"Kỷ Tuân, đừng lái sang chuyện khác."
"Chuyện này sao lại tính là lái sang chuyện khác được, sáu giờ sáng trời còn chưa tỏ, ghế sau xe hơi ngoài nghĩa trang bỗng nhiên duỗi ra một đôi tay, thấy thế nào cũng phải bắt đầu theo tiêu chuẩn của tiểu thuyết linh dị thần quái đúng không. Nhưng tôi số may, đụng phải một chú quỷ xinh đẹp lại quyến rũ."
Nói xong, Kỷ Tuân giơ tay lên, đầu ngón tay men theo khe hở, cắm vào giữa cổ cùng bàn tay của Hoắc Nhiễm Nhân.
Hoắc Nhiễm Nhân hình như cũng không thật sự muốn bóp cổ anh, dán vào rất lỏng, Kỷ Tuân có thể dễ dàng đạt được mục đích của mình. Anh cong ngón tay, móng tay khẽ gãi vào lòng bàn tay của Hoắc Nhiễm Nhân.
Hoắc Nhiễm Nhân khép lòng bàn tay lại, tránh né trêu chọc, thu tay về.
"Người kia là ai?"
"Hả —— "
Kỷ Tuân đang định bịa một lời nói dối, Hoắc Nhiễm Nhân đã đâm trúng tim anh, mở miệng nói chuyện.
"Kỷ Tuân, đừng nói dối lần thứ hai."
Cậu nói rất nhẹ nhàng, nhưng ý tứ nhắc nhở không cần nói cũng biết.
Đang cảnh cáo mình đừng lừa em ấy như khi ở trong ngõ à? Kỷ Tuân lúc đầu là nghĩ như vậy, nhưng rất nhanh, anh thầm ngẫm lại, nhận ra được một khả năng hoàn toàn mới.
"Hoắc Nhiễm Nhân, trước khi tôi trả lời, em nói cho tôi biết trước, tại sao em lại xuất hiện ở đây."
Hoắc Nhiễm Nhân thẳng thắn nói cho Kỷ Tuân: "Bởi vì tôi có chuyện tìm anh, có vụ án."
Vụ án gì? Phạm nhân nào lại không muốn sống an ổn qua mùng hai tết thế?
Kỷ Tuân ngược lại muốn hỏi ra như vậy.
Nhưng Hoắc Nhiễm Nhân không cho anh cơ hội đánh trống lảng, sau khi nói một câu như thế, rất nhanh đã nói tiếp:
"Những chuyện này lát nữa hẵng nói, anh trả lời câu hỏi của tôi trước."
"Em đang hỏi cung sao?"
"Anh vẫn nên xem như là một lần trò chuyện thân thiện lại thẳng thắn thì hơn." Hoắc Nhiễm Nhân trào phúng đáp.
"Kiến thức cơ bản nói cho tôi biết, tuy rằng em có thể đoán được hôm nay tôi sẽ đến tảo mộ, nhưng không nên đến vào lúc này." Kỷ Tuân nói, "Em hẳn là sẽ đến nhà tôi trước, gọi điện thoại cho tôi, sau đó mới tới nơi này ngồi chờ. Là cái gì khiến em đã bỏ qua phát minh vĩ đại nhất của nhân loại như điện thoại đây... Nguyên nhân chỉ có một."
"..."
Nhìn vẻ mặt của Hoắc Nhiễm Nhân, đối phương đã dự liệu được anh muốn nói gì, một bộ tuyệt không muốn nghe anh nói, thế nhưng Hoắc Nhiễm Nhân lại không lên tiếng từ chối, nghĩ đến hẳn là biết dù cho từ chối cũng không có tác dụng gì.
Kỷ Tuân nghĩ, sau đó đàng hoàng trịnh trọng lên tiếng:
"Em canh cánh trong lòng cái tin nhắn mà tôi gửi tới lúc mười giờ tối hôm qua. Khi đó có lẽ em đã tới nhà tôi rồi, sau đó phát hiện tôi nói dối, em đợi rất lâu, nhưng tôi vẫn không về nhà, vì vậy em mới đến thẳng nghĩa trang."
"Thú vị đấy." Kỷ Tuân còn nói, "Vụ án xảy ra tối qua hả? Em phá án như cứu hỏa thế kia mà lại không lập tức gọi điện thoại bắt tôi xuất hiện ngay cơ à."
Đuôi lông mày của Hoắc Nhiễm Nhân hơi nhướng lên, lại chậm rãi đè phẳng.
"Kiến thức cơ bản của tôi cũng nói cho tôi biết một chuyện." Hoắc Nhiễm Nhân hờ hững nói.
Thế sự đổi thay, loại từ chối "đoán được mà không muốn nghe" trên mặt Hoắc Nhiễm Nhân khi nãy đã truyền sang mặt Kỷ Tuân.
Thế là Kỷ Tuân biến kháng nghị không tiếng động thành kháng nghị biết nói: "Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên nhanh chóng làm việc —— "
"Cái người trong nghĩa trang kia, là đàn ông, thích hút thuốc, thân thủ không tệ, có lẽ đã từng tiếp nhận huấn luyện tương quan hoặc làm công việc tương quan, anh tới nơi này ngay từ tối hôm qua, máy tính là dùng để kết nối với camera, xịt phòng sói trên người là vũ khí mà anh đã chuẩn bị từ trước, trong ngăn kéo của ghế phụ thậm chí còn có vài ống keo siêu dính mới mở. Anh rất cẩn thận, nhưng dùng khả năng của anh, muốn đối phó với người bình thường hoàn toàn không cần chuẩn bị nhiều như vậy, điểm này chứng tỏ anh vô cùng rõ ràng đối phương khó chơi đến cỡ nào.
"Hai người rất hiểu nhau, nhưng có lẽ không còn liên lạc với nhau, cho nên anh dùng phương thức tương đối kịch liệt để bắt giữ đối phương, anh có mấy lời muốn nói với hắn, lý do rất có thể là phân tích của tôi về nguyên nhân cái chết của em gái tối hôm đó. Anh đoán người này sẽ xuất hiện vào ngày hôm nay, nhưng không biết hắn xuất hiện lúc mấy giờ, chỉ có thể chờ từ hừng đông đến tận bây giờ, thậm chí còn phải dùng cả camera giám sát..."
"Hoắc Nhiễm Nhân —— "
"Tôi nói đúng hay là nói sai?"
"Em muốn phân tích người này từ phía tôi?" Kỷ Tuân lộ ra ý cười châm chọc "Quan hệ xã hội của tôi phức tạp lắm."
"Nhưng em gái anh lại vô cùng đơn giản." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Người tránh đi tai mắt của người khác tới thăm em gái anh vào lúc này, sợ là không nhiều. Keo siêu dính của anh lẽ ra có thể cố định một vài dấu chân của hắn, hình thể chiều cao như vậy lại có thể bài trừ một phần. Hơn nữa hắn còn có quan hệ với cái tên chơi ma túy kia... Đặc thù rõ ràng như vậy, tôi nghĩ không khó tìm đâu."
Trong gương chiếu hậu, Kỷ Tuân nhìn thấy người ngồi ở ghế sau thả lỏng sống lưng, một lần nữa dựa vào ghế tựa, hai chân cong lên, một tay gập lại, đặt trên tay vịn của khoang xe, ánh mắt cũng không nhìn về phía Kỷ Tuân, mà nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người đều tỏa ra hờ hững.
Nhưng đây chỉ là hình tượng bên ngoài mà thôi.
Hoắc Nhiễm Nhân đang nhìn mình.
Anh nhìn Hoắc Nhiễm Nhân từ gương chiếu hậu trong xe, Hoắc Nhiễm Nhân nhìn anh từ gương chiếu hậu ngoài xe.
Bọn họ người ở cùng một không gian, mặt đối mặt với nhau, thế nhưng lại muốn tìm kiếm manh mối chân thực từ trong gương.
Trong lòng Kỷ Tuân đột nhiên cảm thấy rất hứng thú.
"Vậy thì đi tìm đi." Kỷ Tuân bỗng nhiên nói.
"?" Hoắc Nhiễm Nhân nhăn mày thật chặt.
"Em là cảnh sát, em cảm thấy chuyện này khơi gợi ra đa tìm kiếm tội phạm của em, cho nên em đi điều tra đi, gọn gàng dứt khoát biết bao." Kỷ Tuân lời ít ý nhiều, "Tôi vừa không có lập trường ngăn cản em, cũng căn bản không ngăn cản được em, không phải sao? Thế nhưng Hoắc Nhiễm Nhân, chuyện này em không có cách nào lấy được đáp án từ chỗ tôi... Mỗi người đều có bí mật."
Tầm mắt xuyên qua mặt kính, dừng lại trên mặt anh, bắt đầu đốt cháy.
Tầm mắt của Hoắc Nhiễm Nhân đang ở sau lưng trở nên sắc bén.
"Mà, giữa chúng ta còn có một ước định khác." Kỷ Tuân lại nói, lúc này anh không dùng đến gương, trực tiếp quay người nhìn Hoắc Nhiễm Nhân, "Vở bài tập của em."
Tầm mắt của Hoắc Nhiễm Nhân cũng từ ngoài xe quay trở về, trào phúng trong mắt càng nồng đậm.
"Anh bảo vệ bí mật của anh, nhưng lại muốn thăm dò bí mật của tôi?"
"Phải nói như này: Tôi bảo vệ chuyện tôi muốn bảo vệ, em kể ra chuyện em muốn kể ra."
"... Chuyện này nói sau, hiện tại," Hoắc Nhiễm Nhân liếc nhìn thời gian, "Về cục trước đã, xử lý vụ án mới."
"Vụ án gì?" Kỷ Tuân cuối cùng cũng hỏi ra câu này.
"Trốn ngục."
*
Tin tức từ trại giam truyền đến là như vậy ——
Mạc Nại, nam, năm nay 28 tuổi, chín năm trước vì tội cưỡиɠ ɦϊếp mà ngồi tù, bởi vì sau đó người bị hại tự sát khiến tòa án xử nặng, xử mười năm tù có thời hạn. Khi hắn vào trại giam mới 19 tuổi, bây giờ chỉ cần ở thêm 11 tháng là có thể mãn hạn tù, hắn lại lựa chọn trốn ngục vào lúc này.
Lúc đó là 9 giờ tối ngày mùng 8 tháng 2, xe chở đồ ăn mỗi ngày cho trại giam lái tới như thường lệ. Trong trại giam, bình thường ngoại trừ giám ngục tuần tra, còn có thể có một vài phạm nhân có biểu hiện tốt được làm tổ trưởng, phụ trách quản giáo tù nhân. Vì Mạc Nại từ trước tới nay luôn nghe theo chỉ dạy, tích cực làm việc, biểu hiện rất tốt, là một trong những phạm nhân trực ban khi đó, có quyền tự do nhất định.
Hắn tranh thủ tìm thời gian trống, đổi một bộ cảnh phục tự chế, dựa vào am hiểu về điều lệ chế độ của trại giam suốt chín năm qua mà lặng lẽ trà trộn vào nhóm giám ngục được tăng cường cho ngày tết, sau đó hắn đánh ngất xỉu một vị giám ngục trực ban đang đi một mình trên khu đất trống ở cửa sau, đoạt đi súng cùng thẻ gác cổng của người kia, lái xe chở đồ ăn, ngang nhiên đường hoàng rời khỏi trại giam.
Chuyện này nói thì đơn giản, nhưng khả năng thao tác thực tế lại cực thấp, khó tin nhất chính là bộ cảnh phục trên người Mạc Nại.
Bình thường trại giam sẽ để phạm nhân may vá, bộ cảnh phục của Mạc Nại chính là tự may nhờ vào phần vải vụn, thế nhưng hình thức có thể mô phỏng, mà linh kiện kim loại trên cảnh phục tuyệt không phải thứ phạm nhân trong tù có thể tiếp xúc được.
Nên biện pháp giải quyết của hắn đương nhiên là ——
"Đậu má, mẹ nó chứ vẽ cũng giống vãi chưởng?! Phù hiệu cùng cảnh hàm vẽ đẹp được thì cũng thôi đi, sao ngay cả phản quang của nút kim loại cũng có thể vẽ giống thế?"
Bên trong chi đội cảnh sát hình sự của thành phố Ninh, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân còn chưa bước vào văn phòng, cái giọng oang oang tuyệt đối không bị nhận nhầm kia của Đàm Minh Cửu đã hung hăng đâm vào óc Kỷ Tuân.
Đợi bước vào trong rồi, Kỷ Tuân lại nhìn thấy vật Đàm Minh Cửu đang cầm trên tay, một bộ cảnh phục, bộ cảnh phục nghi phạm tự mình vẽ khi trốn ngục.
Hay lắm, cho dù trong lòng có cảnh báo trước đây là đồ giả, Kỷ Tuân liếc mắt một cái cũng không cảm thấy có gì bất thường.
Chuyện vượt ngục nghe thế nào cũng cảm thấy hoang đường, nhưng vật chứng trước mặt, rốt cuộc cũng có cảm giác chân thực —— huống chi tiểu thuyết mới cần logic, còn hiện thực sẽ luôn xảy ra "Kỳ tích".
"Cẩn thận với vật chứng một chút." Hoắc Nhiễm Nhân nói.
"Rõ Hoắc đội, thật ngại quá Hoắc đội." Đàm Minh Cửu lập tức đặt vật chứng trong tay xuống, xin lỗi vô cùng thuận mồm, sau đó hắn nhìn thấy Kỷ Tuân cùng đi vào sau lưng Hoắc Nhiễm Nhân, hai mắt nhất thời sáng rực.
"Cậu lại tới nữa rồi."
"Đúng, tôi lại tới nữa rồi." Kỷ Tuân thầm nghĩ, chính mình từ liều chết chống cự đến ỡm ờ lại tới biết nghe lời phải, hình như còn chưa đến hai vụ án, dùng phép loại suy mà nói, cũng đại khái là quá trình từ cưỡиɠ ɖâʍ đến hợp gian điển hình ấy, "Có người cố ý chạy tới nghĩa trang mời tôi đến đây từ 6 giờ sáng, tôi có thể làm gì được? Đương nhiên là thỏa mãn em ấy rồi..."
Hoắc Nhiễm Nhân nguýt một cái nhắc nhở.
Kỷ Tuân ăn ngay nói thật, không chút sợ hãi, phong lưu phóng khoáng nhìn lại Hoắc Nhiễm Nhân.
"? ?" Đàm Minh Cửu tỏ vẻ khó hiểu, hắn cảm thấy chính mình hình như nghe ra được gì đó, nhưng ở trước mặt Hoắc Nhiễm Nhân, hắn không dám để lộ vẻ hóng hớt, chỉ có thể đè lên cảm giác tức giận cào tâm nạo phổi khi đang nghỉ lễ mà lại xảy ra vụ án, dán mắt vào Kỷ Tuân, "Trước khi có cậu, chúng tôi không có nhiều vụ án thế đâu."
"Ừm hứm?"
"Buff tử vong trinh thám trên người cậu nặng quá rồi, đi đến đâu là nơi đó có chuyện!" Đàm Minh Cửu biểu thị rõ ràng.
"Lúc tôi bắt đầu qua lại nhiều với cảnh sát vừa hay là ngày Hoắc đội của các cậu được điều về đây, tại sao không nói Hoắc đội của các cậu mốc tinh cao chiếu* mây đen đầy người, đi đến đâu chỗ đó có tội phạm đi?" Kỷ Tuân châm biếm lại. (Thành ngữ phúc tinh cao chiếu vốn chỉ may mắn, ổng chế thành mốc tinh cao chiếu, chỉ vận đen nha mọi người)
"..."
Đàm Minh Cửu nhất thời nghẹn lời, nhưng dù cho Hoắc Nhiễm Nhân đã bước vào văn phòng, không ở trước mắt, hắn cũng không dám nói gì Hoắc Nhiễm Nhân, dù sao vết xe đổ còn lù lù trước mắt. Hắn trái lo phải nghĩ, vẫn cứ phát tiết phẫn nộ trong đầu, nhưng miệng không nói lại được Kỷ Tuân... Cuối cùng hắn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, xoay chuyển mũi giáo, chỉ về Viên Việt đang dưỡng thương ở bệnh viện xa xôi, vô cùng đau đớn nói:
"Bây giờ tất cả mọi người trong cục đều phải tăng ca, ngoại trừ Viên đội trốn ở bệnh viện lười biếng! Chiến sĩ thi đua Viên đội sau mười năm, cuối cùng cũng biết học xấu! Cục trưởng Chu bình thường hỏa nhãn kim tinh, sao lúc này cũng tin lời tà ma của Viên đội rồi, người ở hiện trường đều biết vết thương trên tay Viên đội nguy hiểm cỡ nào —— nguy hiểm đến mức nếu chậm trễ đưa đi bệnh viện, vết thương sẽ liền lại ngay!"
Một buổi họp có Đàm Minh Cửu thôi là đủ rồi.
Một mình Đàm Minh Cửu làm sống dậy cả phòng.
Văn Dạng Dạng đang sắp xếp tài liệu ở bên liếc hắn một cái, bóc mẽ: "Lúc Viên đội mới vào bệnh viện, anh còn nói Viên đội EQ IQ cao. Kiềm chế lại đi, cho dù Viên đội trở về từ bệnh viện, anh cũng không thể nghỉ ngơi về nhà."
Trước khi Đàm Minh Cửu phát ra một tiếng thở dài miễn cưỡng, Hoắc Nhiễm Nhân vào phòng làm việc họp video ngắn đã bước ra.
Cậu cầm chân dung phác họa của Mạc Nại trong tay, phát cho mọi người:
"Xe lái ra khỏi ngục giám bị vứt lại trên đường Liễu Côn của quốc lộ K367 gần thành phố Ninh, dạo này đoạn đường kia đang tiến hành sửa chữa, CCTV gần nhất quay được lúc 9 giờ 32 phút tối, CCTV tiếp theo không ghi lại được hình ảnh của hắn. Trên xe tải hắn lái bị lấy đi vài món đồ tươi, nói cách khác hắn có thể bảo đảm thời gian sinh tồn nhất định trong môi trường bên ngoài mà không cần tiếp xúc với người khác, cho nên bước đầu phán đoán hắn chạy trốn dọc theo đường núi hoang, cảnh sát vũ trang đã triển khai tìm kiếm men theo quốc lộ, chức trách của chúng ta là hỗ trợ bọn họ tìm được nghi phạm."
"Mặt khác, cân nhắc đến đường cao tốc không thu phí trong dịp tết, xe cộ qua lại khá nhiều, không bài trừ khả năng phạm nhân cầm súng cưỡng ép đổi xe, phải chú ý thu thập manh mối tương quan từ công chúng."
Kỷ Tuân cũng nhận tấm hình xem.
Người trong hình, trẻ tuổi, trắng nhợt, mái tóc giống như một cái nồi thật nặng, trước tiên đè lên đầu hắn, sau đó lại đè xuống sống lưng xiêu vẹo của hắn, hắn nhìn vào ống kính, đầy mặt sợ hãi, chỉ nhìn bề ngoài, đây chẳng qua chỉ là một thanh niên đơn bạc gầy yếu, thậm chí có hơi giống con gái, thực sự khó có thể tưởng tượng hắn sẽ phạm tội cưỡиɠ ɦϊếp, khiến nạn nhân tự sát.
Nhưng biết người biết mặt khó biết lòng, mặt người dạ thú, ở đâu cũng có.
*
Trên đường Liễu Côn, quốc lộ K367, một chiếc xe thể thao mui trần Alfa Romeo 4C chạy băng băng trên đường cao tốc.
Chủ xe là một phụ nữ trung niên đã xuất hiện nếp nhăn trên cả trán lẫn cổ, cô ăn mặc xa hoa, yêu thích trang sức, khắp toàn thân từ trên xuống dưới tổng cộng đeo ba chiếc nhẫn, năm cái vòng tay, hai chuỗi dây chuyền, cho dù bây giờ chuộng mốt đeo chồng lên nhau, nhưng cô đeo như vậy cũng quá nhiều, giống như để bản thân trở thành giá treo trang sức di động.
Đương nhiên, nếu nói đến những trang sức này, ngược lại cũng không phải bộ phận bắt mắt nhất trên người cô.
Cô vóc người cao lớn, nhưng lại mặc váy da báo bó sát người, váy da báo làm lộ hết vùng da nhăn nheo ở bụng cô, ngoài váy da báo, cô còn khoác áo lông chồn, tóc dài màu nâu bay lượn tự do trong không trung.
Cô thoa son môi đỏ tươi rực rỡ.
Hình như cô rất thích màu đỏ tươi, trên móng tay cầm lấy bánh lái, cũng dùng sơn móng tay cùng màu.
Cô còn có một cặp kính râm rất lớn có thể che khuất nửa khuôn mặt, ngay cả mặt kính râm, cũng là màu đỏ tươi.
Hình như cô đã có hẹn với người khác từ trước, một đường lái xe, một đường gọi điện thoại, đè lại cổ họng, ỏn à ỏn ẻn nói: "Ai nha, chúng ta đã nói là phải đi du lịch cùng nhau rồi mà... Sao lại cho người ta leo cây?... Người ta biết là ăn tết... Nhưng ăn tết thì sao, năm nào mà chả ăn tết, năm nay cứ lén chạy ra ngoài chơi hai hôm thôi, đây chính là năm đầu tiên chúng ta ở bên nhau... Em trai tốt —— "
Nhưng sau tiếng gọi này, điện thoại tắt ngúm, người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại dùng thái độ quả quyết cự tuyệt cô.
Cô tức giận đạp phanh xe một cú thật nặng, dừng xe ở ven đường.
Chiếc xe này tính năng tốt, cô lại đạp quá mạnh, xe dừng lại ngay lập tức, mà quán tính khiến cô dù đã thắt dây an toàn vẫn cứ nghiêng về phía trước —— cũng ngay lúc đó, cô cũng nghe thấy tiếng va chạm nặng nề truyền đến từ cốp xe.
Cô kinh ngạc quay đầu lại.
Mà trong khoang xe không thể nhìn rõ tình huống của cốp sau, người phụ nữ rất nhanh đã nhấn công tắc cốp sau, đi xuống xe, nhìn về cốp xe đang dần dần mở ra.
Có một người đang nấp trong cốp xe.
Một người đàn ông.
Một người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc áo giữ nhiệt mỏng manh giữa trời đông lạnh giá, đang run lẩy bẩy rúc trong đống valy của cô, ngoài ra, trong cốp xe đã được cô lót nhung, còn có rất nhiều rất nhiều hoa quả tươi lăn lóc.
Đôi mắt cô kinh ngạc trợn to dưới lớp kính râm.
Mà người thanh niên nhìn qua còn hoang mang thất thố hơn cả cô, một tay của hắn, giống như chuột trắng nhỏ ôm đầu chạy loạn, sờ tới sờ lui trong cốp xe, một lúc lâu, cuối cùng cũng coi như mò được một thứ tròn tròn.
Hắn giơ vật này lên, là một quả táo đỏ:
"Tôi... Tôi mời chị ăn táo tây, được không?"
--------------------------