LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (1 - 200)

Nhạc đệm nho nhỏ bởi vì một câu nói của Viên Việt mà kết thúc.

Viên Việt cúi đầu suy nghĩ một lát, hỏi Kỷ Tuân: "Phân tích tổng thể của cậu đâu?"

Đây là thói quen của hai người khi hợp tác với nhau trong quá khứ, Viên Việt không phải một người nói nhiều, cho nên vào lúc làm phân tích cuối cùng, Viên Việt luôn nhường quyền lên tiếng cho anh, để anh mở miệng trước, thật ra thời gian cộng tác với nhau không quá dài, nhưng không biết tại sao cho tới bây giờ, Viên Việt vẫn giữ thói quen này.

Kỷ Tuân không muốn nói, phí nước bọt.

Dù sao kiểu suy đoán trong thời gian dài này đến cuối cùng cũng không có quá nhiều khả năng sẽ xuất hiện trong báo cáo kết án, hiện tại báo cáo kết án đòi hỏi yêu cầu cao lắm, mắt xích chứng cứ một tia cũng không thể sai, mỗi một bước suy luận đều cần có chứng cứ thuyết phục.


Anh vội vàng qua quýt cho xong chuyện: "Không có gì để mà phân tích cả, tôi nói thẳng kết luận luôn, dù sao vụ án điều tra đến bây giờ, hai người hẳn cũng có suy nghĩ riêng của mình, mọi người cùng so đáp án, nếu như giống nhau, vậy thì chứng minh kết luận của chúng ta gần như là đúng, vừa vặn ai về nhà nấy, mỗi người tự tra án của mình, bớt chút thời gian chính là sống lâu hơn xíu."

"Không được." Viên Việt dù ở trong hoàn cảnh nào cũng luôn nghiêm túc cẩn trọng, "Đáp án là một chuyện, quá trình lại là một chuyện, khi thi đại học nếu quá trình đúng sẽ còn được điểm cao hơn là chỉ có đáp án đúng. Trước đây cậu chưa bao giờ ngại phiền phức khi phải tổng kết suy luận phân tích cuối vụ án cả."

"Người sẽ thay đổi, bây giờ tôi đã biết ngại phiền rồi. Hơn nữa Hoắc đội lại không ở cạnh chúng ta, cậu ấy không tới nghe Show trinh thám, trong lòng tôi hụt hẫng lắm."


Kỷ Tuân oán giận, thuận thế liếc nhìn màn hình một cái mới phát hiện Hoắc Nhiễm Nhân trong điện thoại đang mày mò bodycam, còn quay máy nhắm thẳng vào camera của màn hình, rất giống kiểu giáo sư lên lớp, sinh viên nghiêm túc ghi chép bài giảng.

Hoắc Nhiễm Nhân còn đang điều chỉnh máy quay, không ngẩng đầu lên đã trả lời: "Người của tôi tuy rằng không ở bên cạnh anh, nhưng trái tim tôi đã bay đến bên cạnh anh rồi mà."

"... ?"

Viên Việt nhìn Kỷ Tuân, lại nhìn Hoắc Nhiễm Nhân.

Một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong đầu hắn, đi kèm với dấu chấm hỏi, còn có rất nhiều lời muốn nói.

Các cậu thật biết nói đùa.

Nhưng mà hình như nói đùa kiểu này nó hơi kỳ lạ.

Các cậu...

Những câu nói này quanh đi quẩn lại trong đầu hắn, thế nhưng không có bất kỳ câu nào xông ra khỏi miệng, bởi vì hình như chỉ cần hắn nói ra, bầu không khí sẽ... Ừm, sẽ...


Hoắc Nhiễm Nhân chỉnh xong máy quay, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của Viên Việt, lúc này cậu mới ý thức được mình vừa nói cái gì.

"Ý của tôi là —— "

Cậu hơi cứng đờ, thuận thế trừng Kỷ Tuân.

"Đừng nói linh tinh, đừng có làm nũng, nhanh chóng nói vào chủ đề chính."

"?" Kỷ Tuân cực kỳ vô tội, anh mồm miệng như thế quen rồi, ai mà biết Hoắc Nhiễm Nhân lại đột ngột hùa theo, anh cũng rất giật mình mà.

"Đúng đúng." Viên Việt giống như trút được gánh nặng, nhai nốt miếng thịt nướng ngậm trong miệng đã lâu đến mức gần như biến vị, vội vàng nuốt xuống, "Nhanh chóng mở miệng, nhanh chóng nói xong."

Ánh mắt của hai người này một lần nữa tập trung vào Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân sờ mũi một cái, cuối cùng ăn xâu thịt nướng bị ghẻ lạnh đến mức sắp khóc ra đấy.
"Chỗ còn lại đóng gói mang về thôi, chuyện quan trọng chúng ta lên xe rồi nói, để phòng sơ suất, tránh bị biên tập của tòa soạn nào đó không biết nhảy từ đâu ra hoặc là người qua đường tò mò nghe được, sau đó lại kéo thêm một màn hotsearch."

Đóng gói đồ ăn xong, Kỷ Tuân ngồi lên ghế phụ bên cạnh Viên Việt.

Viên Việt lái xe tới vị trí của Hoắc Nhiễm Nhân, còn Kỷ Tuân thì cầm lấy điện thoại để đối diện với mặt mình, lúc này anh không để Viên Việt lọt vào trong camera, chỉ có anh cùng Hoắc Nhiễm Nhân, một chọi một, mặt đối mặt.

"Tôi nói đại nhé, hai người cứ nghe thôi. Cũng chỉ là đoán mò, đừng quá tin tưởng.

Nhiều vụ án như vậy, có thể sơ lược chia làm hai bộ phận, một là bản án cũ của Thang Chí Học 22 năm trước, hai là một loạt phản ứng dây chuyền do Tân Vĩnh Sơ gϊếŧ Triệu Nguyên Lương gây ra.
Về vụ án 22 năm trước, Viên Việt anh chắc đã biết rõ rồi, tôi chỉ nói chuyện sau thôi.

Ngay từ lúc phát sinh vụ án, tôi vẫn luôn nghĩ đến một vấn đề khiến người khó hiểu —— thời điểm Tân Vĩnh Sơ lấy dao uy hiếp Triệu Nguyên Lương, tại sao Triệu Nguyên Lương thà chết cũng không chịu khai ra đồng bọn.

Nhìn từ video, Triệu Nguyên Lương tuyệt đối không phải một người cứng cỏi. Trong tình huống khẩn cấp như vậy, người luôn có khuynh hướng xu lợi tránh hại, không phải nên chỉ cần có một khả năng nhỏ nhoi sẽ dốc sức xoa dịu Tân Vĩnh Sơ, nỗ lực tìm đường sống sao? Huống hồ ban đầu ý định gϊếŧ người của Tân Vĩnh Sơ cũng không mạnh, chỉ là muốn tìm kiếm một đáp án.

Chúng ta lại chuyển sang Triệu Nguyên Lương, hắn là hung thủ 22 năm trước, hắn biết Tân Vĩnh Sơ tới hỏi hắn là có mục tiêu rõ ràng, hắn sợ chết, hắn không muốn chết. Hắn phải nghĩ ra một biện pháp, vừa không thể kích phát lửa giận báo thù của Tân Vĩnh Sơ, lại không có thể lưu lại chứng cứ khiến cảnh sát có thể kết án. Vậy lựa chọn tốt nhất, là thừa nhận tham gia một phần vào vụ án, nói ra một lời nói dối mà Tân Vĩnh Sơ không có cách nào nghiệm chứng ngay ở hiện trường, đổ hết trách nhiệm lên đầu đồng bọn, bảo đảm thời gian sống sót có thể kéo dài tới khi cảnh sát đến. Như vậy, dù cho có camera quay lại, sau đó cũng có thể nguỵ biện với cảnh sát là tránh nguy lúc khẩn cấp.
Nhưng hắn không làm, hắn chỉ một mực xin tha, một mực phủ nhận.

Là điều gì đã khiến hắn không buồn cân nhắc đến lựa chọn nói dối một phần, nói thật một phần này đây?

Có hai khả năng, một, hắn trời sinh hiền như khúc gỗ, dưới tình hình lúc đó đầu óc tạm dừng hoạt động, không có cách nào tự cứu mình. Hai, hắn cho là một khi nói ra, kết quả sẽ không khác gì tử vong tại chỗ, thậm chí còn thảm hại hơn.

Con người tôi yêu thích thuyết âm mưu, cho nên tôi chọn hai, tôi đoán, hắn vẫn luôn chịu một loại uy hiếp nào đó đến từ đồng bọn.

Hôm nay, trước khi bước vào phòng sách của Tiền Thụ Mậu, cũng chính là Tiền Hưng Phát, tôi cho là, là Tiền Thụ Mậu uy hiếp hắn. Thế nhưng việc phát hiện kẹo sữa nhiễm bạc nitrat trong phòng sách nói cho tôi biết, không, uy hiếp hắn, cũng như uy hiếp Tiền Thụ Mậu, là một người khác."
Kỷ Tuân ngả lên gối kê đầu trên ghế phụ.

Anh ngửa đầu nhìn nóc xe, trên nóc xe màu xám lại phủ một tầng nhung.

Tầng kia nhung phản chiếu trong con ngươi của Kỷ Tuân, giống như manh mối đan xen dây dưa lẫn nhau trong vụ án này.

"Tiền Thụ Mậu, giám đốc đơn vị giáo dục Phúc Hưng, người quá trung niên, không cha không mẹ, một thân một mình. Hắn có gia tài bạc triệu lại không kết hôn, chỉ có một người ở chung, người ở chung sinh con cho hắn, sinh được con trai, nhưng là con trai cũng không thêm vào hộ khẩu.

Với một người đàn ông trung niên bình thường muốn nối dõi tông đường mà nói, là vô cùng kỳ quái.

Nhưng nếu là một người 20 năm trước không biết đã dựa vào thủ đoạn gì thu được giấy khai tử giả, lắc mình thay đổi một thân phận khác, thì lại không hề kỳ quái.

Trong vụ án, Tiền Thụ Mậu đã làm một chuyện, hắn trắng trợn truyền bá bài viết "kẹo sữa độc", từ kết quả do chuyện này gây ra có thể suy đoán được dự tính ban đầu của hắn.
Bài viết từng được các bậc phụ huynh ở trong thành phố Ninh bởi vì lo lắng mà điên cuồng chuyển phát kia, mục đích là muốn thúc đẩy càng nhiều vụ án mô phỏng theo kẹo sữa ra đời.

Xã hội hiện đại, giáo dục là cái động không đáy không có hạn mức tối đa, lại càng là cỗ máy hoạt động vĩnh viễn tạo ra lo lắng, nó trực tiếp móc nối với tiền tài, tương lai, thậm chí là giai tầng. Trong các gia đình có xu hướng tiếp thu đồng thời xem những bài viết như vậy thường có áp lực kinh tế rất lớn, có cuộc sống tràn ngập mờ mịt, trong mười nghìn hộ gia đình, chỉ cần bài viết này trở thành 'cọng rơm cuối cùng' trong gia đình đó thôi đã là thắng lợi của Tiền Thụ Mậu rồi.

Huống chi hiệu quả so với Tiền Thụ Mậu mong đợi còn tốt hơn nhiều, riêng ngày hôm nay đã liên tục xảy ra hai vụ án chết người.
Viện dưỡng lão, không cần thiết bàn đến nữa, dưỡng lão ở trong mắt của kẻ tình nghĩ mà nói cực kỳ có khả năng bị coi là trách nhiệm dư thừa, mà bại não càng là áp lực không thể xoa dịu về cả thể xác lẫn tinh thần.

Kết hợp với bạc nitrat mà Tiền Thụ Mậu đã đặt mua trong phòng sách, tất nghĩ mục đích căn bản mà hắn trắng trợn chế tạo án mô phỏng là muốn thông qua biện pháp giấu lá vào rừng, giấu người mà chính hắn muốn độc chết vào trong số những người bị hại vì rất rất nhiều án mô phỏng bạc nitrat cùng án đầu độc ngẫu nhiên của chính Tân Vĩnh Sơ.

Đương nhiên, nhìn qua thì có vẻ hắn còn chưa kịp thực thi phạm tội đã bị xe tông chết.

Được rồi, quỷ kế đã có, vậy động cơ thì sao?

Hắn tại sao muốn chọn thời điểm này để tính toán thực hiện tội ác này đây?
Nếu như chỉ suy xét từ phía hắn, căn bản không có cách nào đoán được, nhưng nếu kết hợp với Triệu Nguyên Lương mà nói, chúng ta có lẽ có thể mạnh dạn suy đoán ——

Hắn và Triệu Nguyên Lương đều giống nhau, đều bị uy hiếp bởi một người nào đó, vì để loại bỏ uy hiếp này, hắn cần phải sử dụng quỷ kế gϊếŧ chết người kia.

Điều gì có thể làm cho hai kẻ gϊếŧ người bỏ trốn đã 22 năm đồng thời cảm thấy bị uy hiếp, khiến bọn họ một tên dù chết cũng không mở miệng, một kẻ sợ hãi đến mức muốn đi gϊếŧ người?

Triệu Nguyên Lương cùng Tiền Thụ Mậu không thiếu tiền, mà trước khi Tân Vĩnh Sơ xuất hiện, cảnh sát cũng không tìm được bọn họ, người nhà nạn nhân cũng không thể trả thù hay bắt bọn họ.

Như vậy, uy hiếp còn lại cũng chỉ đến từ người biết chuyện năm đó.
Người biết chuyện này không chỉ biết được toàn bộ quá trình gây án của bọn họ, hơn nữa nhất định còn nắm giữ bằng chứng bọn họ gϊếŧ người. Một khi lấy ra, vậy chính là bùa đòi mạng, bất cứ lúc nào cũng có thể phá hủy tất cả những gì bọn họ đang có, đẩy bọn họ tới đài treo cổ.

Suy đoán này, là có bằng chứng.

Tôi đã từng nhìn thấy một bài đăng @tất cả mọi người trên điện thoại của Từ Thạc Quả, căn cứ theo những gì đã được kiểm chứng, hẳn bài viết đó liên quan đến kẹo sữa độc. Nói cách khác, từ sáng ngày mùng 2 tháng 2, bài viết này đã bắt đầu truyền đi.

Ngày mùng 1 tháng 2 đã xảy ra ba chuyện, một, Khoảnh Khắc Đầu Tiên đăng tin về Tân Vĩnh Sơ, hai, Nửa Cây Cải Thảo làm video giới thiệu vụ án của Thang Chí Học, ba, đến buổi tối lực lượng cảnh sát Thượng Hải thông báo trường hợp đầu tiên về án mô phỏng.
Cho nên, linh cảm của Tiền Thụ Mậu hẳn là đến từ chuyện thứ ba, mà kích động hắn gϊếŧ người, thì nhất định đến từ một và hai.

Tiền Thụ Mậu nhìn thấy Triệu Nguyên Lương đã chết, cũng biết cảnh sát đang dốc sức điều tra truy tìm hung thủ sát hại Thang Chí Học, hắn bắt đầu sợ hãi, sợ hãi mình bị cảnh sát tìm ra, cũng sợ hãi —— bị đẩy ra ngoài nhận tội.

Dù sao, tự tay gϊếŧ người là hắn cùng Triệu Nguyên Lương, người kia từ đầu tới cuối không cần động tay động chân. Bây giờ đã 22 năm đi qua, trong tay Tiền Thụ Mậu nhất định không có chứng cứ có thể chứng minh đối phương cũng tham gia vào vụ án.

Hắn sợ pháp luật cuối cùng chỉ trừng phạt một mình mình, dù sao chủ mưu thật sự cũng thuộc dạng gia cảnh giàu có, con cháu đầy đàn, sống thọ chết nhà, an hưởng tuổi già.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, quay về đường cũ —— gϊếŧ người.

Dùng quỷ kế vụng về, dùng biện pháp kéo một đám người vô tội làm đệm lót cho chính mình, đi gϊếŧ người.

Đáng tiếc xuân hạ thu đông đều đã luân phiên 22 lần, Tiền Thụ Mậu mặc vào quần áo đẹp, ở trong căn nhà lớn, nhưng vẫn chỉ là công nhân xây dựng lỗ mãng lại ngu xuẩn không có văn hóa gì, chỉ có thể nghe lệnh làm việc của trước kia.

Ở trong màn đọ sức này, hắn từ đầu đến cuối đều không thể thắng được người nọ, người xoay hắn cùng Triệu Nguyên Lương như chong chóng, người lợi dụng bọn họ gϊếŧ người còn có thể uy hiếp ngược lại bọn họ.

Người lên kế hoạch cho tất cả —— Tôn Phúc Cảnh."

-------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi