LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (1 - 200)

Cả gia đình Luyện Phán Phán đều không bình tĩnh được, cục cảnh sát xét thấy Luyện Phán Phán còn nhỏ, cho cô bé thời gian cùng không gian bình tĩnh lại, không lập tức tra hỏi, chỉ dặn đi dặn lại người lớn, gặp chuyện phải bình tĩnh, không nên kích động.

Chuyện bên này tạm dừng, mà chuyện khác vẫn phải tiếp tục.

Trần Kiến Ảnh muốn trốn tránh trách nhiệm, đổ hết tội lên đầu cô bé, bản thân mình lại trong sạch vô tội rời đi, nghĩ hay lắm, cảnh sát nếu đã bắt tay vào điều tra, vậy thì sẽ không cho hắn có cơ hội trốn thoát, bọn họ đang liên hợp với bộ phận kỹ thuật mạng, thông qua định vị IP tìm kiếm biện pháp như lịch sử giao dịch ngân hàng để cố định chứng cứ, càng cố định được nhiều chứng cứ, càng tra ra được nhiều số tiền mua bán, mức hình phạt dành cho Trần Kiến Ảnh lại càng nặng.


Nhưng vẫn là câu nói kia, điều tra cần thời gian, cần nhân lực, không thể kết thúc trong thời gian ngắn được.

Ngoài Trần Kiến Ảnh ra, còn có án mạng ở viện dưỡng lão sáng nay.

Vụ án này tạm thời do Đàm Minh Cửu phụ trách, nhân thủ trong cục cảnh sát bây giờ nghèo nàn quá độ, chỉ đành tăng thêm áp lực cho mỗi người mà thôi.

Sáng nay đã hoàn thành ghi chép với những ông bà có mặt ở hiện trường trong viện dưỡng lão, đến buổi trưa, người thân của ba ông bà lục tục truyền tin đến cục cảnh sát, dòng dõi trực hệ có tận mười mấy người, thế trận rất lớn, hỏi xong cũng không chịu đi, ở lại hành lang trừng mắt với nhau.

Nếu không phải quả đầu trọc của Đàm Minh Cửu vào lúc cần cũng rất có lực uy hiếp, có khi ba nhà này đã đánh nhau luôn rồi.

Tiếng động từ bên ngoài thoáng truyền vào.


Bên trong phòng làm việc, Hoắc Nhiễm Nhân cũng không nhàn rỗi, cậu đang lật xem báo cáo vụ án của Diệp Văn Tuệ, bọn họ bữa trưa cũng không kịp ăn, hiện tại cậu lấy ra một túi bánh quy từ trong ngăn kéo, vứt cho Kỷ Tuân một nửa: "Ăn lót dạ đi."

Kỷ Tuân nhận lấy, liếc nhìn gói bánh, đã phải ăn bánh rồi thì thôi đi, còn là loại lương khô khó ăn nhất nữa.

"Đội trưởng Hoắc, cậu biết tại sao Viên Việt lại không ăn mì không?"

"Tôi không biết Viên đội ăn cái gì không ăn cái gì." Hoắc Nhiễm Nhân lạnh nhạt đáp.

"Bởi vì trong lúc tôi thức đêm phá án với anh ta, ăn mì đến phát ói. Lương khô cũng như thế." Kỷ Tuân lắc lắc gói lương khô trong tay, quăng trả lại cho Hoắc Nhiễm Nhân, "Dù gì hiện tại cũng nhàn rỗi, cậu không thể ra ngoài đặt hai suất ăn miếng cơm sao? Không thì gọi mấy món mì phở cháo cũng được."


"Anh đi đi." Hoắc Nhiễm Nhân nói.

"Haiz." Kỷ Tuân lại thở dài, ngả lưng xuống giường.

Trong phòng làm việc của Hoắc Nhiễm Nhân may mà còn có giường xếp để nghỉ trưa hoặc thức đêm, hiện tại cái giường này thuộc về anh, anh nằm trên giường của Hoắc Nhiễm Nhân, nhìn trần nhà, vách tường màu trắng kia giống như lớp bơ phết trên bánh ngọt, còn vết tích màu đen kia, lại giống như đóa hoa trang trí trên mặt bánh.

"Bánh ngọt sô cô la phết bơ đây mà." Kỷ Tuân lẩm bẩm.

Hoắc Nhiễm Nhân nghe thấy được, đang xem hồ sơ cũng phải nhìn sang Kỷ Tuân, chỉ đành nói: "Vậy anh đi đi? Mì phở cháo, cơm chiên cùng mấy món mặn, ra ngoài đi thêm một con phố, cái gì cũng có."

"Gãy chân rồi." Kỷ Tuân, "Đói đến gãy chân luôn."

"..."

"Chính cậu còn suốt ngày ăn không đủ ba bữa mà, tôi nói rồi, dựa theo mức độ liều mạng làm việc của cậu, cậu cũng không thể quá ổn định." Kỷ Tuân bỗng nhiên buồn bực, "Cho nên sáng nay rốt cuộc cậu lấy đâu ra tự tin với lập trường chỉ trích tôi không ăn sáng?"
"Tôi không có chỉ trích."

"Quan tâm." Kỷ Tuân dùng từ chính xác hơn.

Hoắc Nhiễm Nhân không nói lời nào, nếu như nói quan tâm, cậu đúng là quan tâm. Vì vậy, cậu vội vàng lái sang chuyện khác: "Viên đội không ăn mì với lương khô, thế bình thường khi tăng ca anh ta hay ăn gì?"

"Hạ Ấu Tình rảnh rỗi sẽ làm vài món cho hắn mang theo." Kỷ Tuân vô cùng tiếc nuối, "Bình thường chị ấy đều sẽ làm thêm một chút, Viên Việt chia cho tôi một nửa. Tay nghề của Hạ Ấu Tình rất tốt, bây giờ tôi vẫn còn nhớ món cháo của chị ấy. Tôi không thích cháo nhuyễn, vừa hay, cháo chị ấy nấu vẫn còn rõ hạt, ăn vào sẽ cảm nhận được lợn cợn, mở nắp ra một cái là cả phòng tràn ngập mùi thơm luôn ấy."

"Đúng là khiến người ta ngưỡng mộ." Hoắc Nhiễm Nhân nói, trầm ngâm liếc nhìn Kỷ Tuân, một lát sau ánh mắt chuyển quanh đầu bút sắc nhọn rồi mới lại nuối tiếc thu hồi.
Kỷ Tuân không nhìn thấy ánh mắt kia, khi anh nói chuyện với Hoắc Nhiễm Nhân, tay cũng không rảnh, lướt ngang lướt dọc trên màn hình, lúc này một tin nhắn thoại đột nhiên hiển thị, Kỷ Tuân không chú ý, ấn vào mất rồi.

Giọng của người biên tập cho hệ liệt tiểu thuyết "Độc Quả" vang lên: "Chào thầy Kỷ, xin hỏi bộ truyện mới thầy viết đến đâu rồi? Có thể nộp bản thảo trước năm mới không?"

Văn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Kỷ Tuân bình tĩnh đáp lại: "Sắp hết năm rồi, lo công việc tiểu thuyết làm cái gì? Về nhà ăn tết vui vẻ mới là chân ái."

Hoắc Nhiễm Nhân cười nhạo một tiếng.

"Cười cái gì mà cười." Kỷ Tuân, "Nếu không phải cậu cứ luôn bóc lột thời gian cùng tinh lực của tôi, tôi phải đến mức một chữ cũng không viết được thế này chắc?"

"Hóa ra anh đến một chữ cũng không viết được luôn à. Vậy thì Hình Nhất Thiện chẳng phải là bị trói vào vật nặng ném xuống biển ba tháng rồi sao, dựa theo hiện thực, thi thể chắc cũng mục nát luôn rồi." Hoắc Nhiễm Nhân vừa nhanh chóng ký tên, vừa thuận miệng nói.
"Tình tiết này trên bìa sách cũng có à?"

"..."

Kỷ Tuân bắt được rồi nhá: "Ừm, trên bìa sách không có đề cập đâu."

"..."

"Với tính cách của cậu, nhất định sẽ tự mình đọc chứ không thèm xem spoil second-hand đến từ người khác." Kỷ Tuân hào hứng suy đoán.

"..."

Hoắc Nhiễm Nhân đã liên tục nghẹn lời đến mấy lần.

Cậu cảm giác bí mật nho nhỏ mà mình cất giấu, lung la lung lay, tràn ngập nguy cơ.

Cậu nhìn chằm chằm văn kiện trước mặt, bình tĩnh xếp chúng lên cao, lại dịch vị trí che khuất mặt mình.

"Cho nên cậu thật sự đã từng đọc sách của tôi mà? Đọc lúc nào? Không phải rất lâu trước đây đã đọc rồi đấy chứ?" Kỷ Tuân xoa cằm, nhịn cười: "Hoắc đội cậu giàu thế hả... Thành thật nói cho tôi biết, tổ chức 'Quỹ Hình Nhất Thiện' có phải do cậu thành lập hay không?"
"Quỹ Hình Nhất Thiện gì cơ?" Cuối cùng cũng có một câu trả lời được, Hoắc Nhiễm Nhân thở phào một hơi, mở miệng hỏi.

"Ồ, xem ra không phải cậu." Kỷ Tuân tiếc nuối nói, "Một tổ chức của người hâm mộ yêu thích Hình Nhất Thiện. Ông chủ đứng sau giàu lắm, thích đến nỗi sáng lập luôn cả một quỹ, thật sự đầu tư tiền kinh doanh vận chuyển làm từ thiện, còn năm lần bảy lượt bỏ tiền thay tôi tổ chức câu lạc bộ đọc sách hay ký tặng sách cho độc giả các kiểu. Đáng tiếc tôi không có duyên gặp mặt ông chủ này rồi."

Kỷ Tuân thực ra chẳng tiếc nuối tẹo nào.

Sau khi hờ hững kể xong, anh tiếp tục trêu Hoắc Nhiễm Nhân: "Đội trưởng Hoắc, cậu có hứng thú với tôi thế cơ à, luôn cảm thấy tôi là cái đồ bại hoại. Cậu đọc những quyển sách từ đầu đến cuối đều là đoán mò kia, là muốn thông qua sách tôi viết tiến vào thế giới tinh thần của tôi đúng không? Vậy đội trưởng Hoắc đã đọc bao nhiêu lần rồi, bình thường có note lại không? Nào nào, cho tôi xem cái coi, xem cậu có làm đúng hay không, tác giả của quyển sách tự mình phân tích kết cấu đáp án đọc hiểu chân thực nhất cho cậu."
Hoắc Nhiễm Nhân không làm việc nổi nữa.

Cậu thu dọn đồ đạc, đứng dậy, lại lấy áo khoác cất trong tử, lúc đi ngang qua giường xếp thì đặt áo xuống, che hết cái mặt Kỷ Tuân lại: "Anh ngủ của anh đi."

Sau đó, Hoắc Nhiễm Nhân ôm những đồ còn lại ra khỏi văn phòng.

Ngoài cửa, mọi người cũng đang hừng hực sục sôi làm việc, Văn Dạng Dạng đặt đồ ăn trà chiều, cô định mua một chút đồ ngọt, tặng cho gia đình Luyện Phán Phán, những lúc tiêu cực ăn đồ ngọt xong sẽ đỡ hơn nhiều.

Cô nhân tiện hỏi những người khác: "Có ai muốn đặt gì không? Cùng mua luôn."

Hoắc Nhiễm Nhân hơi dao động: "Bánh sô cô la phết bơ."

Văn Dạng Dạng lanh lảnh đáp lại: "Dạ, Hoắc đội."

Khi Văn Dạng Dạng đặt thức ăn nhanh, Đàm Minh Cửu cũng đang nói chuyện.

Vị trí làm việc của hắn ở sát cửa sổ, cửa sổ là cửa sổ lồi, hắn đơ người bên cửa sổ giống như hồn bay theo gió, giơ ba ngón tay lên với những người khác ở trong phòng.
"Suốt ba tiếng, ba nhà này không dừng lại một phút nào. Hai giờ trước, bọn họ chỉ là chửi nhau thôi, nhưng một giờ sau, bọn họ lại chuyển sang chỉ trích cảnh sát."

Đàm Minh Cửu đã rơi vào trạng thái sống dở chết dở rồi.

"Tôi hết lời ngon ngọt bảo đảm sẽ phá án cũng không được, bọn họ đều định ở lại đồn cảnh sát luôn... Đợi 10 phút, 10 phút sau tôi quay lại tiếp tục an ủi bọn họ."

Hắn mới nói xong đã nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân ngồi xuống vị trí của mình, bắt đầu lật xem hồ sơ.

"? !"

Đàm Minh Cửu sắp chết bệnh cũng phải sợ hãi ngồi dậy.

Thế mà lại chạy đến vị trí làm việc của tôi, khủng bố công khai kiểu gì đây, Hoắc đội, đến cả 10 phút nghỉ ngơi cậu cũng không cho tôi à? !

*

Kỷ Tuân nghỉ ngơi trong phòng làm việc của Hoắc Nhiễm Nhân khoảng tầm nửa tiếng.
Sau đó cảnh trong mơ bắt đầu trùng điệp xuất hiện, trước khi bị ác mộng nhấn chìm, anh đã kịp thời mở mắt ra, kéo xuống áo khoác của Hoắc Nhiễm Nhân, lảo đảo ra ngoài.

Đối diện cửa phòng làm việc là khu trà nước.

Trên mặt bàn có một túi thức ăn, trên túi viết tên của anh, chữ viết rất nắn nót, cuối cùng còn có hình mặt cười, rất rõ ràng là Văn Dạng Dạng ghi chú, về mặt chi tiết nho nhỏ, con gái luôn có suy nghĩ đáng yêu hơn một chút.

Nhưng anh tin túi thức ăn này không phải Văn Dạng Dạng gọi cho anh.

Ai bảo anh chỉ nói một tiếng "Bánh sô cô la phết bơ" trước mặt Hoắc Nhiễm Nhân thôi đây?

Anh mở túi, lấy ra bánh ngọt, ăn một miếng.

—— Khá ngon.

Kỷ Tuân tiếp tục lắc lư về phía trước.

Quá nửa buổi chiều, trong cục người đến người đi, Kỷ Tuân cầm bánh ngọt đi dạo một vòng, khi đi đến tường vinh danh lại muốn thực hiện lời hứa lần trước, xé bằng khen của mình xuống —— mà không thành công.
Toàn bộ bằng khen đều nằm trong tủ kính đã khóa lại, oai phong lẫm liệt, giương nanh múa vuốt.

Kỷ Tuân khẽ "xì" một tiếng, tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng cũng tìm được Hoắc Nhiễm Nhân trong phòng huấn luyện.

Đang lúc làm việc, nên trong phòng huấn luyện chỉ có mình Hoắc Nhiễm Nhân.

Hoắc Nhiễm Nhân đang hít xà đơn trên giá.

Cậu cởϊ áσ khoác, xắn ống tay áo, luyện tập chậm rãi lại vững vàng, thời điểm hai tay dùng sức đẩy thẳng người lên trên, toàn bộ cơ bắp rắn rỏi bình thường giấu dưới lớp quần áo đều lộ hết ra, một tầng mồ hôi mỏng phủ lên trên, ánh nắng ban ngày xuyên qua thủy tinh, chiếu vào từng giọt khiến chúng trở nên lấp lánh, giống như có người cầm một nắm kim cương lộng lẫy loá mắt chiếu vào người cậu.

Kỷ Tuân dựa vào tường, thưởng thức sắc đẹp: "Hoắc đội."
Hoắc Nhiễm Nhân quay đầu lại: "Hả?"

Kỷ Tuân múc quả anh đào cũng óng ánh long lanh trên mặt bánh, đút tới miệng Hoắc Nhiễm Nhân: "Ăn một miếng nào."

Hoắc Nhiễm Nhân bối rối, rồi lại há miệng theo bản năng, ăn quả anh đào kia.

Biểu cảm vừa nghiêm túc lại khó hiểu, nghiêm túc nhai hai miếng, giống như muốn nếm ra mùi vị đặc biệt nào đó.

Nhưng làm gì có mùi vị đặc biệt nào được.

Chỉ là vị của anh đào mà thôi.

Lớp bơ trên quả anh đào dính vào khóe miệng của đội trưởng đội cảnh sát, Hoắc Nhiễm Nhân trong lúc khó hiểu lại hiện ra có chút vô tội.

Kỷ Tuân lấy điện thoại ra, một tiếng tách tách vang lên, chụp lại hình ảnh khó gặp được này.

--------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi