LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (201-291)

"Nói "hung thủ đang ở ngay trong số chúng ta" cũng tránh nặng tìm nhẹ quá rồi đấy." Một ông chủ ở hiện trường đột nhiên cười khẩy.

"Có ý gì?" Mọi người nhìn người nói chuyện, lúc này, mỗi một người lên tiếng đều có sức ảnh hưởng khắc hẳn ngày thường.

Người lên tiếng là một ông chủ tương đối thấp bé —— Đây còn nói đang lịch sự thôi —— trên thực tế, ông ta chỉ cao hơn 1m50, dù là thời điểm nào, chiều cao này đều khiến người khác phải liếc mắt nhìn.

Mà ông chủ này tuy hơi thấp, nhưng khí thế lại rất lớn.

"Tôi thấy vụ án này vốn không liên quan gì đến khách lên thuyền như chúng tôi hết, hoặc là vệ sĩ, thuyền viên của các ông làm, hoặc là ông chủ Tưởng, ông chủ Ngô làm, có khi là ông Liễu làm cũng chưa biết chừng!"

Ông chủ có thể lên thuyền đều là nhân vật có máu mặt, tạm thời không nói đến trình độ học vấn, chỉ xét đến kinh nghiệm làm ăn bao nhiêu lâu nay, thủ đoạn nào lại chưa từng thấy, chưa từng làm. Có "người mình" đi đầu, đầu óc nóng lên cũng dần bình tĩnh lại, lập tức hiểu ý đối phương, ông chủ thứ ba tại hiện trường phụ hoạ:

"Người anh em này nói rất đúng. Một năm chúng tôi chỉ lên thuyền hai, ba lần, ngoại trừ biết ông Liễu ông thì ai mà biết ông chủ Tưởng, ông chủ Ngô gì gì đó. Còn về ông chủ Lâm đã chết, chúng tôi thậm chí chưa từng nói chuyện với hắn, giết hắn làm gì! Nếu có thù oán với hắn thì giết hắn ở đâu chẳng được, nhất định phải giết người trong địa bàn của các ông!"

Sau khi người này nói xong, ông chủ vóc dáng thấp bé lại giơ tay lên, chỉ vào vệ sĩ đang chụp ảnh thi thể nhằm lưu trữ bằng chứng mà cười khẩy:

"Ngay cả điện thoại di động chúng tôi cũng không xứng được dùng, nhưng đây lại là vật cấm bị ông Liễu khóa lại trong phòng. Chỉ trong một đêm sao có thể phá hỏng toàn bộ camera an ninh, kiểm soát thân thuyền? Nghĩ cũng biết, chắc chắn là có nội gián trù tính đã lâu. Ông Liễu, chuyện trên thuyền của các ông là giả thần giả quỷ trả thù riêng hay là tranh chấp lợi ích loại bỏ những người bất đồng chính kiến thì cũng đừng vạ lây sang những người vô tội như chúng tôi, chúng tôi tới đây để mua vui chứ không phải để chứng kiến mâu thuẫn nội bộ nhà các ông."

Ông chủ Tưởng không nhịn được.

Mặt nạ trên mặt bị tát bay, hắn cũng không có ý định đeo lại lần nữa, dứt khoát lộ mặt thật mà nói chuyện, những lúc không liên quan đến âm hồn, đầu óc của hắn vẫn rất tỉnh táo: "Các ông đúng là không biết cấu tạo trên thuyền, nhưng tám người phụ nữ đã trốn thoát có thể nói là biết rõ con thuyền này như lòng bàn tay, chỉ cần các ông nghe theo lời bọn họ thì cũng có thể làm được."

"Sao chúng tôi phải nghe theo bọn họ?"

"Cổ nhân sớm đã nói, "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân", vẻ dịu dàng của mỹ nhân từ xưa tới nay vốn là phần mộ của anh hùng." Ông chủ Ngô đứng bên cạnh thầm ám chỉ.

"Thế thiết bị gây nhiễu tín hiệu thì sao?" Ông chủ thấp bé đối chọi gay gắt. Ở hiện trường có ba ông chủ, hai ông chủ đến từ phòng tổng thống ở tầng ba, chỉ có mình hắn đến từ tầng hai. Tuy hắn thế đơn lực bạc, nhưng đã dám nói thì nói cũng rất sắc bén, "Phụ nữ trên thuyền không thể che giấu thiết bị gây nhiễu, chúng tôi cũng không thể mang thiết bị gây nhiễu lên thuyền? Những người phụ nữ kia có thể phá hủy máy móc, nhưng nếu muốn ngồi xuồng cứu hộ chạy ra khỏi biển, chắc chắn phải có người có thị lực bình thường chỉ dẫn cho bọn họ. Chưa biết chừng trong số thuyền viên của các ông lại có vài người có vấn đề. Có thể không chỉ có một hung thủ!"

Ông chủ thứ ba đã nhìn ông chủ thấp bé với cặp mắt khác xưa: "Người anh em, không biết tôn tính đại danh, nên xưng hô như thế nào?"

Ông chủ thấp bé chỉ vào đầu mình: "Còn phải hỏi sao? Tôi họ lùn, ông chủ lùn."

Cho dù tình hình trước mắt rất nghiêm túc, nhưng người hỏi cũng không nhịn được mà nói: "Thế này không tốt lắm..."

Ông chủ lùn: "Các ông có biết tôi không? Mà tôi cũng có biết các ông không? Nếu đã không biết nhau, tiện thế nào thì làm thế đó không phải tốt sao? Bây giờ mọi người đều đeo mặt nạ giống nhau, nhìn không thấy mặt, gọi không ra tên, nhưng chỉ cần gọi một tiếng ông chủ lùn là mọi người biết đang gọi tôi, tôi cũng biết là đang gọi tôi, như vậy không phải đủ rồi sao."

Xã hội đã đóng khung quá nhiều khiếu thẩm mỹ của tập thể, cá nhân sống trong tập thể chỉ có thể bị động tiếp thu, người thống nhất với xã hội sẽ trở thành xiềng xích vô hình của nhãn mác phô trương, người không thống nhất với xã hội lại trở thành nguồn gốc của phiền não thấp kém đặc thù.

Khi đến một nơi ai cũng không quen biết ai, thay vì phân chia giữa tốt và xấu, có thể trực tiếp nhìn vào đặc trưng không thể thay đổi trên cơ thể.

"Vậy cũng tốt. Ông cũng gọi tôi là ông chủ củ cải đi." "Ông chủ củ cải" giơ hai tay lên, lúc này mọi người mới phát hiện, mười đầu ngón tay của hắn đều bị phù thũng, nhìn qua thật sự rất giống mười cây củ cải đỏ mọc trên ngón tay, "Y học gọi là bệnh ngón tay dùi trống, bệnh về phổi. Những người lên thuyền như chúng tôi, thoát được thận, không thoát được gan, thoát được gan, không thoát được tim. Thật vất vả mới được nhờ phúc của ông Liễu, thoát được một kiếp, mà bây giờ kiếp nạn mới lại ập đến rồi. Dao phay của tử thần là kiếp số của đời người, trốn không thoát, nhưng lại không thể không trốn."

Những lời này vừa có trình độ lại vừa sâu sắc, tất cả mọi người đều cảm thấy hơi buồn, ngược lại cũng làm dịu bầu không khí đối chọi gay gắt vừa nãy.

Lúc này thủy thủ trưởng mới lên tiếng, hắn là một người đàn ông vạm vỡ, khỏe mạnh: "Thiết bị gây nhiễu tín hiệu không cần phải mang từ dưới thuyền lên, trên thuyền vốn đã có hai chiếc, chỉ là bình thường đều đặt dưới boong, được cất riêng một chỗ."

"Ông Liễu chuẩn bị thật chu toàn." Mặt nạ bạc khen ngợi, "Thu điện thoại thôi chưa đủ, còn muốn đặt cả thứ này, có thể thấy là đề phòng chu đáo trên mọi phương diện."

Trước khi xảy ra chuyện này, ông Liễu có thể đề phòng gì đây? Chắc chắn là đề phòng những ông chủ có mặt ở hiện trường.

Ông chủ lùn cùng ông chủ củ cải cười mỉa.

Cái tên này... Ông Liễu liếc người đeo mặt nạ bạc một cái. Lúc này hắn không thể không lên tiếng, nhưng chỉ nói suông mà không làm cũng không có ý nghĩa gì, không tiện giải thích thì không cần giải thích, nhiều lần trốn tránh trách nhiệm cũng chỉ có thể rơi vào vũng lầy liên tục ngờ vực. Hắn trực tiếp nói: "Mọi người nói rất có lý, xét về động cơ cùng phương thức gây án, xác suất do vấn đề nội bộ của chúng tôi lớn hơn nhiều. Khởi đầu của vụ án này là do thân thuyền bị phá hỏng từ tối hôm qua. Tôi ở trên tầng cao nhất không nghe thấy động tĩnh dưới thuyền, mọi người ở tầng dưới, mà tối hôm qua lại không nghe thấy bất cứ tiếng động nào sao?"

"Sau bữa tiệc tối hôm qua, chúng tôi uống quá nhiều rượu, ngủ rất say..." Ông chủ lùn ngẫm nghĩ, "Không đúng, thực tế chúng tôi cũng không uống nhiều như vậy, nhưng lại cảm thấy say hơn bình thường rất nhiều. Ông Liễu, ông dùng rượu bao nhiêu độ?"

Ông Liễu nhìn đầu bếp trưởng, đầu bếp trưởng là người phụ trách hàng đầu cho việc ăn uống trên thuyền.

Đầu bếp trưởng đứng ra: "Vẫn giống như bình thường, rượu gì cũng có, nồng độ có cao có thấp."

"Hơn nữa phòng thuyền trưởng, phòng giám sát cùng những phòng ban quan trọng đều phải có người trực ban quản lý." Ông Liễu lại nhìn về phía thuyền trưởng cùng thuyền phó nhất, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Thuyền phó nhất vội vàng nói: "Tối hôm qua do tôi trực ban, nhưng kỳ lạ là tôi không nhớ được gì cả."

Nhân viên an ninh phụ trách phòng giám sát cũng gật đầu.

"Bên trong đồ ăn có độc." Mạnh Phụ Sơn đột nhiên nói, vừa tỉnh dậy vào ngày hôm sau, hắn đã nghi ngờ chuyện này, "Có thể thuốc đã được bỏ vào rượu trong bữa tiệc cùng thức ăn của nhân viên."

"Thuốc ngủ?" Mặt nạ bạc nói.

"Ăn tối từ 7, 8 giờ, nhưng đến tận 11, 12 giờ, chúng ta vẫn còn tỉnh táo. Như vậy không phù hợp với đặc tính của thuốc ngủ." Mạnh Phụ Sơn, "Tôi nhớ tối hôm qua tôi đã mơ rất linh tinh... Bây giờ nghĩ lại, có lẽ không phải mơ linh tinh, mà là ảo giác. Thứ được cho vào trong rượu cùng thức ăn là một chất gây ảo giác khiến người trúng phải không thể phân biệt hiện thực cùng hư ảo."

Nói đến đồ ăn bị bỏ thuốc, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là đầu bếp trưởng cùng phụ bếp.

Hai người lập tức tái mặt, chỉ có thể lắp bắp giải thích: "Không phải tôi, ông Liễu, nguyên liệu nấu ăn đều để trong kho lạnh cố định, những người phụ nữ kia chắc chắn cũng biết. Huống hồ bọn họ cũng tham gia một phần công việc phục vụ..."

"Cũng có thể trực tiếp bỏ thuốc lên cơm hợp, đồ ăn của nhân viên đều được đựng trong hộp nhựa dùng một lần." Mạnh Phụ Sơn bổ sung nhiều hướng suy nghĩ hơn, "Mà kiểm tra an ninh trên thuyền chỉ chú ý đến các vật bằng kim loại cùng các thiết bị điện tử, hoàn toàn không kiểm soát thuốc thang, nếu như số gam gây ảo giác thấp, có thể mang nó lên thuyền giống như một loại thuốc thông thường."

Mặt nạ bạc cười khẽ: "Có vẻ tên hung thủ này cũng không định giết chết tất cả mọi người, nếu không tối hôm qua đầu độc là được."

Không phải tất cả mọi người, vậy là có mục tiêu cụ thể.

Ông chủ Tưởng cùng ông chủ Ngô vốn đã tỉnh táo lại lập tức bất ổn: "Vậy chẳng phải là nhằm vào chúng ta sao?!" Nói xong liền lập tức nhìn vệ sĩ của mình. Bọn họ có mang theo vệ sĩ lên thuyền, chỉ là lúc trước đã đưa vệ sĩ cho ông Liễu, để tất cả vệ sĩ cùng đi tìm kiếm thiết bị gây nhiễu tín hiệu trên thuyền.

Nghĩ kỹ lại, sở dĩ lão Lâm gặp nạn có phải là do không có vệ sĩ ở cùng, xung quanh không có ai nên mới bị giết hay không?

Ông chủ Tưởng lập tức nói: "Ông Liễu, ông phải để vệ sĩ của tôi lại cho tôi."

Ông chủ Ngô cũng theo sau, hắn còn đưa ra một lời đề nghị: "Ba người chúng ta ở chung một chỗ, để hai vệ sĩ của tôi với của lão Tưởng bảo vệ ba người chúng ta, những người còn lại tiếp tục tìm kiếm khắp thuyền."

"Được rồi!" ông Liễu khẽ quát, "Đừng chưa đánh đã sợ khiến người ta cười vào mặt nữa!"

Hai người nhìn sang, ông chủ lùn cùng người đeo mặt nạ bạc đúng là đang khoanh tay, dáng vẻ hệt như đang xem kịch vui, vì vậy hai người không khỏi lúng túng mà ngậm chặt miệng, nhưng ý đã quyết, phải thương lượng riêng với Liễu mới được.

Ông Liễu đương nhiên nhìn ra được bất mãn của "các vị khách quý", hắn quả quyết cam đoan: "Tôi hiểu nỗi lo lắng của các vị. Xin hãy yên tâm, nếu mọi người đều có nghi ngờ, vậy thì bắt đầu từ bây giờ, tất cả thuyền viên đều được quản lý thống nhất, hành động tập thể, tuyệt không cho bọn họ lạc đàn —— Từ đó bảo đảm an toàn cho mọi người. Nhưng điều quan trọng nhất lúc này vẫn là điều tra rõ vụ án, các vị nghĩ sao?"

Đây cũng là chuyện đương nhiên.

Ba ông chủ im lặng nhìn ông Liễu cử hai vệ sĩ khiêng thi thể vào trong nhà xác. Không có biện pháp kiểm tra dấu vân tay cùng DNA trên thuyền, thế nhưng giữ lại thi thể, khi nào về bờ cũng có thể kiểm tra.

Mạnh Phụ Sơn nhớ tới cô gái vô tội bị giết chết lần trước, bọn họ chết rồi sẽ bị ném thẳng xuống biển.

Có lẽ là do không còn thi thể, lá gan cũng lớn hớn, cùng với suy đoán "Tất cả các thuyền viên đều có thể là kẻ xấu", ba ông chủ cũng tích cực tham gia điều tra hiện trường, tra đến ổ khóa.

Đầu tiên phải làm rõ hung thủ đã vào phòng bằng cách nào.

"Phòng ở đây cũng có chìa khóa vạn năng à?" Ông chủ lùn từng nhìn thấy các nhân viên an ninh dùng thẻ phòng công cộng để mở phòng trống trong thời gian tìm kiếm.

"Không cần chìa khóa, gõ cửa cũng được." Mặt nạ bạc nói, "Chẳng phải chúng ta nghe thấy tiếng gõ cửa đã mở cửa cho bọn họ vào trong sao. Giả như lúc đó người ngoài cửa nói đến khám xét, chắc chắn ông chủ Lâm cũng sẽ không nảy sinh nghi ngờ, trực tiếp mở cửa cho người đó vào."

"Vậy là hắn bước vào trong phòng, giả vờ tìm kiếm xung quanh, sau đó lặng lẽ vòng tới phía sau đánh lén, lại dùng dây thừng siết chết ông chủ Lâm?" Ông chủ củ cải đưa ra một khả năng, "Ông chủ Lâm không còn trẻ, nhất định không phải đối thủ của những thuyền viên sức dài vai rộng kia."

"Nói không chừng đây chính là chân tướng." Mặt nạ bạc cười nói, "Ba anh thợ da chúng ta vượt xa cả Gia Cát Lượng."

Ông chủ lùn cùng ông chủ củ cải cảm thấy vui vẻ, nhất thời thật sự tìm được thú vui làm thám tử.

Ông Liễu không cắt ngang sự hăng hái của bọn họ. Hắn chăm chú nhìn vào cánh cửa: "Cho dù ông chủ Lâm bị giết bằng cách này, vậy thì sau khi rời đi, hung thủ đã khóa lại từ bên trong như thế nào?"

"Dùng dây câu cá gì gì đó?" Ông chủ lùn nói, "Trong phim truyền hình không phải đều diễn thế sao?"

Thủy thủ trưởng cùng thuyền phó nhất xuống dưới lấy dây câu, ông chủ lùn thử thắt khóa trái, nhưng vì là hình cong nên không thắt được. Hắn không nản lỏng, tìm băng dính dán lên trên, sau đó kéo xuống dọc theo khe cửa.

Quả nhiên khóa được.

Chuyện này... Mật thất xem như đã được phá giải rồi sao?

Các ông chủ hai mặt nhìn nhau, hình như đã được phá giải, mà hình như cũng không có tác dụng gì?

Đơn giản như vậy, không cần đạo cụ đặc biệt, cũng không cần người thực hiện phải có tố chất gì, chuyện mà ai cũng có thể làm đương nhiên không thể mang lại manh mối ấn định hung thủ.

"À, chẳng lẽ là phương pháp tâm lý hồi hộp nào đó, khiến mọi người lầm tưởng hắn rời đi từ hành lang, trên thực tế là vòng ngược lại đường cũ, rời đi từ boong thuyền..." Ông chủ củ cải cũng cảm thấy rất đơn giản, cảm giác thành công không đủ, hắn cầm sợi dây chạy đi kéo khóa boong thuyền, lần này không dễ thực hiện, là cửa kín khí chống rò nước, sợi dây sẽ bị vòng cao su chặn lại, không dễ dùng lực.

Thực ra điều này trong mắt Mạnh Phụ Sơn mà nói đều là lời hoàn toàn vô căn cứ, nguy cơ bị người khác nhìn thấy khi gõ cửa trong hành lang cũng không khác nguy cơ khóa cửa rời đi là bao, hà tất phải lên boong thuyền. Khoảng cách giữa các tầng trên thuyền rất cao, mặt ngoài của boong thuyền lại bóng loáng, bản lĩnh của hung thủ tốt như vậy sao? Còn có thể vượt nóc băng tường!

Nhưng tất cả mọi người đều cùng ông chủ củ cải tiếp tục nghiên cứu boong thuyền, hắn cũng chỉ đành đi lên boong, tìm kiếm xung quanh xem có thể phát hiện được thứ gì mới hay không.

Hắn nhìn về hai căn phòng bỏ trống phía bên trái.

Chiếc thuyền này có năm căn phòng đặc thù, phòng của ông chủ Lâm, ông chủ Tưởng, ông chủ Ngô đều được trang trí bên ngoài theo phong cách và sở thích của mỗi người, trang trí bên trong càng là mỗi nơi đều khác, rất có tính cá nhân. Nhưng hai căn phòng trống kia lại giống như chưa từng có người ở, chỉ trang hoàng thô sơ theo đúng tiêu chuẩn.

Nếu đã không có ai ở, tại sao còn muốn giữ lại hai căn phòng trống?

Mạnh Phụ Sơn nghĩ hơi xa, suy nghĩ không khỏi có chút miên man.

Đúng lúc này, tiếng vật nặng rơi xuống biển cực kỳ quen thuộc bỗng nhiên vang lên!

Mọi người cả kinh.

Mặt nạ bạc lập tức nói: "Đi xuống xem thử, nói không chừng đã xảy ra chuyện!"

Trong chốc lát cũng không để ý được thêm, ông Liễu lập tức chỉ vào hai vệ sĩ, yêu cầu bọn họ canh giữ căn phòng này, bảo vệ hiện trường đừng để người khác phá hỏng, sau đó chạy về hướng phát ra tiếng rơi cùng những người khác.

Bọn họ chạy xuống tầng hai, nếu lúc này thật sự xảy ra chuyện, cũng chỉ có vài ông chủ không đi lên đây đã xảy ra chuyện.

Bọn họ gõ cửa từng phòng, cuối cùng chỉ gọi được bốn ông chủ.

Còn có một ông chủ...

Vệ sĩ dùng thẻ vạn năng quét cửa phòng của ông chủ này, trong phòng không có ai, cửa dẫn tới boong thuyền mở ra, thế nên không cần bước vào boong thuyền, vũng máu đỏ đến chói mắt in trên boong thuyền cũng đã nói rõ cảnh ngộ mà ông chủ này gặp phải.

Mọi người thất thanh.

Mạnh Phụ Sơn nhìn về phía ông Liễu theo bản năng, nhìn thấy sắc mặt khác thường của ông Liễu, thấy dáng vẻ thê lương của ông chủ Tưởng, còn thấy cơ thể đang run rẩy của ông chủ Ngô.

Bọn họ dùng biểu cảm cùng tứ chi không khống chế được mà nói rõ:

Đây lại là một cách chết có liên quan mật thiết đến câu chuyện từ 40 năm trước!

- ---------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi