LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (201-291)

Khi Kỷ Tuân cùng Linh Linh trở lại sảnh tiệc, điệu nhảy đầu tiên của bữa tiệc tối cũng vừa lúc bắt đầu.

Trên sàn nhà trắng sứ, từng đôi nam nữ đang nhảy múa, làn váy bồng bềnh bỗng chốc tung bay, bỗng chốc thu mình, tựa như đóa hoa quay cuồng trên bức tường trắng, tựa như cả cuộc đời chỉ để phụng dưỡng hào quang nhất thời này.

Cách nửa sảnh tiệc, anh nhìn thấy Mạnh Phụ Sơn đang khoanh tay dựa vào góc sảnh.

Mạnh Phụ Sơn nhìn anh từ đằng xa, sau đó đưa mắt sang bên cạnh.

Kỷ Tuân nhìn theo, nhìn thấy cánh cửa khi họ đến. Hai cánh cửa theo phong cách cung đình kia, lúc này đã đóng chặt, có lẽ... Không, rõ ràng là hai cánh cửa này đã bị khóa lại hoàn toàn.

Không thể trực tiếp quay lại hành lang từ chỗ này, cũng là không thể trực tiếp đến chỗ để áo phao, phải tìm một con đường khác.

Không cần nhiều lời, suy nghĩ của hai người đã được trao đổi qua ánh nhìn này: Đầu tiên ghi nhớ những vị trí lắp camera giám sát, tìm ra quy luật bảo vệ đi tuần tra an ninh, sau đó mới xác định một con đường mới đến địa điểm đặt áo phao.

Kỷ Tuân dẫn Linh Linh tới một góc nghỉ ngơi của sảnh tiệc, nói với cô: "Tôi đi vệ sinh."

Linh Linh ngoan ngoãn gật đầu.

Kỷ Tuân quay người đi tới nhà vệ sinh. Muốn tránh camera giám sát để làm một vài chuyện riêng tư ở một nơi vừa xa lạ vừa nguy hiểm, không nghi ngờ gì, nhà vệ sinh công cộng là một nơi tốt.

Anh bước vào buồng riêng, nhìn trên, nhìn dưới, nhìn trái lại nhìn phải, sau khi xác định trong buồng không có camera lỗ kim, anh lấy ra bút của quán cà phê, viết những quan sát của mình về cấu tạo trong thân tàu, về số lượng bảo vệ cùng quy luật bảo vệ xuất hiện, về số lượng cùng vị trí camera giám sát mà anh đã nhìn thấy, còn có những lối đi mặc dù chưa từng đến nhưng suy đoán có khả năng tồn tại, vẽ tất cả trên một tờ giấy.

Cuối cùng anh xả nước, rời khỏi buồng riêng.

Trở lại sảnh tiệc, bài hát đã được thay đổi, người trong sảnh tiệc cũng đã thay đổi. Điều không thay đổi chính là những chiếc váy xoè ra rồi thu lại, những làn váy phức tạp và sang trọng này quá lộng lẫy, có lúc còn đoạt mất hào quang của chủ nhân, khiến khuôn mặt của mỗi một người phụ nữ mặc chúng đều trở nên mơ hồ, đều giống như đã biến thành móc áo, có cũng được mà không có cũng được.

Nhưng Linh Linh vẫn ngồi ở chỗ cũ, nhìn có vẻ không hề nhúc nhích, anh đi đến bên cạnh Linh Linh, ho nhẹ một tiếng, lại duỗi tay ra. Linh Linh đã được huấn luyện cả trăm ngàn lần, cô giơ cánh tay nho nhỏ, khoác lấy tay anh, hỏi: "Ngài muốn khiêu vũ sao? Bên cạnh cũng có khu đánh bạc. Chỉ là bây giờ chỉ chơi nhỏ thôi."

Đánh bạc trên thuyền, Kỷ Tuân đã từng nghe Mạnh Phụ Sơn nói qua, những thứ hủy diệt nhân tính này...

"Không cần." Kỷ Tuân, "Đi ăn đã."

Bọn họ đến khu ăn uống.

Trên bàn buffet có rất nhiều món ngon đẹp mắt, tất cả những món đã từng ăn, chưa từng ăn, đã từng nghe qua, chưa từng nghe qua, đều có thể tìm được trên bàn tiệc, chúng đầy đủ lại quý giá, quý giá lại chu đáo, gồm có tôm hùm biển dài bằng cả cánh tay, có những món nhắm truyền thống ở quê, lại có cả những món thuộc giới ẩm thực cao cấp.

Kỷ Tuân không quá muốn ăn.

Anh nhìn qua bàn buffet một lướt, chỉ cầm lên ly cocktail màu cam trong khu cocktail rực rỡ ánh đèn neon. Còn nhớ lần đầu tiên gặp được Hoắc Nhiễm Nhân, anh đã dùng ly Tequila Sunrise để đổi ly Ocean Star bị bỏ thuốc.

Ly thủy tinh sáng lấp lánh dưới ánh đèn, ngay cả thứ bôi dọc một vòng theo mép ly cũng sáng lấp lánh theo.

Đó là hỗn hợp của các hạt màu vàng, màu xanh lam cùng màu xám trắng, cho người ta cảm giác giống như nước biển hóa thành những viên kim cương vỡ tan trên một bãi cát vàng, kéo theo vỏ sò lẻn vào bên trong.

Chỉ dùng mắt thường, không thể nhìn ra rốt cuộc là vật gì.

Kỷ Tuân thử nhấp một ngụm, đầu lưỡi nếm ra được vị muối biển cùng vị dứa, thêm vào hai hương vị này, cocktail cũng trở nên vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, mà không chỉ như vậy. Còn có một hương vị khác đang nhảy múa trên đầu lưỡi, một hương vị nồng đậm, một hương vị mà trước giờ Kỷ Tuân chưa từng nếm qua, nó đã giúp những ly cocktail nhạt nhẽo chỉ được dùng trong các bữa tiệc hàng ngày để lại dư vị lâu dài giống như những ly rượu vang, rượu whisky có giá lên tới hàng ngàn, hàng vạn...

Muối biển màu xám trắng, dứa lại màu vàng, mà hương vị nồng đậm còn lại liền đến từ mảnh vỡ màu xanh lam.

Mảnh vỡ màu xanh lam là cái gì? Kỷ Tuân hờ hững nghĩ.

Một khúc ca lại dừng lại.

Nam nam nữ nữ trong sảnh tiệc tản ra bốn phía, rất nhiều người bước đến khu ăn uống. Mạnh Phụ Sơn chen lẫn trong đám người, sượt qua Kỷ Tuân.

Bọn họ mượn sự ngăn trở của mọi người, quang minh chính đại trao đổi đồ đạc.

Kỷ Tuân đưa cho Mạnh Phụ Sơn một tờ giấy gấp nhỏ, dựa vào cảm giác trong lòng bàn tay, có vẻ thứ mà anh nhận được cũng là một tờ giấy gấp nhỏ.

"Thưa ngài, hình như ngài không ăn gì cả." Linh Linh bỗng nhiên lên tiếng, dòng người chen chúc khiến cô tự nhiên nép vào người Kỷ Tuân, "Ngài ăn thêm một chút gì đi. Hải sản trên thuyền đều rất tươi, trước khi nấu một tiếng mới vớt từ biển lên."

Kỷ Tuân khẽ cử động ngón tay, tờ giấy trượt sâu vào trong túi. Tới gần anh, có thể nhìn thấy tất cả động tác nho nhỏ của anh chỉ có Linh Linh.

Thế nhưng Linh Linh không thể nhìn thấy.

"Được, tôi thử xem." Anh kéo Linh Linh đi về khu hải sản tươi. Con người không chỉ có một tính cách duy nhất. Những người phụ nữ ở đây không chỉ là đối tượng bị ông Liễu chèn ép, hãm hại, chỉ sợ còn là tai mắt cùng tua vòi ngầm của ông Liễu, vậy thì, khi bọn họ trở thành chướng ngại của anh, đồng thời cũng có thể đổi vị trí trở thành màn khói để anh che mắt người khác.

Khiêu vũ xong, thức ăn cũng được thưởng thức từng món. Khi các ông chủ trong sảnh tiệc đều bắt đầu mệt mỏi, uể oải lại ngà ngà say, âm nhạc trong buổi tiệc đột nhiên dừng lại.

Kỷ Tuân nhận ra các ông chủ lờ đờ trong khu vực nghỉ ngơi đều ngồi thẳng dậy. Cũng không chỉ bọn họ, Kỷ Tuân thậm chí còn cảm nhận được Linh Linh ngồi cạnh mình cũng hơi căng vai lên.

Giống như cảm giác được điều gì đó, anh nhìn về tấm rèm nhung trong sảnh tiệc.

Rèm nhung treo ngay chính giữa sảnh tiệc, màu sắc của rèm không phải màu đỏ thắm thường thấy, mà là màu tím đen, vải nhung màu tím đen phối hợp với móc tua rua màu vàng, móc tua mảnh nhỏ, vừa cong vừa dài, không giống như dùng để móc rèm cửa, mà giống như... Đúng rồi, mà giống như móc treo lợn sống, dê sống trong lò mổ, treo ngược chúng lên, để dòng máu ấm nóng trong cơ thể chúng chảy xuôi theo những vết thương bị móc rách, khô cạn trên mặt đất, chuyển từ màu đỏ tươi sang màu tím, màu đen, biến thành màu sắc của tấm rèm trước mặt.

Móc treo kéo xuống, rèm nhung kéo lên, thứ sau lưng...

Kỷ Tuân còn tưởng, thứ kia có thể là một vũ đài, cũng có thể là một màn hình lớn. Thế nhưng không phải. Đó là một cánh cửa.

Một cánh cửa tròn bằng kim loại nặng màu vàng kim, trên cửa có nút xoay giống như vô lăng, có khóa vân tay, phía dưới là khóa phụ trợ bằng mật mã, còn có chốt an toàn tổng thể tiên tiến nhất.

Một cánh cửa đủ để sánh ngang với cửa kho bạc của ngân hàng —— có lẽ nó vốn dùng cho kho bạc của ngân hàng.

Cánh cửa dày nặng này dễ dàng nghiền nát màn múa hát phù phiếm vừa rồi.

Một hồi chuông vang lên.

Kỷ Tuân và những người khác đồng thời nhìn về hướng tiếng chuông vang lên, cũng chính là chỗ ngồi của ông Liễu, lúc nãy khi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tấm rèm trước mặt thì ông Liễu cũng đã xuất hiện trong sảnh tiệc.

Người đàn ông 60 tuổi với mái tóc phiếm vàng này đang cầm một chiếc chuông tay vô cùng đơn gian, lắc lắc chuông.

Khi nhìn thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, hắn mỉm cười: "Các vị khách quý, chào buổi tối."

"Ông Liễu, chào buổi tối." Mọi người vui vẻ đáp lại.

Kỷ Tuân chen lẫn trong đám người, miệng thì nói lời tương tự, nhưng trong lòng lại cay nghiệt chế nhạo – Vừa rung chuông đã nhìn sang, tất cả ông chủ đang ngồi ở đây chẳng khác gì như chó vẫy đuôi khi nghe thấy tiếng chủ.

"Lại đến dịp này của mỗi năm." Ông Liễu nói, "Sinh nhật của Ma Tổ. Trò chơi mỗi năm một lần của chúng ta cũng sắp bắt đầu. Bạn cũ của chúng ta đã biết trò chơi này rồi, nhưng có một vài người bạn mới vẫn là lần đầu tiên đến đây, chúng ta phải giải đáp một vài thắc mắc cho họ."

"Cánh cửa nặng nề này nằm dưới boong thuyền, thông qua cánh cửa này, chúng ta có thể đi tới thế giới của trò chơi."

Ông Liễu gõ gậy chống xuống đất.

Phía dưới boong thuyền —— Đó là nơi ở của các cô gái.

"Trò chơi có những quy tắc nào? Trò chơi chỉ có một quy tắc duy nhất, chính là các vị khách không được công kích lẫn nhau. Mà quy tắc này sẽ được các nhân viên an ninh bước vào trò chơi đảm bảo. Bên trong trò chơi, ngoại trừ nhân viên an ninh, còn có nhân viên phục vụ, bác sĩ cùng y tá, bọn họ có thể bảo đảm mọi nhu cầu của người chơi. Ngoài ra, thời gian của trò chơi có hạn. Hai ngày, nhiều nhất ba ngày, cánh cửa đóng chặt này sẽ lại mở ra, những người bước vào trong cánh cửa cũng sẽ được mời ra ngoài, trở lại boong thuyền.

"Vậy thì, đây là trò chơi như thế nào? Phía dưới lại là một nơi như thế nào?

"Đây là một không gian mở, người chơi có thể giết người, có thể cứu người, có thể tìm được vũ khí, có thể tìm được công cụ sinh tồn, có thể làm bất cứ chuyện gì mà mọi người không thể làm ở thế giới bên ngoài, có thể sở hữu tất cả các cô gái mà người chơi nhìn thấy, cũng có thể lựa chọn giúp đỡ họ —— Nhưng cho dù người chơi lựa chọn như thế nào, có lẽ những cô gái kia đều sẽ dùng trăm phương ngàn kế để thoát khỏi người chơi. Bởi vì đây cũng là trò chơi của họ. Người chơi muốn giữ lại các cô gái, các cô gái lại muốn thoát khỏi người chơi.

"Chỉ cần họ có thể chạy trốn từ dưới boong thuyền lên trên boong thuyền, sau đó lấy được xuồng cứu sinh trên boong của tầng hai, họ có thể thoát khỏi trò chơi này, thậm chí thoát khỏi con thuyền này.

"Cho nên, đây là một trò chơi rất thú vị, hai bên đều tích cực tham gia, giải phóng thể xác lẫn tinh thần, tự do tuyệt đối, không có trói buộc."

Ông Liễu tháo kính độc nhãn xuống, hắn lấy khăn tay ra từ trong túi áo vest, lau kính thật cẩn thận, giống như đang để lại thời gian cho mọi người nghiền ngẫm.

Từ nãy đến giờ, Kỷ Tuân vẫn luôn chăm chú quan sát ông Liễu.

Sau khi ông lão này tháo kính độc nhãn xuống, cuối cùng anh cũng nhìn thấy rõ, hoàn toàn tương phản với con mắt sáng ngời còn lại, con mắt dưới kính độc nhãn của ông Liễu chỉ có một màu xám xịt, ảm đạm, là mắt giả.

Nó dùng ánh sáng vô cơ độc đáo của mình, âm thầm quan sát mọi người.

Nhân lúc chưa bị ông Liễu chú ý, Kỷ Tuân ép mình không quan sát nữa, anh không tiếp tục nhìn ông Liễu mà chuyển sang nhìn những người xung quanh ông Liễu.

Bên cạnh ông Liễu có ba người đang ngồi.

Bọn họ cũng đeo mặt nạ bạc giống như những vị khách tới đây, nhưng có thể nhìn ra được, những người này tuổi tác cũng trạc tuổi ông Liễu... Theo như kết quả điều tra của Mạnh Phụ Sơn, ông Liễu không phải kẻ đầu sỏ duy nhất của tổ chức này. Ba người đang ngồi quanh ông Liễu có lẽ là những tên đầu sỏ khác.

Ông Liễu đeo lại kính độc nhãn.

"Trên đất liền có rất nhiều ràng buộc." Hắn mỉm cười, "Chúng ta có người thân, có bạn bè, có công nhân mà mình quản lý, có vô số người dựa vào chúng ta để kiếm cơm. Đây là nhược điểm của thành công, nhưng thành công đôi khi cũng muốn thở ra một hơi. Vì thế mới có con thuyền này, có trò chơi trên thuyền."

Hắn đứng dậy.

"Đây là thời khắc vui vẻ mà không cần phụ trách!"

Nói em tai đến cỡ nào cũng không thể che giấu được ích kỷ cùng xấu xa từ trong xương, đây không phải là một trò chơi tự do, thoát khỏi ràng buộc, đây chỉ là một trò chơi phạm tội cực kỳ khủng bố!

Nhưng tất cả mọi người đều bị kích động.

Khoác lên một lớp áo lụa vừa vặn lại quang mính chính đại, bọn họ là có thể phớt lờ pháp luật, phớt lờ đạo đức, lấy danh nghĩ của "vui vẻ" cùng "tự do" để hoàn toàn phóng thích thú tính trong lòng, đang từ con người lại sa đọa thành dã thú, thậm chí còn đê hèn hơn cả dã thú.

Kỷ Tuân ngồi trong góc, lạnh lùng mà nghĩ.

Anh cũng tham gia vào cuộc vui, thở hổn hển giống như dã thú, reo hò giống như dã thú, uống rất nhiều rất nhiều rượu giống như dã thú, ăn mừng "tự do" cùng "vui vẻ" sắp tới.

Sau đó những vị khách say khướt được các cô gái bên cạnh cùng nhân viên phục vụ đưa về phòng.

Các vị khách đã không đi được nữa, nhưng bọn họ vẫn nhớ kỹ thời gian tham gia trò chơi: hai giờ tối nay.

Những người muốn tham gia trò chơi có thể đưa người phụ nữ của họ vào thế giới tự do dưới boong thuyền vào lúc hai giờ tối nay.

Kỷ Tuân cảm giác mình say vượt dự kiến mất rồi.

Rõ ràng đã tính tửu lượng, sao lại có thể say đến mức này được?

Bước chân giống như đạp lên bông mà trở về phòng, anh vừa mới nằm xuống giường, trời đất đã quay cuồng. Anh như bị cuốn vào dòng thời gian của trạng thái bình thường nhưng không thể cảm nhận được như bình thường.

Mọi chuyện trong quá khứ, em gái, Mạnh Phụ Sơn, tất cả những người mà anh quen, tất cả những chuyện mà anh biết điều đang quay cuồng trước mắt anh giống như một chiếc đèn bão, thời gian dâng trào như sóng triều cũng bị đẩy tới đẩy lui cùng với anh.

Anh cảm nhận được có người đến bên cạnh mình, có người rửa sạch khăn lông nóng, đắp lên mặt anh. Bên tai còn có tạp âm vo ve.

Là Linh Linh sao?

Anh cố gắng mở mắt nhìn lại, nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Nhiễm Nhân.

Khuôn mặt trắng nõn của đối phương giống như tỏa ra ánh sáng lấp lánh tựa đom đóm trong căn phòng mờ tối, mà đôi mắt đen láy gần như hòa vào màn đêm kia đang phun trào, ngoại trừ tức giận, còn có lo lắng.

Hoắc Nhiễm Nhân!

Cơ thể mềm oặt của Kỷ Tuân đột nhiên gia tăng sức mạnh, anh ra sức với về phía trước, mà Hoắc Nhiễm Nhân ở bên trong vẫn biến mất giống như hoa trong gương, trăng trong nước, sau đó cơ thể anh rơi xuống thảm trải nền thật dày dưới sàn nhà sau một khoảng thời gian ngắn mất đi trọng lượng.

"Ông Tiền?" Linh Linh cất tiếng gọi.

"..." Kỷ Tuân ngẩng đầu lên, nhìn thấy làn váy rộng thêu dâu tây đi đến trước mặt.

Là Linh Linh.

Nơi này chỉ có Linh Linh.

"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Anh hoảng hốt hỏi.

"Đồng hồ trong phòng vừa báo giờ." Linh Linh nói, "Sắp hai giờ sáng. Ngài có muốn tham gia trò chơi không?"

Kỷ Tuân mỏi mệt nhắm mắt lại.

Ảo giác mềm yếu quyến luyến lại dịu dàng bị anh xóa khỏi tâm trí từng chút từng chút một, anh cố hết sức để chính mình thoát khỏi sự khống chế của rượu, khôi phục tỉnh táo.

Anh nghe thấy chính mình trả lời Linh Linh: "Đương nhiên."

Tôi tham gia.

- -----------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi