám mươi tuổi, gặp một ngày ít một ngày, ngày hôm nay đi ngủ, không biết ngay mai có dậy được hay không, có lẽ cả đời cũng chỉ còn lại mong ước duy nhất này.
Xuyên qua bụi lau sậy khoảng chừng 3 phút, hai người cuối cùng cũng coi như nhìn thấy được căn nhà.
Chính là nhà đất ở nông thôn, còn là loại lâu năm không được tu sửa, bên này sụp một khối gạch, bên kia lọt một chút mưa, dù chỉ đứng ngoài nhìn vào thôi cũng đã thấy nguy hiểm.
Mà trong nhà vẫn rất sạch sẽ, bà lão sinh sống bên trong, tóc rụng răng rơi, đi lại tập tễnh, nhưng vẫn cố gắng quét tước xung quanh, kiên trì sống tốt mỗi một ngày còn được sống.
"Bà ơi," Hoắc Nhiễm Nhân lên tiếng, "Cháu đến từ cục cảnh sát..."
Cậu chỉ nói một câu này, đôi mắt vẩn đục của bà lão đang ngồi trên ghế xích đu, thoáng chốc trở nên sáng rõ, thật giống mặt trời mới nhú chiến thắng buổi chiều hôm, bà một lần nữa có được sức sống mạnh mẽ.