"Hoắc đội."
"Hả?"
"Em bài xích tình yêu đến như vậy, sợ là rất khó tìm được bạn đời tương lai. Vừa muốn yêu em, lại không thể bởi vì yêu em mà đánh mất lý trí tuyệt đối —— Hình tượng lý tưởng trong lòng em, là một bạn trai người máy hả?"
"..."
Đoàn tàu ầm ầm chạy về phía trước dọc theo đường ray, tiếng ồn trên đường ray hòa cùng tiếng trò chuyện của hai người.
Giờ khắc này hai người đang nằm trên khoang thương gia của tàu điện, nhìn lại cảnh tượng bên ngoài thông qua cửa sổ nho nhỏ trên vách của toa tàu.
Sau khi ra khỏi cửa hàng bánh kếp, thời gian còn sớm, còn có thể chạy tới thủ đô, Hoắc Nhiễm Nhân cũng không trì hoãn, trực tiếp mua hai vé thương gia tới thủ đô.
"Đây là niềm vui của người giàu đúng không?" Kỷ Tuân cảm khái.
Ghế thương gia của tàu điện, nhìn từ sau lưng sẽ trắng trắng tròn tròn giống như vỏ trứng, thế nhưng chính diện lại là ghế da màu đỏ được vỏ trứng trắng tinh bao quanh, ghế này có thể điều chỉnh, ngồi, dựa, nằm đều được cả.
Chuyến xe này tương đối vắng vẻ, tạm thời toàn bộ khoang thương gia chỉ có hai người họ.
Khoang xe rất yên tĩnh, ngoài cửa sổ yên tĩnh, trong cửa sổ cũng yên tĩnh.
Con tàu thép dài ngoằng này đang trên đường ray rời khỏi thành phố, hai bên là cây cối um tùm, dãy núi liên miên, cùng hồ nước lấp lánh ánh mặt trời mà thỉnh thoảng mới thấy được một cái.
"Không đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ." Hoắc Nhiễm Nhân hờ hững nói.
"Hả?"
"Người máy," Hoắc Nhiễm Nhân nói rõ hơn, "Không đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ."
"Yêu cầu của em cao thật đấy." Kỷ Tuân kinh ngạc nhướng mày, "Yêu cầu cao như vậy còn có thể ở chung với tôi, Hoắc đội, đối với em, tôi có ý nghĩa rất lớn nha. Loại ý nghĩa này, tôi đoán đến từ quá khứ, đúng không?"
"..." Hoắc Nhiễm Nhân không đáp lại, cậu nhìn lông mày của đối phương, nghĩ thầm đôi lông mày này, gần đây càng ngày càng linh hoạt. Còn có kẹp tóc gà con kia, lúc này cuối cùng cũng coi như không xây tổ trên đầu đối phương nữa, mà đổi thành ——
Cậu thoáng nhìn xuống phía dưới, nhìn cổ áo của Kỷ Tuân.
Gà con kia đang ở đây, nay đã trở thành kẹp áo lông xù nhỏ.
"Dù gì cũng đang rảnh, hay chúng ta nói chuyện phiếm đi, nói một vài chuyện của quá khứ ý?" Kỷ Tuân đề nghị, "Nếu chỉ nói chuyện không vậy thì chán lắm, chi bằng chúng ta chơi nói thật hay đại mạo hiểm đi?"
Hoắc Nhiễm Nhân trực tiếp ném di động cho Kỷ Tuân.
Cho dù Kỷ Tuân vẫn luôn tư duy nhanh nhạy, lúc này vẫn cứ bị hành động đột ngột của cậu làm cho bối rối, anh nhận điện thoại, khó hiểu hỏi: "Đây là ý gì? Để tôi tự kiểm tra điện thoại của em... Như vậy không hay lắm đâu, tôi sợ nhìn thấy bí mật khác của em đó."
Hoắc Nhiễm Nhân hạ ghế xuống, nằm ngang nhắm hai mắt lại.
"Không cho anh kiểm tra. Tôi ngủ một lát, giao điện thoại cho anh, nếu có tin tức về công việc gửi tới đây, anh nhận hộ tôi."
Kỷ Tuân suy nghĩ chốc lát, chợt nhớ tới.
Tối qua, hơn mười hai giờ anh đã đi ngủ, thế nhưng hình như Hoắc Nhiễm Nhân vẫn phải làm việc.
"Mấy giờ tối qua em mới ngủ?"
Hoắc Nhiễm Nhân không trả lời.
"Hai giờ?"
"Ba giờ?"
"Bốn giờ?"
"Năm giờ?"
Kỷ Tuân nhìn Hoắc Nhiễm Nhân nhắm mắt dưỡng thần, đoán lần lượt từng cái, cuối cùng nói: "Xem ra là bốn giờ."
"Anh lại nói đúng rồi." Hoắc Nhiễm Nhân hừ nhẹ một tiếng. Nhưng lần này, Kỷ Tuân không có đáp lại.
Thế là giữa mệt mỏi bốn bề như có như không, cậu chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Nhưng con người cũng không ngủ được ngay lập tức, không còn âm thanh, không khí bỗng nhiên cô đọng lại, bắt đầu nặng nề ép xuống, lại qua một lát, Hoắc Nhiễm Nhân đột nhiên cảm nhận được có một bàn tay vươn tới, cơ thể cậu lập tức căng thẳng theo phản xạ, nhưng rất nhanh, khô ráo cùng man mát của bàn tay dọc theo không khí đã bị làn da của cậu nhận ra.
Là tay của Kỷ Tuân.
Hoắc Nhiễm Nhân khẽ thở phào nhẹ nhõm, cơ thể căng chặt bắt đầu thả lỏng. Cậu quả thật có chút mệt mỏi, vì vậy quyết định không mở mắt nói chuyện, cứ im lặng xem rốt cuộc Kỷ Tuân muốn làm gì.
Bàn tay kia vươn tới đây, cầm theo một tấm chăn, đắp lên người cậu, sau đó rời đi.
Không chỉ bàn tay này rời đi, người cũng đi.
Hoắc Nhiễm Nhân nghe thấy tiếng ma sát của quần áo cùng tiếng bước chân, còn có tiếng mở cửa của khoang thương gia, qua mấy phút, cậu mở mắt ra.
Người đúng là đã đi rồi, vị trí cách vách trống trơn, chỉ có ánh sáng cùng bóng râm chập chờn qua lại trên vị trí không người.
Rời đi?
Cũng là chuyện đương nhiên.
Cậu thu lại tầm mắt, đang muốn nhắm mắt lại lần nữa thì bỗng nhìn thấy gà con vốn kẹp trên cổ áo Kỷ Tuân nay lại nằm trên góc chăn.
Nó kẹp vào mép chăn, bên trên còn có một tờ giấy.
Hoắc Nhiễm Nhân cầm lên, nhìn thấy nét chữ của Kỷ Tuân.
Có lẽ là do đang đi tàu nên rất khó viết, chữ trên giấy cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Hai ngày nay tôi đã nghĩ đi nghĩ lại, sắp xếp lại toàn bộ vụ án lẫn nhân viên mà tôi đã từng tiếp xúc kể từ khi đi làm, mà tất cả đều không liên quan đến em. Loại trừ điểm này, đáp án không khó suy đoán, chúng ta hẳn là quen nhau từ thời đại học đúng không? Đàn em tốt."
Đằng sau ba chữ "đàn em tốt", còn có một trái tim nho nhỏ.
[Tim]
Ps: Công việc nhiệm vụ trên điện thoại của em nhiều lắm, tôi đến chỗ chuyển giao giữa toa xe đứng một lát, thuận tiện giúp em hồi âm. Yên tâm, sẽ không xem chuyện riêng của em.
Hoắc Nhiễm Nhân bất giác mỉm cười.
Một thoáng chợp mắt trên chuyến xe lại thoải mái đến bất ngờ, khi tàu cao tốc đến thủ đô, Hoắc Nhiễm Nhân đã hoàn toàn hồi phục tinh thần.
Lúc này vừa vặn là 9 giờ tối, vẫn kịp tới tìm Trình Tưởng.
Địa điểm của Trình Tưởng đã được đồng nghiệp gửi tới điện thoại của hai người, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân tiến thẳng đến nơi ở của Trình Tưởng.
Đây là một khu dân cư cao cấp, Trình Tưởng ở trong một căn nhà ba tầng được xây dựng theo kiến trúc phương Tây, diện tích 140 mét vuông, bọn họ mới vừa gõ cửa, chưa kịp nói mình là ai, cửa đã mở ra, chỉ nghe thấy một tiếng "Ầm" vang lên, dải lụa màu uốn lượn, pháo giấy tung bay, giữa muôn hồng nghìn tía, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân nhìn thấy người đàn ông tay giữ pháo giấy nhắm mắt lại, cầm hộp nhẫn nhung đỏ đã được mở ra, thành thạo quỳ một gối xuống, lớn tiếng nói:
"Gả cho anh đi, tin tưởng anh, anh sẽ đối xử tốt với em suốt cả đời này!"
Một trận im lặng làm người lúng túng, im lặng đến mức người đàn ông đang quỳ trên mặt đất đều cảm thấy có chút không đúng, lặng lẽ mở mắt ra... Sau đó, hắn nhảy dựng lên cứ như đầu gối đang bén lửa, sau đó ba người lại rơi vào im lặng càng lúng túng càng nghẹt thở hơn.
Cuối cùng, Kỷ Tuân làm như không xảy ra chuyện gì mà vỗ vỗ vai, vỗ rơi dải lụa màu vướng trên quần áo.
Chỉ cần anh không ngại, người khác sẽ phải ngại.
"Gả là không thể gả, cho dù tôi có thể gả, em ấy cũng không thể gả —— À, thật không tiện, nước mình còn chưa mở cửa cho hôn nhân đồng giới, tôi hay em ấy anh đều không lấy được."
"Kỷ Tuân." Hoắc Nhiễm Nhân không vui.
"Được rồi, không nói linh tinh nữa." Kỷ Tuân nhún vai, nói với người đàn ông còn đang choáng váng, "Giới thiệu sơ lược, chúng tôi là cảnh sát, đến gặp Trình Tưởng muốn tìm hiểu một số việc."
Thế nhưng hiện giờ Trình Tưởng không có ở đây.
"Hôm nay tôi gạt cô ấy, nói phải tăng ca, không rảnh, cô ấy rất tức giận, chạy đi dạo phố với bạn thân rồi." Người đàn ông, cũng chính là bạn trai của Trình Tưởng, đang ngồi trên ghế đơn của sô pha, mặt nhìn về phía cửa sổ, uể oải trả lời, "Nhưng theo như tin nhắn mà cô ấy gửi cho tôi trong WeChat, chắc là khoảng một lát nữa sẽ về."
Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân ngồi trên một băng ghế sô pha khác.
Kẻ tình nghi còn chưa tới, cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể đánh giá căn phòng này.
Phòng khách rộng rãi theo phong cách Tây Âu bây giờ đã là thành biển hoa, biển bóng bay, biển đèn màu, hoa hồng đỏ phủ kín mỗi một đồ nội thất, bóng bay hoàn toàn chiếm lĩnh trần nhà, đèn màu nhấp nháy kia, quấn nguyên một vòng quanh cửa sổ sát đất, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, nhìn cũng đẹp phết —— Kỷ Tuân nhìn nơi này lâu hơn một chút, bạn trai của Trình Tưởng lặng lẽ giơ tay lên, tắt đèn màu.
Anh tiếc nuối nhìn sang chỗ khác, đi tới đi lui, nhặt một cành hồng.
"Ở đây thật nhiều hoa, không ngại cho tôi một cành chứ?"
"Cứ lấy đi." Bạn trai của Trình Tưởng vẫn cứ âm u đầy tử khí.
"Thành phố Ninh, Liễu Thành, thủ đô, chạy khắp ba nơi rồi mà ngày 14 vẫn chưa qua, sau khi ở cùng với em, thời gian trôi qua thật sự quá chậm." Kỷ Tuân kéo cành hồng này ra, cài lên ngực Hoắc Nhiễm Nhân, "Đẹp lắm. Lần này hoa hồng cũng có luôn rồi, lễ tình nhân năm nay cũng xem như là viên mãn chứ."
Lời vừa nói ra, phía cửa nhà đã truyền đến âm thanh chìa khóa chuyển động.
Trình Tưởng đã trở lại!
Chín năm qua đi, cô sinh viên ngây ngô năm đó đã hoàn toàn trở thành người phụ nữ chín chắn của thành thị. Cô cầm bao lớn bao nhỏ trong tay, một thân váy ngắn giày cao gót thời thượng, mái tóc nâu cuộn sóng xõa ra trên vai cô, cô kẹp điện thoại bên tai, sau khi vào cửa còn nổi giận đùng đùng nói chuyện, nghe giọng có vẻ đang trách móc bạn trai cô tăng ca vào ngày này.
Mà rất nhanh, cô đã nhìn thấy trang trí bên trong phòng.
Tức giận vẫn còn, kinh ngạc đã nổi lên, mà khi niềm vui bất ngờ còn chưa thức tỉnh, Hoắc Nhiễm Nhân đã tiến lên xuất trình thẻ cảnh sát:
"Cảnh sát, cô Trình Tưởng, chúng tôi muốn hỏi cô về một vụ án từ chín năm trước."
*
Giá nhà ở thủ đô không rẻ, nhưng Trình Tưởng chưa từng phải lo lắng về chuyện này, cô quen bạn trai từ lúc còn học nghiên cứu sinh, gia cảnh ưu tú giống như cô, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối chính là để chỉ hai người họ.
Mẹ cô không quá để ý chuyện học hành của cô, thỉnh thoảng sẽ vào ngày lễ ngày tết mới nói một câu con học nghiên cứu sinh như vậy không tệ, giúp con tìm được một người chồng tốt, chỉ đến thế mà thôi.
Những lúc như vậy, Trình Tưởng sẽ nhớ tới Tống Thính Phong, nhưng cũng chỉ thoáng nhớ tới, người bạn tốt năm xưa giống như Dư Ngọc đã ra nước ngoài, không hề liên quan đến cuộc sống của cô.
Đã chín năm, chín năm trôi qua sao vẫn còn có cảnh sát tới cửa.
Trình Tưởng đương nhiên biết hai người muốn tìm hiểu chuyện gì, nhưng là, tại sao, không phải đều đã xử Mạc Nại mười năm tù giam rồi sao?
Năm đó hắn nhận tội rất nhanh chóng, vụ án này còn điểm đáng ngờ nào sao?
Bạn trai bị cô đuổi vào trong phòng không cho nghe trộm, Trình Tưởng có chút uể oải, đại khái là do đi mua sắm cả ngày hôm nay, cô ngồi giữa biển hoa hồng đỏ cùng bóng bay, niềm vui bất ngờ do một tay bạn trai chuẩn bị còn chưa kịp mở màn, đã lạnh lẽo kết thúc như vậy.
Cô đánh đòn phủ đầu: "Nếu như là vụ án cưỡиɠ ɦϊếp kia, những gì nên nói tôi đều đã nói ngay năm đó, bây giờ bảo tôi nhớ lại, tôi cũng không nhớ nổi chi tiết nhỏ."
Hoắc Nhiễm Nhân: "Chúng tôi muốn hỏi, tại sao các cô không báo cảnh sát ngay đêm đó, mà đến mấy ngày sau mới đến đồn cảnh sát báo án."
"Nữ sinh bị cưỡиɠ ɦϊếp khó có thể mở miệng, chuyện này còn cần tôi lặp lại nữa sao?" Trình Tưởng phiền chán lấy một cành hoa hồng trước người ra, hờ hững mà xé, "Nếu không giống như trong ghi chép, vậy cũng không phải do tôi tạo chứng cứ giả, qua đi đã lâu như vậy, chung quy luôn có sai lệch. Nhưng tôi nghĩ tôi sẽ không nhớ nhầm."
Cho dù ngay từ lúc cô lên tiếng đã để lộ ra khí thế mạnh mẽ không thôi, mà Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân vẫn đồng thời phát hiện ra trọng điểm khác lạ trong lời kể của cô.
Chứng cứ giả.
Kỷ Tuân nghiến răng, anh không tuân theo phương án "giao lưu càng nhiều với người làm chứng nhằm tóm được hàng loạt sơ hở" mà anh đã thương lượng với Hoắc Nhiễm Nhân trên đường tới đây, trực tiếp há miệng gạt cá.
"Không, cô đã ngụy tạo chứng cứ giả, cô mượn cớ muốn quay lại với Mạc Nại mà cùng hắn đi khách sạn thuê phòng, cô mê hoặc hắn, cũng thừa dịp hắn ý loạn tình mê mà bôi tϊиɦ ɖϊƈh͙ của hắn lên trên qυầи ɭóŧ của Tống Thính Phong, khiến hắn trở thành tội phạm hϊếp dâʍ."
Trên đường tới, người của công an Liễu Thành đã làm xét nghiệm thông qua vật chứng được lưu trữ trong hồ sơ, bên trên có DNA của Tống Thính Phong, nhưng không có dịch huyệŧ.
Trình Tưởng không giật mình, cũng không có phản ứng nào khác.
Cô ném cành hoa hồng trong tay, thả chân xuống, giày cao gót trùng hợp đạp trúng cành hoa hồng trên đất.
Đóa hoa tươi tắn xinh đẹp kia, biến thành một bãi máu đỏ tươi.
Cô lạnh lùng móc ra một điếu thuốc dành cho nữ. Trong khói thuốc quẩn quanh, Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân nghe thấy Trình Tưởng vô cùng lạnh lẽo mà hỏi ngược lại:
"Tôi chỉ hỏi các anh, nếu là như vậy, tại sao Mạc Nại không kêu oan."
----------------------------------