LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (1 - 200)

Khi hai người ra khỏi nhà Trình Tưởng, ít nhiều cũng có cảm giác bị xua đuổi, mẹ Trình Tưởng thấy con gái ăn nói không ra làm sao, vừa dỗ vừa khuyên đẩy cô vào trong phòng ngủ.

Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân cũng không kiên trì ở lại.

Rõ ràng, trong lúc kích động, Trình Tưởng đã nói ra toàn bộ những lời trong lòng, tối hôm nay, bọn họ thu hoạch được không ít, cũng không để bụng một vài lời nói lẫn hành động của người lớn.

Hai người bước trên lối nhỏ trong vườn hoa của khu chung cư, cuối đông đầu xuân, tiết trời vẫn chưa chuyển ấm, cỏ cây trong vườn vẫn chưa đâm chồi nở hoa, chỉ để lại thân cây trơ trụi, mà đèn LED đom đóm được lắp trong vườn lại không có tắt, bóng đèn vàng trông giống như quả bóng bàn be bé được gắn trên từng cọc mảnh nhỏ, lúc la lúc lắc trong vườn, lúc sáng lúc tắt, rất có cảm giác của phái an nhàn tùy hứng.


Kỷ Tuân lấy di động ra nhìn thời gian: "10 giờ tối. Nếu như chúng ta không vội vàng đi hỏi Tề Viễn thì trước hết tìm khách sạn nghỉ ngơi một lát đi."

Tề Viễn sắp xuất ngoại cũng đang ở thủ đô, chuyến đi đến thủ đô lần này, ngoại trừ đến gặp Trình Tưởng tìm hiểu chuyện năm xưa thì Tề Viễn, thân là em trai của một người nhảy lầu mà chết khác, kiêm người thân còn sống duy nhất của Tề Mộng cũng là nhân vật quan trọng.

"Đã quá muộn, ngày mai rồi lại đến gặp anh ta." Hoắc Nhiễm Nhân nói.

"Có thể nghe thấy ba chữ này từ trong miệng của một người cuồng công việc, vậy đã đáng lắm rồi." Kỷ Tuân bùi ngùi xúc động, "Nhưng không phải do phương thức mở APP của tôi không đúng, mà là hình như khách sạn xung quanh đây đều đã kín phòng... Ừm, còn một khách sạn tình thú còn chưa hết phòng, với điều kiện em không ngại ngủ trên giường nước massage, rồi còn tắm trong bồn thủy tinh trong suốt nữa."


Hoắc Nhiễm Nhân rất ngại.

Nếu như thật sự ngủ lại trong khách sạn này, ngày mai ai cũng không cần rời giường. Cậu thầm nghĩ, lấy điện thoại di động ra, cũng lướt xem còn khách sạn nào trống phòng không.

Có lẽ ngày 14 tháng 2 đúng là một ngày đẩy mạnh phát triển kinh tế, khách sạn quanh đây vốn không nhiều, khách sạn không quá nhiều phòng cơ bản đều đã kín, khách sạn bình thường gần đây nhất, tính đường xe cũng mất 45 phút.

Cậu mở luôn WeChat, gõ chữ một lúc, sau đó nói với Kỷ Tuân: "Không ở khách sạn, đến nhà bạn tôi ngủ nhờ một đêm. Không xa, đi bộ khoảng 20 phút là có thể đến."

"Bạn tôi = tôi?"

"Đúng là bạn."

Hoắc Nhiễm Nhân trả lời anh, hai người ra khỏi khu chung cư của Trình Tưởng, cả một ngày hết ngồi ô tô lại chuyển sang tàu cao tốc, ai cũng không muốn gọi xe, vì thế hai người đều đi bộ, trên đường tản bộ cũng không ai lên tiếng nói chuyện, bầu không khí yên tĩnh lại an bình.


Quãng đường tản bộ kết thúc, hai người đến khu chung cư mà Hoắc Nhiễm Nhân nói.

Khu chung cư này cũng không thua kém chỗ ở của Trình Tưởng là bao, nhìn từ bên ngoài, có thể nhìn ra là một khu cao cấp, chỉ là thiết kế bên trong nhỏ hơn nhà của Trình Tưởng, nhìn qua tầm khoảng 90 mét vuông, căn hộ của người bạn kia cũng là 90 mét vuông, tầng 10.

Dùng mật mã mở cửa, bóng đèn trong phòng sáng lên do có cảm ứng âm thanh, lò sưởi cũng tự động vận hành, Kỷ Tuân nhìn quanh mà huýt sáo: "Giống với biệt thự của Cao Sảng, toàn bộ căn nhà đều được thiết kế thông minh?"

"Không rõ lắm, tôi cũng mới đến đây lần đầu." Hoắc Nhiễm Nhân đi vào nhà bếp, rót chén nước cho chính mình, vu vơ nói, "Chủ nhân căn hộ bảo chúng ta cứ ở thoải mái, ngày hôm sau sẽ có cô lao công đến đây quét tước, không cần lo lắng."
Câu trả lời của đối phương mới vừa truyền tới tai Kỷ Tuân, Kỷ Tuân đã nhìn thấy một tủ trưng bày đồng hồ của chủ nhân căn hộ đang nằm trong góc phòng, một tủ kính hình trụ, bên trong lắp đèn LED, một mớ đồng hồ nổi tiếng được bày bên trong, kim cương cùng đá quý được nạm trên đồng hồ tôn lên vẻ đẹp của nhau, trên mặt đồng hồ, ngọc trai cùng satanh toả sáng lấp lánh.

Sợ là một tủ đồng hồ này đã có giá tương đương cả căn hộ. Nếu chỉ có vậy, Kỷ Tuân nhiều nhất cũng chỉ cảm khái sự ưu việt của giai cấp tư sản, thậm chí không mấy ghen tị, dù sao cách biệt cấp độ quá xa, anh chỉ là một công dân nhỏ bé bình thường mà thôi.

Nhưng sau đó anh lại nhìn thấy mẫu đồng hồ Patek Philippe Nautilus trong tủ này.

Trong nhà có hai cái đồng hồ như vậy, một cái đang được triển lãm trong tủ, một cái đang đeo trên cổ tay của Hoắc Nhiễm Nhân.
Kỷ Tuân nhìn cái đồng hồ đeo tay này một lúc lâu, chợt nhớ tới lúc trước mình còn lấy đồng hồ của Hoắc Nhiễm Nhân để nói đùa với Ti Ti; anh lướt qua chiếc đồng hồ này, thoáng tập trung tinh thần quan sát những góc khác của căn hộ, anh phát hiện nhà này theo phòng cách Đông Nam Á, trên vách tường có treo tranh Nepal màu sắc sặc sỡ, màu sắc chủ đạo là màu xanh táo tươi mới trẻ trung.

Màu xanh táo.

Kỷ Tuân lại nghĩ tới điện thoại di động mà Hoắc Nhiễm Nhân tặng cho anh cũng là màu xanh táo.

Lúc này Hoắc Nhiễm Nhân bước ra từ phòng bếp. Mệt mỏi cả một ngày, cậu uống nước xong lại qua loa lau mặt trước vòi nước, nước thuận cằm nhỏ xuống phía dưới, cậu xen ngón tay vào trong tóc, vuốt phẳng mái tóc đang chỉnh tề gọn gàng.

Căn hộ 90 mét vuông chỉ chia ra làm hai phòng, cho nên nhìn bố cục sẽ không thấy chật chội, cậu đến xem phòng ngủ trước, phòng ngủ chính có một chiếc giường lớn, thông với phòng để quần áo và nhà vệ sinh; còn phòng sách, bởi vì không có giường, cho nên Hoắc Nhiễm Nhân vừa liếc nhìn đã vội vàng quay đi.
Lúc này cậu có chút hối hận.

Nếu như biết cả phòng chỉ có một chiếc giường, còn không bằng đi thuê khách sạn. Nhưng nếu chỉ ở tạm một đêm, vậy thì ngủ trên sô pha cũng được...

Cậu liếc sang phòng khách, đột nhiên nhìn thấy ngồi Kỷ Tuân đang ngồi trên sô pha.

Kỷ Tuân ngồi đó, giống như chú con mèo đang nằm ườn trên mặt đất, phần tựa lưng của sô pha rất thấp, anh ngả cổ vào phần tựa, thả lỏng sống lưng, từ phần eo trở xuống hoàn toàn rơi ra khỏi sô pha, hai chân duỗi thẳng đặt trên thảm trải sàn.

Đối phương cứ duy trì loại tư thế vừa khó chịu vừa tùy hứng thế này, sau đó tung điện thoại.

Điện thoại mà cậu tặng cho Kỷ Tuân.

"Anh ngồi như thế không thấy khó chịu sao?" Hoắc Nhiễm Nhân đến gần Kỷ Tuân.

"Đúng là có hơi khó chịu." Kỷ Tuân, "Nhà này là của bạn thân em à?"
"Cũng không phải quá thân," Hoắc Nhiễm Nhân, "Không thân thiết đến vậy."

"Nhưng tôi lại không thấy thế, mua cùng một mẫu đồng hồ, cùng nhau đến cửa hàng chuyên doanh mà mua đúng không?" Kỷ Tuân nói.

"Gì cơ?" Hoắc Nhiễm Nhân khó hiểu.

"Nautilus." Kỷ Tuân chỉ vào cổ tay của Hoắc Nhiễm Nhân, lại chỉ vào đồng hồ nổi tiếng trong tủ trưng bày.

Hoắc Nhiễm Nhân mới men theo ngón tay của Kỷ Tuân nhìn sang, phát hiện một chiếc đồng hồ cùng kiểu với cái đang ở trên tay mình.

Cậu nhất thời cảm thấy trùng hợp, lại nhất thời cảm thấy không có gì.

"Nautilus là thương hiệu đồng hồ top đầu, Dụ Từ Sinh rõ ràng sưu tầm đồng hồ, mua lại mẫu top đầu cũng không có gì đáng chú ý." Hoắc Nhiễm Nhân giải thích.

Hóa ra chủ nhân của căn hộ này tên Dụ Từ Sinh, Kỷ Tuân nghĩ.

"Người bạn Dụ Từ Sinh của em rất thích màu xanh lục, giống như tôi vậy. Hoặc đảo lại," Kỷ Tuân lại nói, "Màu mà tôi thích giống với màu mà anh ta thích, cho nên em đã mua đúng màu rồi. Thật đáng tiếc, tôi còn tưởng em biết tôi thích màu xanh lục nên mới mua điện thoại màu này cho tôi."
Thật ra áo ngủ mà Hoắc Nhiễm Nhân chuẩn bị sẵn trong nhà cho anh vào tối hôm đó cũng là xanh sẫm.

Hoắc Nhiễm Nhân phản bác: "Không thể là mua bừa sao?"

Kỷ Tuân nhìn trần nhà, hai người đang ở ngay dưới một trần nhà màu xanh lục, Kỷ Tuân suy nghĩ rõ ràng, logic chặt chẽ:

"Người bình thường sẽ chọn màu vàng, màu bạc, bởi vì đây là hai màu thịnh hành, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ dựa theo sở thích của mình mà mua màu xanh lam —— điểm này có thể nhìn ra được đôi chút từ đồng hồ cùng các vật dụng thường ngày của em, nhưng em lại chọn màu xanh lục tương đốt ít thấy, vậy thì chỉ có thể là cố ý chọn."

"..." Hoắc Nhiễm Nhân nghẹn họng không trả lời được.

"Cho nên," Kỷ Tuân suy đoán, "Nhà này thuộc về bạn trai cũ của em sao?"

"Đừng đùa."

"Em mang bạn tình hiện tại tới nhà bạn trai cũ..." Kỷ Tuân nói tiếp, nhưng đáng tiếc chưa nói xong, Hoắc Nhiễm Nhân đang đứng cạnh không có phản bác, mà trực tiếp cúi người, hôn anh.
Thời điểm đối phương cúi người còn mãnh liệt giống như dã thú, nhưng khi đến trước mặt anh lại bỗng trở nên dịu dàng, giống như là một cơn gió lạnh, nhẹ nhàng lướt qua mặt anh, nhào vào trong ngực anh, quấn tới, cuốn lấy hơi thở của anh, cuốn lấy môi lưỡi của anh, tựa như liều chết triền miên vòng lấy anh, siết lấy anh, muốn cùng sinh cùng chết với anh.

Đợi đến khi tách nhau ra, cả hai người đều đã tuột xuống thảm trải sàn, Kỷ Tuân không có chuẩn bị trước thở một hơi thật sâu, giảm bớt kíƈɦ ŧɦíƈɦ cùng choáng váng do hôn môi bất thình lình mang đến.

Sau đó anh liếm môi, liếm được một vệt máu.

Môi anh mới vừa rồi đã bị cắn rách, anh lại nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Nhiễm Nhân, Hoắc Nhiễm Nhân còn đang ngồi trong ngực anh, người vừa rồi đòi hôn đang có chút xíu lười biếng, không có lập tức rời khỏi lồng ngực anh, vẫn chiếm cứ toàn bộ cõi lòng anh, anh cảm nhận được hơi thở của đối phương, mới bắt đầu có chút gấp gáp, giống như đang bổ sung oxy vừa bị thiếu hụt, sau đó chậm rãi trở nên đều đặn, dài lâu, hòa hoãn, giống như chỉ cần hai người yên tĩnh thêm một lúc nữa là đối phương có thể dựa vào lòng anh ngủ thϊếp đi.
"Xông lên gấp gáp như vậy," Kỷ Tuân bật cười, "Là bị tôi nói trúng tim đen rồi đúng không?"

"Là muốn anh bớt nói nhảm." Hoắc Nhiễm Nhân khẽ hừ, "Dụ Từ Sinh là hàng xóm của tôi, quen biết nhau từ nhỏ, chỉ vậy mà thôi."

"Ồ ——" Kỷ Tuân nhìn Hoắc Nhiễm Nhân hai giây, có chút tiếc nuối lướt sang chỗ khác, "Cả một buổi tối mà cũng không xong màn tranh đấu khốc liệt giữa bạn tình cùng bạn trai cũ à, tôi còn nói tôi có thể phối hợp với diễn xuất của em nữa đó."

Anh lặp lại câu nói nhảm nhí mà lúc nãy chưa nói xong là có ý riêng của mình.

Anh đợi Hoắc Nhiễm Nhân lặp lại hành động vừa nãy, lại tới hôn anh một lần. Anh đã chuẩn bị kỹ càng, đều nhắm mắt lại quay mặt sang với Hoắc Nhiễm Nhân.

Người mình thích đang ở trước mặt, gần đến nỗi có thể giữ lấy, bảo không động lòng là nói dối.
Mà nghĩ đến tác phong thường ngày của Kỷ Tuân, Hoắc Nhiễm Nhân rất nghi ngờ cái trò chơi này một khi bắt đầu sẽ không kết thúc được, cậu do dự chốc lát, dằn lòng mà lạnh lùng đẩy ra gương mặt đang ở phía trước, cười nhạo nói: "Làm sao, lúc nãy anh vừa mỉa mai Ngụy Tuấn năm 2016 rồi vẫn còn cổ hủ, mà bây giờ cũng bắt đầu để tâm chuyện bạn trai cũ rồi à."

"Cơ thể thì có cái gì mà để tâm." Kỷ Tuân nháy mắt mấy cái, "Nhưng đối với người có định nghĩa tình yêu hà khắc như em, dù sao tôi cũng hơi hiếu kỳ mẫu người như thế nào mới có thể bước vào trái tim em, khiến em thần hồn điên đảo. Nhân vật kiểu này không đơn giản, thật sự rất muốn làm quen."

"..." Hoắc Nhiễm Nhân nhất thời im lặng, không biết trong tim đang là tư vị gì nữa, chỉ thấy Kỷ Tuân vỗ vỗ quần áo đứng lên, thuận tiện vươn tay về phía Hoắc Nhiễm Nhân, ra hiệu cậu cũng đứng lên.
"Chỉ thế mà anh đã tin rồi ư?" Hoắc Nhiễm Nhân kinh ngạc.

"Không thì sao?" Kỷ Tuân hỏi ngược lại, "Em có cần thiết phải gạt tôi đâu? Nói như vậy, thế hóa ra em thật sự biết tôi thích màu xanh lục, điều tra trước rồi hả."

"..." Hoắc Nhiễm Nhân một lần nữa câm nín.

Kỷ Tuân dạo qua phòng ngủ chính cùng phòng sách một vòng giống như ban nãy, đồng thời cũng phát hiện ra vấn đề: "Trong phòng chỉ có một cái giường?"

"Anh ở phòng ngủ chính, tôi ngủ trên sô pha." Hoắc Nhiễm Nhân nói.

"Ồ." Kỷ Tuân không đồng ý ngay, sau đó lại hỏi, "Em mua quyển sách này à?"

Vào lúc này, Kỷ Tuân đã đi tới phòng sách mà khi nãy Hoắc Nhiễm Nhân chưa tiến vào, Hoắc Nhiễm Nhân liếc nhìn vào trong, nhìn thấy Kỷ Tuân đang cầm quyển "Mặt Nạ Mèo" trên tay.

Quyển thứ hai trong series "Độc Quả" —— "Mặt Nạ Mèo".
Hoắc Nhiễm Nhân giả bộ lạnh nhạt: "Tôi nói rồi, tôi không đọc tiểu thuyết của anh."

"Nói cách khác, số sách này là do bạn em mua đúng không?" Kỷ Tuân khó hiểu, "Tôi thật sự nổi tiếng thế cơ à? Còn kẹp giữa Agatha cùng Ellery Queen, ngại chết đi được, cảm giác tôi đã kéo thấp trình độ của ba người kia xuống rồi..."

Hoắc Nhiễm Nhân lúc này mới nhận ra vấn đề ở đâu.

Cậu tiến lên hai bước, đi đến trước tủ sách, đứng song song với Kỷ Tuân, nhìn một hàng tiểu thuyết của Kỷ Tuân trên kệ, tổng cộng sáu quyển —— Kỷ Tuân mới viết tiểu thuyết ba năm, đương nhiên không thể xuất bản nhiều tác phẩm như vậy. Trong ba năm qua, Kỷ Tuân chỉ viết 6 quyển, series "Độc Quả" gồm 3 quyển, 3 quyển còn lại bao gồm cả "Hạc Bất Tử" lại không phải cùng series, là tiểu thuyết riêng lẻ.
Kỷ Tuân rút bừa một quyển, mở ra, thế mà lại là bản có chữ ký.

Anh rút thêm một quyển, mở ra, vẫn là bản có chữ ký.

Anh chỉ có thể cảm thán: "Bản có chữ ký của tôi dễ mua lắm à, sao tôi nhớ lúc trước tôi có ký nhiều đâu nhỉ."

Hoắc Nhiễm Nhân cũng bất ngờ, trong tủ phần nhiều là truyện dài, một vài quyển tạp chí, cậu lấy đại một quyển xuống, phát hiện bên trên cũng có chữ ký của Kỷ Tuân.

"Truyện ngắn của anh cũng có nữa."

"Lợi hại, ngay cả tôi cũng không nhớ mấy quyển truyện ngắn đó nữa." Kỷ Tuân lại gần xem.

Lần này, hai người đứng khá gần nhau.

Đuôi tóc của Kỷ Tuân gần như quẹt qua môi của Hoắc Nhiễm Nhân.

Nơi mới vừa bị sử dụng qua dưới kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy lập tức trở nên vừa ngứa vừa nóng, Hoắc Nhiễm Nhân lặng lẽ tránh ra, cũng căn bản không muốn nói với Kỷ Tuân về chủ nhân của căn hộ này, chuyển sang chuyện khác: "Tôi không hiểu anh ta quá nhiều, hiện tại chắc anh ta đang làm một vài công việc từ thiện cùng đầu tư mạo hiểu (VC), sở thích nho nhỏ kiểu như đọc sách này, tôi với anh ta cũng chưa từng kể với nhau, nhưng thích suy luận, thích đọc sách của anh cũng không phải sở thích gì quá kỳ quái quá khác biệt."
Kỷ Tuân cũng nhìn ra được chủ nhân của căn hộ đang làm từ thiện.

Dọc theo phòng khách tiến vào trong có một hành lang nhỏ, trên hai vách tường của hành lang có treo một số giấy chứng nhận từ thiện, hoạt động quyên tiền, cũng có không ít thư cảm ơn từ các đối tượng được giúp đỡ, kể cả cúp trên giá sách cũng có liên quan đến hoạt động từ thiện.

"Cảm ơn khen ngợi của em." Kỷ Tuân nhướng mày.

"Không còn sớm, ngủ đi." Hoắc Nhiễm Nhân lặp lại một lần nữa, "Anh ngủ trên giường của phòng ngủ chính..."

Cậu chưa dứt lời, Kỷ Tuân đã giơ tay, ấn xuống công tắc có chữ "giường" ở trên vách tường.

Cái công tắc này ở gần giá sách, vừa nãy khi xem giá sách, Kỷ Tuân trùng hợp nhìn thấy, hiện tại nhấn một cái, chỉ thấy mặt tường của phòng sách nứt ra một khe, sau đó một chiếc giường gấp trong khe tường chậm rãi trượt xuống, duỗi thẳng trên mặt sàn.
"Xem ra chúng ta không cần phải cân nhắc vấn đề ai ngủ trên sô pha ai ngủ trên giường nữa đâu. Hai cái giường, tôi ở phòng sách, em vào phòng ngủ chính đi... Nói thật là buổi tối còn rất nhớ em, nhưng ở trong nhà người khác thực sự không tiện, chỉ có thể vào buồng tắm —— Mà độ khó của chuyện này hơi cao. Hay là chờ chúng ta trở về rồi lại làm." Anh có chút tiếc nuối.

Hoắc Nhiễm Nhân không muốn nói gì hết.

Cậu giúp Kỷ Tuân đóng sầm cửa lại.

-------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi