LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (201-291)

Không sai...!

Tất cả đều phù hợp, mục đích của ông Liễu, 100% chính là mượn Trần Gia Thụ để thoát thân!

Hắn hợp tác với Trần Gia Thụ, không chỉ là về buôn bán hay các tuyến đường của Trần Gia Thụ, mà còn là mạng sống của Trần Gia Thụ!

Bởi vì chỉ có người chết, mới có thể ngậm miệng vào thời khắc mấu chốt, không nói lung tung, không khơi ra nhiều vấn đề hơn.

Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn, Mạnh Phụ Sơn rất kích động, mà kích động xong lại lập tức bình tĩnh.

Hắn nghĩ kỹ lại về mọi thứ trước mắt:

Kế hoạch mà ông Liễu bố trí đương nhiên rất thâm độc, nhưng cũng có sơ hở không thể tránh khỏi...

Về phần Trần Gia Thụ, mình đi nói cho hắn biết những thứ này... Không, không cần thiết... Trần Gia Thụ sẽ không tin... Mình cũng không bỏ ra nổi chứng cứ chứng minh suy luận của mình, tất cả suy luận của mình, đều được dựng nên từ tin tưởng của mình đối với Kỷ Tuân...

"Lạch cạch."

Cửa sau lưng mở ra.

Mạnh Phụ Sơn luẩn quẩn trên hành lang một lúc lâu quay đầu lại, nhìn thấy cửa phòng của Trần Gia Thụ mở ra.

Một người phụ nữ bước ra từ trong phòng trước, là Thần Thần; sau đó là một người đàn ông, là A Tân.

Trần Gia Thụ muốn nghỉ ngơi, A Tân đưa Thần Thần ra ngoài.

Lúc ra khỏi cửa, người phụ nữ đi trước bị thảm trải nền ngáng mũi chân, lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp xuống, A Tân phía sau đúng lúc nắm lấy cánh tay của đối phương, đỡ được Thần Thần.

Cô gái mặc váy trắng có mái tóc dài đen nhánh, dưới mái tóc dài là gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, có lẽ là do ở trên thuyền đã lâu, không được phơi nắng, cảm giác làn da của cô gần như trong suốt, dưới hai má, cũng chính là phần cổ, mơ hồ có thể thấy được mạch máu màu xanh, yếu đối mỏng manh tựa như cánh ve sầu.

Nhưng ngoại hình cùng với tính cách của chủ nhân có vẻ không giống nhau.

Mạnh Phụ Sơn nhìn thấy Thần Thần được A Tân đỡ lấy lại trực tiếp rút cánh tay ra khỏi lòng bàn tay của A Tân, một câu cảm ơn cũng không có, ấn tay lên vách tường, đi thẳng về phía trước.

Cô hành động không tiện, giống hệt người mù...

Tại sao mỗi một người phụ nữ ở đây đều phải dùng khăn lụa bịt mắt?

Một ý nghĩ nào đó hiện lên trong đầu Mạnh Phụ Sơn, hắn không rét mà run.

Lúc này A Tân nhìn thấy Mạnh Phụ Sơn, hắn khẽ gật đầu với Mạnh Phụ Sơn, xoay người lại. Cửa phòng của Trần Gia Thụ được đóng lại lần nữa, lần đóng cửa này, tuyên bố một sự thật —— ai là người nhà, ai là người ngoài.

Mỗi người đều có người mà mình tin tưởng.

Mình tin tưởng Kỷ Tuân, Trần Gia Thụ tin tưởng A Tân.

Muốn thuyết phục Trần Gia Thụ không hợp tác với ông Liễu, trước hết phải thuyết phục A Tân, để A Tân tác động lên Trần Gia Thụ.

Nhưng A Tân chỉ là một tấm lá chắn không có suy nghĩ, lá chắn sao có thể tác động đến chủ nhân được?

*

Thần Thần đi lại trong hành lang.

Cô ấn ngón tay lên vách tường, quanh năm suốt tháng ấn vào nơi này cũng đã tương đối quen thuộc vị trí của khung tranh cùng đầu thú trên vách tường. Cho dù đồ vật trang trí bên trên có thay đổi ra sao, cũng sẽ không cắt rách ngón tay cô, ràng buộc bước chân cô giống như lúc ban đầu.

Cô thành thạo đi lại trong hành lang mà cô đã đi qua không biết bao nhiêu lần, bước vào thang máy, ấn xuống tầng.

Đây là tầng 3, tầng 3 là vị trí dành cho khách quý tới nơi này, mỗi một căn phòng đều rất rộng rãi, có ánh mặt trời chiếu vào, có gió thổi xuyên qua phòng. Bọn họ luôn phải đi tới nơi này, nhưng nơi này vĩnh viễn không phải vị trí thuộc về bọn họ.

Vị trí của bọn họ ở tầng 1. Là một nơi chật chội dưới boong tàu, là một nơi rõ ràng có cửa sổ, nhưng cửa sổ lại không được bố trí trong phòng của họ. Giống như người đã mù rồi thì cũng không cần ánh nắng mặt trời nữa.

Cô bước vào, mò mẫm mà đi thẳng xuống dưới, lại đi trên con đường mà cô đã đi qua hàng ngày, cuối cùng cũng đến được dưới boong tàu.

Việc thông gió không tự nhiên khiến bầu không khí nơi này lúc nào cũng vẩn đục, ngột ngạt, thôi thúc những người ở đây phải cố hết sức đi lên, đi lên bằng mọi giá, đi hít thở không khí trong lành, lắng nghe tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền...Để biết bản thân mình đang ở đâu.

Đang bước đi, cô bỗng nhiên bị một lực lớn kéo sang một bên.

Cô không phản kháng, mặc dù móng tay sắc nhọn của đối phương khiến cô cảm thấy hơi nhói. Cô sớm đã biết bên cạnh mình còn có người khác. Hệ thống giác quan của con người luôn cân bằng, một khi thị giác bắt đầu không dùng được, thì thính giác, khứu giác, xúc giác sẽ nhạy bén hơn nhiều.

Cô nghe thấy tiếng hít thở nặng nề từ bên cạnh, ngửi được một mùi hương quen thuộc.

Là Mễ Mật.

Thần Thần nghĩ.

Mễ Mật thích xịt nước hoa có mùi thơm nồng, không giống với đa số những người ở đây, đa số những người ở đây đều xịt nước hoa có mùi thơm nhẹ, nhẹ đến cô quạnh, tựa như con chuột vậy, thà mặc sức bám vào chân tường, hòa vào bóng tối, cũng không muốn bị người khác chú ý tới sự tồn tại của bản thân.

Chỉ có Mễ Mật.

Mùi nước hoa mạnh mẽ, nồng nặc, dù cách thật xa cũng đã thông báo cho người khác về sự tồn tại của cô, rời đi một lúc lâu mà hương nước hoa vẫn không bay hết, giống như Mễ Mật vẫn còn đang đứng bên cạnh mình.

"Thần Thần —— "

Mễ Mật há miệng gọi cô, hơi thở mục nát vừa ngọt ngào vừa mang theo hương vị lên men quá độ phả ra.

Mễ Mật thích uống rượu, thường uống cho đã với khách, lâu dần, trong miệng sẽ đọng lại hương vị vừa ngọt ngào vừa mục nát, xua cũng xua không tan, tựa như mùi vị của trái cây chín mọng.

"Chị đã tìm được lối thoát rồi." Mễ Mật nói xong lại cười khanh khách, "Có một người tốt bụng nói muốn mang chị rời khỏi đây. Chỗ này thật nhạt nhẽo, chị đã chán lắm rồi, em muốn đi cùng chị không? Chị sẽ nói với người tốt bụng của chị, có lẽ muốn nhờ hắn mang cả hai người đẹp rời đi cũng không khó khăn gì, đã phải trả giá khi mang đi một người rồi, còn sợ phải trả giá để mang đi người thứ hai sao?"

Chị ấy đang say, hay là vẫn tỉnh táo? Thần Thần nghĩ. Không, thay vì nghĩ đến vấn đề này, không bằng nghĩ, chị ấy thật sự là Mễ Mật sao?

Hương thơm rất đơn giản, chỉ cần xịt nước hoa cùng loại là được.

Giọng nói có thể thu âm, có thể mô phỏng theo.

Ngữ điệu, hình thể, cũng có thể ngụy trang; thậm chí khuôn mặt cũng có thể dán lên mặt nạ mô phỏng theo cơ thể người để tạo thành đường nét tương đồng.

Mánh khoé lừa bịp thật sự là khó lòng phòng bị.

Nhưng cô có một loại phương pháp đặc biệt nhận biết mánh khoé lừa bịp.

Thần Thần sờ lên mặt Mễ Mật, thuận theo cần cổ nóng rực lại đang nhảy lên thình thịch vì kích động của Mễ Mật, sờ tới cằm, sờ tới mũi, tiếp tục sờ lên lớp vải quấn quanh mắt.

Lớp vải quấn quanh mắt này rất ít khi được tháo xuống, thời điểm nó được tháo xuống, cũng thường không xuất phát từ lòng hiếu kỳ của những vị khách kia.

Những vị khách quý kia, có lẽ đã cảm nhận được gì đó, rất ít khi tháo xuống khăn lụa quấn quanh mắt họ.

Dường như thứ bị khăn lụa che lại không phải là đôi mắt, mà là hộp Pandora, một khi nắp hộp mở ra, ít nhiều gì cũng sẽ gặp bất hạnh.

Cô tháo xuống khăn lụa của Mễ Mật.

Những chiếc khăn lụa này thường được chính bọn họ tháo xuống, được bọn họ tháo xuống cho nhau.

Cô sờ lên đôi mắt của Mễ Mật, sờ tới lông mi, mí mắt, cô thò ngón tay vào trong, xuyên qua hai tầng che chắn, sờ lên nhãn cầu.

Chỗ mềm là con ngươi, chỗ cứng là lòng trắng.

Mới vừa chạm vào, nhãn cầu vừa khô vừa xốp, nhưng ngay sau đó, nhãn cầu lại tiết ra niêm dịch do có dị vật xâm nhập, niêm dịch thấm ướt đầu ngón tay.

Xuyên qua niêm dịch thấm lên đầu ngón tay này, cuối cùng Thần Thần cũng nhìn rõ hình ảnh của Mễ Mật.

Là một tia sáng mơ hồ lại xa xôi trong tầm nhìn tối tắm, nhỏ hẹp.

—— Là thứ duy nhất mà người mù có thể nhìn thấy.

Mễ Mật vẫn đang cười khanh khách: "Hiện tại đã tin là chị chưa? Thần Thần, lúc nào em cũng đa nghi như thế."

Thần Thần thu tay về: "Chị Mễ Mật."

"Em đã gọi chị là chị rồi, đừng bảo chị không chăm sóc em nha." Mễ Mật, "Đề nghị vừa rồi của chị như thế nào? Trong số nhiều chị em như vậy, chị chỉ nghĩ đến em thôi đó, nói đi, đi theo chị chứ."

Giọng nói ngọt ngào của Mễ Mật mang theo mê hoặc không thể xem nhẹ.

"Không được." Thần Thần nói.

"Tại sao không được?" Mễ Mật truy hỏi.

Nhưng Thần Thần lại không nói lời nào.

"...Ồ, chị quên mất." Qua một lúc lâu, Mễ Mật mới ý tứ sâu xa mà nói, "Em còn có hy vọng. Hy vọng trước giờ em chưa từng nói với người khác."

Móng tay đâm vào cánh tay của Thần Thần rời đi, Thần Thần nghe thấy tiếng giày cao gót lộp cộp lộp cộp, là tiếng bước chân rời đi của Mễ Mật, nhưng hơi thở của cô vẫn nán lại thật lâu, tựa như một mùi thơm đang cháy rực.

*

Du thuyền vào ban ngày quả thực không thể so sánh với ban đêm.

Ngày hôm nay, Mạnh Phụ Sơn ra ngoài đi dạo, ngoại trừ cái tầng nghe nói là phòng làm việc của ông Liễu, hắn đã đi xem hết ba tầng còn lại.

Du thuyền khổng lồ không thiếu thứ gì cả.

Có đủ loại sơn hào hải vị, đủ loại rèn luyện thể thao, đủ loại giải trí hưởng thụ.

Tuy nhiên, so với tất cả các hạng mục đã được chuẩn bị đầy đủ để chờ khách đến, thì lượng khách tới chơi lại rất ít, Mạnh Phụ Sơn dạo nguyên một vòng, ngoại trừ nhân viên phục vụ trên thuyền thì không gặp nổi mười vị khách. Có vẻ như cơn điên cuồng đêm qua đã hút sạch tinh khí của các vị khách nơi đây, giống như ma quỷ vậy.

Cho đến bốn, năm giờ chiều mới nhìn thấy một vài người đàn ông đeo mặt nạ khoan thai dẫn theo các cô gái, đi dạo trên boong tàu, ngắm hoàng hôn, hoặc bước vào phòng đánh bài, phòng vui chơi giải trí, hưởng thụ thú vui.

Khoảng hơn sáu giờ rưỡi, A Tân đến đây tìm Mạnh Phụ Sơn, đồng thời mang theo lời dặn dò của Trần Gia Thụ: Ba người cùng nhau tới nhà hàng xoay trên tầng hai để ăn cơm.

"Nghe nói có một hoạt động thú vị, bảo tôi nhất định phải đến vào lúc sáu giờ." Trong thang máy, Trần Gia Thụ cau mày, "Còn cố ý thông báo không thể mang theo phụ nữ."

Hiện tại đã là sáu giờ rưỡi.

Muộn như vậy đương nhiên là cố ý, hiển nhiên Trần Gia Thụ không muốn hoàn toàn nghe theo lời dặn dò của người khác.

Tuy còn chưa đoán được cái gọi là hoạt động kia là cái gì, nhưng nghe nội dung được cố ý căn dặn, ắt khiến người khác sinh ra một số liên tưởng trực quan.

Mạnh Phụ Sơn: "Biểu diễn?"

Là loại biểu diễn nào, trong lòng những người đàn ông này đều hiểu rõ.

Trần Gia Thụ cũng có liên tưởng, lại không tỏ rõ ý kiến: "Quá sớm..."

Đúng vậy, chỉ là bữa tối mà thôi.

Loại biểu diễn này, lúc nào cũng phải muộn một chút, chín giờ, mười giờ, thậm chí mười một giờ, vừa uống rượu, vừa nhìn chăm chú vào dục vọng lúc sáng lúc tối từ tận đáy lòng trong ánh đèn chập chờn, leo lét.

Thang máy dừng hẳn.

Bọn họ bước vào phòng ăn.

Ông Liễu cũng đang ở đây. Ông Liễu ngồi trong góc của đại sảnh, ung dung thong thả hưởng dụng món ăn mà mình đã gọi, đĩa thức ăn trên bàn của hắn đẹp như một bức tranh nghệ thuật đầy màu sắc, thoạt nhìn rất đẹp, ăn vào hẳn cũng không tồi.

Hiếm khi mà người chủ thuyền như ông Liễu lại không ngồi ở vị trí chính giữa của nhà hàng xoay.

Ở chính giữa của nhà hàng xoay lại là một màn hình LED cực lớn, bên trong đang phát sóng một chương trình truyền hình về đề tài cuộc sống, một người đàn ông đưa lưng về phía ống kính, ngồi trên ghế sô pha lật xem tạp chí trong tay.

Khiến người ta cảm thấy kỳ lạ chính là, chương trình truyền hình nào lại xứng đáng nhận được sự say mê nồng nhiệt, nhìn không chớp mắt của các vị khách nơi đây?

Mạnh Phụ Sơn tập trung tinh thần nhìn lại hai lần, chẳng bao lâu đã nhận ra sai sót của bản thân vài giây trước —— Những gì ti vi đang phát sóng căn bản không phải chương trình truyền hình gì cả, bởi vì lại có một người phụ nữ xuất hiện trong ống kính, người phụ nữ vừa mới xuất hiện trong ống kính bỗng nhiên bị khăn lụa che lại mặt, trong lúc người phụ nữ này xuất hiện, người đàn ông ngồi trên ghế sô pha cũng quay đầu lại, trên mặt của hắn còn đeo sẵn mặt nạ... Rõ ràng là cách ăn mặc của khách lên thuyền du ngoạn!

Vì sao bọn họ lại đồng thời xuất hiện trong màn hình ti vi?

Có vẻ Trần Gia Thụ cũng có cùng câu hỏi với Mạnh Phụ Sơn. Hắn nhìn chung quanh, gật gật đầu với vị trí của ông Liễu ở đằng xa, nhưng cũng không lựa chọn qua đó ngồi, mà lại chọn ngồi xuống vị trí trung tâm của nhà hàng xoay, nơi những người khác cũng đang tập trung ngồi.

Nhân viên phục vụ đưa lên thực đơn hôm nay.

Đặt ở trên cùng là ba bộ thực đơn kiểu Pháp được chuẩn bị kỹ lưỡng bởi các bếp trưởng.

Trần Gia Thụ chọn bừa một bộ, chuyển thực đơn cho Mạnh Phụ Sơn cùng A Tân, sau đó hỏi nhân viên phục vụ: "Chuyện gì thế này? Bên trên đang diễn gì vậy?"

Nhân viên phục vụ chỉ cung kính nghiêm nhường trả lời: "Một màn biểu diễn nho nhỏ để trợ hứng mà thôi."

"Cũng có thể nói là trải nghiệm dòng chảy." Người ngồi ở bàn bên cạnh nói xen vào.

Mọi người ở đây đều đeo mặt nạ, ai cũng không quen biết ai, thành ra lại đỡ phải nhớ cách xưng hô với nhau.

"Trải nghiệm dòng chảy?" Trần Gia Thụ thắc mắc hỏi.

"Người thật diễn cảnh thật, thích gọi như thế nào thì gọi như thế đó." Người ở bàn bên cạnh nói, "Anh không cảm thấy phụ nữ ở chỗ này cứ như khúc gỗ với nhau sao? Mặc dù có vài người tương đối nhiệt tình, nhưng đa số đều giống như khúc gỗ ấy, một người mệnh lệnh, một người làm, tóm lại không vui. Cho nên mọi người mới nghĩ ra cách khiến bọn họ trở nên nhiệt tình. Tỷ như yêu đương với nhau. Tình yêu khiến phụ nữ thay da đổi thịt."

"Nghiêm túc?"

"Đương nhiên nghiêm túc." Bàn bên cạnh cười ha hả, "Kiểu như Lỵ Lỵ là vợ tôi ở thành phố A, Phương Phương là vợ tôi ở thành phố B, hai người đều là vợ tôi một cách nghiêm túc. Chỉ là, dù sao nơi này cũng quá đặc thù, tình yêu thuận buồm xuôi gió ở bên ngoài, vào đây rồi cũng không dễ dàng như vậy. Ở đó —— "

Người ngồi bàn bên cạnh bĩu môi về phía màn hình.

"Thường thì hay chơi chạy trốn trực tiếp hơn."

"Chạy —— trốn —— trực —— tiếp." Trần Gia Thụ lặp lại bốn chữ này.

"Rất nhiều cô gái đều muốn rời khỏi nơi này, chúng tôi cũng có thể hiểu được, dựa vào hy vọng chúng tôi gieo cho bọn họ..."

"Có thể rời đi sao?"

Đây là câu mà Mạnh Phụ Sơn muốn hỏi, nhưng người lên tiếng lại không phải hắn, người hỏi câu này, là A Tân.

Người vẫn luôn ít nói kín tiếng như A Tân, lần đầu tiên lên tiếng mà không có dặn dò của Trần Gia Thụ.

Trần Gia Thụ vô cùng khoan dung chuyện này, không chỉ không quát lớn, trái lại còn cùng dùng ánh mắt tò mò nhìn về người ngồi ở bàn bên cạnh.

"Đương nhiên không thể." Bàn bên cạnh trả lời, "Từ khi con thuyền này được đưa xuống nước, ông Liễu chưa bao giờ cho phép bất kỳ người phụ nữ nào rời khỏi con thuyền này."

Món ăn đã gọi được dọn lên bàn.

Đĩa đồ nguội trên bàn không dầu mỡ cũng không tanh, nhưng Mạnh Phụ Sơn đã đoán được chân tướng từ đôi ba câu trong cuộc trò chuyện này lại bỗng cảm thấy có một cơn buồn nôn bốc lên từ dạ dày đến cuống họng, cảm giác buồn nôn lại không thể nôn ra được này, vẫn luôn tích tụ trong cổ họng, trở thành sỏi đá, đè ngược lên trái tim.

"... Cho nên." Giọng nói của Trần Gia Thụ cũng trở nên nặng nề, "Các anh lừa dối những người phụ nữ kia."

"Là chúng ta." Bàn bên cạnh sửa lại, "Cũng không tính là lừa dối, dưới cái nhìn của tôi, trên thế giới này ngoại trừ kết quả, không phải còn có quá trình sao? Gieo chút hy vọng cùng mong đợi cho một người tuyệt vọng, dù cho rất ngắn ngủi, nhưng lúc đó chẳng phải cũng là một loại nhân từ sao?"

A Tân ngồi ở bên cạnh buông đũa xuống.

Trần Gia Thụ hừ một tiếng, tiếng hừ mang theo một chút trào phúng, đáp lại giải thích không biết xấu hổ của người ngồi ở bàn bên cạnh.

Nhưng ngoại trừ ông Liễu thật sự không thèm để ý cùng với nhân viên phục vụ chuyên tâm chăm sóc cho khách quý của phòng ăn, tất cả mọi người còn lại, thậm chí bao gồm cả Trần Gia Thụ, Mạnh Phụ Sơn, cũng đang chăm chú nhìn màn hình lớn.

Bên trong màn hình lớn, người phụ nữ đang nói chuyện.

Người phụ nữ nói nhanh vô cùng, gấp gáp không thôi, lúc mới nghe cô nói, Mạnh Phụ Sơn gần như không nghe thấy giọng nói của người đàn ông kia, cô nói ra tất cả lo lắng, nói ra tất cả sợ hãi, nói ra...tất cả tuyệt vọng không có cách nào chạy thoát khỏi nơi này.

Đến khi giọng cô nhỏ dần, thì giọng của người đàn ông bắt đầu to hơn.

To rõ, kiên định, vang dội.

Hắn dùng giọng điệu chắc nịch mà lừa dối người phụ nữ này... Không, không chỉ là hắn. Mạnh Phụ Sơn nhìn những người đang theo dõi "chương trình", bọn họ thậm chí cũng đang tương tác với người đàn ông trong màn hình lớn. Bọn họ thảo luận với nhau, phân tích tâm trạng của người phụ nữ, nghĩ kế cho người đàn ông, những ý tưởng này được ghi thẳng vào tờ giấy, giao cho nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ đương nhiên sẽ truyền đạt nội dung cho người đàn ông trong màn hình.

Người ngồi ở bàn bên cạnh dùng giọng điệu "lõi đời" mà cảm thán: "Trò chơi này làm nhiều rồi, phụ nữ cũng không dễ lừa. Lúc mới đầu, chỉ cần có người chịu nói mang bọn họ rời đi, bọn họ sẽ không nói hai lời, hoàn toàn tin tưởng, ngoan ngoãn nhiệt tình vô cùng, bảo làm cái gì thì làm cái đó, khi đó cũng có những cách chơi khác, người xem ti vi phải viết cách chơi lên tờ giấy, lại tặng kèm con chip —— con chip có thể dùng để tặng, các anh có biết không? —— Nếu như vị khách đang diễn kịch kia nhìn trúng, hắn sẽ bảo người phụ nữ làm theo yêu cầu, nhận lấy món quà nho nhỏ này."

Cướp đoạt mạng sống, cướp đoạt cơ thể hữu hình còn chưa đủ, còn muốn cướp đoạt cảm xúc cùng tâm hồn vô hình, cướp đoạt tất cả những thứ có thể tồn tại, tất cả những thứ chỉ có trên người phụ nữ.

Một người phụ nữ có thể bị cắt xẻ thành mấy phần?

Một người phụ nữ có thể bị bao nhiêu người cướp đoạt?

Mạnh Phụ Sơn khó có thể miêu tả, rốt cuộc những hình ảnh mình đã nhìn thấy tối hôm qua điên cuồng cùng buồn nôn hơn, hay những hình ảnh mình đang nhìn thấy ngay lúc này lại ghê tởm cùng tuyệt vọng hơn.

Mạnh Phụ Sơn nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, khó có thể rời mắt.

Nhưng A Tân ngồi bên cạnh vẫn rũ mắt như cũ, giống như liếc mắt một cái cũng không chịu nhìn màn hình.

Lúc này, có một người phụ nữ mặc âu phục màu trắng bước vào nhà hàng xoay, đi đến bên cạnh ông Liễu, ghé tai nói chuyện. Đây là quản đốc của các tầng trên du thuyền, trong túi áo của mỗi một người đều được đặt một chiếc khăn tay, dùng màu sắc của khăn tay để phân biệt người phụ trách của tầng nào. Khăn tay của vị quản đốc này là màu tím. Không phải bất kỳ màu sắc nào trong các tầng mà Mạnh Phụ Sơn đã nhìn thấy vào ban ngày.

Hắn đoán vị quản đốc này, quản lý những người phụ nữ kia —— Bởi vì cô là nữ quản lý duy nhất trong những người quản lý mà hắn từng nhìn thấy.

"Là quản lý Tử." Bàn bên cạnh lại dùng giọng điệu hiểu rõ mà lên tiếng, "Xem ra những cô gái kia xảy ra vấn đề rồi."

Trần Gia Thụ nghe được, nhưng không lên tiếng.

Đáng tiếc loại từ chối thầm lặng quá tế nhị này vẫn chưa được người ở bàn bên cạnh để ý tới. Bàn bên cạnh vẫn tiếp tục hăng hái kể ra những gì mình biết —— Trò chơi cần có người tham dự, người tham dự càng nhiều, trò chơi lại càng hay.

Xét từ điều này, bàn bên cạnh đương nhiên không có lý do gì lại bỏ qua Trần Gia Thụ.

"Quản lý Tử là nữ quản lý duy nhất ở đây, phụ trách trông coi những cô gái kia. Mỗi lần cô ấy tới tìm ông Liễu, chắc chắn không có chuyện gì tốt, nhất định là những cô gái kia lại bị thương nặng... Hoặc là chết rồi."

"Chết rồi?" Cuối cùng Trần Gia Thụ vẫn lên tiếng.

"Có mấy người mạnh tay."

"Có thể?"

"Đương nhiên không thể." Bàn bên cạnh nói, "Anh mạnh tay một chút, tôi mạnh tay một chút, phụ nữ cũng không phải bỗng dưng mọc ra từ trên thuyền, làm sao mà đủ? Tất cả những người mạnh tay đều phải chịu sự trừng phạt của ông Liễu... Không có quy định, không thành quy tắc. Ông Liễu nói sao thì làm vậy."

"Có thể biết được đã xảy ra chuyện gì không?" Trần Gia Thụ ngẫm nghĩ rồi hỏi.

"Không gì là không thể." Bàn bên cạnh đáp, "Ông Liễu sẽ nói cho chúng ta. Ở đây không có bí mật, mọi người thoả thích hưởng lạc, cheers!"

Hắn nâng ly về phía Trần Gia Thụ, Trần Gia Thụ cũng nâng ly, cụng ly với đối phương.

Tin tức của người bàn bên thật sự rất chính xác. Kể từ khi quản lý Tử xuất hiện, Mạnh Phụ Sơn vẫn luôn chú ý về phía ông Liễu. Hắn nhìn thấy, sau khi quản lý Tử báo cáo tình huống với ông Liễu, ông Liễu nhanh chóng hiểu ra, sau đó ông Liễu ăn nốt đồ ăn trên bàn, đặt dao nĩa xuống, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay:

"Các vị khách quý."

Giọng nói già nua lại có sức hấp dẫn khó mà tin nổi, tất cả mọi người bên trong nhà hàng xoay đều chuyển sự chú ý từ trên màn hình sang người ông Liễu.

Ông Liễu kể lại tình huống bằng vài ba câu: "Đã xảy ra một sự cố nho nhỏ. Một vị khách đã lén lút dụ dỗ một cô gái, nói có thể mang cô ấy rời khỏi con thuyền này, mà cô gái lại báo cáo với quản lý đi ngang qua. Vị khách này thẹn quá hóa giận đã lỡ tay giết chết cô gái... Vậy thì dựa theo thông lệ, công khai vị khách đã phạm phải sai lầm rồi đuổi hắn ra khỏi thuyền, ý của mọi người như thế nào?"

Mạnh Phụ Sơn nhìn thấy, không có ai lộ ra ý phản đối, thậm chí bọn họ còn có vẻ vô cùng hứng thú.

Dù khuôn mặt đã bị mặt nạ che lại, nhưng ánh mắt tàn nhẫn tựa như dã thú đang xem kịch vui vẫn đang bắn ra từ đôi mắt của mỗi một người ngồi ở đây, trong một nhóm người nhất định, cũng tồn tại trêu tức cùng ác ý khó có thể tưởng tượng đối với đồng loại.

Ông Liễu vừa dứt lời, màn hình lớn đã lóe lên, đổi sang một hình ảnh khác.

Người đàn ông trong màn hình bị hai nhân viên phục vụ mặc vest đen giữ chặt, một vị quản lý mặc âu phục trắng đi tới trước mặt hắn, phớt lờ tiếng mắng chửi cùng giãy dụa của người đàn ông, giơ tay gỡ mặt nạ trên mặt hắn.

Mặt nạ được gỡ xuống, chân dung của người đàn ông được phơi bày trước mắt mọi người.

Một loạt cảm thán vang lên trong nhà hàng xoay, người trong nhà ăn hình như đang thở dài "Hóa ra là anh"!

Sau đó, hai nhân viên phục vụ tống thẳng người đàn ông ra ngoài sòng bạc.

Người bị bắt đi liên tục chửi rủa, lại liên tục vùng vẫy, thế nhưng cánh tay kìm chặt hai bên người hắn lại không chút lưu tình, hắn đến gần cánh cửa khi bọn họ bước vào từng chút từng chút một... Khi cánh cửa ở ngay trước mặt, người phạm sai lầm đột nhiên suy sụp, hắn bắt đầu gào khóc, nước mắt chảy xuống ròng ròng, điên cuồng thất thố giống như kẻ nghiện vĩnh viễn bị tước đi quyền lợi hút ma tuý.

Cờ bạc không phải ma tuý.

Nhưng đôi khi có thể so sánh với ma tuý.

Hắn càng thất thố, các vị khách quý trong phòng ăn lại càng vui sướng, đến khi người này biến mất phía sau cánh cửa, bọn họ thậm chí còn vỗ tay tán thưởng ông Liễu, như thể đang ca ngợi ông Liễu đã thành công thanh trừ một con sâu làm rầu nồi canh ra khỏi bọn họ.

Cùng là lừa gạt dụ dỗ, công khai trước mặt ông Liễu thì được; còn lén lút ngay dưới mí mắt của ông Liễu thì không được.

Ông Liễu nói một là một.

Không thể vi phạm quy định trên thuyền.

Sau sự cố nho nhỏ, mọi người tiếp tục ăn cơm, tiếp tục thưởng thức "chương trình".

Mạnh Phụ Sơn thì lại mượn cớ "đi vệ sinh" mà đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đuổi theo quản lý Tử vừa rời đi lúc trước.

Quản lý Tử đi từ tầng hai đến tầng một, bước ra ngoài từ một cánh cửa trong sòng bạc, Mạnh Phụ Sơn đi theo phía sau, đi suốt một lúc lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy quản lý Tử dừng lại, dừng lại trước một cái cáng được che vải trắng trong hành lang ngột ngạt, đơn điệu lại quanh co, khúc khuỷu.

Đi tới đây, đã có thể ngửi thấy mùi nồng nặc trong hành lang không đủ thông gió.

Gay mũi nhất đương nhiên là mùi máu tanh; ngoài ra, còn có một mùi thơm không thể lơ là.

Rất nồng, rất mãnh liệt, mùi thơm giống như một đốm lửa đang rực cháy.

Hẳn là... Là truyền đến từ nơi đó.

Mạnh Phụ Sơn nhìn vào cáng cứu thương.

Cáng là một loại cáng đơn giản, nếu không nhìn kỹ, gần như sẽ không thể phát hiện ra những chiếc cọc nho nhỏ đang trải trên mặt đất, mà chỉ có thể chú ý tới cái bóng hình người được vải trắng phác hoạ ra trong khoảng không.

Một cái bóng nhấp nhô của một người phụ nữ.

Trước mặt cô có một chiếc cáng được che kín bằng vải trắng, nhân viên phục vụ mặc đồ đen đã đứng sẵn bên cạnh cái cáng này, dưới sự ra hiệu của quản lý Tử, một trong những nhân viên phục vụ đã mở cửa cánh cửa phía sau hắn.

Cửa mở ra, một luồng gió gào thét thổi tới, thổi bay một góc vải trắng đang trùm trên cáng.

Từ góc vải bị thổi bay, một đôi môi đỏ nhếch lên trên khuôn mặt trắng bệch cứng đờ.

Người chết có dáng vẻ như thế nào, Mạnh Phụ Sơn không thể thấy rõ chỉ bằng một cái nhìn thoáng qua được, có lẽ trong chớp mắt này, hắn căn bản không thấy rõ dáng vẻ của người chết, nhưng hắn lại có thể thấy rõ nụ cười trên khuôn mặt của người chết, một nụ cười quái dị...

Nụ cười vụt qua võng mạc của Mạnh Phụ Sơn, hai nhân viên phục vụ nhanh chóng nhấc cáng lên, mang cáng ra khỏi cửa.

Lối đi ngoài cửa hẳn là boong tàu, có thể cảm nhận được hơi mặn trong gió biển cuốn theo tiếng sóng biển.

Sau đó, một tiếng "ùm" vang lên, vật nặng nào đó đã bị ném vào trong biển.

Là âm thanh thi thể rơi xuống biển.

Bọn họ trực tiếp ném người phụ nữ đã chết vào trong biển lớn.

Đã biết được chuyện này, hắn không dám dừng lại quá lâu, lập tức lùi lại mấy bước, chuẩn bị rời khỏi đây.

Nhưng ngay lúc này, khi hắn lui về phía sau, hắn liếc thấy một cái bóng nho nhỏ trên sàn nhà ngay phía sau mình.

Nguồn sáng đến từ đỉnh đầu, cái bóng chỉ ở dưới chân người.

Hắn nhìn thấy cái bóng xuất hiện từ phía sau, vậy nghĩa là...

Có người vẫn luôn đứng sau hắn, nhìn thấy tất cả những gì hắn đã làm!

- ------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi