"... Sao lại nghĩ tới những thứ này?" Một lúc lâu, Hoắc Nhiễm Nhân mới hỏi Kỷ Tuân.
"Khó khăn luôn có thể giúp con người chiến thắng chính mình." Kỷ Tuân than thở, "Muốn tặng hoa hồng cho người đem phòng làm việc trở thành nhà như em vào lễ tình nhân, không khỏi quá khó khăn. Gửi đến nhà, không ai nhận hàng, rồi lại héo hết thôi, đưa đến văn phòng, ừm —— chỉ hại em bị người khác vây xem. Trái không được, phải cũng không xong, đương nhiên chỉ có thể động não, nghĩ ra phương thức mới."
Đi kèm với câu nói này, Kỷ Tuân rời khỏi bả vai của Hoắc Nhiễm Nhân, bàn tay đan thật chặt với Hoắc Nhiễm Nhân, đương nhiên cũng buông ra.
Hoắc Nhiễm Nhân liếc nhìn lòng bàn tay của mình.
Lòng bàn tay của cậu đã để lại một vệt nhàn nhạt, là đường viền của hoa hồng.
Giống như bông hoa hồng này không có thực thể, thật sự từ trong tay Kỷ Tuân chuyển sang lòng bàn tay cậu. Cậu khẽ nắm tay, hoa hồng khép lại; mà cậu xòe tay, hoa hồng sẽ nở rộ.
"Đương nhiên, tôi có thể nghĩ ra được cách này cũng là nhờ phúc CCTV của em rất biết chọn góc chết." Kỷ Tuân nhìn động tác của Hoắc Nhiễm Nhân, cảm thấy vô cùng vui vẻ, vì vậy lại khen thêm một câu.
"Lúc nãy anh nói..." Hoắc Nhiễm Nhân mở miệng.
"Hả?"
"Chờ có thời gian sẽ cho anh làm." Bất thình lình, một nụ hôn rơi vào khóe miệng Kỷ Tuân, thời điểm hôn môi, lời nói nấp trong đầu lưỡi cũng lén lút đưa ra, "Do tôi chủ động cũng được."
Nói xong Hoắc Nhiễm Nhân đứng lên.
Kỷ Tuân trơ mắt nhìn đối phương nghiêm mặt, lại từ trạng thái tán tỉnh biến thành trạng thái làm việc vô tình lạnh nhạt hờ hững.
"Đêm nay chúng ta sẽ thẩm vấn đột xuất Chư Hoán, vừa nãy phát hiện được một khoản tiền lớn từ trong điện thoại bị tịch thu của hắn, người trả tiền thế mà lại là Đoạn Hồng Văn, cũng chính là chồng của Ngụy Chân Châu, người cung cấp thông tin nói rằng đã nhìn thấy Mạc Nại khi đang đi mua thức ăn. Ngụy Chân Châu cùng Đoạn Hồng Văn lại có nhiều phương diện liên quan đến Trác Tàng Anh, Cao Sảng. Đây là một vòng quan hệ khép kín, cũng không phải trùng hợp, tôi nghĩ Ngụy Chân Châu có khả năng xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà không nói với cảnh sát tại sao mình lại nhìn thấy Mạc Nại.
"Trên người Mạc Nại không có tiền bạc của cải hắn cướp đi từ nhà họ Trác, những thứ này nhất định đã bị hắn để ở nơi nào đó, những thứ đó có lẽ còn giấu manh mối. Hắn không chịu nói, mà Chư Hoán quen biết với hắn có thể sẽ nói."
Cậu nói nhiều như vậy, ngoại trừ thông báo tình huống hiện tại cho Kỷ Tuân, còn muốn dặn dò một chút.
"Anh có thể về nhà nghỉ ngơi luôn. Đến nhà tôi đi, nhà tôi gần. Tôi đưa chìa khóa cho anh."
Một đường lắng nghe, Kỷ Tuân cũng không hứng lắm, thật là, chẳng lẽ những chuyện này anh lại không biết phân tích không biết xử lý hay sao, còn cần Hoắc Nhiễm Nhân đến cố ý nhấn mạnh một lần?
"... Còn có thể đặt thêm một chút hoa hồng."
Kỷ Tuân run lên, lực chú ý phân rã ra khắp nơi một lần nữa tập trung lại, anh nhìn về phía Hoắc Nhiễm Nhân, lúc này hình như đối phương cũng không giống trước đây lắm.
Hoắc Nhiễm Nhân trưng ra gương mặt lạnh lùng, lại lặng lẽ nháy mắt với anh, bên mắt trái, nốt ruồi dưới đuôi mắt giống như vì sao vụt sáng giữa bầu trời đêm.
"Ngủ trên cánh hoa hồng, hiệu quả thị giác hẳn là cũng không tệ lắm đâu nhỉ?"
Đây là câu nói cuối cùng của Hoắc Nhiễm Nhân, sau đó, Kỷ Tuân nhìn người này rút tờ giấy, lót vào lòng bàn tay, đi thẳng ra khỏi văn phòng, giống như cậu vừa nói, nhiệm vụ tối hôm nay còn rất nhiều, các tổ viên khác có thể về nhà nghỉ ngơi, mà Hoắc Nhiễm Nhân sẽ không, cũng không thể lựa chọn về nhà ngủ.
Kỷ Tuân vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, anh dứt khoát duỗi chân.
Nước ép thanh long, giường hoa hồng.
Có thời gian.
Nghĩ cũng biết, cái mà Hoắc Nhiễm Nhân gọi là có thời gian, đương nhiên là hai ngày sau khi vụ án hoàn toàn kết thúc. Còn những lúc khác, cho dù Hoắc Nhiễm Nhân đồng ý, anh cũng không làm nổi chuyện không phải người như vậy.
Ừm ——
Kỷ Tuân đột nhiên tìm được động lực phá án kỳ quái.
*
"Giải thích số tiền một vạn tệ mà Đoạn Hồng Văn chuyển cho cậu đi."
Chư Hoán ngồi trong phòng thẩm vấn, hắn nghe thấy câu này mà ngẩn ra, Đoạn Hồng Văn là ai thế? Sau đó, khoản tiền một vạn tệ vô cùng hài hước kia khiến hắn nhớ lại hết thảy.
Ẹ... Chuyện này phải nói như thế nào đây.
Tại sao cảnh sát muốn hỏi chuyện này?
Chư Hoán nhanh chóng nghĩ cách, thực tế khác với lý thuyết, bộ luật hình sự mà gắn đã gặm nát chỉ để chuẩn bị cho giờ khắc này, xoắn tới xoắn lui, cuối cùng xoắn thành một mảnh giòn tan, một điều hữu dụng cũng không đọc ra được.
Nguy rồi, làm sao mới có thể tránh tội càng thêm tội? Chư Hoán hận lòng tham của mình quá nặng, đọc sách luật chỉ chọn những điều khoản hữu dụng, lại còn đi đọc sách free của thư viện nữa chứ.
"Sếp ơi, chuyện này... Chuyện này thì có liên quan gì đến cái chết của Tiểu Mạn chứ, chỉ là chút thu nhập thêm thôi mà? Anh cũng không thể... Không thể không cho tôi đi kiếm tiền đúng không." Chư Hoán vắt hết óc.
Tiểu Mạn chính tên của cô gái tử vong trong KTV.
"Hỏi cậu thì cậu cứ thành thật trả lời đi, đừng có đánh trống lảng. Thu nhập thêm loại nào, vì sao hắn phải cho cậu tiền, vì sao hai người lại biết nhau."
Chư Hoán nuốt nước bọt, cẩn thận dè dặt trả lời: "Tôi chính là...Tương đối biết ăn nói, có thể chỉ điểm đúng hướng cho người ta, hắn, hình như gia đình hắn không được yên ấm, tôi đến an ủi khuyên nhủ ông chủ kia, ông chủ tâm tình tốt, đúng, tâm tình tốt nên đã thưởng cho tôi."
"Chỉ điểm đúng hướng?" Người thẩm vấn lạnh lùng nói, "Sao cậu không nói mình một quẻ ngàn vàng, đoán đâu trúng đó luôn đi."
"Chuyện này dù sao cũng là phong kiến mê tín." Chư Hoán cười ngại, "Mà nói đi nói lại, không phải có câu nói, phần cuối của khoa học là thần học, một góc độ khác của phong kiến mê tín chẳng phải là thứ mà khoa học vẫn không thể giải thích được à..."
Người thẩm vấn vỗ bàn.
Âm thanh vang dội, vang lên trong lòng Chư Hoán, vang đến mức tim gan phổi thận của Chư Hoán đều run lên.
Hắn thầm bĩu môi.
Gì đây, rõ ràng là nói thật, cái tên ngu ngốc kia đến tìm tôi thuê gϊếŧ vợ hắn không phải chính là gia đình không hòa thuận, để tôi chỉ điểm đúng hướng sao. Không tin? Vậy thì chỉ có thể nói dối thôi.
"Là như thế này," Hắn trưng ra vẻ mặt thành khẩn, thời điểm gương mặt tròn tròn làm ra vẻ mặt thành khẩn, luôn có thể khơi dậy lòng tin của gái chưa chồng lẫn dâu nội trợ, "Tôi lén lút kinh doanh hình thức ưu tiên khám bệnh, người kia nói hắn nghe được từ chỗ bác sĩ Trác, muốn tới đây xem thử. Sếp, ưu tiên khám bệnh không phạm pháp đâu nhỉ?"
Mấy vị cảnh sát trước mặt Chư Hoán trao đổi ánh mắt với nhau, lại viết viết vẽ vẽ trên giấy, còn nhấn tai nghe, nghe chỉ thị từ bên ngoài.
"Mức tiền lớn sẽ cấu thành tội kinh doanh trái phép."
"Ồ..." Luật hình sự quả nhiên quá xem trọng tiền tài, Chư Hoán nghĩ thầm. Ai mà nghĩ đến làm sắp xếp ưu tiên khám bệnh thôi cũng phạm pháp?
"Có biết người này không."
Một bức ảnh được đẩy lên trước mặt Chư Hoán, trong ảnh là một người phụ nữ vóc người khô gầy sắc mặt vàng vọt, Chư Hoán không quen biết.
"Cô ấy là vợ của Đoạn Hồng Văn, trùng hợp nhìn thấy cậu trò chuyện với Mạc Nại, một đường đồng hành với nhau, vì vậy đã tố cáo các cậu với cảnh sát."
"Không thể nào!" Chư Hoán thất thanh hô lên.
Cảm giác tức giận khi bị lừa gạt nhanh chóng tràn ra trong lòng hắn, ngược xuôi ngang dọc, cơ mà cảnh sát vẫn chờ ở đây! Hắn tuyệt đối sẽ không quang minh chính đại đi chung với Mạc Nại, nhưng mẹ nó đây rốt cuộc là kỹ năng đàm phán của cảnh sát hay là người phụ nữ kia nói dối lừa cảnh sát?
Còn có Đoạn Hồng Văn —— Đừng nói Đoạn Hồng Văn cũng đang ở trong đồn cảnh sát đấy chứ? Cảnh sát câu cá chấp pháp? Hắn lại nói dối những gì rồi? Chẳng lẽ hai vợ chồng nhà này lấy sắc lừa tiền hắn? Không đúng không đúng, đáng ghét, tình thế trở nên phức tạp, hiện tại rốt cuộc là tình huống gì!
Chư Hoán muốn bình tĩnh suy xét tình huống hiện tại.
Nhưng mà cảnh sát sao có thể cho hắn thời gian suy nghĩ xem nên nói dối như thế nào, câu hỏi lạnh lẽo ngưng kết thành từng khối băng, mỗi một chữ là một khối băng, đổ ập xuống người hắn.
Thời gian trôi đi, Chư Hoán dường như nhìn thấy ánh mắt của hai vị cảnh sát đối diện càng ngày càng đầy nghi ngờ.
Đáng ghét, còn tiếp tục như vậy, dù lát nữa có nói thật ra cũng không ai tin —— đáng ghét đáng ghét, mẹ nó không nên tham lam thu một vạn tệ kia!
Hắn ngẫm lại, bỗng dưng nói: "Sếp, chị ta nhất định nói dối! Tôi nói thật, tôi khai hết, cái gã Đoạn Hồng Văn này không biết lên cơn thần kinh gì mà tới thuê tôi gϊếŧ người, muốn gϊếŧ vợ của chính hắn, người phụ nữ này, Ngụy Chân Châu. Tôi thấy hắn ta đúng là thằng ngu nên đã ghi âm lại lừa hắn một vạn tệ. Thật đó, đoạn ghi âm này tôi vẫn còn lưu trong Cloud, còn những chuyện khác tôi thật sự không làm, mụ Ngụy Chân Châu này nhất định có ý định trả thù, nói dối vu khống hãm hại tôi!"
*
Thẩm vấn chính là như vậy, một khi kẻ tình nghi mở miệng, mọi chuyện phía sau sẽ thuận lợi tựa như chẻ tre.
Rất nhanh, hắn đã không giấu nổi địa điểm giao dịch dưới gầm cầu vượt, cũng không thể không khai ra vị trí của khách sạn dưới chân cầu, đương nhiên, hắn cũng ậm à ậm ờ mà nói ra chuyện Mạc Nại sống ở đó, à, Chư Hoán nói thế này:
"Hắn bảo hắn tên Tàng Bạch, sao mà tôi biết hắn tên Mạc Nại được, trang điểm giỏi như thế, anh nhìn mặt của hắn xem, không phải mặt của Mạc Nại đúng không? Cảnh sát, là tôi chủ quan không nhận ra hắn là Mạc Nại, đối tượng chủ quan khách quan của chúng ta không thống nhất mà."
Hoắc Nhiễm Nhân không hề do dự, lập tức dẫn người đột kích, lục soát nhà trọ dưới gầm cầu vượt.
Thu hoạch dưới gầm cầu cũng được kha khá, đầu tiên là tóm gọm một ổ hút chích hơn mười người, một ổ này khiến thành viên của tổ phòng chống ma túy cười đều ngoác cả miệng, đúng là nằm ngủ trong nhà, công lao từ trên trời rơi xuống, đội trưởng đội 2 mới được điều đến một tháng đã tặng cho bọn họ hai phần công trạng, đỉnh thật sự!
Sau đó lại lật giường ngủ của Mạc Nại, tìm được một chiếc điện thoại cùng vài món đồ trang sức của Cao Sảng.
Chiếc điện thoại thông minh này là cầu nối trực tiếp giúp Mạc Nại tiếp xúc với xã hội của chín năm sau, thể hiện qua lịch sử tìm kiếm của hắn trên trình duyệt UC.
"Làm thế nào để gây nhiễu thời gian tử vong của thi thể"
"Đốt thi thể có thể phá hỏng thời gian tử vong không"
"Đốt thi thể rồi làm sao phán đoán thời gian tử vong "
Đàm Minh Cửu cầm bản sao của ảnh chụp màn hình về những trang web mà Mạc Nại đã xem qua, trong đó bao gồm hỏi đáp trên Zhihu, trang Hownet, trang lậu về tiểu thuyết phổ cập khoa học, trong đó, nhiều nhất đương nhiên là lời giải thích các chất trong dạ dày có thể giúp pháp y phán đoán thời gian tử vong. Đàm Minh Cửu lại trợn to mắt lần nữa.
"Cho nên thằng nhãi này phá hủy thi thể đều dựa vào xem Baidu hết? Hắn không cảm thấy buồn nôn sao? Móc mắt cùng nội tạng cơ mà?!"
Điểm chú ý của Hoắc Nhiễm Nhân không nằm trên tình tiết sớm đã suy đoán được, chẳng qua giờ mới lấy được bằng chứng thực tế mà thôi, cậu lướt lịch sử trò chuyện của chiếc điện thoại này, còn có chủ sở hữu của số điện thoại đã tra ra được, khẽ nói: "Đây là một dãy số cũ, tuy rằng tên chứng thực là của người khác, nhưng người sử dụng là Cao Sảng, cô ấy dùng nó như điện thoại dự phòng để chơi game mà thôi, danh sách liên lạc trong WeChat cùng QQ cũng là những người liên quan đến game. Có mật khẩu mở máy, mật khẩu là sinh nhật của Cao Sảng. Tại sao Mạc Nại có thể mở được, sử dụng được?"
Bởi vì cậu nói rất nhỏ, Đàm Minh Cửu cũng không phải Kỷ Tuân, cho nên hắn căn bản không chú ý, còn đang vùi đầu vào đống ảnh kia, nói với Văn Dạng Dạng: "Hình như không có ảnh chụp về tiểu thuyết của Kỷ Tuân, còn may còn may, may mà không bị cậu ta đầu độc."
Hoắc Nhiễm Nhân thở dài, tách ra mới mấy tiếng, cậu đã nhớ Kỷ Tuân rồi. Cậu đặt vật chứng xuống, đứng lên vỗ vỗ tay thông báo: "Hôm nay tới đây thôi, bắt đầu từ bây giờ, vụ án sẽ được tiến hành điều tra theo phương hướng Mạc Nại không phải hung thủ hoặc không phải hung thủ duy nhất, điều tra quan hệ xã hội của người chết, trọng điểm chính là Đoạn Hồng Văn cùng Ngụy Chân Châu."
Chuyện nên bàn giao đã bàn giao xong, người đều tản đi.
Hoắc Nhiễm Nhân vốn chuẩn thâu đêm tại đồn cũng không có lý do ở lại nữa.
Cậu liếc nhìn thời gian, bốn giờ sáng.
Cậu trở về nhà.
Bốn giờ sáng, thời gian yên tĩnh nhất giữa một đêm, người ngủ muộn đang nghỉ ngơi, mà người dậy sớm cũng chưa tỉnh lại, khi cậu mở cửa còn cố ý khẽ tiếng đi, sợ ảnh hưởng đến người vốn rất khó ngủ đang ở trong phòng.
Mà động tác cẩn thận dặt dè chỉ kéo dài đến khi cậu bước một bước vào trong.
Trực giác nói cho cậu biết, trong phòng không có ai.
Cậu hơi chần chừ, hiếm thấy lại không có lập tức tin tưởng trực giác của mình, cậu đi một đoạn trong bóng tối, đi đến phòng dành cho khách, cũng là nơi Kỷ Tuân đã ngủ lại hai lần, liếc nhìn vào bên trong.
Trên giường một mảnh phẳng phiu, chăn gối chỉnh tề, ngay cả rèm cửa được buông xuống, cũng nặng nề bất động.
Trong phòng trừ cậu ra, không có người nào khác.
Hoắc Nhiễm Nhân duỗi tay, bật đèn.
Ánh đèn khiến căn phòng trống trải càng thêm trống trải, Hoắc Nhiễm Nhân dựa vào cửa, mỉm cười châm chọc.
Nghĩ lại thì, thật ra tối hôm nay Kỷ Tuân còn chưa đồng ý mà.
Có thể là nụ hôn kia, hoặc là viên sô cô la kia, hoặc là ——
Cậu lại giơ tay lên, đóa hoa trong tay đã bị phai đến mức không còn nhìn thấy.
Đóa hoa này.
Khiến cậu sinh ra ảo giác đi.
*
Một đêm nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Nhiễm Nhân dựa theo kế hoạch, dẫn theo Văn Dạng Dạng đi gặp Ngụy Chân Châu, ở đây cậu đã gặp được người mà lúc trước cậu tuyết đối không nghĩ tới sẽ nhìn thấy.
"Thầy Kỷ!" Văn Dạng Dạng đã hô lên trước, nữ cảnh sát trực tiếp bày tỏ sự kinh ngạc, "Sao anh lại ở đây?"
"Sao tôi lại không thể ở đây?" Tối hôm qua vẫn cứ ngủ không ngon, hai mắt Kỷ Tuân đen thui, dựa vào cà phê kéo dài tính mệnh, "Tôi còn muốn phá án thay Hoắc đội của các cô đây."
"Hả?" Văn Dạng Dạng muốn nói lại thôi, mà vẫn hơi tò mò, "Thầy Kỷ, hình như dạo này anh rất tích cực..."
"Đó là vì Hoắc đội của các cô đã cho tôi một lời hứa hẹn mà tôi hoàn toàn không có cách nào từ chối," Kỷ Tuân úp úp mở mở với Văn Dạng Dạng, "Rảnh rỗi nhớ đi theo Hoắc đội của các cô mà học, được lợi vô cùng."
Đóa hoa hồng đã khô héo kia, lại lặng lẽ nở rộ trong lòng Hoắc Nhiễm Nhân.
Từ tối qua đến bây giờ, cậu vì một chút chuyện nhỏ mà phiền não, lại vì một chút chuyện nhỏ mà vui vẻ.
Có lẽ yêu chính là lo được lo mất, thần hồn điên đảo như vậy đi.
Mà phần thần hồn điên đảo này ——
Hoắc Nhiễm Nhân đi lên trước, giống như mọi ngày.
Cậu không để cho bất kỳ người nào phát hiện ra.
Đặc biệt là Kỷ Tuân.
-----------------------------------------------